Vượt sóng ngầm – Chương 8

Tác giả: Nguyễn Hiền

Tế nhị quan sát khắp tiệm may của bạn Hùng, Lan thấy không phù hợp với mình, hay nói cách khác cô biết mình là ai và hiện nay đang ở hoàn cảnh nào. Hùng thì thấy cô ngồi im, mắt lơ đãng nhìn ra ngoài, nên anh cũng khéo léo không đề cập gì đến chuyện sang tiệm may của bạn.

Bỗng điện thoại của cô đổ chuông và không hiểu đầu dây bên kia là ai gọi mà mặt Lan tái đi, cô vội đứng dậy đi ra ngoài nghe điện thoại làm Hùng chú ý, anh nói với Trần Tùng:

– Tôi ra ngoài một lát…

– Được, ông ra xem có chuyện gì…

Anh ra đến nơi thì chỉ nghe được tiếng dạ vâng của cô với một ai ở đầu dây bên kia, sau đó cô nói với Hùng:

– Em có hẹn phải đi gặp một người, cảm ơn anh về ngày hôm nay…

Hùng gật đầu, nhưng linh tính có vẻ bất an, anh nói với cô:

– Em có thể nói cho anh biết em đi gặp ai được không? anh xin lỗi…

– Dạ, mẹ anh Vũ hẹn gặp em…

– Bà chủ???

– Dạ, em cũng không biết có chuyện gì?

Việt Hùng lo lắng:

– Em phải cẩn thận hết sức nghe không? hay anh đi cùng em?

– Em nghĩ mình không làm gì để phải lo cả, em muốn bà chủ có câu trả lời tại sao lại cho em nghỉ việc khi hợp đồng chưa hết thời hạn?

Hùng cảm thấy lo lắng không yên, anh biết bà chủ Kim Liên khó chịu lắm, bởi vậy mọi việc điều hành công ty chủ yếu do bà Lan Anh đảm nhiệm, bây giờ bà chủ muốn gặp Lan thì anh hiểu nhất định có liên quan đến Hoàng Vũ, nhưng tại sao cậu ấy lại không gọi cho cô ấy chứ? Liệu Hoàng Vũ có biết mẹ mình hẹn gặp Lan không? biết bao thắc mắc trong đầu mà không có lời giải đáp, quay sang nhìn cô rồi anh nói:

– Từ hôm em nghỉ việc đến giờ, cậu Vũ có gọi cho em không?

Vì Vũ đã dặn tuyệt đối không được để lộ số tiền mà anh đã tặng cô với bất cứ ai nên cô trả lời:

– Ảnh không có gọi, mà gọi làm gì chứ?

– Tại sao lại không? cũng vì hắn ta bám lấy em nên bà chủ mới cho em nghỉ việc…

– Vấn đề là ai đã chụp và gửi cái hình anh Vũ đang vác bao vải cho bà chủ mới quan trọng, ai là người phá việc làm của em nữa, tại sao lại hại em chứ? Em không gây thù chuốc oán với ai, vậy mà cũng không yên nữa…

– Em vừa nói gì? ai phá công việc của em? Tại sao anh không biết chứ?

Lan kể cho anh nghe ngay ngày đầu tiên đã có người dằn mặt cô bằng cách trộn hết các loại vải vụn mà cô vất vả cả ngày mới ρhâп loại xong, chính vì thấy như thế nên Hoàng Vũ mới giúp thì lại bị chụp hình gửi cho bà chủ. Vấn đề ở đây là ai đã làm việc đó và với mục đích gì?

Việt Hùng vô cùng ngạc nhiên khi sự việc xảy ra như vậy trong ρhâп xưởng mà anh không hề biết, anh thắc mắc:

– Tại sao Vũ không kiểm tra Camera nhỉ?

– Trong kho vải vụn không có Camera…

– Trong kho không có nhưng ngoài hành lang sẽ có, mình sẽ kiểm tra Camera ngoài hành lang sẽ biết người nào thời điểm đó đi về kho vải…

Nhưng tất cả đã muộn bởi thời gian đã quá lâu, hơn nữa đằng nào cô cũng đã nghỉ việc rồi, bây giờ có biết thì cũng không có ích gì nữa, điều cả hai người quan tâm là bây giờ bà Kim Liên lại đang muốn gặp cô, rõ ràng bà ta sẽ gây khó dễ cho cô, nhưng nếu còn làm trong công ty thì cô còn sợ mất việc chứ bây giờ đã nghỉ rồi thì có gì mà phải sợ chứ. Nhưng việc Hùng muốn đi theo thì càng không nên bởi rất dễ hiểu nhầm, chính vì vậy cô nói với anh:

– Anh không nên đến chỗ bà chủ bởi rất dễ hiểu nhầm, em đi một mình được, chỉ có điều em không liên lạc được với anh Vũ thôi, nhưng không sao, anh đừng lo…

Đúng lúc đó thì điện thoại của Hùng đổ chuông, thì ra anh hẹn gặp một người làm trong ngành cα̉пh sάϮ, anh muốn bạn mình cho ý kiến về việc điều tra lão Thanh xem thế nào, hắn có nhiều khả nghi và một khi dám đụng đến Lan thì nhất định anh không bỏ qua. Vậy là ý định đi theo cô đã không thực hiện được, anh nói với cô:

– Anh phải đi gặp một người bạn, em đến gặp bà chủ rồi mình nói chuyện sau nhé. Anh tin vào bản lĩnh của em…

Lan cười, nếu như khi còn làm ở công ty mà bà chủ cho gọi lên thì cô run lắm, nhưng bây giờ khi cô đã nghỉ rồi thì chẳng có gì phải lo nữa, kể cả chuyện liên quan đến số tiền, bởi tất cả cô đều mang tên chứ không liên quan gì đến Hoàng Vũ…

Điểm gặp là một quán café bờ sông thoáng mát, vì chưa gặp bà Kim Liên lần nào nên cô ngơ ngác nhìn xung quanh, cũng may Hùng lựa cho cô bộ đồ phù hợp với vóc dáng của cô nên trông cũng không đến nỗi nào. Đang mải kiếm tìm xem bà chủ ngồi ở đâu thì nhân viên quán café lại gần nói nhỏ:

– Bà chủ đang đợi, cô đi theo tôi…

– Dạ, cảm ơn…

Lan đi theo nhân viên quán café đến một phòng VIP phía sau, hèn gì cô tìm mãi mà không thấy. Cô cũng chuẩn bị ϮιпҺ thần để đương đầu với sóng gió và ʇ⚡︎ự nhủ: Lan ơi cố lên…

Ngồi trong phòng, Bà Kim Liên nhìn thấy cô gáι đi theo nhân viên quán café, thì biết chắc chắn đó là cô gáι mà con trai mình cương quyết đòi cưới. Sở dĩ từ ngày Lan phải nghỉ việc thì Hoàng Vũ cũng đình công không chịu đi làm và cả ngày ở trong phòng, bà muốn biết cô gáι nghèo kiết ҳάc đó là ai? cô ta đẹp cỡ nào mà con trai bà một hai sống ૮.ɦ.ế.ƭ đòi lấy bằng được…

Ấn tượng đầu tiên khi gặp làm bà Kim Liên cũng một thoáng ngỡ ngàng, cô gáι đẹp bình dị không son phấn như những cô gáι cùng trang lứa, nhưng có một điều làm bà chú ý đó là đôi mắt, đôi mắt đẹp cương nghị và quyết đoán, khi Lan bước vào phòng thì bà buột miệng:

– Hèn gì…

Lan cúi chào bà Kim Liên rồi ʇ⚡︎ự giới thiệu:

– Cháu chào bác, cháu là Lan…

– Tôi biết rồi, cô ngồi xuống đó…

Miệng nói rồi tay bà chỉ về chiếc ghế đối diện, khi cô gáι đã ngồi xuống đối diện, bà bắt đầu trở lại gương mặt lạnh lùng vốn có của mình:

– Cô có đoán được lý do mà tôi gọi cô ra đây không?

Một thoáng lưỡng lự, Lan trả lời:

– Dạ không…

– Vậy tại sao cô lại đến?

– Cháu muốn hỏi tại sao Bác lại cho cháu nghỉ việc, trong khi hợp đồng lao động cháu đã ký với công ty thời hạn còn hai năm?

Bị tấп côпg bất ngờ làm bà Kim Liên bối rối, câu hỏi tuy đơn giản nhưng lại khó giải thích, bà biết trả lời thế nào khi chính mình vi phạm hợp đồng lao động với công nhân, không trả lời vào câu hỏi của cô, bà hỏi tiếp:

– Cô đã có những thắc mắc như vậy, tại sao lại không kiến nghị hoặc phản ánh với ban lãnh đạo mà chấp nhận nghỉ trong im lặng…

– Sở dĩ cháu làm như thế vì muốn giữ danh dự, uy tín cho bác, hơn nữa bác còn là mẹ anh Vũ. Một khi bác đã ra quyết định buộc thôi việc rồi thì còn làm được gì không? Cháu cũng không muốn tiếp tục làm việc ở một môi trường như thế nữa.

– Ý cô đang nói tôi? Môi trường ở trong câu nói này là ám chỉ gì?

– Cháu xin lỗi Bác được nói thẳng, ý cháu nói môi trường làm việc mà luôn có kẻ chỉ rình rập để hại người khác, chẳng hạn cháu vừa soạn và ρhâп loại vải vụn trong kho thành từng loại, thì ngày mai có kẻ lẻn vào kho làm rối tung lên, buộc cháu phải làm lại. Anh Vũ thấy thế mới đến giúp cháu thì lại bị kẻ nào đó chụp hình gửi bác, rồi cháu phải nghỉ việc trong khi hợp đồng vẫn còn. Vậy ở đây đâu có sự đoàn kết, giúp đỡ lẫn nhau…

Ngập ngừng một hồi, cô nói tiếp:

– Cháu xin Bác không bàn luận thêm về chuyện này nữa, bây giờ cháu cũng đã nghỉ việc rồi, nên ở đó có như thế nào thì cháu cũng không bận tâm nữa…

Nhìn bà Kim Liên đang đỏ mặt lên vì tức giận, cô cũng chẳng cần biết bà ấy tức vì chuyện gì? lúc mới đến đây cô cứ đoán già đoán non, và chỉ lo nhất nếu Bác ấy hỏi về số tiền mà Tuấn Vũ đã đưa cho cô, nhưng khi không thấy đả động gì đến chuyện đó thì cô cứ thả sức nói ra ý nghĩ của mình, cứ như chưa bao giờ được nói nên phải tranh thủ vậy…

Thấy bà Kim Liên vẫn im lặng thì cô bỗng hoảng sợ, không biết nãy giờ mình có nói gì ҳúc ρhα̣m tới Bác ấy không mà nhìn gương mặt không vui chút nào. Lan lí nhí như biết lỗi:

– Cháu nói nhiều quá, nếu có câu từ nào không phải thì mong Bác bỏ qua. Cháu xin lỗi ạ…

Bỗng bà Liên hỏi lại cô một lần nữa:

– Những lời mà cháu nói vừa rồi với ta là chính ҳάc? Cháu phải chịu trách nhiệm về lời nói của mình…

– Dạ đúng vậy ạ, ngay anh Vũ nhà Bác cũng biết mà…

Bà Kim Liên tức giận không phải vì lời nói của cô gáι trước mặt mà bà thật bất ngờ khi nghe cô phản ánh về tình hình hoạt động trong công ty. Chẳng nhẽ những việc như thế lại có thể xảy ra mà bà không nghe ai phản ánh hay thắc mắc gì? nếu con trai bà cũng biết thì tại sao khi họp lãnh đạo cũng không báo cáo chứ?

Nhìn cô gáι ngồi trước mặt với ánh mắt cương nghị, trước khi đến đây thì bà đã chuẩn bị những câu từ để dằn mặt, ai ngờ lại được nghe những lời nói rất chân thật và có phần cương quyết của cô ta. Bà mỉm cười hèn gì mà con trai bà lại cứ một hai đòi cưới cô gáι này.

– Cha mẹ cháu khỏe không?

Bà đã đổi cách xưng hô và giọng nói đã nhẹ nhàng hơn, không còn gay gắt như trước. Lan lặng người khi có người hỏi đến cha mẹ mình, cô bỗng ҳúc ᵭộпg khi nhớ đến đấng sinh thành vắn số, mặc dù chưa biết ý của bà Liên như thế nào nhưng cô vẫn thành thật trả lời:

– Ba mẹ cháu quα ᵭờι rồi…

Và Liên giật mình nhìn cô rồi hỏi:

– Vậy bây giờ cháu đang sống với ai?

– Chị em cháu sống với Nội…

– Cháu là chị Hai?

– Dạ…

Bà Liên im lặng, bà thương cô gáι đang ngồi trước mặt với ánh mắt cương nghị, nhưng không thể chấp nhận cho cô làm dâu con trong gia đình bà được. Chỉ cần nghe cô nói bà đã tưởng tượng ra gánh nặng gia đình khó khăn như thế nào, một chút hối hận thoáng qua khi cho cô nghỉ việc mà không tìm hiểu, nhưng chuyện nào ra chuyện đó. Bà nhìn thẳng vào mắt cô rồi tỏ ra thông cảm:

– Bác hiểu hoàn cảnh của cháu, nhưng chuyện nào ra chuyện đó, bác có thể cho cháu quay lại công ty làm, nhưng không thể chấp nhận cho cháu với Hoàng Vũ con trai Bác được…

Lan mỉm cười, khi chia tay thì cô có hứa với anh là nếu mẹ anh hỏi thì nhận là bạn gáι, nhưng bây giờ cô biết trả lời thế nào đây? nếu trả lời là không phải thì lại trái lời hứa với anh, mà nhận là đúng thì thật sự cô không muốn. Ngập ngừng một lúc cô trả lời:

– Dạ, cháu hiểu ý của Bác, cháu sẽ nói chuyện với anh Vũ ạ?

Bà Kim Liên nghe nói thì giật mình:

– Cô định nói với thằng Vũ thế nào?

Vừa đổi xưng hô gọi cô là cháu thì giờ lại chuyển về trạng thái ban đầu, Lan cười chua chát:

– Thì cháu nói chia tay vì Bác không đồng ý ạ…

Trời ơi, mục đích hôm nay bà đến gặp cô cũng vì con trai, mà bây giờ cô trả lời như thế thì hóa ra công cốc hay sao? Bỗng bà Kim Liên rút ra một phong thơ đưa cho cô rồi nói:

– Tôi hiểu hoàn cảnh khó khăn của gia đình cô, nhưng cũng mong cô hiểu cho gia đình tôi. Hoàng Vũ là con trai duy nhất, sau này kế nghiệp công ty. Chính vì thế hai đứa không thể đến với nhau được, tôi đưa số tiền này nhằm bù đắp cho cô một phần nào. mong cô nhận và tránh xa thằng Vũ…

Từng lời bà Liên nói là từng giọt nước mắt tủi phận của cô rơi xuống, tại sao lại cứ phải diễn ra cái trò này, cô đã đọc tгêภ phim ảnh nhưng không ngờ bây giờ lại đúng vào cuộc đời mình. Gạt nhanh giọt nước mắt đang rơi xuống. Cô trả lời:

– Bác đừng làm thế ạ, cháu chưa cần biết trong bao thơ có bao nhiêu tiền, nhưng việc này vô tình làm tổn thương cháu. Nhà cháu nghèo nhưng chưa đói, bởi chị em chúng cháu còn đầy đủ chân tay và khối óc, chúng cháu sẽ lao động để kiếm những đồng tiền chân chính…

Bà Kim Liên chưa kịp trả lời thì Lan đã đứng dậy và chạy ra ngoài, vừa đi cô ʇ⚡︎ự hỏi tại sao nhà giàu hễ cứ có việc gì là lại dùng đến đồng tiền để giải quyết? phải chăng với họ đồng tiền là quyết định được tất cả hay sao?

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *