Phía trước là cầu vồng – Chương 6
Tác giả : An Yên
Đan Thư chạy ù vào phòng, đóng chặt cửa rồi mà vẫn thấy mặt mình nóng ran và tιм ᵭ.ậ..℘ thình thịch. Cố hít sâu và thở đều, cô thấy lạ thật, mình làm sao thế nhỉ? Sao lại run tới mức này? Chỉ lỡ va vào ռ.ɠ-ự.ɕ người ta thôi mà, ʇ⚡︎ự nhiên bối rối lãng xẹt thế? Nghĩ thế, Thư ʇ⚡︎ự vỗ vỗ vào mặt mình cho tỉnh táo rồi lấy đồ đi tắm.
Phía ngoài con hẻm, Bảo Long sau khi đi bộ vào nhìn qua khu trọ của Thư ở thì quay ra xe và phóng đi. Anh không quay về Biệt thự ROSE mà ghé vào Shop thời trang hàng hiệu của Tập đoàn Trương Thị nhà Bá Trọng. Vừa bước vào cửa, mấy cô nhân viên nhận ra Long ngay:
– Bác sĩ Bảo Long hôm nay đi một mình sao, mấy lần trước anh hay tới cùng cậu Bá Trọng!
Long cười tươi:
– Trời, các cô nói thế ai không hiểu lại tưởng chúng tôi là ” gay ” đấy! Bá Trọng giờ có thêm hai baby nên bận lắm, người ta vợ con rồi, tôi cứ kè kè bên cạnh thì ngại lắm!
Cô nhân viên mỉm cười tươi tắn trước những câu bông đùa của Long. Đây không phải lần đầu tiên anh tới Shop, nhưng mấy lần trước anh thường đi với Bá Trọng nên ở đây biết hai người là chỗ thân tình bởi cậu Trọng chẳng bao giờ tới Shop với người chỉ có quαп Һệ xã giao. Dĩ nhiên Bảo Long trước giờ tới đây không ngoài mục đích mua đồ cho người mẹ mê hàng hiệu. Vì không về được thành phố A thường xuyên nên mỗi dịp lễ, anh vẫn thường gửi quà cho mẹ. Cô nhân viên bán hàng cất tiếng:
– Anh Long, có mấy mẫu thời trang mới về rất hợp với phu nhân đấy ạ!
Long lắc đầu:
– À không, lần này tôi không mua cho mẹ!.
Ánh mắt cô nhân viên lóe lên mấy tia ngạc nhiên rồi hỏi:
– Vậy sao? Thế anh mua đồ cho ai ạ? Em thấy anh đi một mình nên nghĩ là mua cho phu nhân ạ!
Bảo Long nhíu mày giây lát rồi nói:
– Tôi muốn mua mấy bộ váy dự tiệc, đi chơi và cả đồ bộ ở nhà cho một cô gáι hai mươi tuổi, cao khoảng một mét sáu mươi lăm, cân nặng thì tôi không rõ, chắc tầm năm mươi ki – lô – gam.
Nghe vị bác sĩ nói một tràng những con số và tỏ vẻ hơi căng thẳng suy tính, cô nhân viên vui vẻ cười:
– Ồ, chắc là vợ tương lai đúng không ạ? Bác sĩ rất bận rộn, phải là người quan trọng thì anh mới cất công thế này chứ? Anh cần phong cách thế nào ạ?
Bảo Long cong khóe môi, vẽ ra một nụ cười tuyệt đẹp:
– Tôi muốn phong cách trẻ trung, lịch sự và sang trọng, không quá kín đáo nhưng đừng hở hang, cô hiểu ý tôi không?
Cô nhân viên gật đầu cười:
– Dạ hiểu ạ, anh ngồi chờ em một chút nhé!
Bảo Long gật đầu và ra ghế ngồi chờ. Một lúc sau, mấy cô nhân viên đã đưa ra túi to túi nhỏ trước mặt anh. Bảo Long hoàn toàn tin tưởng vào mắt thẩm mĩ của nhân viên ở đây vì đến một người kĩ tính như mẹ anh còn hài lòng cơ mà. Long nhận đồ rồi lại quầy thu ngân quẹt thẻ tính tiền.
Đặt mọi thứ vào xe, anh phóng tới Shop mĩ phẩm NEW. Mới gần sáu giờ chiều nên Đan Thư chưa tới ca làm. Anh bước vào, gật đầu chào mọi người rồi nói:
– Em lấy giúp anh bộ mĩ phẩm tốt nhất cho nữ hai mươi tuổi nha!
Cô bé bán hàng ngạc nhiên:
– Ơ, em cứ tưởng anh vào mua thêm quà cho phu nhân?
Bảo Long lắc đầu:
– À không! Mẹ anh có thiếu gì nữa đâu!
Cô nhân viên cười kín đáo:
– Kiểu này chắc phu nhân sắp có con dâu!
Long cười đầy ẩn ý:
– Bí mật!
Trong khi chờ cô bé bán hàng gói bộ mĩ phẩm đắt tiền, Bảo Long hỏi:
– Hình như mấy cô thu ngân ở đây là sinh viên hả em?
Cô gáι gật đầu:
– Dạ, vì lượng khách ngày càng đông, nhất là cuối tuần nên hai năm nay chúng em thuê thêm các bạn sinh viên làm thu ngân buổi tối ạ. Chứ nhân viên của NEW làm cả ngày lẫn đêm sợ căng thẳng quá ạ!
Bảo Long gật đầu:
– Ừ, vì tối hôm trước anh vào đây thấy bạn khác!
Cô nhân viên cười:
– Dạ, ca tối của bé Đan Thư, sinh viên của Đại học Kinh tế ạ. Con bé giỏi lắm anh ạ, học giỏi, xinh xắn lại chăm chỉ, làm việc cẩn thận lắm, hai năm trời mà chả mắc lỗi nhỏ nào. Gái quê ra thành phố không bị cám dỗ bởi đồng tiền, chịu thương chịu khó như bé Thư quả không nhiều. Giờ nhiều cô bị tiền làm mờ mắt, học hành dang dở, làm đủ mọi thứ, thậm chí bán rẻ nhân cách để có tiền ấy chứ!
Nghe những lời bộc bạch của cô bán hàng hòa nhã, Bảo Long bỗng thấy lòng vui vui. Anh thanh toán tiền rồi vừa bước ra xe vừa gọi cho Bá Trọng. Mới một hồi chuông cất lên, Long đã nghe giọng trầm ấm của bạn thân:
– Chà, tôi nhớ không nhầm thì từ đây tới chỗ trọ của bé Thư chỉ mất khoảng mười phút nếu cả đi cả ngắm cảnh. Một tay lái như bác sĩ Long mà mấy tiếng đồng hồ còn chưa tới sao?
Long mỉm cười:
– Ông liệu hồn đấy! Ông tưởng em vợ ông để cho tôi ngồi cả buổi thế à? Tôi ghé qua Shop thời trang nhà ông và Shop NEW. Giờ tôi về chung cư đây, tối còn xem mấy hồ sợ Ьệпh án nữa.
Bá Trọng cười ha hả:
– Ái chà chà, mới gặp gỡ đã tính chuyện xa xôi thế? Thôi về chung cư đi, mai gặp!
Long cũng chẳng hiểu sao vừa rồi lại có hứng thú mua quần áo và mĩ phẩm cho Thư. Dù qua mấy lần gặp, biết cô ăn mặc giản dị nhưng việc về ra mắt cần tươm tất hơn. Mọi thứ đều sẵn sàng, có thế mẹ anh mới không nghi ngờ chứ? Thế nhưng, Long vẫn cảm nhận từ sâu bên trong tâm hồn mình, hình như anh đang chuẩn bị những thứ này cho một tình cảm gì đó mới mẻ chứ không phải chỉ vì một lễ ra mắt…
Tối hôm đó…
Chín giờ ba mươi phút, Đan Thư tính toán xong sổ sách thì vội chào mấy chị đang sắp xếp lại sản phẩm, cô bước ra khỏi cửa để kịp đón chuyến xe buýt cuối. Lúc chiều không hiểu sao chiếc xe máy của cô trở chứng nên Thư đành phải đi xe buýt chứ không kịp ra tiệm sửa. Vừa ra khỏi Shop, cô thấy ngay chiếc xe của Bảo Long đứng chếch Shop NEW một đoạn. Ái chà, chắc hẹn hò ai đây. Vậy sao còn nhờ cô đóng người yêu làm gì nhỉ? Gạt mọi thắc mắc, Đan Thư rảo bước về phía điểm chờ xe buýt. Nhưng đúng lúc đó, điện thoại của cô reo lên. Thư mở máy ra xem – là một số điện thoại lạ nhưng rất đẹp, có đuôi bốn số chín. Thư lẩm bẩm:
– Ai thế nhỉ? Số đại gia thế này chắc nhầm máy rồi!
Nghĩ vậy, Thư tắt máy và đặt lại vào túi. Đang định bước tiếp thì cô nghe tiếng gọi:
– Đan Thư!
Ngoảnh về hướng đó, Thư thấy Bảo Long đang vẫy tay gọi mình. Còn mười phút nữa xe buýt sẽ tới, cô đi về hướng Long đang đứng. Tới nơi, cô thở hổn hển:
– Anh gọi tôi hả? Anh nói gì nói nhanh đi, lỡ xe buýt bây giờ!
Bảo Long mở cửa phía trước xe rồi kéo tay Thư, đẩy cô ngồi vào đó:
– Lên xe anh đưa về! Muộn rồi! Đi xe buýt пguγ Һιểм lắm!
Đan Thư đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì thì Long đã nhanh chân đi sang ghế lái và khởi động xe sau khi thắt dây an toàn cho cô. Tới một lúc sau, Thư mới lắp bắp:
– Ơ… sao… tôi tưởng anh.. đợi ai chứ?
Bảo Long gật đầu ҳάc nhận:
– Ừ, anh đợi em đấy! Đứng nãy giờ muỗi cắn sưng chân mà còn bị làm lơ, gọi điện thoại người ta có nghe đâu!?
Đan Thư nghĩ tới cuộc gọi ban nãy:
– Ơ, lúc nãy là anh ạ? Thấy số điện thoại đẹp nhưng lạ hoắc, tôi không quen đại gia, số điện thoại của anh chị tôi đã lưu vào máy, lỡ lừa đảo thì sao, ai dám nghe chứ?
Bảo Long cười:
– Ai lừa được em? Mà hôm sau về nhà anh, em cứ xưng tôi thế à?
Đan Thư nhìn hai bên đường phố giờ này vẫn còn nhộn nhịp:
– À…hì hì… đến hôm đó đổi, lo gì!
Bảo Long chau mày lắc đầu, tỏ ra nghiêm trọng:
– Không được, phải luyện tập kĩ lưỡng từng chút. Đan Thư đã giúp thì giúp cho trót, lúc chiều gọi anh dễ thương thế mà!
Đan Thư ngó lơ đi nơi khác, giấu khuôn mặt đang ửng đỏ lên :
– Em quên, em chưa quen thôi, sẽ tập để quen, anh yên tâm đi! Diễn tốt là được chứ gì? Mà sao anh biết em không đi xe? Hay anh vô tình đi qua?
Long liếc cô:
– Người yêu thì phải để ý chứ, sao lại vô tình đi qua được?
Đan Thư lúc này mới để ý Long không đi về phía nhà trọ, vội vàng lay tay anh:
– Anh Bảo Long, anh đi nhầm đường rồi ạ!
Long dừng xe trước một quán ăn đêm:
– Nhầm thế nào được, thành phố C dẫu rộng nhưng không đến nỗi anh ở đây mấy năm vẫn chưa thuộc đường. Vào ăn khuya đi, ban nãy đi làm chắc mới ăn vội ăn vàng tạm gì đó đúng không? Không sợ đau dạ dày hả?
Ơ, anh này là bác sĩ nên nhìn đâu cũng thấy Ьệпh hay sao ý nhỉ? Nhưng mà đúng là lúc chiều ngồi học tiếng anh mà quên khuấy mất thời gian, cũng tại bộ ռ.ɠ-ự.ɕ kia nữa, chạm có một cái mà cứ lâng lâng mãi nên mọi việc trở nên chậm chạp. Vì thế, Thư chỉ vội pha gói mì, giờ cái bụng đang Ьιểu tìпh đây. Cô như cái máy lẽo đẽo đi theo Bảo Long. Khi hai tô cháo bốc khói được bác chủ quán vui vẻ đưa ra, Thư hít hà mùi cháo thơm và cái bụng réo lên òng ọc đòi ăn, thật là xấu hổ!
Ánh mắt Bảo Long lóe lên những tia thú vị khi thấy những biểu hiện đáng yêu của Thư, anh điềm nhiên nói:
– Ăn cho mập thêm một chút, kẻo anh rể lại bảo anh không biết chăm em!
Đan Thư liếc Long:
– Anh cứ làm như thật ý! Mấy tiếng đồng hồ mà được chăm thế này thì khối cô muốn! Mà anh cũng chưa ăn tối sao ạ?
Bảo Long nháy mặt:
– Chưa, chờ người yêu đi ăn luôn. Bụng anh tốt lắm, nhìn người yêu là đủ no rồi!.
Sặc, Đan Thư sặc thực sự. Miếng cháo vừa vào miệng, còn chưa kịp cảm nhận độ ngon, cô đã ho rũ rượi. Anh ta nói cứ ngọt lịm cả tιм thế này mà không tán tỉnh được cô nào thì quả là khó tin, khó hiểu và khó kiếm. Bảo Long vội rời ghế của mình và đi lại vỗ vỗ sau lưng cô:
– Em sao thế?
Thư uống ngụm nước từ tay Long rồi lắc đầu:
– Em không sao, anh diễn tốt thật đấy, cứ y như thật!
Làn môi mỏng của vị bác sĩ lại cong lên hấp dẫn:
– Chuyện! Ăn đi, anh không nói nữa, em làm sao thì anh không đền nổi đâu!
Thư mỉm cười:
– Xời, anh cứ quen mấy cô tiểu thư lá ngọc cành vàng rồi nghĩ em cũng thế hả? Làm gì mà dùng từ đền với bù? Anh chị em có là đại gia thì em vẫn là ʇ⚡︎ự thân vận động, anh đừng đối xử với em trong tư cách là em vợ anh Bá Trọng được không?
Bảo Long gật gù:
– Được, nhưng ý của anh không phải như thế. Chính vì em là em, một cô gáι hiện đại và năng động, tốt tính nên nếu em có làm sao thì anh đền sao nổi?
Thư ” à ” lên một tiếng rồi thong thả ngồi ăn cháo cùng Long, trong lòng bỗng cảm nhận thấy như có chút nắng mai đang len lỏi vào từng tế bào của ς.-ơ τ.ɧ.ể mình, ấm áp và bình yên đến lạ lùng…
Từ đó, mỗi ngày Bảo Long lại gặp cô một lần mà lúc nào cũng tình cờ cả. Khi thì cô chạy thể dục ở công viên gần khu trọ và thấy anh cũng vậy, khi lại gặp ở nhà sách, thật là hữu duyên. Và những lần đó, điểm đến của anh và cô luôn là các địa điểm ăn uống, nào là ăn sáng rồi ăn khuya. Có lần Thư xịu mặt:
– Anh tính biến em thành heo à? Ăn suốt ngày thế?
Bảo Long lắc đầu:
– Yên tâm, cái này để phục vụ vai diễn thôi!
Đan Thư ʇ⚡︎ự nhủ, anh bác sĩ này quá cẩn thận, có mấy giờ đồng hồ mà chăm chút tỉ mỉ ghê, sau này ai lấy ông ấy tha hồ được cưng chiều. Cứ như anh Trọng hay anh Vĩ, nhìn cuộc sống của người vợ sẽ biết ngay chồng họ thế nào. Chà, ít ra cũng chỉ là diễn, đâu cần chỉn chu thế chứ! Mấy khi được vào vai con dâu nhà đại gia, Ϯộι gì không tận hưởng nhỉ? Nghĩ vậy, Đan Thư vui vẻ ngồi ăn cùng Bảo Long, cùng anh nói đủ thứ chuyện tгêภ trời dưới đất và thấy ngày càng ăn ý. Chỉ có điều Thư thấy khó hiểu, là mỗi lần trở về phòng trọ sau khi đi ăn cũng Bảo Long, lòng cô lại dấy lên chút cảm xúc tiếc nuối …