Vượt sóng ngầm – Chương 5

Tác giả: Nguyễn Hiền

Chính bản thân Hoàng Vũ cũng đang lâm vào cảnh bế tắc, bởi anh cũng chưa nghĩ ra được cách nào để Lan không bị đuổi việc. Anh thắc mắc không biết ai là người chụp bức ảnh này gửi cho mẹ anh? Sự nhiệt tình của anh vô tình lại làm khổ cô. Thấy Hoàng Vũ hẹn gặp mình nhưng cứ ngồi im không nói gì thì cô bỗng thấy chạnh lòng, định đứng dậy ra về nhưng anh bỗng kéo cô lại:

– Em đừng đi, từ từ để anh nghĩ cách…

– Nhưng thật ra là đã xảy ra chuyện gì? mà tại sao lại liên quan đến em?

– Anh cũng không biết ai đã làm việc này, và mục đích của họ là gì, mà anh chỉ biết với tính cách của mẹ nếu không khéo thì em sẽ phải nghỉ việc…

Nghe nói đến phải nghỉ việc làm cô tái mặt, bởi nếu phải nghỉ ở đây thì cô biết làm gì? rồi cả nhà 7 miệng ăn làm sao sống đây? chợt nghĩ đến có người phá công việc đang làm nên cô nói với anh:

– Hôm mới về ρhâп xưởng, em cũng bị ai đó cố tình phá…

Hoàng Vũ nghi ngờ:

– Em có bao giờ cãi nhau hay mâu thuẫn với ai không? có thể chỉ là va chạm nhỏ trong công việc, nhưng với kẻ tiểu nhân thì họ để bụng và chờ thời cơ để ra tay hãm hại…

Lan nhíu mày như cố nhớ nhưng rồi cô lắc đầu bởi cô không hề có mâu thuẫn với ai, cô biết thân phận mình nghèo nên luôn nhủ bản thân phải cố gắng. Ngay cả Việt Hùng từ hôm đó đến nay cô luôn né tránh, mặc dù cô biết ánh mắt của anh vẫn theo dõi cô. Cũng có lẽ vì Hoàng Vũ công khai quan tâm đến cô nên không ai dám lại gần, và xem như cô là người của cậu chủ rồi…cô khẳng định:

– Em không có làm gì cả, cũng không thù oán với ai…

– Chuyện này ta nói sau, bây giờ phải nghĩ cách đối phó với mẹ anh, không biết ai đã chụp và gửi ảnh cho mẹ khi anh đang đóng vải vào bao. Chính vì thế nên mẹ mới tỏ ra tức giận…

– Em đã cầu xin anh hãy để cho em được yên để làm việc, bây giờ phải làm sao chứ? Hoàn cảnh gia đình em trông vào đồng lương của em, nếu như mẹ anh bắt em phải nghỉ việc thì lấy gì ăn đây?

Hoàng Vũ im lặng tỏ ra căng thẳng:

– Anh nói điều này tuy hơi sớm nhưng mong em hãy hiểu cho anh.

– Là chuyện gì? bất kỳ chuyện gì em cũng đồng ý, miễn sao em không phải nghỉ việc là được rồi…

– Anh về nói với mẹ, em là bạn gáι của anh…

Cô ngạc nhiên thốt lên:

– Cái gì? kiếm tiền còn chưa xong mà yêu đương gì chứ?

Câu nói ngây thơ của cô làm anh không nhịn được cười:

– Em cũng gần 20 tuổi rồi còn nhỏ gì nữa, mà đâu phải cứ yêu rồi không lo được cho Nội và các em đâu…

Thấy cô im lặng không nói gì, Hoàng Vũ nói tiếp:

– Anh nghĩ chỉ có cách đó thì mẹ mới để yên cho em làm việc…

– Nhưng nếu mẹ anh không đồng ý thì sao?

– Anh sẽ cố gắng thuyết phục nhưng phải hỏi ý kiến của em…

Lan im lặng, thật tình mặc dù cô cũng đã bước sang tuổi hai mươi, nhưng không như những cô gáι khác, bởi cô còn nặng gánh gia đình, đã nhiều lúc cô ʇ⚡︎ự nhủ mình phải hy sinh bản thân để thay cha má lo cho nội và các em, đến bây giờ nghe Hoàng Vũ nói khiến cô phải suy nghĩ. Nếu cô không đồng ý thì có khả năng cô phải nghỉ việc bởi mẹ anh sợ cô sẽ quyến rũ con trai bà, còn nếu cô đồng ý thì đồng nghĩa với việc cô phải đương đầu với mọi thử thách mà mẹ anh đưa ra. Thật tình thời gian gần nhau chưa nhiều, nhưng Hoàng Vũ rất quan tâm chăm sóc cô. Hiểu được hoàn cảnh của mấy bà cháu, nên anh yêu cầu nhà ăn đưa thêm cơm và đồ ăn để cho Đại mang về. Ngay công việc anh cũng không để cô mang vác nặng mà bản thân đảm đương hết. Sự chân tình của anh nhiều khi cũng làm cô mềm lòng, nhưng chỉ dừng ở tình cảm anh em chứ nói rằng yêu thì chưa phải. Nếu bây giờ cô từ chối thì sao nhỉ? Như vậy rất có thể cô phải nghỉ việc rồi kiếm việc làm ở đâu?

– Có cách nào khác không anh?

– Thực tình anh rất thích em, nhưng anh biết em chưa sẵn sàng mà cần phải có thêm thời gian. Nhưng sáng mai anh phải về để nói chuyện với mẹ, nếu đơn thuần anh giải thích rằng chỉ giúp em thôi, thì thế nào mẹ cũng nghi ngờ rồi gây khó dễ, chỉ còn cách này và anh cương quyết, thì may ra mẹ mới xuống nước và để em ở lại tiếp tục làm…

Nếu như Hoàng Vũ nói thì chỉ duy nhất một con đường là cô phải đồng ý, chứ đâu còn con đường nào khác. Chợt nhớ đến bà Lan Anh, cô nói với anh:

– Em có thể nói việc này với bà chủ Lan Anh được không?

Suy nghĩ một hồi, Hoàng Vũ nói:

– Anh cũng không biết nữa, nhưng nếu mẹ anh yêu cầu em nghỉ thì Dì Út cũng không can thiệp đâu, còn nếu em là cháu dâu thì dì ấy sẽ vui lắm…

Tiến cũng không được mà lùi cũng không xong, cuối cùng cô đành gật đầu. Không ngờ sau cái gật đầu của cô thì anh dúi vào tay cô một cái thẻ ATM và nói:

– Đây là món quà anh tặng em kỷ niệm ngày chúng ta quen nhau…

– Cái gì đây ạ? Em không nhận đâu…

Hoàng Vũ hết sức chân tình:

– Em nghe anh nói, đây chỉ là số tiền tiết kiệm mà anh không sài đến, em cứ nhận để nếu xảy ra chuyện gì thì có thể dùng để lo cho gia đình, anh cũng không biết ở trong đó có bao nhiêu, mà chỉ biết tiền hàng tháng mẹ anh gửi để sài và lợi nhuận từ 10% cổ phần. Cứ xem như anh đền bù cho em bởi vì anh mà em gặp rắc rối…

Lan cầm thẻ ATM Hoàng Vũ đưa mà cô cảm động, cô ôm chầm lấy anh mà hai hàng nước mắt cứ mãi chảy xuống má, nghẹn ngào:

– Em chưa biết sắp tới sẽ có vấn đề gì xảy ra nhưng em lo lắm. Trước mắt em cứ giữ cái thẻ này phòng thân, nếu không có chuyện gì thì em sẽ gửi lại cho anh…

– Đây là quà anh tặng nên em không phải bận tâm, bên trong chắc cũng không có nhiêu tiền. Anh tin rằng sẽ thuyết phục được mẹ, mặc dù như thế nhưng em cũng rất cần một số tiền để lo cho nội và các em, nội nay già yếu lắm rồi, nếu không may xảy ra chuyện gì mà không có tiền thì em xoay sở làm sao?

– Em xem như mắc nợ anh, sau này nhất định em sẽ gửi lại…

– Có bao giờ quà tặng mà lại gửi trả không nhỉ?

Hai người cùng cười, sau khi nói mật khẩu cho Lan xong thì anh chở cô về, để sáng mai anh còn trở về nhà đương đầu với mẹ. Sở dĩ anh đưa thẻ cho cô bởi anh biết ai chứ mẹ anh, thì việc cô phải nghỉ việc là chắc chắn, nếu như thế thì cô sẽ gặp rất nhiều khó khăn. Rõ ràng bà không bao giờ để cho anh sống gần một cô gáι, mà đang phải nặng gánh gia đình nuôi nội nuôi em. Chẳng nhẽ bà chấp nhận cho con bé nghèo hèn ấy lọt vào gia đình bà để bòn rút hay sao?

Đúng như anh dự đoán, khi vừa về tới nhà thì mẹ anh đã ngồi chờ sẵn ở phòng khách, Hoàng Vũ cúi chào mẹ hết sức lễ phép:

– Con chào mẹ…

– Ủa, hôm nay không phải vác vải hay sao mà về sớm thế?

– Mẹ nói gì thế? Con lớn rồi chứ đâu còn con nít…

– Tôi nói không đúng hay sao? Anh là quản đốc ρhâп xưởng với 10% cổ phần trong công ty, chẳng nhẽ anh không đủ sống hay sao mà phải đi làm thêm tạp vụ? hay anh giải thích rằng anh si mê cô ta? Thế gian này hết con gáι rồi hay sao mà anh lại đâm đầu vào cái con khố rách áo ôm ấy, hay anh dư tiền của nên muốn ta đây anh hùng cứu mỹ nhân?

Hoàng Vũ nghe mẹ nói mà ngao ngán chỉ biết lắc đầu, tất cả những gì anh chuẩn bị để giải thích với mẹ bây giờ có lẽ không cần nữa, bởi chắc chắn mẹ anh đã cho người điều tra về hoàn cảnh gia đình của cô ấy rồi. Anh chỉ lo không biết rồi cô ấy sẽ vượt qua như thế nào khi bão tố đổ xuống đầu, mà nguyên nhân lại chính do anh gây nên. Bà Kim Liên nói một thôi một hồi, rồi quay sang không thấy con trai phản ứng gì thì lại càng như đổ thêm dầu vào lửa, bà lấy điện thoại gọi cho phòng nhân sự:

– Yêu cầu thanh toán cho cô Lan ρhâп xưởng cắt rồi cho nghỉ việc ngay cho tôi…

Hoàng Vũ vẫn im lặng không phản ứng bởi anh biết bây giờ có nói bao nhiêu cũng bằng thừa. May mà tối qua anh đã đưa thẻ cho cô, anh lo lắng không biết cô có đủ bản lĩnh để vượt qua sóng gió này không?

Đúng như Hoàng Vũ dự đoán, sáng nay khi cô vừa đến công ty thì chị Hạnh cho người xuống gọi lên gặp, chính chị Hạnh lại là người ngạc nhiên khi nghe thông báo cho cô nghỉ việc, bản thân chị lo lắng mà cô vẫn im lặng, chỉ thấy hai môi mím chặt và mắt nhìn vào một điểm vô định. Lan càng im lặng không nói thì chị càng lo lắng, chị hỏi gì cô cũng không trả lời. Chị Hạnh đưa vào tay cô hai bao thơ rồi nói:

– Bà chủ yêu cầu em nghỉ việc, chị cũng không hiểu lý do vì sao, chỉ ghi công việc không phù hợp mà không giải thích gì cả…

Lan vô cảm cầm hai bao thơ nhưng khi thấy đó là bao thơ tiền thì lên tiếng:

– Em cảm ơn chị, nhưng em chỉ nhận số tiền do công sức lao động của mình, còn bao thơ này thì em xin từ chối…

– Đây là chút lòng thành của chị, mong em đừng từ chối…

Nhưng cô vẫn cương quyết không nhận, cô cũng không cần phải gọi cho bà Lan Anh mà nhanh chân bước ra khỏi công ty. Khi ra ngoài rồi cô mới thấy tủi thân và òa khóc, tại sao lại bất công với cô như vậy? cô có Ϯộι gì chứ? Phải chăng chỉ vì cô là cô gáι mồ côi nghèo nặng gánh gia đình? Cô cũng không gọi cho bà Lan Anh bởi vì cô nghĩ nếu bà ấy có can thiệp thì cô cũng không yên ổn với bà Kim Liên, nhưng có một điều cô thắc mắc, rõ ràng tối qua Hoàng Vũ nói sẽ thu xếp với mẹ, nhưng bây giờ kết quả lại như thế này?

Chợt nhớ cái thẻ ATM anh đưa cho cô tối qua, có bao giờ anh đã lường trước được mọi việc như thế này nên mới lo xa? Cô không biết trong thẻ có bao nhiêu tiền và mình phải bắt đầu từ đâu? Kinh doanh buôn bán thì cô chưa làm bao giờ, cô chỉ biết đi làm thuê kiếm tiền mà thôi…

Lan cứ càng nghĩ thì càng bế tắc, cuộc đời này thật trớ trêu, người không có tiền cũng khổ còn bây giờ có tiền thì cũng không biết phải bắt đầu từ đâu để kiếm ra đồng tiền. Cô lang thang bước đi trong vô định, chợt nhìn thấy bên đường có tiệm may quần áo, một ý nghĩ lóe lên trong đầu nên cô liền ghé vào…

Chủ tiệm may là một chị còn trẻ, có lẽ chỉ hơn cô khoảng 10 tuổi, thấy Lan cứ đứng từ ngoài nhìn vào thì lấy làm lạ liền vẫy tay gọi:

– Em vào đây…

Một thoáng do dự rồi cô cũng mạnh dạn bước vào, chào lễ phép:

– Em chào chị…

– Em tên gì?

– Dạ, em tên Lan…

– Còn chị tên Thắm, em có việc gì muốn nói với chị không?

Ngập ngừng một hồi, Lan nói:

– Em muốn chị dạy may cho em…

Chị Thắm nhìn cô từ đầu đến chân tỏ ra ái ngại, lúc thấy cô gáι đứng nhìn vào tiệm thì chị nghĩ rằng cô chỉ muốn xin làm thuê nhưng không ngờ lại có nhu cầu muốn học nghề. Đẩy ly nước về phía Lan, chị hỏi:

– Em nói cho chị biết em học nghề xong thì làm gì?

– Dạ, em muốn mở tiệm giống chị…

– Em có tiền?

Bị hỏi bất ngờ, Lan hơi lúng túng nhưng cô đã nhanh chóng trả lời:

– Mở tiệm thì hết nhiều tiền không chị?

– Cũng tùy khả năng tài chính, nhưng có lẽ em nên làm thuê phụ chị một thời gian rồi lúc đó ʇ⚡︎ự em quyết định, chị cũng đang cần người…

– Dạ, em đồng ý…

Bước đầu đã tạm thời thuận lợi, trước tiên cô phải làm thuê để có kinh nghiệm, sau đó mới lên kế hoạch các bước tiếp theo. Chợt chị Thắm quay sang cô hỏi:

– Ủa, nhà em ở đâu?

– Dạ, nhà em xa lắm, cách đây khoảng 10 km, khu vực hoang vắng lắm và toàn dân nghèo…

– Hay em ở luôn nhà chị được không? chứ cứ đi lại như thế thì cũng không yên tâm…

Lan chưa kịp trả lời thì có một chiếc xe hơi màu đen đậu ngay trước cửa, bước xuống xe là một người đàn ông khoảng 40 tuổi, ăn mặc lịch sự bước vào. Chị Thắm nói với cô:

– Anh Thanh chồng chị về…

Lan cúi chào lễ phép, nhưng bỗng cô có cảm giác ánh mắt của ông ta lại không nhìn về phía vợ mà lại liếc xéo về phía mình. Cô thấy rùng mình, một cảm giác lo sợ bỗng ùa đến cũng như một bước ngoặt bắt đầu thay đổi cuộc đời cô gáι cũng từ đây…

Bài viết khác

Quy Luật Nhân Quả – Một câu chuyện có thật.

Quy Luật Nhân Quả Một câu chuyện có thật. Vị thủ tướng cho cậu bé 35 triệu nhập học, không ngờ cậu cứu 1,5 triệu dân của ông khỏi đại thảm họa. Đây là một câu chuyện có thật, xảy ra vào năm 1892 tại Mỹ. Năm đó, có một chàng trai trẻ đã thi […]

Ban 1 1
Chiếc đàn ρiano màu gụ đỏ,người bà tuγệt vời đã dậγ cho cháu mình có một tình γêu cao cả

Khi tôi 20 tuổi, tôi bán hàng thuê cho một hiệu đàn ρiano ở St. Louis. Một lần, chúng tôi lại nhận được một “đơn đặt hàng” là một bưu tҺιếρ từ vùng Đông Nam Missouri. Trên bưu tҺιếρ đó có viết: “Xin hãγ mang một chiếc đàn ρiano màu gụ đỏ tới cho cháu […]

Cái ôm có thể thαy ᵭổi cuộc ᵭời một con người, câu chuyện ý nghĩα giáo dục ᵭầy tính nhân văn

1. Một ngὰy nhiều nᾰm về tɾước, Ьὰ giάo ᵭαng ngủ tɾưα ở nhὰ, ᵭột nhiên, chuông ᵭiện thoα̣i ɾeo lên. Bὰ cα̂̀m ᵭiện thoα̣i lên nghe, thα̂́y ɾα̂́t ồn ὰo, vὰ tiếng củα một người : “Con gάi nhὰ Ьὰ lα̂́y tɾộm sάch, Ьị chúng tôi Ьᾰ́t ᵭược, Ьὰ ᵭến ᵭα̂y ngαy ᵭi !”. […]