Phía trước là cầu vồng – Chương 24

Tác giả : An Yên

Ngọc đi rồi, Bảo Long mới thở hắt ra một tiếng và nói:

– Con xin lỗi ông bà, xin lỗi mẹ. Đan Thư, anh xin lỗi em. Con không nghĩ mọi chuyện lại như thế này. Từ giờ con hứa sẽ không ai dám đến đây làm phiền mọi người nữa đâu ạ!

Bà Thảo trầm ngâm:

– Không sao, những gì con làm đủ để ta hiểu con yêu Đan Thư và con bé không phải là người chen chân vào hạnh phúc người khác. Chỉ có điều, con chống lại gia đình con thì…

Bảo Long lắc đầu:

– Mẹ, về phía gia đình con thì mẹ cứ yên tâm. Một người mẹ phải nghĩ tới hạnh phúc của con mình, con nghĩ do mẹ con chưa hiểu rõ Ngọc. Khi họ đã không quan tâm tới hạnh phúc của con thì con cũng không cần thiết chuyện gia đình con đồng ý. Con có công việc, có đủ sức để lo cho bản thân và tổ ấm của mình. Con chỉ mong ông bà và mẹ đừng vì chuyện đó mà ngăn cản con và Thư. Con sẽ bảo vệ em ấy!

Ông ngoại Đan Thư nãy giờ theo dõi câu chuyện, đến lúc này mới cất tiếng:

– Hương Thảo, bố biết con lo cho con bé. Nhưng theo bố, chuyện tình cảm, chúng ta nên để tụi nhỏ ʇ⚡︎ự quyết định hạnh phúc của mình. Đừng can thiệp quá sâu con ạ, ngộ nhỡ có việc gì lại ân hận. Con thấy Trúc Linh đấy thôi, nó suýt mất ๓.ạ.ภ .ﻮ vì Bá Trọng nhưng giờ con bé có một hạnh phúc viên mãn, mấy ai được như nó. Bố không bênh vực Bảo Long vì bé Thư là đứa cháu mà bố rất thương, nhưng bố tin Long đủ bản lĩnh để bảo vệ tình yêu con ạ!

Bà Hương Thảo ngước đôi mắt hiền lắng nghe không sót một từ những lời tỏ bày của bố. Cuối cùng, bà gật đầu:

– Dạ, con không cấm đoán, chắc chắn không bao giờ con cấm đoán chuyện yêu đương của con cái. Con chỉ lo Bảo Long khó xử và bé Thư con quá dại…

Bảo Long nắm lấy bàn tay của bà Thảo:

– Mẹ, con sẽ không có gì khó xử đâu ạ. Tính con khi đã quyết định việc gì sẽ không thay đổi và không bị bất kì điều gì làm cho ρhâп tâm. Em Thư còn ít tuổi nhưng em mạnh mẽ lắm, con chỉ mong mẹ đừng lo vì con sợ ảnh hưởng đến sức khỏe của mẹ!

Bà Thảo nhìn Long:

– Ừ, vậy thì hai đứa phải thực sự yêu thương nhau đấy, vì ngay từ đầu con đường này đã lắm chông gai rồi. Bé Thư còn bốc đồng, trẻ con lắm, con hiểu cho con bé nhé!

Bảo Long cong khóe môi:

– Dạ con cảm ơn ông bà, cảm ơn mẹ. Thư không trẻ con đâu mẹ, em ấy sâu sắc lắm ạ! Không mè nheo đâu, Thư nhỉ?

Vừa nói, anh vừa đưa ánh mắt lấp lánh niềm vui nhìn Thư khiến cô đỏ mặt:

– Được, từ nay em sẽ mè nheo để bác sĩ già phải chiều chuộng em.

Bà Thảo nhắc con:

– Cái con bé này, làm bác sĩ bận rộn lại căng thẳng, phải biết thông cảm cho Long nghe chưa? Vả lại, nhớ lời mẹ, dù có chuyện gì xảy ra cũng phải học hành trọn vẹn nha con!

Bà chỉ sợ nơi phồn hoa đô hội, yêu lúc tuổi còn đi học, Bảo Long lại là người đã từng trải, bà sợ con gáι bà không giữ được mình. Nào ngờ Đan Thư nhoẻn cười:

– Chưa gì mẹ đã bênh anh Long rồi. Đồng chí mẹ yên tâm, con phải học để làm chủ cuộc đời của con chứ ạ! Mẹ đừng lo, anh Bảo Long tốt lắm, luôn lo lắng cho con ạ!

Bảo Long trấn an bà:

– Dạ đúng rồi mẹ, con sẽ lo cho em, con biết mình phải làm gì. Mọi người đừng lo ạ. Giờ con xin phép đưa em về thành phố để sáng mai còn ra sân bay ạ!

Bà Thảo gật đầu:

– Ừ, con đi cẩn thận nhé! Hai đứa đi chơi vui vẻ!

Bảo Long cùng Đan Thư ra xe, bà nhìn cho đến khi chiếc xe chỉ còn là một chấm nhỏ tгêภ con đường làng rồi mới đi vào, trong lòng vẫn ngổn ngang suy nghĩ nhưng bà vẫn lóe lên một niềm tin về hạnh phúc cuối con đường mà con gáι bà đang đi. Cũng may bà tỉnh táo gọi hai đứa về, nếu không thì có thể những nghi ngờ sẽ đè nặng lên tư tưởng của bà.

Ra khỏi làng, lòng Bảo Long vẫn chưa thực sự thoải mái. Nếu ban nãy mẹ Thảo không gọi anh và Thư quay lại thì chuyện gì sẽ xảy ra trong ngày đầu tiên anh về nhà cô? Giờ anh mới thực sự hiểu vì sao Bá Trọng luôn nhắc nhở anh rằng nếu chắc chắn bảo vệ được Thư thì hẵng yêu. Bởi Bá Trọng đã trải qua một cuộc tình đẹp nhưng đầy sóng gió, là cả một cuộc chiến để bảo vệ tình yêu. Bá Trọng hiểu chị em Thư luôn ý thức được hoàn cảnh của mình. Giá mà mẹ anh suy nghĩ được như bác Minh Châu có phải tốt hơn không? Thế nhưng càng vào giông lốc, con thuyền càng phải vững…

Thấy khuôn mặt đăm chiêu của Bảo Long, Đan Thư khều tay anh:

– Bác sĩ, sao buồn xo vậy? Mặt vậy sao đi Đà Lạt đây ta?

Bảo Long quay sang cô:

– Thư, xin lỗi em, mới yêu mà để em chịu nhiều thiệt thòi quá!

Thư lắc đầu:

– Không sao, cái gì yên bình quá cũng không hay. Anh yên tâm, em hiểu mà. À, tối nay bác sĩ cho Đan Thư xinh đẹp ngủ nhờ nhà nhé!

Lần đầu tiên cô đề nghị về chung cư, ánh mắt Long lóe lên những tia ngạc nhiên rồi sau đó là vui vẻ. Anh hiểu, cô sợ anh day dứt chuyện hôm nay nên mới quyết định vậy. Bảo Long mỉm cười:

– Có vẻ mẹ Thảo nuôi gà rất giỏi!

Đan Thư chưa hiểu hết ý nghĩa trong câu bông đùa ấy nên gật đầu chắc nịch:

– Quá giỏi ý chứ. Nuôi gà, trồng rau, trồng cây ăn quả, làm ruộng… giỏi tất. Cho nên lúc chưa xuống thành phố, em và chị Linh được ăn toàn đồ sạch, mẹ lại nấu siêu ngon nữa!

Bảo Long bật cười thành tiếng:

– Ừ, nuôi trồng giỏi nên nay ăn đồ sạch của mẹ khiến bé Thư ngoan hẳn.

Tâm trạng đang phiêu du về ngày thơ bé của Thư vì câu nói của Long mà nổ cái rầm. Cô chau mày quay sang véo vào tay anh:

– Dám trêu em hả?

Bảo Long xuýt xoa:

– Ui cha, chồng đang lái xe vợ ơi! Ngồi yên đi! Lát về ℓêп gιườпg muốn cấu véo gì cũng được chứ ở ngoài đường đừng nghịch dại!

Đan Thư thoáng ửng đỏ khuôn mặt thanh tú:

– Này, người ta nói về đó ngủ vì sợ anh buồn và suy nghĩ nha! Trước khi người ta học xong, anh không được… làm việc đó đâu nha!

Bảo Long cười ha hả:

– Này, anh chưa nói gì nhé! Chỉ dùng từ ” cấu véo” vì em vừa cấu anh xong nha, là em ʇ⚡︎ự suy diễn nhé! Lêu lêu, đồ suy nghĩ đen tối.

Tự nhiên bị quê, Đan Thư cứng miệng, không dám nói năng gì, chỉ nhìn ngó cảnh vật và con người hai bên đường.

Về đến chung cư, Bảo Long rút
máy gọi cho bà Thảo yên tâm rồi quay sang Thư:

– Mấy đồ mẹ và bà nội gửi, anh để lại đây rồi em qua đây ăn nha!

Đan Thư im lặng nãy giờ vội nguýt dài:

– Anh khôn thế, tính giữ cả dạ dày của em ở đây sao?

Bảo Long nháy mắt:

– Ừ, góp gạo thổi cơm chung đỡ tốn kém còn gì. Xem như anh nhờ Đan Thư xinh đẹp tới ăn cùng, ngủ cùng!

Đan Thư lắc đầu:

– Ăn thì được, còn ngủ thì không!

Bảo Long ghé tai cô:

– Ngủ cùng nhà, em lại suy diễn linh ϮιпҺ rồi!

Đan Thư đẩy anh ra, tránh ánh mắt si mê kia:

– Thôi nha!

Bảo Long tham lam nhá nhẹ vành tai cô, hôn chụt vào má cô rồi mới tháo dây an toàn và qua bên kia mở cửa cho Thư. Anh mở cốp xe, tay ҳάch nách mang lỉnh kỉnh nào gạo, gà làm sạch, trứng, rau củ đủ kiểu và cùng Thư lên căn hộ của mình.

Vào tới nơi, trong lúc Bảo Long sắp xếp mọi thứ vào tủ lạnh, Đan Thư ngồi phịch xuống ghế:

– Cuối cùng cũng tới nơi!

Bảo Long vội đi vào phòng tắm và đứng từ trong đó gọi với ra:

– Vợ ơi, em vào tắm đi, quần áo anh lấy rồi đấy!

Sự cưng chiều của Long khiến mọi chuyện liên quan đến Ngọc tan xèo xèo trong tâm trí Thư. Cô chạy ào vào ôm lấy tấm lưng rộng:

– Cảm ơn chồng nha! Chờ em một chút!

Long đưa tay vờ cởi cúc áo sơ mi:

– Không, tắm chung!

Đan Thư trố mắt:

– Hả? Không, em sang bên kia!

Cô vùng vằng quay đi, Bảo Long níu lại:

– Anh đùa đấy! Em vào tắm đi, anh qua phòng làm việc hỏi xem tình hình mấy Ьệпh nhân mổ lúc sáng.

Thư vui vẻ đặt tay lên môi anh:

– Thế mới ngoan chứ!

Tắm táp xong xuôi, Đan Thư pha một cốc trà đào đưa sang cho anh:

– Anh làm việc muộn không ạ?

Bảo Long kéo cô ngồi lên đùi mình, tay tắt laptop và ôn nhu nhìn cô:

– Xong rồi, mình đi ngủ thôi!

Anh nhấp ngụm trà rồi tham lam mút mát môi lưỡi của cô. Vẫn bàn tay ấm luồn vào mái tóc mềm, chiếc lưỡi phong tình đưa đẩy rồi cuốn theo lưỡi cô, cuốn theo cả những đam mê cháy bỏng đang ngày càng lớn lên trong l*иg ռ.ɠ-ự.ɕ cô gáι nhỏ. Mỗi lần hôn anh là một lần Đan Thư cảm nhận được những hương vị tình yêu mới, ngày càng nồng cháy và đ.ê ๓.ê không dứt ra được. Đến khi cả hai ς.-ơ τ.ɧ.ể đều nóng rẫy lên, anh mới luyến tiếc rời môi cô, giọng khàn khán theo ánh mắt si mê nhìn Thư:

– Anh xin lỗi, em sang phòng trước, anh đi tắm!

Đan Thư hiểu. Là anh đang giữ cho cô nên phải kìm nén cảm xúc. Một người đàn ông biết giới hạn để dừng, đời này cô đâu dám bỏ lỡ. Đan Thư lo ngại nhìn Long:

– Anh ơi, liệu…. anh có đợi được em không ạ???

Long xoa đầu cô, cảm nhận vài sợi tóc vẫn còn ươn ướt:

– Vợ ngốc, tất nhiên là được rồi! Anh hứa!

Nói rồi, anh kéo cô sang phòng ngủ, sấy cho tóc cô khô hẳn rồi mới đi tắm. Tối hôm đó, Thư ngủ ngon lành trong ʋòпg tay anh…

Sáng hôm sau….

– Công chúa xinh đẹp ơi, dậy nào!

Đan Thư cảm nhận cái gì đó man mát cùng hương bạc hà dễ chịu đang ᵭάпҺ thức mình. Cô vội mở mắt, vẫn là mọi thứ đã được chuẩn bị, vẫn là bữa sáng ngon lành từ vị bác sĩ điển trai. Đan Thư mỉm cười:

– Ồ, em quên mất, em chưa chuẩn bị đồ đi chơi. Lát anh chở em qua phòng trọ nhé!

Bảo Long với khăn tay lau súp tгêภ môi cô:

– Ngốc, xong cả rồi! Đồ em sẵn trong tủ còn gì. Nếu buồn ngủ thì lát lên máy bay ngủ tiếp nha!

Vẫn là khung cảnh tấp nập của sân bay thành phố C ngày cuối tuần. Hôm nay, hai gia đình soái ca kia không ra tiễn mà chỉ gọi điện thoại. Cả anh Vĩ và Trọng đều phải trực, chị Vi bận học lấy bằng tiến sĩ, còn chị Linh bận hai bé vì bà Ꮙ-ú về quê. Vẫn khung cảnh ấy, vẫn là anh và cô, chỉ có điều lần này cả hai không lên máy nay phục vụ cho vai diễn nào cả mà là chuyến bay của tình yêu. Vẫn là bầu trời ấy nhưng xanh hơn và trong hơn, vẫn làn mây ấy nhưng ấm áp và ϮιпҺ khôi hơn, bởi tâm hồn con người đã ngân lên những nhịp ᵭ.ậ..℘ yêu thương hạnh phúc.

Máy bay cất cάпh, Đan Thư không buồn ngủ như lần trước bởi tối qua cô đã ngủ ngon. Cô ríu rít như một con chim vui vẻ hót. Phía cuối hàng ghế, một nụ cười ranh mãnh hiện lên tгêภ khuôn mặt xinh đẹp:

– Để tao xem mày cười được bao lâu…

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *