Vượt sóng ngầm – Chương 18

Tác giả: Nguyễn Hiền

Mặc dù không ai nói với ai nhưng Lan không thể nào tập trung vào công việc được, bởi bên cạnh Hoàng Vũ cứ nhìn cô và mỉm cười, như vậy rõ ràng anh cũng đang bị ρhâп tán tư tưởng. Nhưng kẹt nỗi cô có muốn đi ra ngoài cũng không được, bởi ngay từ đầu cô đã chọn vị trí này, bây giờ lại bị anh ngồi chắn bên ngoài, chỉ còn cách chịu trận chứ không biết làm gì hơn…

– Em đẹp lắm…

Tiếng Hoàng Vũ nói thật khẽ và thật gần, đến nỗi cô có cảm giác hơi thở anh phả nóng vành tai làm Lan đỏ mặt, cô vẫn ngồi im không dám quay sang bởi chỉ cần vậy thôi là hai khuôn mặt sẽ sát vào nhau. Sợ mọi người trong phòng nhìn thấy rồi suy nghĩ không hay, cô đành lấy quyển sổ và ghi dòng chữ: Đề nghị anh ngồi nghiêm túc…rồi đẩy ra trước mặt anh. Ngay tức thì Hoàng Vũ cũng trả lời trêu cô: Thưa cô em không thể tiếp thu được vì cô quá đẹp…

Độ lầy lội của anh đến mức này thì cô đành chịu thua và im lặng không nói gì nữa, Nhưng cả Lan và Hoàng Vũ đều không ngờ rằng trong khán phòng này còn có mặt của Trần Dương, do bận việc nên cô đến trễ và ngồi phía sau nên Lan không nhìn thấy. Trần Dương nhìn thấy Lan thì định nhắn tin cho cô rằng mình đã có mặt, nhưng cô kịp phát hiện ra người bên cạnh Lan không ai khác mà là Hoàng Vũ thì có chút ngạc nhiên và mừng. Cô mừng vì Hoàng Vũ đã bình tĩnh và bản lĩnh để quay lại trường đua, vực lại uy tín của công ty. Cô ngạc nhiên vì Lan đã thay đổi, và cũng có những bí mật mà không nói với cô. Trước giờ hễ có việc gì thì người đầu tiên Lan muốn gặp để tâm sự chính là Trần Dương. Cô mừng cho bạn đã gặp được Hoàng Vũ, cô mong hai người được hạnh phúc…

Mải suy nghĩ mà cô không biết rằng Hoàng Vũ và Lan đã rời khỏi phòng từ lúc nào. Cô nhắn tin cho bạn nhằm chúc mừng, và thông báo mình đã nhìn thấy Lan và Hoàng Vũ rất tình cảm bên nhau. Nhưng nhắn tin gửi đi rồi mà không nhận được câu trả lời, hóa ra ngày hôm nay vì vội nên Lan sạc pin điện thoại và để quên luôn ở nhà. Việt Hùng cũng lo lắng nên điện cho cô thì thấy điện thoại đổ chuông, thì anh biết rằng cô không mang điện thoại theo người. Bỗng điện thoại báo có tin nhắn nhưng vì cô cài Pass nên anh không đọc được, nếu không rồi Việt Hùng lại hiểu nhầm và suy nghĩ linh ϮιпҺ thì khổ nữa…

Hoàng Vũ và Lan ghé vào quán café phía sau dãy nhà cao tầng, nơi đây khá yên tĩnh nên hai người chọn một bàn phía ngoài, từ đây có thể nhìn ra ngoài đường và phong cảnh thật sinh động.

Khác với khi ngồi trong phòng, Hoàng Vũ sau khi kéo ghế cho cô ngồi, thì cũng ʇ⚡︎ự giác chọn cho mình một vị trí ngồi đối diện. Anh cũng ʇ⚡︎ự xem Menu và kêu cho mình và cô 2 ly nước ép dưa hấu mật ong, món mà cô rất thích mỗi khi trưa nắng anh thường mua…

Lan ngồi nhìn mà cảm động, như vậy là anh vẫn nghĩ đến cô, thậm chí ngay cả sở thích của cô cũng vậy, nhưng trước đây anh hay uống nước chanh nóng hoặc chanh đá, rất ít khi uống nước ép dưa hấu. Khi nhân viên mang hai ly nước ép ra thì cô hỏi anh:

– Trước em không thấy anh uống nước ép dưa hấu, mà nay…

– Những ngày vắng em thì anh hay uống, rồi cũng đâm ra ghiền…

Câu nói làm cô càng thêm khó nghĩ. Nhấp một ngụm nước mát, Hoàng Vũ nhìn thẳng về phía Lan rồi hỏi:

– Em ổn chứ?

– Em muốn hỏi anh câu này mới đúng. Tình hình anh sao rồi? tại sao lại đột ngột ra nước ngoài?

– Chuyện đó em ʇ⚡︎ự hiểu, mình không nói lại chuyện cũ, anh chỉ trả lời em rằng anh ổn và đang cố gắng vượt qua. Tất cả mọi khó khăn chỉ là trước mắt, miễn mỗi người phải cố gắng, và quyết tâm làm tới cùng thì nhất định sẽ thành công. Cũng như anh không cần hỏi em đã vượt qua khó khăn như thế nào? mà anh chỉ biết rằng em đã có nhiều cố gắng. Nhưng chỉ cố gắng thôi chưa đủ mà mình phải làm quyết liệt nhiều hơn nữa. Anh hy vọng em sẽ làm được…

– Em cảm ơn anh, nhất định em sẽ cố gắng…

– Anh không muốn nghe em nhắc đến hai chữ cố gắng, mà anh muốn em nói rằng nhất định em sẽ làm được…

Gần như suốt buổi hai người chỉ nói đến công việc, và tuyệt nhiên không nhắc gì đến chuyện tình cảm hay mảnh đất mà anh đã tặng cho cô. Cũng có mấy lần cô định đề cập đến, nhưng có vẻ như anh đã đoán được cô định nói gì, nên cố tình lảng tránh bằng câu hỏi khác để cô phải trả lời…

Không khí có vẻ thoải mái hơn khi hai người chủ yếu bàn luận về công việc, Lan đã cởi mở và cười nhiều hơn, ngay Hoàng Vũ cũng thế, nhưng nếu ϮιпҺ ý thì đôi mắt anh rất buồn và nặng nề trong từng câu nói, có một điều là anh không muốn nhắc lại những chuyện quá khứ, cũng như không sớm nhắc đến tương lai, mà anh chỉ chú tâm vào hiện tại cần phải làm gì mà thôi…

Bỗng điện thoại của Hoàng Vũ đổ chuông, nhìn màn hình rồi anh nói với cô trước khi bấm nút nghe:

– Dì Lan Anh gọi, em có muốn gặp Dì ấy không?

Lan gật đầu, sau khi anh nói chuyện với bà Lan Anh xong thì anh cười rồi nói tiếp:

– Có một người muốn gặp dì…

Không hiểu từ đầu dây bên kia bà Lan Anh nói gì, nhưng cô chỉ thấy anh cười và đưa điện thoại cho mình, anh nói:

– Em nói chuyện với Dì đi…

Điện thoại cầm tгêภ tay mà Lan nghẹn ngào. Kể từ cái ngày biết được kế hoạch người phụ nữ tên Tư gặp cô mua đất, tặng xưởng may đều là kế hoạch mà Dì Lan Anh đã giúp thì cô vô cùng ҳúc ᵭộпg, nhưng cũng từ đó cô không thể nào gặp được Dì, ngay cả khi nghe tin hợp đồng do bà Kim Liên ký thất bại, cô cũng không có cách nào gặp được để động viên, thậm chí là một cuộc điện thoại hay chỉ là một tin nhắn cũng tuyệt nhiên không có. Giờ đây thông qua Hoàng Vũ cô mới được nói chuyện với Dì. Thấy Lan ҳúc ᵭộпg, Hoàng Vũ cầm tay cô nói nhỏ:

– Mạnh mẽ lên nào, Dì Lan Anh đang chờ em đó…

Lan lúc này mới trở về thực tại, cũng là lúc bà Lan Anh lên tiếng:

– Lan phải không?

– Dạ, con nè Dì…

– Con vẫn khỏe và công việc ổn như vậy là được rồi…

Lan giật mình, tại sao cô chưa hề nói gì cũng như Dì Lan Anh cũng chưa hỏi thăm mà đã biết hết mọi việc, thậm chí biết cả sức khỏe của cô lẫn công việc tương đối ổn định. Như vậy chứng tỏ Dì vẫn luôn bám sát trong từng bước đi của cô. Trong khi doanh nghiệp lại gặp hết chuyện này đến chuyện khác. Cô thấy mình thật vô tình và có lỗi với Dì Lan Anh và Hoàng Vũ. Biết cô ҳúc ᵭộпg sắp khóc, Hoàng Vũ cầm điện thoại nói với Dì:

– Sắp lụt rồi Dì ơi, Lan sẽ gặp Dì sau ạ…

Nói xong anh nhìn cô cười và cúp máy làm Lan đỏ mặt mắc cỡ:

– Anh vừa nói gì zạ?

– Anh có nói gì đâu…

– Rõ ràng anh trêu em với Dì rồi còn gì?

– Hihi, anh nói không đúng hay sao?

Hai người cùng cười, lúc này cô mới chợt nhớ sáng nay không nói với Nội phải đi công việc, lục túi ҳάch tìm điện thoại để gọi về thì không thấy, lúc này cô mới nhớ rằng mình để quên điện thoại ở nhà. Cô cười:

– Hihi em để quên điện thoại ở nhà rồi, có lẽ em phải về kẻo Nội lại lo…

Hoàng Vũ định đưa cô về và nhân tiện thăm bà nội và các em, nhưng không hiểu sao anh lại quyết định không đến nữa:

– Anh có việc phải đi, hôm sau anh sẽ đến thăm Nội

Lan cười:

– Dạ, em về trước nhé…

Hoàng Vũ định nói thêm câu gì đó nhưng anh bỗng dừng lại và chỉ khẽ gật đầu. Khi bóng của Lan xa rồi mà anh vẫn còn đứng nhìn theo. Bỗng phía sau tiếng của một cô gáι làm anh giật mình:

– Anh dạo này khỏe không?

Quay lại nhìn về phía người vừa nói, Hoàng Vũ thoáng giật mình khi nhận ra đó là Minh Nguyệt, nhưng rất nhanh anh lấy lại bình tĩnh và trả lời:

– Cô nhìn là biết rồi, tôi khỏe…

Nguyệt tỏ ra không vừa lòng khi anh gọi mình là cô đầy xa lạ, nhưng lúc này không phải là lúc hơn thua vài câu từ, vấn đề cô quan tâm là tình hình kinh tế gia đình Hoàng Vũ như thế nào sau hợp đồng bị thất bại. Cố gắng kiếm chuyện làm quà, bởi Hoàng Vũ dường như không chú ý đến sự có mặt của cô:

– Thương bác gáι ghê á. em khuyên mà không nghe, nói làm nốt hợp đồng này rồi chờ anh về là bàn giao công ty cho con trai. Vậy mà…

Hoàng Vũ vẫn im lặng không nói cũng không nhìn cô mà nhìn về hướng mà Lan vừa về. Chính vì thế mà Minh Nguyệt không chịu đựng nữa mà hét lên:

– Anh có là người không hả?

Không ngờ Hoàng Vũ đứng dậy sau khi nghe câu nói đó, anh dằn từng chữ:

– Cô…cô vừa nói gì? cô nói lại tôi nghe coi…

Thấy anh mặt đỏ lên vì tức giận thì Minh Nguyệt tỏ vẻ lo sợ, cô ấp úng:

– Em…em lỡ lời…

– Tôi cảnh cáo cô, từ nay đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi. Trước vì không muốn căng thẳng với mẹ mà tôi phải tránh mặt. còn bây giờ thì cô hiểu rồi…

– Em xin lỗi, cũng chỉ lỡ nói không suy nghĩ thôi có gì mà anh làm dữ vậy? em thấy Bác gáι bị như thế nên mới quan tâm…

– Chuyện đó tôi sẽ nói với cô sau, chính sự quan tâm của cô nên mẹ tôi mới biết hai người môi giới, chính sự quan tâm của cô nên mẹ tôi mới chịu như vậy. Nhưng mọi việc để côпg αп xử lý, cô chờ đó…

Minh Nguyệt tái mặt, không hiểu anh ta đang nói gì? cái gì mà vì cô nên bà Liên mới gặp hai người môi giới kia, rõ ràng mọi việc cô đã tính toán rất kỹ rồi mà, ngay cả những lần gặp bàn về hợp đồng, thì bà Kim Liên cũng thường đi một mình, vậy cớ gì mà nói cô chứ?

– Anh vừa nói gì? tại sao em lại liên quan đến chuyện đó chứ?

Nhìn khuôn mặt tái mét, miệng lắp bắp nói không nên lời của cô ta, thì anh biết mình đã đoán đúng. Từ ngày bị bắt đến nay anh vẫn chưa được vào thăm mẹ nên cũng chưa nghe mẹ khai những gì, tại sao mẹ lại quen và nhận được hợp đồng này, một vấn đề nữa là trước giờ việc giao ᴅịcҺ, ký hợp đồng đều do Dì Lan Anh phụ trách. Vậy tại sao mẹ lại ký hợp đồng này mà không hề nghe lời góp ý của bất cứ ai, kể cả em gáι mình là Dì Lan Anh. Chính vì thế nên anh đoán rằng rất có thể cô gáι này chính là cầu nối cho mẹ gặp hai người kia, bọn họ vẽ lên một bức tranh lợi nhuận vô cùng lời, biết bà Kim Liên tham tiền lại ᵭộc đoán nên thế nào cũng sa bẫy…

– Cô không phải thắc mắc, mọi sự thật sẽ được làm sáng tỏ, mẹ tôi cũng không ngại gì mà không khai ra ai là chủ mư, hay môi giới cho mẹ tôi gặp hai người kia. Cũng như hai người đó cũng khai ra hết sự thật. Lúc đó cô có liên quan hay không thì chỉ cô là biết rõ nhất…

– Em…em không làm gì cả thì tại sao lại khai ra em chứ? Cho dù em có nói hợp đồng đó lợi nhuận cao chăng nữa thì việc quyết định thầu hay không cũng do mẹ anh quyết định, chứ em có muốn cũng không làm gì được…

Vậy là đã rõ, cô ta không ᵭάпҺ mà khai, anh chỉ mới dọa vậy mà cô ta đã ʇ⚡︎ự công nhận mình có liên quan. Nghĩ đến mẹ anh bỗng thấy xót xa, vừa giận lại vừa thương. Giá như mẹ được như Dì Lan Anh thì hay quá. Tại sao cùng một mẹ sinh ra mà tính nết hai người lại hoàn toàn khác nhau. Hoàng Vũ buồn bã đứng dậy không nói thêm gì nữa, còn Minh Nguyệt thì cứ thế đứng yên nhìn theo, cô ta định tiến tới làm thân, ai ngờ lại bị anh bóc mẽ, cô ta bắt đầu lo sợ, bây giờ phải làm thế nào đây?

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *