Phía trước là cầu vồng – Chương 37

Tác giả : An Yên

Một chiếc xe sang trọng đã chờ sẵn ở sân bay. Ngồi vào xe, Ngọc bấm tin nhắn gửi đi:

– Mẹ Khuê ơi, con chúc gia đình mình năm mới an lành hạnh phúc ạ. Con vừa ra khỏi sân bay liền nhắn tin cho mẹ đấy ạ. Con sợ mẹ ngủ rồi nên không dám gọi ạ!

Ngay lập tức, bà Lan Khuê liền gọi lại:

– Ngọc, con về rồi sao? Thế là Tết đoàn viên rồi!

Ngọc mỉm cười:

– Dạ, chắc là mùng hai con mới qua chúc Tết bố mẹ ạ.

Bà Khuê giọng hờn trách:

– Không phải ngày mùng một sao?

Ngọc lắc đầu:

– Dạ, giờ con về nghỉ ngơi một chút rồi tới chùa làm công đức ạ. Chiều mùng một con cùng bố mẹ đi chúc Tết họ hàng rồi mùng hai con qua với mẹ nhé. Chứ vừa về đã chạy sang mẹ liền người ta lại nói ra nói vào đấy ạ!

Bà Khuê cười hài lòng:

– Ôi trời, con dâu tôi có tấm lòng đẹp quá. Con không phải lo đâu, đằng nào con cũng là dâu của Hoàng Gia mà. Được rồi, con cứ làm vậy đi. Mùng hai Bảo Long cũng về đây, vậy là vừa đẹp.

Bích Ngọc tần ngần nói:

– Anh Bảo Long về cùng Thư ạ mẹ?

Bà Khuê cười lớn:

– Con nghĩ nó dám đưa con bé đó về đây lần nữa sao? Long có rủ rê thì con đó cũng chẳng dám về đâu. Quê mùa như nó bước vào chỉ bẩn nhà, lau chùi khi nào cho sạch hả con. Yên tâm, Tết này nó về đây, thế nào mẹ cũng có cách khiến nó thành chồng của con!

Giọng Ngọc đượm buồn:

– Không cần đâu mẹ ạ, anh ấy không muốn thì mẹ đừng ép ạ. Tính anh Long con rõ lắm, không ưng ai thì anh ấy sẽ lạnh nhạt lắm. Vợ chồng mà cứ dửng dưng thì khác gì đày đọa nhau đâu mẹ!

Những gì Ngọc vừa nói khiến bà Khuê chạnh lòng rồi giật mình. Con bé cứ như đang nói bà vậy. Bà và Hoàng Thông là vợ chồng đấy, nhưng có bao giờ ông ấy để ý tới cảm xúc của bà đâu chứ? Ông chiều theo ý bà, nghĩa là bà muốn làm gì thì làm, muốn tiêu bao nhiêu thì tiêu, ông không để tâm. Chính điều đó khiến cõi lòng bà cứ dằn vặt. Bà thở dài:

– Mẹ nghĩ một người như con sẽ cảm hóa được nó!

Ngọc ngậm ngùi:

– Con cũng không hiểu sẽ theo đuổi tình yêu này tới đâu mẹ ạ. Vừa rồi sang Pháp, có mấy chàng trai người Việt, người Pháp cũng có theo đuổi con, có lúc con đã định gật đầu cho xong, vì con có trẻ mỏ gì nữa đâu mẹ? Thế nhưng trái tιм con nó không chịu nghe theo, nó chỉ có hình bóng anh Bảo Long thôi ạ!

Bà Khuê lắc đầu nguầy nguậy:

– Ấy đừng dại dột thế, con phải nghe theo lời trái tιм mình chứ? Con lấy người khác thì ta mất đi cô con dâu tốt ư?

Bà nói mà cảm giác giọng mình lạc hẳn đi, bởi bà của trước kia cũng đâu nghe theo trái tιм mình mách bảo. Bà của trước kia cũng nghĩ rằng một người đàn ông có tiền đồ như Hoàng Thông mới đem lại hạnh phúc kia mà? Khẽ thở dài, bà nói:

– Thôi, con về nghỉ ngơi đi, mùng hai đến rồi mẹ con mình tâm sự nhé!

Bích Ngọc khẽ ” dạ ” một tiếng rồi nhếch môi cười. Ngồi ở ghế lái, Lê Minh nghe không sót một từ nào trong cuộc hội thoại. Định bụng không lên tiếng nhưng rốt cuộc, sau mấy giây suy nghĩ, anh mở miệng nói:

– Ngọc, em vẫn chưa từ bỏ sao? Anh tưởng sau chuyến đi Đà Lạt, em không vương vấn gì nữa chứ!

Ngọc trừng mắt:

– Không phải việc của anh thì đừng có xía vào. Là anh ʇ⚡︎ự nguyện ra sân bay chứ tôi không ép. Đi mấy tháng trời, quay về mà tôi thấy cái miệng của anh chả thay đổi gì cả. Không nói cũng chả ai bảo anh câm đâu, người ta mở miệng ra châu ra ngọc, còn anh chỉ toàn rắn với rết!

Lê Minh im lặng một thoáng rồi thở hắt ra:

– Anh không ngờ sự ích kỉ lại biến một cô gáι hồn nhiên trở thành người không thể kiểm soát như em. Em chỉ nghĩ tới tiền bạc và quyền lực, có bao giờ em quan tâm tới cảm xúc của bản thân chưa Ngọc? Hay em chỉ mải chạy theo những thứ phù phiếm xa hoa không thuộc về mình?

Ngọc liếc nhanh khuôn mặt hiền lành của Minh:

– Anh đã đủ tư cách hỏi tôi chưa? Một kẻ thất bại như anh đã đủ quyền lên giọng với tôi chưa? Anh ngu lắm, cuộc sống này chỉ tiền bạc và quyền lực mới làm nên hạnh phúc. Có hai thứ ấy thì cảm xúc mới thăng hoa được. Đã ngu thì nên im miệng lại đi! Khi nào Công ty Thắng Lợi nhà anh khôi phục lại cơ nghiệp như xưa, khi anh có tiền và quyền như xưa, lúc ấy hãy nghĩ tới việc nói chuyện với tôi!

Lê Minh gật đầu :

– Được, hi vọng đến lúc đó, khẩu khí của em vẫn còn! Hôm nay là ngày đầu tiên của năm mới, cũng là lần cuối trong năm nay anh tới đón em, sau này còn gặp lại hay không anh cũng chưa rõ. Chỉ mong khi gặp lại, em vẫn ổn!

Bích Ngọc cười phá lên:

– Lê Minh, anh đang rung cây dọa khỉ đấy à? Anh muốn biến đi đâu thì biến, tôi luôn ổn. Biết đâu sau này gặp lại, tôi và Bảo Long đã con bồng con bế rồi ấy chứ!

Lê Minh im lặng. Anh cứ ngỡ mấy tháng sang Pháp, Ngọc sẽ có thêm thời gian để tĩnh tâm suy nghĩ. Anh cũng nghĩ rằng tình cảm từ thuở bé dành cho Ngọc đủ để cô ấy nhìn nhận lại. Thế nhưng không, càng ngày Bích Ngọc càng để cho cái tham lam ích kỉ làm lu mờ mọi thứ. Minh có cảm giác cái mà Ngọc theo đuổi bây giờ không còn là tình yêu thuần túy dành cho Bảo Long nữa mà là cuộc sống xa hoa trong Biệt thự Hoàng Gia kia. Đã đến nước này, cứ để cô ấy ʇ⚡︎ự đi và ʇ⚡︎ự đến, ʇ⚡︎ự làm và ʇ⚡︎ự gánh vậy!

Tám giờ sáng ngày mùng hai Tết…

Đan Thư vừa ăn sáng xong, đang nhàn nhã mở tủ để chọn bộ đồ phù hợp chờ Bảo Long tới đón thì đã nghe tiếng của anh vọng lên từ dưới phòng khách:

– Cháu chào ông bà, con chào mẹ ạ!

Bà Thảo cười hiền;

– Con từ Bệnh viện tới đây luôn sao? Để mẹ bảo em Thư dọn cho con ăn sáng đã nhé!

Bảo Long cười tươi:

– Dạ con ăn sau khi hết ca trực rồi mẹ ạ. Con tới đón em về nhà con chơi Tết ạ!

Vừa hay Bá Trọng từ sau vườn đi vào:

– Nóng ruột thế cơ à? Đan Thư mới ăn xong, chắc đang chuẩn bị đấy!

Bảo Long nhìn quanh rồi hỏi:

– Chị Linh đâu rồi anh rể?

Bá Trọng chỉ lên phía tầng hai:

– À, đang gọi vi deo buôn chuyện với mẹ chồng và gặp Bơ, Bắp. Hôm đó trời nhiều sương nên để con lại với ông bà nội, giờ nhớ hoảng lên rồi đấy!

Bá Trọng lại hướng lên lầu và gọi:

– Bé Thư ơi, Long đến rồi nè em!

Thư mở cửa phòng ngó xuống:

– Anh chờ em một chút nhé!

Bảo Long vừa bước lên cầu thang vừa cười:

– Chắc đang chọn đồ đúng không? Để anh chọn cho!

Cô chưa kịp nói gì đã thấy Long đứng ngay trước mặt mình.Kéo anh vào trong, đóng cửa lại, cô nguýt dài:

– Này, có ông bà và mẹ ở đấy mà cứ bô bô cái miệng thế à? Anh bảo chọn đồ cho em, không sợ mọi người nghĩ rằng chúng ta ở chung sao?

Bảo Long ghé sát môi cô rồi bất chợt kéo Thư sát lại, môi lưỡi dây dưa càn quét khiến cô không kịp phản ưứng. Đến khi Thư đẩy nhẹ anh ra, Long mới đi lại tủ đồ, vừa ngó nghiêng chọn lựa vừa đáp tỉnh bơ:

– Từ giờ em cứ nói linh ϮιпҺ thì anh sẽ làm cách vừa rồi để em nín. Anh sợ gì chứ? Mọi người nghĩ thế lại càng hay. Em chả đồng ý làm vợ anh rồi còn gì? Ra phường đóng dấu nữa là xong nhé!

Đan Thư lẩm bẩm:

– Mình dại ghê, biết thế hôm đó bảo để suy nghĩ đã, ʇ⚡︎ự nhiên thấy mất ʇ⚡︎ự do ghê!

Bảo Long lấy ra một chiếc váy len ôm sát thân tгêภ, phía dưới xòa rộng kiểu dáng công chúa và một chiếc áo bông trắng đưa cho cô:

– Này, người ta chọn giờ thiêng, ngày thiêng rồi nhé, không thay đổi được đâu nghe chưa? Trời biết, Đất biết, mọi người biết rồi nhé!

Thư xịu mặt:

– Đấy, chưa gì đã làm quyền làm thế vậy đấy!

Nói rồi cô vội giục anh xuống nhà, còn mình thì nhanh tay đi thay bộ váy Long vừa chọn. Trang điểm nhẹ nhàng, cô và anh chào mọi người để đi ra sân bay thành phố C.

Thành phố A…

Vừa ra khỏi sân bay, Thư đã nhìn thấy dáng người cao ráo của Thăng đứng đợi hai người. Cô quay sang Bảo Long:

– Ngày Tết mà anh cũng bảo anh Thăng đưa xe cho mình nữa hả?

Bảo Long liếc cô:

– Này, xót bạn của chồng hả? Người ta cũng biết ghen đấy!

Thư cười rũ rượi:

– Vâng vâng, em biết rồi, không dám mở miệng nhắc tới bạn chồng nữa đâu ạ!

Anh xốc lại chiếc áo bông choàng cho cô rồi cầm tay Thư bước về phía Thăng:

– Vợ tôi đang lo làm phiền ông đấy!

Thăng bật cười nhìn Thư:

– Em không phải ngại đâu, anh làm đầy tớ cho chồng em quen rồi!

Cả ba cùng cười vui vẻ, bông đùa thêm mấy câu rồi Long chở Thư về Biệt thự Hoàng Gia. Cô tần ngần hỏi anh:

– Bảo Long, không biết mẹ có thích mấy món em làm không nhỉ?

Long vẫn chuyên tâm lái xe:

– Em không cần căng thẳng đâu. Đó là cả tấm lòng của em. Thông thường, mẹ rất thích mấy hoa quả sấy này, có thể khi em làm, mẹ sẽ nói này nói nọ vì bà chưa hiểu rõ về em. Thế nhưng em nên hiểu, khi chúng ta đã dốc tâm làm một việc gì đó thì không nên để ý quá nhiều đến thái độ người khác, vì ta đã làm hết sức rồi. Cũng như khi yêu một người, nếu mình yêu chân thành thì không bao giờ hối tiếc cả, chỉ có tình cảm vụ lợi và xảo trá mới phải trả giá thôi.

Thư dù gật đầu thấu hiểu nhưng trong lòng vẫn thấy hồi hộp. Lần trước cùng anh tới đây chỉ là vì vai diễn người yêu, bây giờ cô thực sự là người trong tιм anh rồi, nên cảm xúc không vô tư như trước nữa. Xoay xoay chiếc nhẫn tгêภ tay, Thư liếc Bảo Long:

– Anh ơi, nếu mẹ thấy chúng ta đeo nhẫn này, liệu…

Bảo Long cười:

– Đấy, mới giảng cho nghe giờ lại thế rồi. Đan Thư mạnh mẽ đanh đá của anh đâu rồi nhỉ? Có anh đây mà, em cứ mặc kệ đi!

Như được tiếp thêm động lực cô nhoẻn cười cùng anh bước vào Biệt thự. Vừa tới phòng khách, cô đã thấy bà Lan Khuê cùng chị hai Kim Anh ngồi cùng Bích Ngọc, Thư cúi chào:

– Dạ cháu chào bác gáι, em chào hai chị ạ!

Bảo Long cũng chào mẹ và chị hai rồi kéo Thư lại ghế. Bà Khuê đang nắm tay Bích Ngọc, ánh mắt vô tình liếc thấy cặp nhẫn đôi của Long và Thư thì nhếch miệng:

– Đầu năm đã có kim cương đeo rồi kia à? Sinh viên bây giờ giàu ghê, cứ đeo bám nhiệt tình là gì cũng có nhỉ? Thảo nào đưa tiền không lấy, không cần tiền đâu, đeo kim cương cơ!

Đan Thư không lạ gì kiểu nói chuyện ấy nên chỉ mỉm cười đặt giỏ quà xuống bàn:

– Dạ đầu năm mới, cháu tới chúc gia đình hai bác thật mạnh khỏe và hạnh phúc ạ! Cháu được biết bác thích hoa quả sấy nên ʇ⚡︎ự tay làm biếu bác ạ! Hi vọng là bác thích ạ!

Bà Khuê trừng mắt:

– Tôi không quen ăn đồ rẻ tiền từ những kẻ rẻ tiền, vứt di!

Long nãy giờ im lặng, bỗng mở miệng cười:

– Quà rẻ tiền lại đắt giá gấp vạn kẻ có nhân cách giẻ rách mẹ ạ. Con đố ai dám vứt giỏ quà này đấy!

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *