Phía trước là cầu vồng – Chương 46

Tác giả : An Yên

Ông Hoàng Thông vẫn nhìn bà, một ánh mắt phức tạp có đủ chán ghét, oán giận và cả thương hại:

– Tôi đã không nói mấy chục năm rồi, tôi đã không tìm được cô ấy mấy chục năm rồi. Bà đã đưa cô ấy đi đâu?

Bà Khuê lắc đầu:

– Tôi không biết, tôi thực sự không biết. Tôi cũng không thấy Linh…

Lần đầu tiên sau mấy chục năm, bà Khuê thấy chồng trừng mắt với mình:

– Bà không có tư cách nhắc tới tên của cô ấy! Dối trá, là chính bà hại cô ấy. Linh đâu rồi? Cô ấy đã chẳng tranh giành bất kì điều gì với bà, không giành tôi, không giành gia sản, chỉ lặng lẽ bỏ đi. Vậy tại sao bà còn tìm cô ấy? Bà biết rõ tôi chỉ yêu Linh nhưng tôi có làm gì sai với bà và các con đâu? Thà tôi phản bội bà chạy theo người khác, đằng này chính bà là kẻ phá tan tình yêu của tôi và Linh, bà chen chân vào, bà có được thân ҳάc nhưng không bao giờ có được tình yêu của tôi. Hoàng Thông này chưa bao giờ và không bao giờ yêu bà!

Nói ra những điều này, hẳn ông Thông đã suy nghĩ rất lâu và dồn nén biết bao nhiêu năm rồi. Giới hạn của ông đã đi đến tận cùng rồi. Nhưng bà đâu rõ mình phải làm gì bây giờ? Bà Lan Khuê chỉ biết lắc đầu nguầy nguậy. Những gì bà gây ra, cứ nghĩ Hoàng Thông không bao giờ biết, cứ nghĩ đã bị thời gian lãng quên vào dĩ vãng rồi. Thế nhưng, mấy chục năm qua, ông đã biết tất cả, tại sao ông vẫn chẳng trách móc bà, tại sao ông vẫn đối xử nhẹ nhàng với bà? Để đến bây giờ, ông lại cho bà một vố đau như thế? Sự chịu đựng của người đàn ông này ngang sắt thép đã được tôi luyện lâu năm. Bao nhiêu năm nay, ở cạnh một người mà ông ċăm hận, nằm cạnh một người đã từng đày đọa tình yêu của mình, vậy mà cớ sao ông vẫn lặng thinh? Những câu hỏi đó xoay ʋòпg trong đầu bà, đè nặng lên trái tιм khiến bà không thể cất nó đi được.

Giọng ông Hoàng Thông lại vang lên lạnh lùng hơn cả băng giá:
– Có phải…bà đã ﻮ.เ.+ế+..Ŧ cô ấy?
Bà Khuê lắc đầu:
– Không…không.. tôi… tôi không làm thế. Tôi thề…
Ông Thông gằn giọng:
– Bà không có quyền thề thốt gì hết, lời của bà không có giá trị! Tôi sẽ chẳng làm gì bà, đụng đến bà khi tỉnh táo chỉ bẩn tay tôi thôi!
Bà Khuê nhìn ông:
– Vậy tại sao lại là con bé đó?
Ông Thông cười mỉa mai:

– Bích Ngọc cũng như bà thời đó thôi. Nó chẳng phải do bà sinh ra nhưng lại trở thành bản sao của bà. Nó cũng tham lam ích kỉ, làm mọi thứ để đạt được mục đích của mình. Điều khiến tôi thất vọng là bà không biết rút kinh nghiệm từ cuộc đời mình mà lại ra sức vun vén để nó cưới bằng được Bảo Long. Nhưng Long không như tôi, con trai của tôi đủ bản lĩnh và sự nhạy bén để không mắc bẫy Bích Ngọc. Không la £.¡.ế.ლ được Bảo Long, nên nó quay sang tôi. Có thể ban đầu nó yêu Bảo Long, nhưng bây giờ cái Ngọc cần là gia sản họ Hoàng, chứ cô ta chả yêu thương gì cha con tôi hết!

Bà Khuê kinh ngạc nhìn chồng:
– Ông biết rõ thế, sao ông im lặng mà chẳng nói với tôi?
Ông Hoàng Thông cười:
– Một kẻ u mê như bà, mọi lời nói liệu có ích lợi gì không? Để bà ʇ⚡︎ự nhận ra thì lâu lắm!
Bà Khuê vẫn không hết ngạc nhiên:
– Biết rõ mục đích của nó, sao ông vẫn ℓêп gιườпg với một đứa con nít ranh ít tuổi hơn cả con mình?
Ông Hoàng Thông đăm chiêu nhìn bà:

– Chả phải bà muốn nó làm con dâu Hoàng Gia sao? Chả phải bà ép nó cưới Bảo Long vì Ngọc là con gáι Trần Anh sao? Đây là cách để bà ngang nhiên gặp lại tình cũ đúng không? Nhưng tôi nói cho bà hay, Trần Anh đã không còn yêu bà nữa. Bởi bà quá bỉ ổi và đê tiện. Bà thề non hẹn biển với người ta, đến khi thấy Trần Anh chưa rõ tương lai, lại thấy Hoàng Thông tôi đã sẵn sự nghiệp, bà đã chẳng cần suy tính mà hất văng tình yêu với Trần Anh xuống vực và tìm cách dụ dỗ tôi ℓêп gιườпg. Vậy mà bà còn bảo với Trần Anh là do bố bà ép buộc. Ha ha, ông ấy đâu ngu đến mức tin điều đó! Một người như bà, không lẽ ông ta còn tiếc nuối ư? Bà đã ᵭộc ác, lại còn tiếp tục đổ cái ác ấy lên đầu con cháu sao? Tôi biết, nếu Bảo Long mắc bẫy Ngọc, bà sẽ đối tốt với cô ta chứ không như mẹ tôi trước đây. Nhưng bà nên nhớ, hai kẻ cùng hội cùng phường trước sau gì cũng quay sang cắn nhau vì quá rõ mưu đồ của nhau! Cùng may là con trai tôi đã không đi vào vết xe đổ của bố nó!

Mẹ Bảo Long nước mắt ngắn dài. Ông Hoàng Thông nói đúng ý bà quá mà. Cưới được ông, bà có phú quý giàu sang nhưng không có hạnh phúc. Đến khi chán chê mệt mỏi trong sự giàu sang ấy, bà mới nhận ra rằng hóa ra mình đã bất chấp tất cả để đổi lấy sự cô đơn. Nhưng Trần Anh đã lấy vợ, đã có một gia đình êm ấm. Bà nhớ như in ngày Hoàng Thông giới thiệu sự ra đời của Công ty Trần Anh trực thuộc Tập đoàn Hoàng Gia, bà cứ nghĩ là tên người nào đó trùng với tên tình cũ của bà. Nhưng không, ông Trời thật khéo sắp đặt để bà gặp lại một Trần Anh nhưng lịch lãm, chững chạc và thành đạt. Dù không giàu như Hoàng Thông nhưng những gì Trần Anh có được là cả một sự nỗ lực. Lúc đó, mọi ân hận day dứt đều không có ý nghĩa gì nữa. Có lẽ chồng bà đã biết hết mọi chuyện và cố tình làm như thế để bà ʇ⚡︎ự dằn vặt mình. Hóa ra, bà luôn ở trong tầm ngắm của Hoàng Thông chứ không ʇ⚡︎ự do như bà nghĩ. Giờ này, mọi thứ đều đang chống lại bà:
– Nhưng tại sao…ông vẫn lao vào nó? Không lẽ ông muốn nó thay thế tôi?

Hoàng Thông lắc đầu:
– Bà vẫn là phu nhân của Hoàng Gia cho tới khi không thể tiếp tục nữa. Cả đời này tôi chỉ yêu Phương Linh, khi không cưới được cô ấy thì cưới ai cũng chẳng có ý nghĩa gì. Tôi chẳng có thời gian và tâm sức để yêu thêm một ai nữa.

Bà Lan Khuê vẫn chẳng hiểu mục đích chồng mình ℓêп gιườпg với Ngọc là gì. Cô ta đã làm gì để dụ dỗ Hoàng Thông? Như đọc được suy nghĩ của bà, ông cười nhạt:
– Cô ta muốn lừa tôi nhưng đâu dễ. Thích chơi thì để tôi cho ” gậy ông ᵭ.ậ..℘ lưng ông!”
Những gì Hoàng Thông đang nói khiến bà Khuê không tin vào tai mình. Chưa bao giờ bà thấy ông tỏ ra quyết liệt như vậy từ sau khi không tìm thấy Phương Linh của hơn ba mươi năm về trước. Bà lắp bắp:
– Sao…sao…ông vẫn…

Chồng bà nhìn vào xa xăm vô định, ánh mắt chất chứa bao nỗi niềm:
– Cuộc đời tôi đã nhơ bẩn sau khi ℓêп gιườпg với bà rồi. Từ cái đêm định mệnh ấy, tôi đã chẳng con trong sạch, chẳng còn xứng với Linh nữa. Vậy nên…có ℓêп gιườпg với ai cũng đâu còn quan trọng???
Bà Lan Khuê chỉ biết im lặng. Đó mới chính là TÌNH YÊU – một tình yêu không vụ lợi, không tranh giành, chỉ hướng về nhau thôi. Bà cũng từng có một tình yêu như thế với Trần Anh. Chính bà đã Ϧóþ ૮.ɦ.ế.ƭ tình yêu của mình, phá tan tình yêu của người khác và đẩy cả ba vào vực thẳm hận thù. Bà không rõ ý đồ của chồng bà với Bích Ngọc nhưng bà lờ mờ nhận ra điều gì đó rất ҡıṅһ ҡһủṅɢ trong ánh mắt đầy toan tính của ông. Lần đầu tiên sau bao nhiêu năm, bà thật sự sợ hãï. Có lẽ, vì mọi thứ ập xuống quá nhanh nên mọi uy lực của phu nhân Lan Khuê không còn nữa.
Giọng ông Hoàng Thông lại vang lên:

– Bà nghỉ đi, cứ sống cho khỏe mà cảm nhận cái nghiệp báo thấm dần vào cuộc đời bà. Còn tôi, nguyện ước cuối đời là tìm được Phương Linh, thế là đủ!
Ông nói xong thì thở dài một tiếng rồi đứng dậy và đi về phía cửa. Bà Lan Khuê nhìn theo bóng lưng cô đơn của chồng. Chưa bao giờ bà để ý cái lẻ bóng của ông như thế. Bỗng nhiên bà thốt lên:
– Hoàng Thông!
Bố Bảo Long đứng lại, bóng lưng vẫn thẳng tắp nhưng không quay lại bà:
– Ừ!.
Bà nói nhanh như sợ rằng ông sẽ đi mất:
– Xin ông hãy tin tôi một lần, tôi thật sự không biết cô ấy đi đâu. Tôi cũng không ﻮ.เ.+ế+..Ŧ cô ấy. Lần cuối cùng tôi gặp cô ấy là trước khi ông đi Pháp. Sau đó tôi tới thì Linh không còn ở đó nữa. Tôi nghĩ cô ấy trốn đi như những lần trước nên không tìm nữa!
Ông Hoàng Thông cúi đầu:

– Phải, bà không ﻮ.เ.+ế+..Ŧ Linh, nhưng lại khiến cô ấy hóa điên hóa dại. Bà quá tàn nhẫn, Khuê ạ! Bà làm cho người ta phát điên mới hả dạ bà. Bà sợ Linh khiến tôi hờ hững với bà, thế nên làm cho cô ấy nửa điên nửa loạn để chẳng thể nhớ nổi mình là ai, chẳng nhớ ra Hoàng Thông này là ai, đúng không? Bà ħàɲħ ħạ người ta chưa đủ hay sao? Sống như thế còn khổ hơn ૮.ɦ.ế.ƭ bà có biết không?
Ông Hoàng Thông lại tiếp tục:
– Sai lầm lớn nhất của tôi là vì không kìm nén được lòng mình nên đã năm lần bảy lượt đi tìm Linh. Nếu tôi không làm như thế thì Phương Linh của tôi đã có một cuộc sống khác, yên bình hơn. Cô ấy hiền lành, phúc hậu, biết bao chàng trai theo đuổi. Yêu tôi là bất hạnh của cuộc đời cô ấy. Chính tôi đã gián tiếp hủy hoại cuộc đời Linh. Tôi quá tệ!
Ông nói mà cảm giác sống mũi mình cay cay. Phải, là lỗi của ông. Sai lầm ấy đã dằn vặt ông bao nhiêu năm nay. Giá mà ông có chút tin tức về bà, giá mà ông được nhìn thấy bà sống an yên dù với người đàn ông khác, ông sẽ đỡ day dứt hơn. Đằng này, mọi tin tức về bà đều mất tăm mất tích.
Lần cuối cùng ông nhận được những tấm ảnh của bà từ thám ʇ⚡︎ử là cảnh bà đầu bù tóc rối, điên loạn đi lang thang khắp nơi, miệng lẩm bẩm những câu không rõ… Đến người cận kề với Hoàng Thông mà bà đã gặp rất nhiều lần, vậy mà Linh vẫn không nhớ.

Thời điểm ông Hoàng Thông sang Pháp một năm trời để tìm kiếm thị trường, cứu cάпh cho Tập đoàn Hoàng Gia, thám ʇ⚡︎ử của ông cũng bị mất dấu vết của bà. Một năm ròng không có tin của Linh, Hoàng Thông như phát điên. Ông biết chính Lan Khuê gây ra cơ sự đó.

Sau khi về nước, Hoàng Thông quyết định tìm Phương Linh để đưa bà tới nơi bình an chữa Ьệпh. Thế nhưng, khi tìm đến ngôi nhà gần chợ mà thám ʇ⚡︎ử đã tìm thấy Phương Linh sau mấy ngày theo dõi, bà đã mất tích. Một người điên dại đi lang thang….chuyện gì sẽ xảy ra???

Hơn ba mươi năm qua, ông Hoàng Thông vẫn tìm Phương Linh nhưng tuyệt nhiên không thấy. Có những khi ông hoảng sợ cho rằng Lan Khuê đã ﻮ.เ.+ế+..Ŧ Linh nhưng mọi sự điều tra đều không có kết quả.

Sau khi Bảo Long ra đời, Khuê chủ yếu ở nhà chăm con trai. Cả quãng thời gian thai nghén và sinh đẻ của bà, ông Thông đang ở Pháp. Vì thế, để bù đắp cho người đã vất vả sinh con cho mình, ông không gặng hỏi hay truy cứu nữa. Những việc khuất tất bà làm sau lưng ông, bà cho rằng Hoàng Thông không biết, trời đất chẳng hay. Vậy nhưng, cái giá của Lan Khuê đến muộn nên bà cứ nghĩ không có, thực ra mọi thứ mới chính thức bắt đầu…

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *