Phận dâu hào gia – Chương 23
Tác giả: Nguyễn Hiền
Cả đêm bà Thảo không ngủ được. Từ phòng bên, tiếng ông Minh ho từng cơn nhưng vẫn cố tình không thèm gọi hay nhắn tin kêu bà. Đã hứa với các con là lần này bà sẽ cương quyết không quan tâm, cứ để xem ông ấy có hạ mình mà nhờ vả hay không? Bà biết gì chứ ông ấy sợ ૮.ɦ.ế.ƭ lắm, vậy mà lần này đã hai ngày trôi qua rồi mà ông ấy vẫn chưa chịu ra khỏi phòng.
Hôm nay là ngày Mạnh Hà hẹn gặp bà Kiều ở chính ngôi nhà này, anh nói mẹ nên đi đâu đó đến trưa hãy về, hoặc chuyện nợ nần giữa Ba và bà Kiều đã giải quyết xong thì sẽ đi đón mẹ về. Chính vì thế bà dậy sớm hơn mọi ngày, ăn sáng rồi còn đi chùa. Khi đi qua phòng ông Minh thì cửa vẫn khóa, trong phòng cũng tắt đèn nên bà cứ thế đi thẳng xuống nhà ăn…
Chợt bà giật mình suýt la lên nhưng may kịp dừng lại, khi phát hiện ra một bóng người đang ngồi ăn, và cũng không khó để bà nhận ra đó chính là ông Minh chồng bà…
Hóa ra không chịu được đói nên sáng sớm hoặc không có người ở nhà, nên ông xuống bếp mò ăn, không biết tính kiêu hãnh còn không? tính ʇ⚡︎ự cao ʇ⚡︎ự đại đâu rồi? Bà định lên tiếng để ông bẽ mặt nhưng suy nghĩ sao lại thôi. Ông ăn đi lấy sức mà tiếp đón bà Kiều, tại sao không dám đương đầu ra giải quyết mà trốn trong phòng như con rùa rụt cổ vậy chứ?…
Cứ tưởng khóa điện thoại và ở trong phòng thì sẽ yên, ai ngờ đang thiu thiu ngủ, ông Minh giật mình khi nghe tiếng ᵭ.ậ..℘ cửa rầm rầm kèm theo tiếng gọi the thé của bà Kiều:
– Mở cửa…
Ông vẫn nằm im như đang ngủ không dám lên tiếng, tuy nhiên tiếng gọi bên ngoài dường như cũng còn lì hơn. Bà Kiều tỏ ra tức giận hét toáng lên:
– Ông không mở cửa ra ngoài nói chuyện là tui phá cửa vào phòng luôn á. Liệu ông có trốn mãi được không?
Ông Minh cố rặn ra để ho khụ khụ, nhưng với ai chứ với bà Kiều thì cho dù ông có sắp Chế.t đi chăng nữa, thì cũng phải trả tiền cho bà ta rồi muốn bị sao cũng mặc kệ. Bởi hoàn cảnh của bà bây giờ cũng có khác gì ông, Cầm cố nhà để vay ngân hàng một số vốn định rằng cho vay với lãi suất cao hơn để kiếm tiền lời. Cứ tưởng rằng cho các đại gia vay thì lo gì, tiền lời hàng tháng thì ngoài trả cho ngân hàng, hai mẹ con thi nhau tiêu sài, đến bây giờ tiền gốc cũng không lấy được, trong khi ngân hàng đã gửi thông báo quá hạn cả mấy tháng rồi…
Thấy tình hình có vẻ không ổn nên ông đành chuyển sang phương án hai, đó là giả Ьệпh để kéo dài thời gian trả nợ. Khi cάпh cửa vừa được mở ra thì bà ta cũng không kiêng nệ gì mà xông thẳng vào phòng. Ông Minh hốt hoảng quên luôn mình đang giả Ьệпh mà lao vụt ra ngoài. Xuống đến phòng khách thì ông thấy ba thằng con trai cũng đang chờ sẵn ở đó. Không hiểu sao khi nhìn thấy ba đứa con mà ông lại cảm thấy lo sợ, điều mà trước nay không bao giờ có. Nhìn thấy Ba mặc quần xà lỏn đi trước rồi bà Kiều cũng từ trong phòng đi ra thì ai cũng ngạc nhiên. Mạnh Hùng lên tiếng:
– Mẹ đang ở nhà mà hai người làm gì vậy? Ba còn vui vậy hay sao?
Nếu bình thường mà nghe được câu hỏi đó thì ông sẽ trợn mắt, dựng râu lên mà quát tháo, nhưng không hiểu sao bây giờ ông lại ấp úng như mình vừa bị bắt quả tang vậy:
– Ba…tại bà ta…
– Ba thử nhìn lại mình xem Ba đang làm gì? Ba đang mặc đồ ngủ, nếu Ba không mở cửa thì bà ấy có vào phòng được không?
– Bà ta dọa sẽ phá cửa nên…
Nhưng bà Kiều không để cho ông Minh nói hết câu mà lên tiếng:
– Thôi tôi không rảnh để nghe cha con ông nói chuyện với nhau. Mang tiền trả tôi để tôi còn lên ngân hàng trả nợ…
– Xin chị cho tôi thêm vài bữa…
Miệng nói nhưng mắt ông Minh lại quay về hướng Mạnh Quân như chờ đợi, nhưng anh vẫn ngồi im, hai mắt lơ đãng nhìn ra ngoài vườn…tiếng bà Kiều vẫn tiếp tục rít lên the thé:
– Ông có còn là đàn ông không hả? chính ông hẹn tôi hôm nay đến đây nhận tiền, giờ lại xin thêm vài bữa là sao hả?
Ông Minh ngạc nhiên:
– Tôi đã có tiền đâu mà hẹn, bà có nghe nhầm không chứ tôi không có nói gì…
Mạnh Hà ngồi im nãy giờ lên tiếng:
– Ông ấy vay bà bao nhiêu tiền?
Không cần suy nghĩ, bà ta trả lời:
– Ba tỷ…
– Với số tiền lớn thế này nhất định phải có hợp đồng vay tiền, Vậy bà cho tôi xem hợp đồng…
Một thoáng lúng túng, nhưng bà ta cũng lấy lại bình tĩnh và kênh kiệu trả lời:
– Có chứ, rõ ràng là phải có viết giấy tờ đầy đủ…
Bà ta mở giỏ ҳάch đưa cho Mạnh Hà bản phô tô giấy vay tiền với chữ ký của ông Minh. Sau khi xem qua tờ giấy vay tiền thì anh hỏi tiếp:
– Ông Minh vay bà số tiền 3 tỷ đồng là duy nhất vay một lần hay vay nhiều lần tổng cộng lại thành 3 tỷ?
Bà Kiều tỏ ra bực mình gắt lên:
– Nhiều chuyện quá, giấy trắng mực đen rành rành ra đó còn hỏi lằng nhằng chi cho đau đầu…
Mặc cho bà ta nói gì. nhưng Mạnh Hà vẫn bình tĩnh hỏi tiếp:
– Như vậy ông Minh chỉ vay tiền 3 tỷ của bà một lần duy nhất vào ngày 22 tháng 6?
– Đúng…
Lúc này ông Minh nhảy dựng lên:
– Không đúng. Tôi vay chị duy nhất một lần 600 triệu đồng vào gần tết chứ không phải mùa hè…
Bà Kiều cũng không vừa:
– Bộ ông tưởng tiền là giấy hả? ông vay cho cố rồi lặn mất tiêu, tiền gốc không trả mà tiền lời cũng không thì tui phải cộng vào chứ?
Mạnh Hùng nhìn bà Kiều rồi quay sang nhìn ông Minh với ánh mắt đầy trách móc. Anh nói với bà Kiều:
– Việc ông Minh nói vay của Bà 600 triệu đồng vào thời gian gần tết là đúng. Theo lịch sử giao ᴅịcҺ tại ngân hàng thì bà có thế chấp căn nhà để vay số tiền 600 triệu đồng, sau đó giao luôn cho ông Minh nhận trực tiếp tại quầy, có các cô nhân viên làm chứng. Vậy với 600 triệu đó trong 6 tháng bà tính lãi suất bao nhiêu mà ra số tiền là 3 tỷ đồng?
– Cậu điều tra tôi đấy à? Việc Ba cậu tìm tôi hỏi vay chứ có phải tôi dư tiền đi năn nỉ ông ấy đâu. Khi tôi tính tiền lời thì ông ấy có đồng ý mới ký chứ? Bộ cậu nghĩ ông ta là con nít hả?
Nghe bà ta ví mình là con nít thì ông Minh không còn bình tĩnh nữa. Ông ᵭ.ậ..℘ tay xuống bàn cái rầm rồi rít lên:
– Bà nói ai là con nít hả? có im đi không?
Mạnh Hà cũng lên tiếng:
– Hai người thôi đi. Bây giờ bà Kiều muốn lấy tiền hay là cãi nhau? Nếu không thì tôi đi công chuyện à…
Vừa nghe đến chữ tiền thì hai người bèn im bặt. Lúc này Mạnh Hà tiếp tục hỏi bà Kiều:
– Như vậy bà cũng công nhận rằng ông Minh vay bà số tiền là 600 triệu đồng. Bây giờ tôi sẽ cho ông Minh vay số tiền này để trả cho bà. Kể từ bây giờ xem như ông Minh không còn nợ gì nữa. Ý bà thế nào?
– Cậu nói vậy mà nghe được à? Tiền tôi vay ngân hàng cũng phải trả tiền lời, vậy mà cậu chỉ trả tiền gốc thì nghe sao lọt lỗ tai? Tôi không đồng ý…
Mạnh Hà dằn từng chữ:
– Tôi có vay tiền của bà đâu mà bà nói tôi trả? Đây là tôi cho ông Minh vay để trả cho bà. Sở dĩ tôi nói như vậy là tình hình ổng làm ăn thua lỗ, không còn khả năng chi trả nên mới phải giải quyết như thế này, nếu bà không đồng ý thì bà cứ thế mà nói chuyện với ông Minh, khi nào ổng có thì trả cho bà. Tôi cũng cố gắng thu xếp cho bà vì tôi biết bà cũng đang cần trả ngân hàng…
Nói xong Mạnh Hà đứng dậy định bước ra ngoài thì bà Kiều òa khóc nức nở gọi anh lại:
– Cậu đừng đi, tôi cũng nợ ngân hàng chứ có khác gì ổng đâu. Bây giờ tôi nhận tiền gốc, còn tiền lời thì tôi lấy sau…
Mạnh Hà trả lời dứt khoát:
– Tôi chỉ giải quyết việc này một lần, nếu bà không đồng ý thì cứ đi theo ông Minh mà đòi, tôi không can thiệp nữa…
Bước ra ngoài cửa được một đoạn, anh quay lại nói to:
– Có khi tôi suy nghĩ lại mình cũng không nên can thiệp vào chuyện này mà làm gì. Vậy tôi đi à…
Bà Kiều nghe nói thế liền chạy theo:
– Tôi đồng ý, thôi thì lấy được tiền gốc cũng được rồi, chứ bám lấy cái lão già này mà làm gì? vậy mà cũng bày đặt đòi làm đại gia…có mà đại họa thì đúng hơn…
Ông Minh mặt đỏ bừng tỏ ra cay cú lắm, nhưng ở trong hoàn cảnh này ông ʇ⚡︎ự hiểu mình phải im lặng. Nãy giờ Mạnh Hà toàn gọi cha là ông với nét mặt không có vẻ gì là thiện cảm. Nhưng thôi, dù sao nó cũng đã đứng ra trả nợ cho cha là tốt rồi, không như thằng Mạnh Quân khác ɱ.á.-ύ tanh lòng, khi trước thì ta đây có vẻ hiếu thảo, bây giờ khi ông cần lại im thin thít một xu cũng không rỉ ra. Đúng là đời quá bạc bẽo, chỉ có những lúc đó khăn thì mới biết được ai tốt ai xấu mà thôi…
– Ông viết đi rồi ký tên vào…
Mạnh Hà đẩy ra trước mặt ông tờ giấy trắng và cây bút làm ông vô cùng ngạc nhiên:
– Viết gì? Ba không hiểu?
– Tôi cho ông vay 600 triệu để trả cho bà Kiều thì ông cũng phải viết giấy nợ chứ?
– Thằng…thằng…
Giọng ông nghẹn lại, ông ôm ռ.ɠ-ự.ɕ gục đầu xuống. Thấy vậy Mạnh Hà nói với Mạnh Hùng:
– Mất thời gian quá, giờ anh phải đi, khi nào ông ấy viết xong thì gọi anh về, việc này anh giao cho chú…
– Dạ, anh Hai…
Nói xong Mạnh Hà quay lưng đi ngay, Mạnh Quân nãy giờ im lặng cũng lẳng lặng đứng dậy bước theo. Lúc này trong phòng chỉ còn Mạnh Hùng với ông Minh và bà Kiều. Cả ba người đều nhìn ông Minh như chờ đợi, mãi sau thấy có vẻ không viết thì cũng không xong nên ông Minh bắt đầu viết…Từng giọt nước mắt cay đắng tủi ทɦụ☪ chảy xuống trang giấy làm nhòe đi dòng chữ ông đang viết. Lần đầu tiên trong đời ông mới thấm thía nỗi ทɦụ☪ như thế này, có bao giờ ông là cha mà phải viết giấy nợ cho con để vay tiền. Ai sanh ra nó, ai lăn lộn kiếm tiền để nuôi nó ăn học như ngày hôm nay? Để rồi nó chưa báo hiếu mà lại làm ทɦụ☪ ông trước bao người như thế này?
Nhưng trong tình thế này, buộc ông chỉ có lùi mà không có tiến, và ông không có quyền lựa chọn. Thôi thì muốn viết thì viết, miễn có tiền đưa trả cho bà Kiều là được rồi. Còn cho dù viết giấy vay mà ông không có tiền trả thì làm gì được ông chứ?
Viết xong tờ giấy nợ và đẩy về phía Mạnh Hùng, ông Minh cúi đầu xuống như cố che đi dòng lệ đang chực rơi. Mạnh Hùng cầm tờ giấy rồi quay sang bà Kiều:
– Bà đưa giấy tờ vay tiền bản gốc…
Bà Kiều lục túi lấy ra tờ giấy nhưng vẫn cảnh giác:
– Tiền trao cháo múc. Cậu cứ đưa tiền là tôi đưa giấy, tiền thì chẳng thấy đâu mà đòi giấy…
– Thì phải thu lại giấy nợ thì tôi mới đưa tiền chứ? Nếu bà không đồng ý thì thôi vậy. Bà cứ ngồi uống nước với ông Minh, tôi cũng đi à nghen…
Nói xong anh giả bộ đứng lên thì bà Kiều cuống lên gọi giật lại:
– Ơ…ơ… gì mà nóng thế, tui chỉ nói từ từ để tui tìm tờ giấy đó mà thôi…
Mạnh Hùng nhìn vẻ cuống quýt của bà ta mà không khỏi nhịn được cười. Anh lững thững đi ra ngoài, ngửa mặt nhìn bầu trời trong xanh, anh bỗng thấy tâm mình bình yên đến lạ…