Phận dâu hào gia – Chương 28
Tác giả: Nguyễn Hiền
Cả ba người đều không biết rằng một người đàn ông trung tuổi mang kính mát đang có vẻ theo dõi cô gáι Hà Lê. Bởi ông ta nhìn chăm chú vào căn phòng VIP đóng kín cửa, nơi mà Hà Lê đi vào. Khi thấy Mạnh Hà đi ra thì ông ta lấy điện thoại gọi cho một ai đó:
– Báo cáo anh, cô ta vẫn đang trong phòng cùng một thanh niên lạ mặt…
– Bám sát và gửi hình cho tôi…
Bên trong căn phòng, Mạnh Hùng gặp lại Hà Lê thì vui lắm, bởi cũng lâu lắm rồi kể từ ngày ra trường thì hai người không gặp được nhau. Mạnh Hùng tỏ vẻ quan tâm:
– Tình hình em sao rồi? ổn chứ?
– Em ổn, chỉ Ϯộι vẫn chủ nghĩa ᵭộc thân thôi. Còn anh…
– Cũng như em…
Hai người cùng cười, bỗng điện thoại của cô đổ chuông, nhìn màn hình cô nói với anh:
– Haizz. Sếp gọi, em phải về công ty rồi. Chủ nhật này anh em mình tha hồ thoải mái nhé…
– Tiếc nhỉ, nhưng công việc là tгêภ hết, em nói chuyện với Sếp đi…
Hà Lê bèn mở điện thoại:
– Alo, em về ngay ạ…
– Cô đang ở đâu? Đang giờ làm việc…
– Dạ, em gặp người bạn, giờ em về ngay…
Nói xong cô cười tạm biệt rồi nhanh chóng đi ra ngoài đón taxi để về công ty. Trong lúc đang chờ xe đến, thì bỗng hai tên thanh niên đi xe ρhâп khối lớn giật nhanh giỏ ҳάch làm cô chút xíu là té xuống đường. Tình huống thật bất ngờ mà ngay cả Hà Lê cũng không kịp la lên. May mà điện thoại cô vừa gọi xe nên còn cầm ở tay. Không còn cách nào khác cô đành gọi cho Mạnh Hùng:
– Alo, anh Hùng ơi, em bị giật giỏ ҳάch rồi…
Khi Hà Lê rời khỏi thì Mạnh Hùng cũng định đứng dậy đi về Ьệпh viện, nhưng khi nghe cô gọi thì anh vô cùng ngạc nhiên:
– Em nói gì? em bị giật giỏ ҳάch hả? em đứng yên đó chờ anh đến ngay…
Vội chạy ra khỏi phòng để nhanh chóng đến chỗ cô, nhưng Mạnh Hùng bỗng khựng lại bởi anh có cảm giác như ai đó đang nhìn theo mình, quay lại thật nhanh thì một người đàn ông trung niên mặc áo xanh cũng vội quay mặt đi. Như vậy có khả năng anh đã bị theo dõi, nhưng người đó là ai và theo dõi anh mà làm gì chứ? Tiếc rằng anh đang phải đến gặp Hà Lê thật nhanh, chắc cô ấy đang sợ lắm. Nếu không thì anh sẽ chơi với ông ta luôn, theo dõi ai chứ theo dõi Mạnh Hùng này thì chỉ mất công thôi…
Vừa nhìn thấy Mạnh Hùng thì Hà Lê vội chạy lại ôm lấy anh, khuôn mặt đẫm nước mắt và chưa hết bàng hoàng. Anh ghé sát tai rồi nói nhanh với cô:
– Bình tĩnh, hình như có người theo dõi…
Hà Lê có vẻ ngạc nhiên định buông tay ra khỏi người anh nhưng Mạnh Hùng lại ôm ghì lấy cô và nói:
– Em đứng im, có vẻ giật túi ҳάch cũng nằm trong một kế hoạch nào đó…
Hà Lê giật mình, may mà cô đã đưa mấy thứ đó cho anh Mạnh Hà rồi, nếu không thì lần này cô ૮.ɦ.ế.ƭ chắc. Nhưng anh Hà đã dặn tuyệt đối không được nói với ai, vậy thì cô cũng không thể nói với Mạnh Hùng. Cô cố gắng nở nụ cười nhưng khuôn mặt méo xẹo:
– Anh khéo tưởng tượng, kế hoạch gì chứ?
– Tự nhiên anh có cảm giác đó, anh chỉ lo cho em nên phải hết sức cẩn thận, mình đề phòng vẫn hơn…
– Em hiểu rồi…
Đúng lúc đó thì xe taxi cũng vừa tới, Hà Lê nhanh chóng lên xe còn Mạnh Hùng thì cũng nhanh chóng đi đến Ьệпh viện với mẹ. Từ lúc đi với anh Hai đến giờ mà trong đầu anh biết bao câu hỏi, tại sao anh Hai lại quen Hà Lê chứ? Hai người chưa kịp nói chuyện với nhau nhiều, nhưng bước đầu anh biết cô ấy đang làm kế toán cho một tập đoàn chuyên cung cấp vật liệu xây dựng. Nhưng chuyện đó thì có liên quan gì đến anh Hai? Lúc mới đến thì cô ấy đưa vật gì gói trong bịch xốp màu đen? Tại sao sau khi có thứ đó thì anh Hai vội đi ngay? Vậy vật đó là gì mà có người theo dõi. Anh Hai đã biết có người theo dõi chưa? Cũng có thể người đó theo dõi Hà Lê, nhưng tại sao khi cô ấy đi rồi mà hắn vẫn còn ở lại để bám theo anh?
Mải suy nghĩ mà anh đến trước mặt mẹ lúc nào không biết. Thấy khuôn mặt con trai khó coi, bà Thảo ngạc nhiên:
– Làm gì mà cái mặt khó coi vậy nè, anh Hai con đâu mà ʇ⚡︎ự nhiên lại về một mình…
Câu hỏi của mẹ cắt ngang dòng suy nghĩ, Mạnh Hùng ấp úng:
– Ơ, anh Hai chưa về à mẹ?
Bà Thảo cười:
– Hỏi kỳ chưa? Hai anh em đi với nhau, rồi trở về một mình, rồi lại hỏi mẹ là người ở nhà, giờ biết trả lời sao nè…
– Con đi với anh Hai, xong con gặp một người bạn học cùng trường đại học, hai đứa mải nói chuyện nên lúc quay lại thì ảnh đi đâu mất tiêu rồi…
– Chắc anh con bận công việc thôi…
Bà Thảo đang nói rồi lại nhìn Mạnh Hùng như cân nhắc một điều gì đó rồi im bặt. Mạnh Hùng lấy làm lạ bởi trước giờ ít khi mẹ như thế, nhưng anh vẫn im lặng mà không dám hỏi, một khi mà mẹ không muốn nói ra thì có nghĩa mẹ đang còn phải cân nhắc. Bà Thảo rất muốn nói chuyện với các con về việc ông Minh. Là một người vợ mà ngồi nhìn chồng lâm trọng Ьệпh mà không cứu thì lương tâm bà cắn rứt, nhưng bà cũng không lạ gì tính của chồng. Tội nghiệp Mạnh Hà đang cố gắng tìm cách cứu công ty để không bị phá sản, và có khi còn dính đến pháp luật, để rồi khi ông Minh khỏe lại, thì không bao giờ ghi nhận những cố gắng của con và sai xót của mình. Ai chứ với Mạnh Hà lúc đó thì tình nghĩa cha con lại một lần nữa đổ vỡ, mà điều đó thì hoàn toàn bà không mong muốn…
Bà đã buông lời cay đắng, và thậm chí không có trách nhiệm trong việc chữa trị để xem ông ấy có sợ, mà chuyển nhượng công ty sang cho con trai hay không. Nhưng e chừng chỉ dọa không thì vẫn chưa đủ, ổng biết Ьệпh của mình, rất sợ ૮.ɦ.ế.ƭ nhưng lại cũng không muốn mất tài sản về tay người khác, cho dù người đó là con mình…
Sở dĩ bà ngập ngừng vì cân nhắc có nên nói với Mạnh Hùng hay không? nhưng bà lại lo khi biết cha mình keo xỉn bẩn tính như thế, rồi mấy anh em nó lại buông bỏ không lo chữa trị cho ông ấy thì bà cũng không muốn. Cho dù ông ấy có xấu tính thế nào nhưng dù sao cũng là cha của các con bà, giờ bà phải bắt đầu từ đâu để buộc ông Minh phải giao quyền điều hành công ty cho Mạnh Hà, và các con vẫn lo chữa trị cho ông ấy. Nghĩ tới không được mà nghĩ lui cũng không xong, Bà đứng dậy buông tiếng thở dài rồi lững thững đi ra ngoài…
Chẳng có ai hiểu mẹ bằng Mạnh Hùng, anh đoán nhất định mẹ đang có điều khó nói, mà với hoàn cảnh này thì chỉ có việc chữa trị cho Ba mà thôi. Anh đứng dậy lững thững đi vào phòng, nhưng khi vừa đến cửa thì bỗng anh nghe thấy tiếng ông Minh mê sảng nói rất to:
– Tôi không thể bàn giao công ty cho ai được, bà chữa Ьệпh cho tôi khỏi rồi tôi sẽ trả tiền cho bà…
Anh rón rén đi lại gần thì thấy Ba đang ngủ, như vậy có nghĩa những câu từ lúc nãy chỉ là trong giấc mơ. Lúc tỉnh nói những gì thì lúc mơ nói thế ấy, rất có khả năng Ba Mẹ anh đã nói chuyện với nhau về việc bàn giao công ty cho anh Hai, nhưng Ba nhất định không chịu. Mạnh Hùng chợt nghĩ ra được một kế, lại gần lay người ông Minh, gọi dồn dập:
– Ba ơi…Ba ơi…
Ông Minh choàng tỉnh nhưng khi nhìn thấy Mạnh Hùng thì tỏ vẻ khó chịu:
– Mày vừa làm gì thế hả? đang ngủ mà giật cả mình…
– Công ty của Ba xảy ra chuyện rồi, côпg αп đến nhiều lắm…
Ông Minh nghe nói đến côпg αп thì vội ngồi dậy, mặt tái mét tỏ ra hoảng sợ:
– Sao không nói tiếp đi, côпg αп đến công ty làm gì?
– Hình như do vật liệu kém nên xảy ra tai пα̣п trong quá trình thi công, không biết có ૮.ɦ.ế.ƭ người không? con vừa đến thấy vậy vội chuồn về đây…
– Không thể như vậy được…không thể như vậy được…
Biết rằng Ba rất lo sợ, Mạnh Hùng tấп côпg tiếp:
– Họ gọi cho Ba không được nên thế nào cũng đến đây…
– Đến đây mà làm gì? tao đang Ьệпh…
– Ba là chủ doanh nghiệp thì Ba phải chịu trách nhiệm, có khi phải đi tù…rồi còn phải bồi thường tổn thất cho chủ đầu tư…
– Mày lải nhải cái gì thế hả? đi ra ngoài…
Ông quát con và đuổi ra ngoài, chẳng qua không muốn con trai thấy được sự sợ hãï hiện tгêภ nét mặt, chứ thực ra ông đang lo lắm, ông không muốn đi tù, bây giờ ông phải làm sao?
Thấy Mạnh Hùng từ trong phòng đi ra cứ ôm miệng cười làm bà Thảo ngạc nhiên:
– Bộ có chuyện gì hay sao mà cười dữ vậy?
– Con vừa hù Ba…
– Hù sao? ổng bảo thủ lắm, không tin đâu…
– Tham lam, bảo thủ nhưng lại sợ ૮.ɦ.ế.ƭ, con nói dối công trình xảy ra tai пα̣п nên côпg αп đang đến công ty tìm Ba để làm việc. Rồi con dọa nếu người công nhân đó mà có bị làm sao thì chủ doanh nghiệp phải bồi thường và có khi phải đi tù…
Bà Thảo cũng không nhịn được cười, hỏi con:
– Rồi ổng nghe vậy thì nói sao? Mẹ biết ổng sợ đi tù lắm…
– Nghe con nói xong nổi ҟҺùпg lên nói tao không đi tù rồi đuổi con ra ngoài…
Lúc này bà mới kể cho Mạnh Hùng nghe chuyện xảy ra khi sáng, bà thuyết phục ông bàn giao công ty cho anh Mạnh Hà quản lý nhưng nhất quyết không chịu. Mẹ thật sự chán chẳng muốn nói, không hiểu ổng cứ giữ khư khư cái công ty sắp phá sản mà làm gì chứ? Mai mốt có mang theo xuống dưới đó được không?
– Với những người như Ba có nói cũng mất công thôi mẹ, mẹ đừng bận tâm mà làm gì?
– Nhưng vấn đề là anh Hai con đang cố gắng để giữ công ty, rồi mai mốt ổng khỏe lại thì lại rũ bỏ hết công lao của nó, có khi còn không một lời cảm ơn. Mẹ muốn nhân cơ hội này để ổng bàn giao cho anh con, rồi nghỉ ngơi thôi…
Mạnh Hùng giật mình chợt nhớ đến chuyện ở quán café, anh không biết anh Hai đang làm gì nhưng có vẻ quan trọng lắm. Rất có thể đúng như mẹ nói, anh đang tìm nguyên nhân tại sao công trình lớn lại bị hủy? tại sao Ba lại mắc nợ? rõ ràng công trình sụt lún,…không đảm bảo chất lượng thì chủ đầu tư họ sẽ không nghiệm thu, lúc đó đơn vị thi công không được thanh toán, nhưng các khoản chi phí thì vẫn phải trả…
– Giờ mẹ vào dọa tiếp đi…
– Vừa đuổi con rồi chắc ổng đuổi mẹ luôn. Mà mẹ biết nói gì chứ? Không khéo dấu đầu lại hở đuôi…
– Con dám chắc rằng ổng không dám đuổi mẹ đâu. Mẹ cứ xem như không biết chuyện con vừa nói với Ba. Mẹ chỉ nói các con nợ đang thưa ra tòa yêu cầu Ba phải trả nợ cho họ, nếu không thì có thể bị truy tố…
Bà Thảo tỏ ra lo lắng:
– Nói vậy chắc ổng lên tăng xông thì nguy, có cách khác không?
– Thì mẹ cứ lựa lời mà nói…
– Thôi được rồi…
Nói rồi bà Thảo đứng dậy đi vào phòng. Bà thấy ông Minh đang nằm quay mặt vào trong tường thì lại lẳng lặng đi ra ngoài. Nhưng khi đi được mấy bước thì bà nghe tiếng ông Minh gọi:
– Bà ơi…
Bà Thảo quay lại hỏi:
– Ông gọi tôi?
– Bà mời cho tôi luật sư…
Nghe giọng nói đã nghèn nghẹn nơi cổ họng, thì bà hiểu rằng ông ấy đã khóc và chứng tỏ rằng rất đau khổ khi phải đưa ra quyết định khó khăn này. Nhưng bà vẫn làm bộ ngạc nhiên:
– Bộ ông muốn gặp luật sư để viết di chúc hay sao?
Tưởng bà Thảo hiểu được ý tốt của mình, ai ngờ bà ấy lại trù ẻo cho ông ૮.ɦ.ế.ƭ hay sao mà viết di chúc. Nhưng thôi trước mắt ông phải tránh được cái пα̣п có liên quan đến pháp luật rồi tính sau. Ông trả lời:
– Lúc sáng bà có nói với tôi, nếu bàn gia quyền quản lý công ty cho Mạnh Hà thì nó sẽ lo tiền chữa Ьệпh cho tôi đúng không?
Bà Thảo gật đầu:
– Đúng, tôi đã nói như thế…
– Nhưng tôi muốn 30% cổ phần…
Bà chẳng còn lạ gì tính bảo thủ của ông Minh, chỉ cần còn 1% cổ phần thôi thì ổng vẫn gây rắc rối cho Mạnh Hà, bà trả lời dứt khoát:
– Tuy tôi chưa hỏi ý của con trai nhưng tôi thấy không được, công ty sắp phá sản, nó vừa lo chữa Ьệпh cho ông, lo trả nợ, lo phục hồi lại công ty,…vậy mà ông lại còn đòi 30% cổ phần, thôi tôi nói con buông bỏ, mai mốt ông ʇ⚡︎ự lo…
Giọng ông Minh cố gắng vớt vát:
– Thì tôi cũng chỉ muốn có một số tiền gọi là của riêng mình…
Bà Thảo khẳng định:
– Việc đó tôi sẽ lo, còn tuyệt đối ông không có quyền gì đối với công ty…
Nói xong không cần chờ ông Minh trả lời. Bà Thảo nặng nề đứng dậy đi ra ngoài. Thật sự bây giờ bà cũng không hiểu tại sao mà mình có thể sống cùng ông ấy mấy chục năm trời. Lắc đầu như muốn rũ bỏ hết quá khứ, bà lẳng lặng đi ra ngoài như muốn tận hưởng những làn gió mới với cuộc sống sẽ đổi thay, mặc dù đã muộn màng…