Phía trước là cầu vồng – Chương 54

Tác giả : An Yên.

Dòng hồi ức khiến tâm trạng Bảo Long trở nên hỗn độn. Liếc nhìn người phụ nữ đang qùγ dưới sàn, anh cũng chỉ muốn bà ta ૮.ɦ.ế.ƭ ngay đi để anh không còn đau đớn. Bởi nếu còn thấy bà Khuê thì ám ảnh về những ngày tháng điên loạn của mẹ Linh lại hiện về trong tâm trí. Cuộc đời mẹ anh chưa một ngày hạnh phúc kể từ khi bố anh cưới bà Khuê. Dọa nạt, ħàɲħ ħạ và thậm chí đến đứa con là niềm vui, niềm hạnh phúc, an ủi cho mối tình đẹp đẽ nhất cũng bị ςư-ớ.ק mất. Thấy bố đang đưa cặp mắt ﻮ.เ.+ế+..Ŧ người nhìn bà Khuê, Long lại nghĩ để bà ta ૮.ɦ.ế.ƭ thì dễ dàng quá. Mọi đau đớn tủi cực mẹ Linh phải chịu đựng hơn ba mươi năm trời nay đâu chỉ vì cái ૮.ɦ.ế.ƭ của bà ta mà xóa hết được.

Anh đang trầm ngâm trong một mớ cảm xúc hỗn loạn thì bỗng nghe một âm thanh vang lên:

– Ông chủ, tôi đã về rồi!

Đó là chú Huy người trợ lý tốt bụng của ông Hoàng Thông – người đã bí mật giấu bà Linh từng ấy năm trời để bảo vệ bà, cũng là người đã đóng giả làm lão thầy bùa để lừa Ngọc vào bẫy.

Cái lần theo ông Hoàng Thông sang Pháp sau đó trở về cùng nghiên cứu cách phát triển thị trường cho Hoàng Gia, cái lần ” đột ngột khó khăn” của Tập đoàn ấy, chú Huy và Hoàng Thông đã tìm ra một sự thật. Chính Trần Anh đã tạo ra một biến động ảo nhờ tài năng công nghệ thông tin của mình, làm náo loạn thị trường của Việt Nam trong một thời gian ngắn. Nhưng vì Hoàng Gia là tập đoàn lớn nên bị ảnh hưởng không nhỏ. Bên cạnh đó, công ty đối đầu với Trần Anh lúc bấy giờ là Thắng Lợi thì sụp đổ hẳn.

Khi Thắng Lợi đột nhiên biến mất khỏi thương trường, Hoàng Gia chỉ lao đao trong một thời gian rồi sau đó trụ vững. Lúc ấy, Hoàng Thông đã vạch ra một kế hoạch hoàn hảo. Ông vờ như không biết Trần Anh, ký hợp đồng với ông ta để làm quen và dần dần đưa Công ty Trần Anh vào thành công ty con của Tập đoàn Hoàng Gia. Cũng trong thời gian này, bố của Bảo Long biết nguyên nhân của hành động phá hoại kia là do Trần Anh cay cú vì bà Khuê bỏ mình lấy Hoàng Thông. Trước đây ông Thông chỉ biết bà ấy bỏ người yêu để lấy mình vì ham giàu, ông cũng chả quan tâm người đó là ai. Giờ biết rõ đó là Trần Anh, ông lại càng điên tiết.

Kế hoạch bắt đầu. Trợ lý Huy tạm lùi vào bóng tối và chỉ xuất hiện trong phòng của ông Hoàng Thông tại Tập đoàn qua một lối đi riêng dẫn tới căn phòng ấy. Ngay cả khi Bích Ngọc lên bốn tuổi, Trần Anh cho tiếp cận với Bảo Long lúc ấy anh tám tuổi, ông Hoàng Thông cũng nhìn nhận ra hết bởi cái khôn ngoan trước tuổi của Ngọc không hề bình thường.

Thời gian tôi đi, Huy không xuất hiện nhiều bên Hoàng Thông mà chỉ chủ yếu đưa rước Bảo Long đi học, rồi đến tập đoàn theo lối riêng nên Bích Ngọc không hề biết Huy. Giờ đây, khi cô ta bị bắt, Hoàng Thông được minh oan, còn Huy bởi không liên quan nên cũng được tha bổng. Nghe tiếng người trợ lý, Hoàng Thông gật đầu:

– Ừ, chú vất vả rồi. Bao nhiêu năm qua, chú đã giữ bình yên cho Linh. Tôi nợ vợ chồng chú một tấm ân tình quá lớn!

Chú Huy cười:

– Chủ tịch khách sáo quá, không có ông thì một kẻ mồ côi như tôi đâu được học hành. Ông cho tôi về ở trong nhà, xin bố ông cho tôi đi học. Được làm trợ lý của ông bao năm qua là phước phần của tôi. Lúc đó, tôi sợ cô Linh lại bị hại nên đã tiền trảm hậu tấu, ông không giận tôi chứ?

Ông Thông lắc đầu, giọng nhưng nghẹn hẳn đi:

– Không, tất nhiên là không rồi!

Huy nhìn xuống bà Khuê và Kim Anh vẫn qùγ dưới sàn, ông cũng chỉ biết thở dài. Chị hai của Bảo Long nức nở:

– Bố … bố …. con xin bố tha cho mẹ…

Chị Kim Hiền nãy giờ sửng sốt đến mức không tin nổi sự thật bày ra trước mắt. Hóa ra cô đã có một người mẹ khốn пα̣п mà không ngôn từ nào diễn tả nổi. Lúc này đây, mọi lời cầu xin chẳng có ý nghĩa gì nữa. Cô bước đến trước mặt bà Linh cùng qùγ xuống:

– Cô Linh, cháu xin cô tha thứ cho mẹ cháu. Cháu và em Long dù không cùng mẹ nhưng cháu vẫn luôn hiểu những cô đơn của em ấy mặc dầu không biết sự thật này. Giờ nghe rõ mọi chuyện, cháu chỉ biết thay mặt mẹ tạ Ϯộι với cô, với bố và cả em Long. Những đau đớn cô phải trải qua thực sự quá sức tưởng tượng của cháu…

Phương Linh nhìn một màn trước mắt, bà đưa ánh nhìn sang ông Thông:

– Hoàng Thông, anh có thể bỏ qua được không? Đánh người chạy đi, đâu ai ᵭάпҺ kẻ chạy lại. Chẳng phải con mình đã trưởng thành và em vẫn ổn sao anh?

Ông Thông lắc đầu:

– Linh, trước đây chuyện gì anh cũng nghe theo em, nhưng giờ anh không thể. Em và con bị chia lìa từ khi Long lọt lòng, em bị đầy đọa đến thế mà vẫn còn cầu xin cho cô ta? Anh không chấp nhận được. Anh sẽ không ﻮ.เ.+ế+..Ŧ cô ta nhưng cũng sẽ để cô ta sống như em đã từng sống – điên dại và ngây ngô như thế!

Lời ông Hoàng Thông lạnh như băng khiến Phương Linh run sợ vì bà biết tính ông nói là làm. Nhưng bà Khuê lại tỏ ra rất bình thản như cái cách sẵn sàng chịu phạt. Giờ bà mới hiểu Long cố gắng cứu bà sống không hẳn vì một chút tình thương mà vì để bà được biết sự thật rằng Phương Linh vẫn sống an yên, rằng Long đã biết mẹ ruột của mình là ai từ năm mười sáu tuổi nhưng câm lặng cho đến giờ, để biết được những Ϯộι lỗi của bà phải bị trừng phạt cho đến khi nhận bản án của cuộc đời. Nhưng bà không trách Long, một người như anh, bà còn sống đến giờ là may mắn lắm rồi.

Chỉ có Đan Thư nãy giờ vẫn im lặng. Mọi việc diễn ra khiến cô sửng sốt và đau đớn. Người đàn ông cô yêu đã có một sức chịu đựng lớn thế nào mà vẫn nói chuyện hàng ngày, đối mặt hàng ngày, gọi tiếng ” Mẹ” hằng ngày với một người ᵭάпҺ đầy đọa mẹ ruột của anh ra nông nổi ấy. Bảo Long, giờ em mới hiểu vì sao bóng lưng của anh lại cô đơn đến thế, vì sao đôi mắt anh lại phảng phất nét u buồn đến thế.

Một tuổi thơ cơ cực của em bị hắt hủi nhưng luôn có mẹ yêu thương và chở che. Còn anh, anh phải sống trong tủi hờn, anh phải chịu đựng sự giả dối ngần ấy năm. Đến khi nhận được mẹ cũng chưa thể đường hoàng đưa người phụ nữ ấy về nhà. Để đến giờ đây, hơn ba mươi năm sống tгêภ cõi đời, anh mới chính thức đưa mẹ ruột về đúng nơi bà đáng được sống. Người mẹ ấy đã mang nặng đẻ đau, đã bị ςư-ớ.ק ngay đứa con trai khi còn chưa kịp nhìn, đã phải sống trong điên dại và bóng đêm. Cảm giác đau đớn trước những gì vừa nghe khiến cô thương Bảo Long, thương mẹ Linh. Cô không biết phải nói gì, phải làm gì để xua đi cái không khí đó.

Cô chỉ cảm thấy l*иg ռ.ɠ-ự.ɕ mình nặng thêm, muốn san sẻ bớt cho anh nỗi tủi hờn ấy. Hóa ra, thế giới của người giàu cũng có quá nhiều nước mắt. Người ta vì tham lam tiền bạc mà vứt bỏ cả tình yêu, vì tham lam quyền lực mà chà đạp lên cả phẩm giá làm người. Người ta có thể làm những việc đốn mạt nhất để đạt được mục đích mà không nghĩ đến những tổn thương của người khác và hệ lụy về sau. Cuộc đời có nhân có quả, đâu phải ai cũng muốn gì là được. Giờ đây, sau bao nhiêu năm, họ đối mặt với nhau bằng sự ċăm hận và những giọt nước mắt. Mọi lời tạ lỗi, mọi sự chì chiết rồi cũng chẳng giải quyết được hận thù. Giá mà trong cuộc sống này, con người biết tĩnh lại để nghĩ suy, để trân trọng những giá trị bình yên thì hạnh phúc biết bao!

Không gian đang trầm lắng xuống thì một nhân vật nữa lại xuất hiện:

– Hôm nay đông đủ quá!

Trần Anh – Thư biết người đàn ông này ngay từ buổi tiệc sinh nhật của bà Lan Khuê. Ông ta bước vào, vẫn d᷈-/i᷈nh đạc nhìn bà Khuê rồi nói:

– Hoàng phu nhân sao lại qùγ cùng hai công chúa thế kia?

Ông Hoàng Thông hất hàm hỏi:

– Ông tới đây làm gì?

Trần Anh ngồi xổm xuống trước mặt bà Khuê:

– Phu nhân, à người yêu cũ chứ. Thời gian qua anh đã khiến cho Hoàng Gia lao đao. Giờ đây nếu anh có được Hoàng Gia, đứng ngang hàng với Hoàng Thông không biết em có bỏ ông ta theo anh không nhỉ haha…

Bà Khuê trừng mắt:

– Hóa ra anh lợi dụng tôi. Anh nói vẫn thương tôi nhưng thực ra tôi chỉ là công cụ để anh thực hiện mưu hèn kế bẩn. Anh ᵭάпҺ đổi cả tương lai của con gáι mình để đạt được mục đích. Anh quá thủ đoạn, Trần Anh ạ. Giờ Ngọc vào tù rồi anh vẫn giương giương ʇ⚡︎ự đắc ở đây ư?

Trần Anh nhún vai:

– Tôi thủ đoạn cũng không bằng cô, một kẻ chà đạp lên tất cả để đạt được thứ mình muốn. Còn Ngọc, nó làm được thì nó chịu được!

Bà Khuê sửng sốt:

– Đến con đẻ của mình mà anh cũng nói được câu đó ư?

Trần Anh cười mỉa mai:

– Vợ tôi vô sinh thì làm gì có con đẻ? Ngọc chỉ là con nuôi thôi!

Bà Khuê thất kinh nhìn Trần Anh:

– Sao … sao… cơ?

Trần Anh gật đầu:

– Phải, vì tôi hận cô mà tôi thề phải thật giàu. Cô biết đấy, vợ tôi rất yêu tôi, yêu từ ngày tôi còn yêu cô. Cô ấy bên tôi khi cô bỏ đi, bên tôi khi tôi chẳng có gì trong tay cả. Cô ấy biết tôi hận cô và cũng biết tôi coi thường cô chứ không còn vương vấn gì tới cô nữa. Một kẻ nghèo bị đạp đổ sẽ có hai con đường – lụn bại hoặc vươn lên. Nhưng tôi không muốn thành kẻ thất bại. Tôi muốn làm giàu, thật giàu! Tôi nói với vợ rằng sẽ có một ngày mua lại Hoàng Gia. Nhưng không ngờ con bé Ngọc nghe được. Lời của một đứa trẻ tám tuổi chỉ khiến tôi bật cười. Nhưng hai năm sau, khi Ngọc mười tuổi, trong một lần đi công viên, bỗng nhiên nó nhắc lại việc sẽ giúp tôi có được Hoàng Gia. Điều đó khiến tôi ngạc nhiên. Tuy nhiên, việc Ngọc buôn ma túy, học làm sáϮ ϮҺủ thì tôi không đồng ý, nhưng nó lại không nghe. Tôi không tham gia vào việc đó!

Hoàng Thông nhếch môi:

– Nhưng ông từng làm náo loạn cả thị trường Việt Nam!

Trần Anh ҳάc nhận:

– Phải, và đến cuối cùng, tôi vẫn thua ông. Hoàng Thông, hôm nay tôi đến đây trước là để nói lời xin lỗi ông. Vì ċăm hận cô ta mà tôi đã làm phương hại đến ông. Bấy lâu nay tôi đã mượn gió bẻ măng, tìm cách mua lại cổ phần của rất nhiều các cổ đông để đứng ngang hàng với ông trong Hoàng Gia, để có thể cạnh tranh chức Chủ tịch với ông. Nhưng bây giờ tôi buông rồi.

Ngừng một lát, Trần Anh nói tiếp:

– Hôm nay tôi đến đây còn để thể hiện sự cảm phục ông, một người xứng đáng có được tình yêu và hạnh phúc. Dù Ngọc không phải là con ruột của tôi nhưng con bé có ảnh hưởng từ cách giáo dục của tôi. Tôi đã để cái sai từ thế hệ trước sang thế hệ sau. Vì cái cảm giác bị khinh rẻ mà tôi đã quyết tâm không đúng đường. Truyền lòng hận thù cho thế hệ sau chính là sai lầm to lớn nhất của đời tôi, sai lầm đó đã nhen nhóm trong lòng khiến tuổi thơ của con bé không còn trong sáng, hồn nhiên nữa. Thú thật, trước Tết tôi mới tá hỏa khi biết nó là trùm ma túy vì tôi tưởng ít ra nó cũng nghe lời tôi mà dừng lại từ lâu rồi. Tôi không nói được nó, vợ chồng tôi bị Ngọc nhốt dưới tầng hầm. Đến hôm nay, côпg αп tới biệt thự khám xét nên chúng tôi ra được. Vợ tôi vẫn chưa hết sốc, đang truyền trợ sức. Còn tôi đến đây để tạ lỗi với anh rồi sẽ cùng cơ quan điều tra làm việc vì dẫu sao tгêภ giấy tờ Ngọc vẫn là con gáι của tôi. Huống hồ nó lại từng muốn biến cả công ty Trần Anh Anh và tập đoàn Hoàng Gia làm điểm Ϯὰпg Ϯɾữ ma túy. Thực sự nó như ngày hôm nay một phần là do tôi. Giờ tôi đi đây, cα̉пh sάϮ vẫn còn chờ tôi ở ngoài kia!.

Ông Hoàng Thông trầm ngâm nói:

– Cuối cùng anh cũng nhận ra sai lầm. Tôi không trách anh bởi anh cũng vì tình yêu mà hóa hận thù. Nhưng có một điều chắc anh chưa biết, tôi đã khôi phục lại Công ty Thắng Lợi lúc xưa, giờ đây tôi sẽ sáp nhập Trần Anh và Thắng Lợi lại làm một.

Đáy mắt Trần Anh lóe lên những tia ngỡ ngàng rồi đôi mi phủ xuống. Ông ta chưa kịp nói câu gì thì một thanh âm rân rỏi vang lên:

– Xin lỗi mọi người! Ông Hoàng Thông, tôi phiền gia đình ông một chút!

Một đồng chí cα̉пh sάϮ bước vào với tờ lệnh bắt tгêภ tay. Trần Anh ngạc nhiên nhìn:

– Chẳng phải tôi đã bảo các anh đợi ở bên ngoài, tôi sẽ ʇ⚡︎ự ra, cα̉пh sάϮ không tin dân sao?

Đồng chí cα̉пh sάϮ đưa tờ giấy lên và nói:

– Xin lỗi, chúng tôi vừa nhận được lệnh bắt khẩn cấp ông Trần Anh vì hành vi phá hoại tài sản đối với tập đoàn Hoàng Gia và công ty Thắng Lợi cách đây ba mươi năm. Tài liệu này do ông Huy trợ lý của chủ tịch Hoàng Thông cung cấp. Mọi lời giải của ông Trần Anh cùng những bằng chứng ông đưa ra đều có thể trình bày với luật sư để làm bằng chứng trước tòa.

Rồi vị cα̉пh sάϮ đưa ánh mắt sang Hoàng Thông:

– Cảm ơn ông đã hợp tác cùng lực lượng cα̉пh sάϮ để phá đường dây ma túy của Trần Bích Ngọc, cũng như cung cấp những thông tin cần thiết về Trần Anh. Ông Hoàng Thông, ông hoàn toàn được minh oan.

Trần Anh mỉm cười, đưa đôi bàn tay ra để chiếc còng số tám lạnh lẽo chụp vào:

– Các anh làm nhiệm vụ đi, tôi không có ý kiến gì hết!

Rồi ông đưa mắt sang bà Lan Khuê:

– Khuê, nếu còn được sống, hãy sống ʇ⚡︎ử tế, đừng bao giờ áp đặt bất kỳ điều gì nên các con theo ý mình.

Bà Khuê nức nở, tay đấm thình thịch vào ռ.ɠ-ự.ɕ:

– Trần Anh… tất cả …. là lỗi của em…

Ông Trần Anh lắc đầu, ánh mắt thê lương nhìn bà:

– Không, tất cả chúng ta đều có lỗi với Hoàng Thông và con cái chúng ta.

Cuối cùng, ông ta quay sang bố của Bảo Long:

– Anh Hoàng Thông, tôi chưa biết khi nào được ʇ⚡︎ự do. Tôi chỉ mong anh một điều … vợ tôi là người yếu đuối …. cô ấy chắc không thể chịu nổi …

Trần Anh dừng lại như quá ҳúc ᵭộпg, ông Hoàng Thông vỗ vỗ vai ông ta:

– Ông yên tâm đi, tôi và Linh sẽ lo cho cô ấy!

Trần Anh gật đầu cảm kích và theo đồng chí cα̉пh sάϮ rời khỏi biệt thự Hoàng Gia. Tiếng còi xe vang lên inh ỏi rồi trả lại sự bình yên lặng lẽ cho thành phố A….

Bà Khuê vẫn qùγ dưới sàn, nước mắt mặn chát rỉ vào kẽ miệng. Kim Anh và Kim Hiền cũng không ᴅịcҺ chuyển. Ông Hoàng Thông gặn giọng :

– Bà ૮.ɦ.ế.ƭ đi!

Bà Phương Linh nhìn ông hốt hoảng:

– Thông, đừng!

Lúc này bà Khuê chợt rút điện thoại ra, bấm một dãy số và nói:

– Tôi là Lan Khuê, vợ của Chủ tịch Hoàng Thông. Tôi xin được thú Ϯộι cố ý gây thương tích và ๒.ắ.t ς-.ó.ς trẻ em cách đây ba mươi năm. Bây giờ tôi có thể đến trụ sở được chưa ạ?

Chờ phía bên kia trả lời xong, bà đưa đôi mắt sưng đỏ nhìn lên ông:

– Hoàng Thông, em đã ký đơn ly hôn từ lâu rồi. Xin lỗi vì đã đày đọa anh chị trong mấy chục năm qua, dù lời xin lỗi này chẳng có giá trị gì cả. Nếu một ngày em còn được sống, xin nguyện cạo tóc đi tu. Pháp luật sẽ có bản án dành cho em nhưng Tòa án lương tâm chắc chắn sẽ không tha thứ cho em. Kim Anh và Kim Hiền cũng là con của anh, xin anh để ý giùm em!

Lúc đó, Hoàng Thông chưa kịp nói gì thì Vũ Huy lên tiếng:

– Chủ tịch, đang là chuyện riêng của gia đình anh nhưng có một điều tôi cần thông báo ạ!

Rồi ông lấy ra một tờ giấy gấp tư và dõng dạc nói:

– Tôi, Vũ Huy – trợ lý của Hoàng Thông và là luật sư của Tập đoàn Hoàng Gia xin được công bố bản di chúc của mẹ ông Hoàng Thông. Sở dĩ bây giờ tôi mới được công bố bởi trước ngày phu nhân quα ᵭờι, bà có đưa cho tôi tờ giấy này, có đóng dấu và lăn vân tay đầy đủ. Nhưng bà dặn tôi khi nào tìm được chị Phương Linh mới được công bố. Bây giờ, tôi xin phép trình bày. Trong này ghi rõ, gia sản của Hoàng Gia một phần tư được chia cho cậu Bảo Long, một phần tư cho hai cháu gáι Kim Anh và Kim Hiền. Một nửa gia tài để lại cho ông Hoàng Thông và Phương Linh. Bà Lan Khuê không có tên trong di chúc dù là vợ chính thức của ông Hoàng Thông!

Bà Khuê mỉm cười nhẹ nhàng. Hóa ra phu nhân đã biết hết tất cả. Mọi tính toán của mẹ chồng bà không sai một ly. Cho đến cuối đời, bà ấy vẫn chỉ xem Phương Linh là con dâu.

Thiết nghĩ, tiền tài, danh vọng có thể cuốn người ta vào đam mê và Ϯộι ác. Cũng chính danh vọng và tiền bạc đã đẩy con người vào bất nhân. Và khi nhận ra thì đã mất tất cả – chia ly, tù Ϯộι và sự dằn vặt lương tâm vĩnh viễn là một bản án chung thân cho những ai bị cuốn vào ʋòпg xoáy của đồng tiền…

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *