Vượt sóng ngầm – Chương 2
Tác giả: Nguyễn Hiền
Bỗng tiếng quát thằng Đại của con Lan làm Bà giật mình, nhưng có một điều lạ là mặc dù chị Hai la mắng như thế nhưng tuyệt nhiên thằng Đại không hề hé răng nói nửa lời, hai mắt nó cứ nhìn vào bức tường trước mặt, mặc cho chị Hai la hét thậm chí dùng tay ᵭάпҺ vào lưng nó. Bà Sáu thấy vậy vội chạy vào ngăn lại:
– Từ từ dạy em nghe con…
Chỉ cần bà nội lên tiếng, bỗng Lan tủi thân òa khóc:
– Nội có biết nó làm gì không? bỏ học 2 tuần nay rồi…
– Cái gì? tại sao lại bỏ học Đại ơi, rồi mai mốt xuống dưới, nội biết ăn nói với cha má tụi bây thế nào đây?
Thằng Đại không im lặng nữa mà đứng dậy nhìn bà nội và chị Hai, nó bỗng trở nên bình tĩnh lạ thường:
– Nội nhìn chị Hai đi, chỉ nhiêu tuổi rồi mà lúc nào cũng tất bật, quần áo thì dơ dáy là vì ai chứ? Cha má cũng không trách con bỏ học để gánh vác gia đình, con nghỉ học nhưng không chơi bời lêu lổng, mà con đi mần kiếm tiền đỡ cho nội thì tại sao lại không được chứ?…
Lan nghe vậy thì vừa đấm vào lưng em vừa khóc:
– Tao cũng ráng mấy năm mần kiếm tiền đỡ cho nội, mầy ráng học hết phổ thông rồi đi mần cũng không ai ngăn cản, bây giờ mầy chưa được 14 tuổi thì mần cái gì? ai nhận? ngay tao đây không có nghề lại chưa đến tuổi 18 để được ký cái hợp đồng, nên tao chỉ làm lao động phổ thông. Công việc cắt chỉ quần áo dành cho người già trẻ em với đồng lương bèo bọt mà tao cũng phải chấp nhận, tiền ít còn hơn không có, mày hiểu chưa?
Lần đầu tiên thằng Đại cãi lại chị nó:
– Chị nói em ráng học đúng không? học hết lớp 12 thì được gì chứ hay chẳng qua cũng chỉ đi mần thuê thôi. Hoàn cảnh nhà mình thì sao? Nội ngày càng già yếu, mấy đứa nhỏ thì ngày một lớn, đồng nghĩa chi tiêu ngày một nhiều thêm, rồi chị vài năm nữa cũng phải đi lấy chồng, lúc đó thì sao đây?
– Tao không lấy chồng được chưa? Tao ở vậy thay Cha Má lo cho tụi bây, đừng nói nhiều nữa, thử hỏi bây bằng bấy tuổi đầu thì ai người ta thuê chứ…
Bỗng thằng Đại lôi từ trong túi quần ra một sấp tiền lẻ để lên bàn làm bà Sáu và chị Lan vô cùng ngạc nhiên:
– Mầy lấy tiền ở đâu? Đừng nói mầy đi ăn cắp nghen, tao vụt cho què giò liền á…
– Tiền người ta trả công cho tụi em đó, em với thằng Tý thằng Tèo trong xóm xin đi cõng gạch cho thợ hồ, làm kiếm tiền có gì xấu chứ?
Lan ૮.ɦ.ế.ƭ lặng, cay đắng nhìn thằng em trai cũng bắt đầu trổ mã, mặc dù nó đã hứa sẽ thay Cha Má lo cho các em, nhưng những lời thằng Đại vừa nói cũng không hoàn toàn sai, ở cái miệt quê này cho dù có học lên thêm vài năm nữa thì cũng chỉ là lao động phổ thông mà thôi. Chính nó cũng chỉ vì sợ Nội mà không bỏ học hồi Cha Má gặp tai пα̣п, nhưng lúc này cứ tưởng tượng thằng Đại còng lưng cõng gạch dưới cái nắng chang chang là lòng nó như có ai sát muối…
Nghe hai chị em nói chuyện mà bà Sáu đau lòng, lặng lẽ đến trước bàn thờ con trai, con dâu, bà thắp nhang rồi như tâm sự:
– Hai vợ chồng tụi bây rủ nhau mà đi, Má giờ cũng yếu lắm rồi nên không giữ được những gì đã hứa, giờ thằng Đại cũng đòi nghỉ học, đi mần thuê kiếm tiền lo cho bầy em đỡ cho con Hai, tụi bây khôn thiêng thì phù hộ cho mấy đứa bình an nghen…
Bà nói chưa dứt câu thì bỗng hai bát nhang bùng cháy dữ dội, lúc này cả mấy chị em qùγ dưới bàn thờ kêu khóc:
– Cha ơi, Má ơi…
Người khóc nhiều nhất chính là thằng Đại, nó qùγ xuống xin lỗi Cha má vì nó không nghe lời nội, cãi lại lời chị Hai mà ʇ⚡︎ự bỏ học đi mần thuê cho người ta kiếm tiền. Tгêภ bàn thờ hai di ảnh của anh Chính và chị Ngà cười hiền từ như tỏ ra vui mừng khi gặp mẹ và các con…Cuối cùng chính bà Sáu lại là người mạnh mẽ nhất, bà gọi lũ trẻ:
– Thôi mấy đứa lo học đi, còn con Hai coi bộ không ăn uống gì sao?
– Dạ, Nội…
Khi chỉ còn hai bà cháu, bà Sáu nói với con Lan:
– Nội nghe thằng Đại nói mà đau lòng, nhưng mỗi chiều phải chứng kiến con đi làm rồi còn lội sình kiếm con cua con cá thì nội càng đau lòng hơn, thôi thì tất cả cũng tại Nội bất tài, hứa với Cha má tụi bây mà không làm được…
Thấy Nội kéo vạt áo lau nước mắt, con Lan lại gần ôm lấy nội thủ thỉ:
– Nội nuôi chị em con được như vầy là tốt lắm rồi, giờ chị em con đã lớn nên Nội nghỉ ngơi đi, việc thằng Đại bỏ học là lỗi của con, do con không kiểm tra bài vở của nó, đến nỗi nó nghỉ học cả nửa tháng mà cũng không biết gì, con xin lỗi nội…
Hai bà cháu cứ thế lặng lẽ ôm nhau, thằng Đại len lén cầm tập tiền lẻ đưa cho nội:
– Tiền con mần thuê họ trả theo tuần, con đưa cho Nội đóng tiền học cho mấy đứa…
Bà Sáu cầm tập tiền lẻ mà thằng cháu vừa đưa, rồi cũng chẳng biết nói gì mà chỉ căn dặn:
– Thằng Đại phải hết sức cẩn thận nghe hôn, không được làm quá sức đó, hèn chi đen thui hà…
– Mai mốt xây xong công trình này ông chủ hứa cho tụi con đi theo ổng làm công trình khác, mai mốt lớn chút nữa đủ sức khỏe ổng cho tụi con học nghề thợ hồ luôn…
Nghe vậy con Lan vội cắt lời:
– Từ từ nghe mầy, thời bây giờ không tin được ai hết, bộ lỡ mấy ổng mang tụi bây bán sang nước ngoài rồi hết đường về nghe hôn. Đợt này chị mầy bỏ qua cũng chỉ vì hoàn cảnh gia đình mà chấp nhận, nhưng còn cái việc theo ổng làm nọ kia là chưa à nghen…
Con Lan chợt nhớ hôm qua nó nghe bà chủ nói cần tìm người ủi đồ, nhìn thằng Đại tuy hơi ốm nhưng hắn cao lại nhanh nhẹn, có thể làm việc đó. Đồng lương tuy ít nhưng có chị có em, hơn nữa nó quản lý được em nó không sợ chơi với bạn xấu. Nó nói với Bà nội và em:
– Hôm qua chị nghe bà chủ nói đang cần người ủi đồ, sớm mai em đi cùng với chị đến xem thử, nếu được nhận vào làm thì tốt quá…
Thằng Đại im lặng bởi nó đang nghĩ đến thằng Tý và thằng Tèo, cả ba đứa đều xin ông chủ đi cõng gạch kiếm tiền, nhưng nếu bây giờ nó bỏ đi mần với chị Hai, thì còn hai đứa kia ở lại có ổn không? Nó ngước lên nhìn nội rồi lại nhìn chị Hai ngập ngừng:
– Chị xin cho thằng Tý với thằng Tèo cùng làm có được không?
– Trời ơi, mày nghĩ tao là ai hả? chẳng qua tao cũng chỉ là người làm thuê thôi, mầy lo thân mình chưa xong còn bao đồng làm gì chứ?
La em xong, Lan bỗng thấy ân hận, bởi cô hiểu ở cái xóm nhỏ này thì ba thằng chơi thân với nhau từ bé, nên mong muốn của em cô cũng là đúng thôi, nhưng ở hoàn cảnh này thì cô cũng hoàn toàn bất lực. Quay sang em trai, cô nói:
– Trước mắt em cứ xin vào làm cho tốt, rồi nếu bà chủ có nhu cầu cần người thì chị em mình xin cho hai đứa kia được hôn?
Đại im lặng gật đầu, bởi nó cũng đã lớn và hiểu được những gì mà chị Hai vừa nói, nó nguyện với lòng sẽ làm việc chăm chỉ, để ngoài việc kiếm tiền cùng chị Hai nuôi nội nuôi em, mà nó còn muốn được bà chủ thương và nhận hai thằng bạn nó…và cuộc đời hai chị em nó cũng bắt đầu thay đổi từ đây…
Vừa ký hợp đồng mới, bà Lan Anh tâm trạng phấn khởi nên ghé xưởng nhằm động viên công nhân có ϮιпҺ thần làm việc. Chợt bà giật mình khi nhìn thấy dưới gầm cầu thang, là hai chị em cô gáι đang ngồi lột khoai lang ăn thì ngạc nhiên, bởi bữa cơm trưa là do công ty tài trợ, vậy tại sao hai người này không ăn mà lại ăn khoai lang như vậy thì làm sao đảm bảo sức khỏe mà làm việc.
Hai chị em vừa ăn xong thì nhanh chóng đi ra ngoài sợ mọi người nhìn thấy. Nhìn Đại trong bộ đồ công nhân rộng thùng thình làm bà tò mò, bà định chặn hỏi nguyên nhân vì sao, nhưng vì chuyện tế nhị nhưng bà dừng lại để theo dõi. Sau khi ăn xong thì cậu nhanh chân về vị trí làm việc, trong khi giờ nghỉ trưa vẫn còn. Bỗng cậu giật mình khi thấy một người phụ nữ ăn mặc sang trọng đang đứng chăm chú nhìn mình, thì tỏ ra lúng túng nên vội cúi đầu chào lễ phép. Bà Lan Anh đi lại gần miệng cười niềm nở:
– Cháu nhiêu tuổi rồi?
Đại bỗng cảm thấy lo sợ, bởi chị Hạnh bên phòng nhân sự, nói thương hoàn cảnh gia đình hai chị em mà nhận vào làm, chứ không đủ tuổi để ký hợp đồng lao động. Như vậy có nghĩa cậu phải nghỉ việc bất cứ lúc nào. Không biết bà này là ai mà lại hỏi tuổi của cậu chứ? Nếu nói thật rồi phải nghỉ việc thì lấy tiền đâu về đưa cho Nội đóng tiền học cho các em. Nghĩ vậy nên cậu khéo léo trả lời:
– Dạ, cháu sẽ làm việc chăm chỉ ạ…
Biết cậu bé cố tình né tránh câu hỏi của mình, bà Lan Anh hỏi tiếp:
– Trưa nay công ty được ăn nhiều món ngon do mới ký được hợp đồng mới, cháu ăn có ngon không?
– Dạ, ngon lắm ạ…
Rõ ràng cậu bé ngồi ăn khoai lang dưới gầm cầu thang, vậy mà khi bà hỏi thì lại nói dối, chính điều đó khiến bà thêm tò mò. Nhưng có thể có một điều gì đó mà cậu bé không thể nói ra được, bà gật đầu rồi đi về hướng phòng nhân sự. Trưởng phòng Hạnh cũng bối rối khi bà chủ hỏi về cậu bé tên Đại, mãi sau không còn cách nào khác, cô đành nói thật cho bà chủ biết về hoàn cảnh của hai chị em cô gáι mồ côi, và ý muốn giúp đỡ. Biết rằng nhận lao động chưa đủ tuổi là vi phạm luật lao động, nhưng cô không đành lòng nhìn thấy hoàn cảnh như vậy mà không giúp đỡ…
Cứ ngỡ sau khi trình bày với bà chủ thì sẽ bị kỷ luật, nhưng cô ngạc nhiên khi nhìn khuôn mặt của bà Lan Anh đang đẫm nước mắt, nhớ lại hồi đó cách đây có lẽ cũng hơn 8 năm, bà nghe tin có cặp vợ chồng bị tai пα̣п thiên tai và quα ᵭờι, để lại 6 đứa trẻ cho mẹ già, thấy hoàn cảnh éo le nên bà bàn với chồng đến xin bé nhỏ nhất về nuôi, nhằm giảm bớt gánh nặng cho bà cụ. Không ngờ bị bà cụ hiểu nhầm là ๒.ắ.t ς-.ó.ς và phản ứng dữ dội. Đúng là quả đất xoay tròn, làm sao hai chị em con của cặp vợ chồng xấu số ấy lại vào công ty của gia đình bà làm việc.
Trưởng phòng Hạnh lo sợ, và thắc mắc không hiểu sao bà chủ lại khóc thì quan tâm:
– Thưa bà, con xin lỗi…
Bà Lan Anh xua tay:
– Không sao, cô về làm việc đi…
Khi cô Hạnh vừa bước đi thì bà Lan Anh bỗng gọi lại hỏi:
– Thằng bé tuy chưa được ký hợp đồng nhưng vẫn được ăn xuất cơm trưa chứ?
– Dạ…khoản này bên tài vụ không chấp nhận…
– Hèn gì…vậy còn cô chị thì sao?
– Dạ, cô Lan có suất cơm trưa nhưng gói mang về cho bà và em, còn mình thì ăn mỳ gói hoặc khoai lang luộc…
Trời ơi, chẳng phải ở đâu xa mà chính ngay trong công ty của bà cũng xảy ra tình trạng này mà bà không hề biết. Nếu như ngày hôm nay mà bà không ghé công ty thì cũng không hay biết gì, bà im lặng đi xuống phòng tài vụ yêu cầu cung cấp xuất ăn cho cậu bé tên Đại rồi lẳng lặng đi về nhà…
Bầu trời buổi trưa nắng gay gắt nhưng tâm hồn bà bỗng thấy nhẹ nhõm, bà trách bản thân mình vì quá bận rộn mà nhiều khi sơ suất nhiều việc thiếu sự quan tâm. Bà mỉm cười rồi đây sẽ tìm cách giúp đỡ mấy bà cháu và hy vọng không bị xua đuổi như ngày xưa nữa…