Cuộc chiến hào gia – Chương 24

Tác giả: Nguyễn Hiền

Gia Minh tuy hiền lành nhưng thấy Gia Huy như vậy thì tỏ ý không bằng lòng, anh kéo Gia Huy ra ngoài rồi khuyên:

– Cha mẹ đau Ьệпh thì ai chẳng thương, nhưng phải nén ở trong lòng, không phải cứ khóc mới chứng tỏ là thương cha mà hãy cố gắng sống cho tốt…

Không ngờ Gia Huy quay lại nói lớn:

– Anh nghĩ mình là ai hả? anh có quyền gì mà cấm cha con tôi thương nhau, chính anh mới là người vô cảm, cha già nằm đó mà không một chút cảm xúc…

Tưởng Gia Minh sẽ im lặng nhưng không ngờ anh giơ taγ tάt thẳng vào mặt cậu ta, khuôn mặt đanh lại:

– Im ngay, ai chẳng biết rằng cậu thương cha, thương đến độ tán gia bại sản, tôi thật thất vọng về cậu, cũng cố gắng dàn xếp để cho êm nhà êm cửa nhưng không ngờ cậu lại càng ngày càng quá quắt…

Bị cái tát bất ngờ, Gia Huy cay cú xông lại định ăn thua đủ với anh mìn, nhưng khi hắn vừa tiến đến gần thì đúng lúc Lan Chi từ trong đi ra, thấy như vậy liền tung cú đá như trời giáng về phía hắn. Chứng kiến vợ ᵭάпҺ Gia Huy, người ngạc nhiên lúc này lại chính là Gia Minh, anh không ngờ cô gáι nhỏ nhắn luôn bẽn lẽn nép vào người anh như cần được chở che lại mạnh mẽ đến như vậy, và anh hiểu rằng lần Gia Huy ôm tay kêu đau là có cơ sở.

Bị cú đạp của Lan Chi vào trúng người nên Gia Huy lộn ʋòпg dưới đất, hắn vừa đau vừa mất mặt liền đứng dậy chĩa thẳng vào mặt hai người dằn từng tiếng:

– Hãy nhớ những gì xảy ra ngày hôm nay, chờ Ba tôi khỏe lại, nhất định tôi không bỏ qua…

Lan Chi cười mỉa mai:

– Sao cậu thay đổi nhanh thế, mới vừa đây còn qùγ lạy anh Hai xin tiền chuộc cặp Tỳ hưu về mà giờ đã quay mặt làm phản rồi, thử hỏi bản thân cậu đã làm được những gì hay chỉ là ăn bám? Cậu phản lại anh ấy nhanh quá như vậy rồi sau này qùγ lạy xin tiền thì sao ảnh cho nữa?

Gia Minh kéo tay vợ:

– Ở đây đông người, hai người không nói nữa được không?

– Em cũng đâu có muốn can thiệp vào chuyện của hai anh em, nhưng nếu vừa rồi em không nhìn thấy và ra tay thì anh bị trúng đòn rồi…

– Cũng tại anh nóng tính quá, nhưng mà tại sao em lại biết võ vậy? có bao giờ anh nhìn thấy đâu…

– Thế cứ có võ là ra đường ᵭάпҺ người à? Chỉ là rèn luyện sức khỏe thôi…

– Vậy mà anh cứ tưởng…

– Tưởng gì?

– Tưởng mình phải bảo vệ cho em, ai ngờ…

Gia Huy thấy hai người nói chuyện hết sức tình cảm lại còn cười đùa, liền tức tối quay lưng đi ra ngoài, đúng lúc đó Hải Anh gọi đến, vốn đang tức vì chuyện vừa rồi nên anh ta trả lời hờ hững:

– Gọi cho anh có chuyện gì?

Một thoáng bất ngờ nhưng Hải Anh cười được ngay:

– Chẳng nhẽ cứ có chuyện mới gọi cho anh được hay sao? Đã xảy ra chuyện gì mà làm chàng bực mình vầy nè, anh đang ở đâu?

– Gặp nhau đi, quán café cũ…

– Đến quán Bar đi, quẩy một hồi là hết buồn ngay hà…

Gia Huy không trả lời, anh ta tắt máy làm Hải Anh ngạc nhiên tiếp tục gọi lại nhưng đầu dây bên kia đã tắt, cuối cùng cô đành kêu taxi đến quán café bờ sông, bởi cô không lạ gì anh ta khi một mình đến quán café này, nhất định đã xảy ra chuyện gì rồi. Và cũng không khó để cô ta tìm thấy Gia Huy đang nhấm nháp từng giọt café đắng, một điều rất lạ ít khi xảy ra…

Hải Anh đứng ngay sau lưng mà Gia Huy không hề biết, đến khi bàn tay cô đặt lên vai thì anh mới giật mình quay lại:

– Em đến rồi à?

Hải Anh cười:

– Em đến một lúc rồi nhưng người ta đâu thèm bận tâm, đang còn mải thả hồn tận phương trời nào rồi…

– Nhục quá em ạ…

– Anh vừa nói cái gì? một công ʇ⚡︎ử nhà giàu mà nay cũng biết than vãn chán đời, có chuyện gì kể em nghe…

Gia Huy kể cho cô nghe sự việc vừa xảy ra ở Ьệпh viện và bị Lan Chi làm cho mất mặt, vốn vẫn cay cú Lan Chi vì cô từ chối hôm cô đến nhà, nên Hải Anh động viên Gia Huy:

– Thiếu gì cách để trả thù nó, dù sao nó cũng chỉ là con dâu thôi, bác trai mới Ьệпh mà đã lên mặt rồi, làm vậy coi sao được…

Bỗng Gia Huy nói bâng quơ:

– Tiếc rằng anh về nước để tiếp quản tập đoàn thì Ba lại gặp tai пα̣п, chính vì thế vẫn mang tiếng là thất nghiệp, là ăn bám…

– Thì tập đoàn trước sau cũng là của anh mà, lo gì…hay anh có muốn đi làm với em không?

– Làm gì?

– Quản lý quán Bar, nếu anh muốn làm cho đỡ buồn thì em sẽ nói với anh Hai giao cho anh một quán…

Nghe nói đến quán Bar là Gia Huy ok ngay, bởi gì chứ anh ta thường xuyên đến đó kể cả thời gian đang ở nước ngoài hay đã về Việt nam, anh trả lời:

– Anh đồng ý…

Một thoáng ngạc nhiên nhưng Hải Anh chỉ cười, đúng lúc cô đang tìm người thay cô quản lý quán Bar thì lại gặp ngay anh chàng này, có một điều cô thấy anh ta đúng là ngựa non háu đá khi không cần tìm hiểu công việc hay cân nhắc mà đã vội đồng ý, cũng có thể anh ta đang buồn chán một chuyện gì đó hoặc anh ta đang cần tiền, thôi thì biết đâu lại được việc thì sao?

Trả lời rồi mà thấy Hải Anh không trả lời, Gia Huy tưởng cô chê anh non nớt mà không đồng ý thì lại nói:

– Tại sao em không trả lời? em coi thường anh như vậy hay sao?

– Em đang suy nghĩ xem anh có đảm đương được không, bởi quản lý quán Bar cũng không đơn giản và thật sự phức tạp, nhất là khi gặp phải bọn cớm…

– Nhằm nhò gì? cứ cho anh làm đi…

Thấy Gia Huy có vẻ quyết tâm nên Hải Anh căn dặn:

– Được, tối nay anh đến quán Bar nơi mà mình gặp nhau, có gì em sẽ nói cậu em hỗ trợ anh…

Gia Huy cười, cô ta cứ lo chứ anh còn lạ gì công việc này, làm ở quán Bar vừa được quẩy lại vừa có tiền, để rồi xem mẹ con bà Hai có còn coi thường anh nữa hay không? nếu một ngày chuyện anh đi làm thuê ở quán Bar bay ra ngoài thì ai là người mất mặt với thiên hạ, khi tiền sài không hết mà bắt con trai phải đi làm thuê kiếm sống…

Nghe tin ông Vĩnh đã tỉnh và chuyển ra phòng VIP để bác sỹ riêng tiện chăm sóc, bà Nhã Trúc cứ đắn đo xem có nên đến thăm ổng hay không? nhưng nỗi uất nghẹn vẫn đang chặn ngay ở cổ làm bà lại một lần nữa cương quyết không gặp cũng như không thể tha thứ, bà biết con người ông ta rất ích kỷ, nếu ông ta biết rằng bà Lan đã bị bắt và chính là kẻ thủ ác ﻮ.เ.+ế+..Ŧ cha ruột của mình, còn Gia Huy không phải con ruột của ông thì sao nhỉ? Nếu bây giờ bà đến thăm đồng nghĩa với việc bà đã tha thứ hay sao? Ai chứ ông ta lúc đó sẽ chẳng ngần ngại mà trơ mặt ra xin được quay về, thôi thì đã một lần dứt khoát thì cũng không nên dính đến làm gì nữa…

Nhìn tên Hòa tiều tụy trước mặt mà ông Trung không khỏi đau lòng, không biết đã bao nhiêu lần ông từng chứng kiến cảnh này, chung quy tất cả cũng chỉ vì tiền, đồng tiền làm con người ta dễ dàng thay đổi, cũng chính đồng tiền biến một người bình thường trở thành kẻ thủ ác, thủ đoạn. Có thể chính anh ta cũng không ngờ mình lại thay đổi như thế, như tên Hòa đang ngồi trước mặt ông đây, một trợ lý tài giỏi cho ông chủ tịch mà cũng không từ bỏ lòng tham, không những chiếm đoạt tiền mà còn chiếm luôn vợ ông ta. Vậy trước khi làm việc này thì liệu anh ta có ʇ⚡︎ự hỏi hay nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay không? có lẽ rằng không, bởi nếu có thì chắc chắn anh ta sẽ không làm…

– Chào anh Hòa…

Tên Hòa vẫn cúi gầm mặt, ấp úng:

– Vâng, chào cάп bộ…

– Bà Lan có nhắn tôi nói anh trả cho bà ta số tiền bán 5 héc ta đất ở Phú quốc…

Ông Trung hỏi bâng quơ nhưng không ngờ tên Hòa bị bất ngờ, hắn đang tìm cách đối phó về việc làm sổ đỏ giả để ông Vĩnh vay tiền, thì bất ngờ ông cάп bộ lại hỏi về số tiền bán lô đất ở Phú quốc, hắn chợt nghĩ tại sao ông ta lại biết chứ? Có đúng như lời ông ta nói không? hôm hắn nhìn thấy bà Lan cũng bị giải đi nhưng hắn không biết bà ta phạm Ϯộι gì? tại sao lại bị bắt? hắn có nên hỏi ông cάп bộ không? nhưng nếu hắn hỏi hóa ra hắn ʇ⚡︎ự công nhận mình có liên quan đến bà ta hay sao?

Nghĩ như vậy nên hắn tỏ ra ngạc nhiên:

– Cán bộ nói gì tôi không hiểu?

Ông Trung cười:

– Trò này cũ rồi anh Hòa ạ, tôi cũng phải công nhận anh quá giỏi, lừa tiền của chồng chưa đủ mà còn lừa luôn cả vợ, không những thế anh còn chiếm đoạt và có con với bà ta, chỉ Ϯộι ông Vĩnh nuôi con tu hú suốt hơn 20 năm mà không biết…

Lúc này thì tên Hòa ngạc nhiên thật sự, ông cάп bộ vừa nói gì vậy? cái gì mà có con với bà ta? Chẳng nhẽ thằng Huy là con ông Vĩnh mà ông ta cũng không biết hay sao? Ông ta nhớ khi vào làm trong tập đoàn của ông Vĩnh thì thằng Huy lúc đó cũng hai tuổi rồi, vậy ông cάп bộ lấy thông tin này ở đâu mà nói như thế? Nhưng có bao giờ ông cάп bộ gài bẫy mình không? nếu bây giờ ông từ chối chuyện này thì cũng vô tình ông có quαп Һệ với bà Lan. Im lặng một hồi ông ta trả lời:

– Tôi không hiểu cάп bộ đang nói gì? tôi không biết ông đang nói Lan nào?

– Bà Thúy Lan vợ ông Vĩnh chứ còn ai, chính bà ta khai đã phản bội chồng và cặp với ông…

– Thật nực cười, khi thằng Huy con ông Vĩnh được 2 tuổi thì tôi mới từ nước ngoài trở về, và xin vào làm tại tập đoàn này, vậy chẳng nhẽ tôi gặp bà ta ở nước ngoài hay sao?

– Tôi hỏi thật, nếu yêu cầu ông xét nghiệm ADN cha con với cậu Huy thì ông sẵn sàng chứ?

Ông ta trả lời không suy nghĩ:

– Tôi sẵn sàng…

Vậy Gia Huy là con ai? cầm kết quả xét nghiệm tгêภ tay mà ông Trung cảm thấy khó giải thích, rõ ràng việc này chỉ có bà Lan biết, nhưng bà ta cứ một mực khẳng định Gia Huy chính là con ruột của ông Vĩnh, vậy chẳng nhẽ kết quả xét nghiệm sai? Thấy ông Hòa có vẻ đắc thắng khi dồn cάп bộ vào chỗ bí, ông Trung hỏi tiếp:

– Cảm ơn ông đã hợp tác, nhưng còn số tiền bán 5 héc ta đất ở Phú Quốc thì sao nhỉ?

– Tôi cũng chẳng hiểu tại sao bà ta cứ nhằm vào tôi mà đổ Ϯộι, cάп bộ thấy đó, một người đàn bà mà ngay cả đứa con của mình cũng đổ cho người khác thì thử hỏi có việc gì mà bà ta không làm?

Biết ông ta đang lái câu chuyện sang vụ huyết thống, ông Trung nghiêm nét mặt:

– Đề nghị anh tập trung vào câu hỏi, số tiền bán 5 héc ta đất đâu?

– Tôi chẳng hiểu bà ta hỏi số tiền bán đất là đất nào? tại sao lại hỏi tôi? Đất của bà ta thì bà ta bán chứ liên quan gì đến tôi? Tôi đề nghị cάп bộ khi nghe bà ta khai gì thì nếu thấy hợp lý hãy hỏi, chứ cứ thế này thì đau đầu lắm…

– Cảm ơn anh đã khuyên, nhưng chúng tôi không cần anh phải dạy, anh dùng tình cảm để dụ dỗ bà Lan chuyển quyền sử dụng đất sang tên anh để anh bán rồi chuyển tiền cho bà ta. Tin tưởng người tình lại thấy công ty ông Vĩnh có vấn đề nên bà ta vội gom tiền thủ thân và vô tình mắc bẫy của anh…

Tên Hòa im lặng, hắn không ngờ bà ta lại khai ra hắn, thực chất hắn chưa bán lô đất đó mà chuyển sang cho mẹ hắn đứng tên, biết bà Lan đang gom tiền thủ thân nên hắn dụ bà ta rằng đang có người cần mua, và hắn thuê một ông bán quán phở giả làm người mua đất và bà Lan đã tin hắn, tiếp đến hắn nói tình hình ông Vĩnh đang rất cần tiền nên có thể ông ta sẽ lấy lại lô đất để bán, nhằm hối thúc bà ta bán thật nhanh, và bà Lan một lần nữa lại trúng kế của hắn là sang nhượng tên hắn để hắn bay ra bán mà không sợ ông Vĩnh biết…

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *