Phía trước là cầu vồng – Chương 29

Tác giả : An Yên

Xuống sân bay thành phố C, Bích Ngọc nhanh chóng bắt taxi về chung cư cao cấp – nơi cô ta ở thời gian qua, thu xếp đồ đạc để quay về thành phố A ngay trong đêm. Mọi thứ vừa soạn sửa xong, Ngọc nhận được một cuộc điện thoại:

– Chị Ngọc, đơn hàng lần này rất tốt, chị thu xếp để bên kia chuyển hàng về ạ!

Ngọc mỉm cười:

– Tốt, các anh làm việc tốt lắm! Cứ phát huy, tôi sẽ thưởng nóng cho mọi người để có động lực làm việc.

Người bên kia nhũn nhặn:

– Cảm ơn chị, một cô chủ trẻ tài năng. Lần này Công ty Trần Anh sẽ đi lên không ngừng. Ông chủ thật sáng suốt khi chọn chị làm người thay thế!

Bích Ngọc nhếch môi:

– Đã làm việc phải đến nơi đến chốn chứ! Tôi đang tгêภ đường ra sân bay về thành phố A, sáng mai sẽ có mặt ở Công ty. Tạm biệt!

Sau đó, Ngọc vội vàng ra sân bay. Cô ta biết, chỉ cần vài chục phút chần chừ ở lại đây thôi, Bảo Long sẽ không để cô yên. Hai vụ việc ở Đà Lạt rõ ràng đã bị Long bắt bài. Một người ϮιпҺ ý như Long sẽ không dễ bị lừa như vậy. Tính dọa con bé kia một vố mà cuối cùng nó vẫn nhởn nhơ! Thật là tức ૮.ɦ.ế.ƭ mà! Nhưng thôi, đại sự quan trọng hơn. Kiểu gì thì lợi thế vẫn thuộc về Bích Ngọc này vì cả gia đình Long, trừ anh và chị Ba, còn lại ai cũng ủng hộ Ngọc trở thành con dâu Hoàng Gia. Cho nên, Ngọc chưa vội ra tay với con bé Đan Thư đó, đằng nào thì nó cũng còn một năm học nữa, thời gian đó sẽ biết bao điều xảy đến, đâu thiếu cơ hội ra tay? Cơm chưa ăn thì gạo vẫn còn nguyên đó, đi đâu mà sợ! Để Bích Ngọc này vui đùa một thời gian nữa đã, một kẻ nhà quê ra tỉnh chưa đủ tuổi để chơi với Ngọc đâu!

Chiếc máy bay cất cάпh, mang theo bao toan tính của cô gáι trẻ đầy tham vọng. Cũng trong đêm hôm ấy, một chuyến bay khác hạ cάпh xuống sân bay thành phố C. Một đôi nam nữ ríu rít kéo hành lý ra ngoài, Bảo Long tay cầm lỉnh kỉnh đủ thứ. Thư quay sang anh:

– Anh ơi, đưa em cầm cho một ít!

Bảo Long lắc đầu:

– Không, để anh! Vợ mệt không?

Đan Thư nhoẻn cười:

– Em chỉ ăn với ngủ, làm gì đâu mà mệt!

Bảo Long cúi xuống, đặt một nụ hôn lên trán cô:

– Muốn mệt à?

Đan Thư nguýt anh:

– Này, anh hay lợi dụng ngôn từ lắm nhá! Có về không?

Bảo Long hô ” có ” một tiếng rõ to rồi cùng cô về chung cư. Vào đến nơi, Thư thả mình lên ghế sofa:

– Ôi, cuối cùng cũng về nhà!

Chữ ” nhà ” vừa thốt ra từ miệng Thư khiến Long thấy ấm lòng ҡıṅһ ҡһủṅɢ. Anh cất đồ rồi ngồi xuống ghế, đặt đầu cô gối lên đùi mình rồi búng nhẹ mũi cô:

– Anh sẽ xây một ngôi nhà khác cho vợ chồng mình, đây chỉ là nơi ở tạm thôi!

Thư biết, là anh muốn cho cô một nơi ở mới, nhưng với Thư, ở đâu không quan trọng bằng sống với ai và như thế nào. Căn hộ này đã quá sang trọng với cô rồi. Nhưng muốn chọc anh chàng bác sĩ, Thư nháy mắt

– Không biết trước em đã có cô gáι nào đến đây và ngủ lại chưa nhỉ?

Long gật đầu :

– Rồi!

Lần này thì cô nàng Đan Thư không nằm nổi nữa mà bật dậy hỏi dồn dập:

– Hả? Ai? Sao chưa bao giờ anh kể với em?

Long đáp tỉnh bơ:

– Chị Linh. Chả phải trước kia anh rể ở đây còn gì?

Đan Thư đấm thùm thụp vào ռ.ɠ-ự.ɕ anh:

– Anh hết trò rồi à? Người ta ngồi máy bay đã mệt rồi, vậy mà anh còn đùa hả? Muốn lĩnh chưởng không?

Bảo Long cứ ngồi yên cho Thư mặc sức đấm ᵭάпҺ. Một lúc sau, anh mới giữ tay cô:

– Còn ᵭάпҺ được chồng thế này thì đã mệt đâu?

Đan Thư dừng động tác, mặt ỉu xìu:

– Chỉ được cái trêu người ta là giỏi!

Rồi cô lại ngả người ra ghế, Bảo Long đứng dậy, vào trong chuẩn bị nước tắm cho cô rồi nói:

– Vợ, em vào tắm đi, tối nay nghỉ sớm để mai còn ʇ⚡︎ựu trường đấy!

Đan Thư ” dạ ” một tiếng rồi vào tắm táp. Ra khỏi phòng tắm, cô thấy Long đang lúi húi trong bếp. Thực ra, cái bụng của cô réo òng ọc từ lúc xuống khỏi máy bay, lúc ấy cô định rủ anh đi ăn, nhưng sợ anh mệt, lại lỉnh kỉnh đủ thứ đồ trông đến Ϯộι nên cô im lặng chịu đói, định bụng về sẽ pha mì tôm ăn. Lúc ở tгêภ máy bay, cô ngủ một mạch nên có kịp ăn gì đâu. Mùi thơm phức lan tỏa tới từng ngóc ngách của khoang mũi. Thư nhẹ nhàng bước tới, ôm lấy anh từ phía sau:

– Chồng em nấu gì mà thơm thế?

Ngó qua tấm lưng rộng, cô thấy anh đã hoàn thành hai tô miến gà. Long tháo tạp dề rồi nói:

– Ban nãy em chưa ăn gì, anh sợ em đói. Em lại bàn ngồi đi, ăn dần kẻo đói! Anh vào tắm một chút!

Thư dẩu môi:

– Không, em chờ anh. Ăn một mình còn gì là vui! Em không đói lắm đâu. Anh tắm đi, em dọn ra bàn cho!

Bảo Long cưng chiều ôm lấy thân hình nhỏ bé của Thư rồi nhanh chân đi tắm rửa. Đã không còn sớm, nhưng trong căn hộ vẫn vang lên tiếng cười nói vui vẻ của Long và Thư. Cả hai ăn xong, dọn dẹp rồi lại ôm nhau ngủ…

Sáng hôm sau, năm giờ rưỡi…

Lần này, Đan Thư chủ động thức dậy, định bụng chuẩn bị bữa sáng cho Bảo Long. Thế mà cô đã chẳng thấy anh đâu nữa. Thư bật dậy, vào vệ sinh cá nhân và đi ra phòng bếp. Cái dáng cao lớn của Long đang đeo tạp dề làm bếp cưng xỉu luôn ý. Đan Thư phụng phịu:

– Em lại dậy muộn!

Bảo Long quay lại:

– Em dậy sớm vậy? Anh định lát nữa mới vào thức em. Vợ vào ᵭάпҺ răng rửa mặt chưa? Ăn súp nhé, mình còn về phòng lấy sách vở nữa.

Đan Thư ngoan ngoãn như một con mèo nghe theo lời anh. Ăn xong, anh đưa cô về phòng trọ rồi lại chở cô tới trường Đại học KInh tế. Mở cửa cho cô, Long hỏi:

– Mấy giờ em học xong?

Đan Thư cười:

– Anh ơi, trưa em sẽ về với nhỏ bạn cùng làm với em ở Shop NEW ạ. Anh nghỉ hai ngày để đi chơi với em nên chắc hôm nay sẽ nhiều việc ạ. Chiều anh cứ để em đi xe máy cho tiện, được không anh?

Bảo Long gật đầu:

– Được, vợ đi cẩn thận và đừng buồn anh nha. Làm vợ bác sĩ thiệt thòi nhiều lắm.

Đan Thư cười tươi:

– Trời, bác sĩ chăm em quá trời, em sắp thành heo rồi đấy! Thôi, anh tới Bệnh viện đi, em vào đây!

Thư nói xong thì vấy tay tạm biệt anh. Bảo Long chờ bóng dáng bé nhỏ ấy vào trường rồi mới phóng con siêu xe tới Bệnh viện Thiên Vĩ…

Trong khi đó, tại Biệt thự Hoàng Gia…

Bà Lan Khuê ăn sáng xong, thấy bóng xe Bích Ngọc đang tiến vào sân, bà mỉm cười nhẹ nhàng. Chờ Ngọc vào tới phòng khách, bà hỏi han:

– Con về khi nào vậy?

Bích Ngọc đặt một giỏ quà xuống bàn và cười:

– Dạ con về tối qua, nhưng lúc đó hơi muộn nên con sợ phiền mọi người ạ. Giờ chuẩn bị tới Công ty nên con ghé qua thăm mẹ, con có chút quà biếu mẹ ạ!

Bà Khuê cười mãn nguyện:

– Trời, đi về đã mệt rồi còn quà cáp gì nũa, con khỏe là mẹ vui rồi. Chưa thấy ai chu đáo như con đấy. Thằng Long có con bên cạnh là phước lớn rồi!

Khuôn mặt Bích Ngọc đang vui vẻ bỗng buồn thiu:

– Anh ấy đâu nhớ đến con nữa ạ. Hôm trước con lên Đà Lạt tìm thêm tư liệu và tình cờ gặp anh ấy đi chơi cùng Đan Thư.

Bà Khuê trố mắt:

– Cái gì? Dám bỏ công bỏ việc đưa con nhỏ đó đi chơi sao? Thằng này dính bùa yêu của lũ nhà quê đó là cái chắc rồi. Cả Bá Trọng, bạn thân của nó cũng thế, nghe người ta bảo nó chiều vợ ghê lắm. Chị em nhà nó ghê thật, toàn bấu vào trai đẹp, giàu lại thương người mới ૮.ɦ.ế.ƭ chứ. Không được, mẹ phải có biện pháp mạnh với nó, nếu con kia nó lại nhảy vào đây thì tan nát cả!

Khóe miệng Bích Ngọc khẽ nhếch lên một cái rồi hạ xuống ngay. Cặp mắt rưng rưng nước:

– Mẹ, có lẽ con sẽ từ bỏ anh Long thôi ạ! Con mệt mỏi lắm rồi. Con xin lỗi vì đã không thực hiện được hôn ước của bố mẹ, nhưng con chịu thua thôi mẹ ơi, con không đủ ҡıṅһ ҡһủṅɢ để ᵭấu lại bé đó đâu ạ!

Bà Khuê lắc đầu, cầm lấy bàn tay Bích Ngọc:

– Không được, bố mẹ không bao giờ chấp nhận cái ngữ ấy bước vào đây. Làm Oshin cũng không được chứ nói gì đến làm dâu!

Nước mắt rơi lã chã, Ngọc nấc lên:

– Con sẽ sang Pháp học chuyên sâu một thời gian. Con hi vọng quãng thời gian đó, một là anh Long sẽ nhận ra tấm chân tình của con, hai là con sẽ cố quên anh ấy. Chứ cứ đeo đẳng mãi thế này, con mệt lắm ạ!

Bà Khuê nắm chặt tay Ngọc:

– Thân gáι một mình đi gì xa xôi vậy con? Con không phải đi đâu hết, cứ ở đây cho mẹ. Ra giêng, mẹ sẽ bắt nó về đây cưới con!

Ngọc sụt sùi:

– Không đâu mẹ, anh Long không yêu con nữa, không cần níu kéo đâu mẹ. Nếu Thư cố tình muốn chen chân vào chúng con, thì con chấp nhận nhường ạ. Con là người của công việc và gia đình, không có thời gian cho mấy trò mèo vờn chuột đâu ạ! Con xót xa lắm, cả thanh xuân của con dành để đợi anh ấy, những gì quý giá nhất của con cũng chờ để dành cho anh ấy, thế mà… Hôn nhân không tình yêu khổ lắm mẹ ạ. Mẹ ơi, mẹ cứ xem con là con gáι được không ạ?

Bà Khuê khăng khăng:

– Không được. Con sẽ là con dâu của Hoàng Gia, là người kế nghiệp của bố mẹ. Nếu nó bị trúng bùa, mẹ sẽ nhờ thầy giỏi giải cho nó. Con không đi đâu hết!

Ngọc day day thái dương, ra vẻ căng thẳng:

– Cả ngày hôm qua con đã suy nghĩ rất kĩ và cuối cùng đưa ra quyết định rồi ạ. Con đã gửi mail cho họ rồi mẹ ạ, sang tháng con sẽ đi, Công ty sẽ do bố con tiếp tục quản lý!

Bà Lan Khuê ngạc nhiên:

– Ngọc, sao con dại dột thế? Tội gì phải thế, con đi bao lâu?

Bích Ngọc cúi đầu:

– Dạ gần một năm thôi mẹ ạ. Chắc cũng cùng thời gian Đan Thư học xong năm cuối Đại học. Con quyết định thế này chẳng khác gì ᵭάпҺ bạc mẹ ạ. Con đặt cược tình yêu của cả đời con vào một canh bạc mà cẳng biết thắng hay thua nữa. Nhưng cứ giằng co, con mệt lắm ạ!

Bà Khuê gật đầu:

– Ta thương con đứt ruột. Nếu con đã quyết thì ta không ngăn cản nữa. Nhưng ta chắc chắn rằng trước sau gì con cũng là con dâu của Hoàng Gia. Ta sẽ chờ con trở về và tổ chức đám cười thật hoành tráng cho con. Yên tâm mà học hành, sau này còn về tiếp quản Hoàng Gia, nghe rõ chưa?

Bích Ngọc gật đầu nức nở:

– Con nghe rồi ạ, mẹ yên tâm đi ạ, con sẽ học tập thật tốt. Dù có được làm dâu Hoàng Gia hay không, con cũng sẽ luôn dốc sức dốc lòng vì Hoàng Gia ạ!

Bà Lan Khuê xoa xoa bàn tay Ngọc:

– Con quá ngoan ngoãn, nết na lại giỏi giang, người có ý chí như vậy, Hoàng Gia không thể bỏ lỡ.

Bích Ngọc sụt sùi một lát nữa rồi mới xin phép ra về. Phóng xe ra khỏi Biệt thự, làn môi đỏ nhếch lên:

– Dĩ nhiên rồi, tôi sẽ kế nghiệp Hoàng Gia…

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *