Gả cho anh rể – Chương 12

Tác giả : Trần Phan Trúc Giang

Thế Thịnh tan làm về hơi muộn, lúc anh về đến nhà, mọi người đã dùng xong cơm tối. Anh cứ nghĩ giờ này mọi người đã về phòng nghỉ ngơi, không nghĩ là trong nhà lại náo nhiệt như vậy. Vừa bước vào phòng khách nhỏ, anh đã nhìn thấy thầy Vịnh đang bắt mạch cho Đồng Đồng ở một bên, kế bên cô là mẹ anh và dì Đào. Nhìn biểu cảm hơi nhíu mày của cô, tιм anh cứ như treo ngược tгêภ cành cây, gấp đến quên luôn cả chào hỏi ba mình, vội vàng đi nhanh đến bên cạnh cô.

– Chuyện gì vậy? Em sao vậy Đồng Đồng?

Đồng Đồng nhìn thấy anh về, cô reo lên một tiếng.

– A! Anh về rồi đó à? Thầy Vịnh đang bắt mạch cho em, anh đói bụng thì ăn cơm trước đi.

Dì Đào khẽ nói phụ họa theo.

– Cậu Hai đưa túi tôi đem lên phòng giúp cho, cậu đến bàn ăn đi, tôi bảo phòng bếp dọn cơm cho cậu.

Thế Thịnh lắc đầu, anh không quan tâm lắm đến chuyện ăn uống, chỉ chăm chăm tìm chỗ ngồi xuống bên cạnh Đồng Đồng.

Dì Miên nhìn thấy con trai mình xoắn xuýt như vậy, dì cười mỉm, nháy mắt bảo dì Đào không cần dọn cơm. Dì Miên không dám nhận là hiểu quá rõ về tính nết của con trai, nhưng ít ra dì có thể nhìn ra được lúc này Thế Thịnh đang lo lắng về chuyện gì. Dì không biết lúc trước Đồng Đồng và Thế Thịnh quen biết ra sao nhưng dì dám chắc chắn một điều là con trai dì rất quan tâm đến con bé Đồng. Chỉ là bắt mạch bình thường thôi mà thằng con trai tính tình âm trầm của dì đã nóng ruột đến như vậy, nhiêu đó cũng đủ hiểu thằng bé để ý đến Đồng Đồng nhiều như thế nào. Mà như thế này quả thật rất tốt, dì cứ luôn lo sợ Thế Thịnh cả đời này sẽ không muốn yêu ai.

Thầy Vịnh xem xét một lát, thầy không nói lớn tiếng, chỉ nhỏ giọng hỏi han sức khỏe của Đồng Đồng.

– Cô Đồng kinh nguyệt có đều không?

Đồng Đồng hơi ngượng ngùng, nếu chỉ có cô và thầy Vịnh thì cô sẽ thấy không sao, mà lúc này sau lưng cô còn có cả Thế Thịnh. Nhưng mà sức khỏe quan trọng hơn, với lại anh cũng không phải là người ngoài, không cần quá ngại ngùng như vậy.

Mặt thoáng ửng đỏ, cô dịu giọng trả lời thầy:

– Dạ, cũng không đều lắm, có tháng… không có ạ.

Thầy Vịnh lại hỏi:

– Có đau bụng nhiều không? Đau bụng mỗi lần đến kỳ?

Đồng Đồng gật đầu.

– Dạ có, cũng không đau nhiều nhưng rất khó chịu.

– Ừm tôi hiểu rồi, cũng không có gì đáng lo, thân thể cô hư nhược, hàn tính cao, điều dưỡng một thời gian là tốt. Không biết cô Đồng có uống được tђยốς thang, nếu uống được tôi sẽ kê đơn cho cô. Điều dưỡng thân thể thì uống tђยốς thang là tốt nhất.

Đồng Đồng chưa kịp trả lời thì đã nghe giọng của Thế Thịnh cất lên, anh hỏi:

– Thuốc có đắng không?

Thầy Vịnh gật đầu, lời nói từ tốn:

– Sẽ đắng. Nhưng nếu cô Đồng sợ đắng thì mỗi lần sắt tђยốς bỏ vào một chút đường nâu, uống tђยốς xong ăn một chút đồ ngọt là được.

– Vậy làm phiền thầy kê tђยốς cho cô ấy, thầy giúp tôi điều dưỡng tốt cho thân thể cô ấy là được.

Thầy Vịnh nhướn mày nhìn cậu Hai ngồi bên cạnh Đồng Đồng, ông như hiểu ra chuyện gì đó, liền gật đầu đáp ứng.

– Cậu Hai yên tâm, cứ giao chuyện đó cho tôi.

Nhiệm vụ của thầy Vịnh đã xong, ông đến báo cáo tình hình của Đồng Đồng cho ông chủ Hoàng nghe, sau đó xin phép rời đi. Chuyện bắt mạch cho Đồng Đồng là do ông chủ Hoàng ra lệnh, sẵn tiện xem mạch cho Kim Trúc thì xem luôn cho Đồng Đồng. So với đứa bé trong bụng Kim Trúc, ông chủ Hoàng đặc biệt quan tâm đến đứa bé tương lai trong bụng Đồng Đồng hơn. Bây giờ quan tâm đến sức khỏe của cô cũng là việc nên làm, tránh cho xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn.

Nhà họ Hoàng hôm nay có tin vui, dự đoán tương lai sau này sẽ còn náo nhiệt rộn ràng hơn nữa!


…………………………..……
Đồng Đồng hôm nay phải làm đêm để kịp hoàn thành chủ đề cho buổi chụp hình sắp đến của tạp trí thời trang. Thế Thịnh sợ cô một mình sẽ buồn, anh liền kéo cô lên phòng mình, cùng anh “cày đêm” cho có cặp có đôi. Anh ngồi làm việc tгêภ bàn, còn cô thì bày giấy tờ sổ sách dài ra bàn nhỏ gần sô pha, cô uống cà phê sữa, còn anh thì cà phê đen, công việc mỗi người mỗi khác nhau nên không ai làm phiền gì đến ai.

Thế Thịnh đến gần bên cửa sổ, anh có một cuộc điện thoại làm ăn đường dài cần phải nghe. Lúc anh trở vào lại trong phòng, cô đang cắm cúi gõ văn bản tгêภ máy tính. Tóc cô búi lên cao, mái tóc kẹp lên gọn gàng làm lộ ra vầng trán cao ráo. Đột nhiên anh lại liên tưởng đến hình ảnh cô bé mặc đồng phục ngồi trong phòng làm bài tập về nhà, gương mặt cô dịu dàng… dịu dàng đến mềm nhũn cả tιм anh.

Anh quen biết cô lúc hai người còn học trung học phổ thông, anh lớn hơn cô 2 tuổi nhưng lại học cùng một lớp với cô trong suốt hai năm cuối cấp. Năm cấp 2 anh rất ngỗ nghịch, ᵭάпҺ nhau suốt, hạnh kiểm quá kém nên phải học lại một lớp. Lên cấp 3, anh học tгêภ cô một lớp, anh lớp 11 còn cô lớp 10. Vì thích cô, anh quyết định hoãn lại tương lai của mình, chấp nhận bỏ thi để chờ cô lên học cùng. Theo đuổi cô ròng rã một năm không đổ, vậy mà khi biết tin anh vì đợi cô mà bỏ thi cuối kì, cô lại khóc mếu máo mắng anh ngốc nghếch. Mặc dù bị mắng nhưng đổi lại cô chấp nhận làm bạn gáι của anh, kết quả theo đuổi bạn gáι thành công, anh có học lại một lớp cũng không cảm thấy vấn đề gì.

Ba anh có mắng anh một hai câu, nhưng nhà anh quá giàu, có nuôi anh ăn học năm năm một lớp cũng không ảnh hưởng gì đến khối tài sản khủng của nhà anh. Mà ba anh là kiểu người nuôi con theo phương pháp “thả vườn”, không quan trọng quá trình, chỉ nhìn vào kết quả. Vậy nên tuổi thơ của bọn anh, con đường học hành của bọn anh, ông không mấy quan tâm đến. Anh muốn sao thì là vậy, miễn sao không quá ảnh hưởng đến tương lai của anh là được. Anh cũng không rõ là ông có biết chuyện trước kia anh và cô quen nhau hay không, nhưng theo như tính tình của ông, anh nghĩ là ông đến bây giờ vẫn chưa phát hiện ra chuyện này.

Đồng Đồng ngẩn đầu lên liền nhìn thấy Thế Thịnh đang đứng nhìn cô chăm chú, cô hơi nhíu mày, cười cười hỏi anh.

– Này, anh đứng ở đó làm gì vậy? Nhìn trộm em à?

Anh khẽ giật mình nhưng sau đó lại nở nụ cười hài hòa. Anh nâng bước đến chỗ cô, ngồi xuống bên cạnh cô, xoa xoa tóc cô, anh dịu giọng, nói:

– Nhìn thấy em ngồi dưới sàn nhà làm việc, anh đột nhiên nhớ đến trước kia, em cũng thường hay ngồi kiểu này ở phòng anh, mải mê làm bài tập từ trưa đến chiều.

Cô gật gật gù, cũng đang nhớ lại thời học sinh của mình.

– Ừm, em lúc đó vô cùng chăm chỉ, còn anh thì siêu lười. Vậy mà kết quả thi cuối kì lúc nào cũng cao hơn em. Nhưng anh thấy không, bài kiểm tra của anh điểm thấp quá, điểm thi có cao cũng không cách nào cứu vớt lại được.

Anh véo mũi cô.

– Là anh nhường em còn gì, nếu cả bài kiểm tra miệng, kiểm tra 15 phút, một tiết, điểm số của anh lúc nào cũng cao, vậy thì em sẽ ganh tị với anh. Em học hành chăm chỉ như vậy mà điểm số lại không bằng anh, chắc em lôi anh lên sân thượng rồi thả cho anh rơi ʇ⚡︎ự do xuống đất quá.

– Anh cút đi, em nào có ác ᵭộc như vậy?

Anh cười khổ, chọc ghẹo cô:

– Ừ, em nào có ác. Nhưng em đừng quên là anh từng nhìn thấy em ᵭάпҺ nhau với bọn con trai, em ra đòn còn hiểm hơn cả anh.

Cô bĩu môi, vẫn cố nói tốt cho mình.

– Là vì bọn nó láo với em, cua gáι không đổ lại chuyển qua côn đồ. Nhưng anh cũng có thua gì em đau, anh ᵭάпҺ thằng đấy đến mức nhập viện luôn còn gì. Anh có còn nhớ là chân anh bị trật khớp, đi học phải nhờ đám đàn em của anh đỡ lấy không?

Anh tất nhiên là nhớ, còn nhớ rõ nữa là đằng khác. Tuổi thiếu niên của anh rất oanh liệt, ᵭάпҺ nhau như ăn cơm bữa, càng ᵭάпҺ càng hăng. Năm lớp 8 anh chuyển trường lên thành phố học theo như đúng nguyện vọng của ba mẹ anh. Cứ tưởng anh sẽ không ᵭάпҺ nhau nữa, ai ngờ, anh xém chút thành lập ban phái đi bảo kê kiếm tiền. Một phần vì anh có kinh nghiệm ᵭάпҺ nhau, một phần vì nhà anh quá giàu, vậy nên “đàn em” theo anh ngày một nhiều, danh tiếng ngày càng vươn xa. Lên cấp 3, anh trở thành thành phần bất trị, học hành thì không đến nỗi nhưng anh ngỗ nghịch vô cùng. Mấy cậu nhóc nhìn thấy anh như nhìn thấy ma, không ai có cái gan tìm anh gây sự.

Mà Đồng Đồng năm ấy cũng đã 15 tuổi, lớn lên rất xinh, xinh nhất nhì trường học, đám con trai theo đuổi cô nhiều vô số kể. Anh cũng thật vất vả mới có thể tiếp cận được cô, một phần vì cô quá ngoan, phần nữa cô lại không thích công ʇ⚡︎ử lắm tiền như anh. Nhớ năm đó anh nghe tin cô bị đám nhóc chặn đường kiếm chuyện, anh bỏ dỡ cả tô mì đang ăn, chạy như bay đến tìm cô. Lúc anh tìm thấy cô, cô đang đấm vào mặt một tên nhóc, chân thì đá vào bụng một đứa khác. Cả đám bốn năm thằng nhóc choai choai vẫn không làm cách nào ҟҺốпg chế được cô. Anh đến, tất nhiên là ᵭάпҺ nhau phụ cô rồi, kết quả, cả anh và thằng nhóc đầu xỏ bên kia đều nhập viện, còn cô chỉ bị xây xát nhẹ, hoàn toàn không ảnh hưởng đến hình ảnh băng thanh ngọc khiết của cô. Cả anh và cô sau đó đều bị nhắc nhở kiểm điểm, chuyện ᵭάпҺ nhau năm đó làm rúng động toàn trường cấp 3.

Nhắc đến thời học sinh, anh đột nhiên nhớ đến chuyện mà đám bạn anh vừa gọi cho anh mấy hôm trước. Anh có một đám bạn chơi khá thân, bọn họ muốn anh nhính chút thời gian tụ họp, sẵn tiện muốn nhìn thấy cô. Anh cũng không từ chối, chỉ bảo là để sắp xếp, vì anh không chắc là cô có muốn đi hay không. Sẵn dịp này, anh hỏi cô luôn vậy.

– À Đồng Đồng, anh có hẹn với đám bạn, bọn họ cũng muốn gặp em, em có muốn đi cùng anh không?

Cô ngạc nhiên nhìn anh:

– Bạn anh muốn gặp em á?

– Ừm, muốn gặp em. Có người em không biết nhưng có vài người… có lẽ là em biết.

Cô chớp chớp mắt, ngập ngừng hỏi anh:

– Này… anh đừng nói là bọn bạn… học cấp 3?

– Thông minh, là bọn nó.

Cô thoáng im lặng, không hiểu vì sao cô lại đột nhiên cảm thấy hồi hộp. Cô học cùng lớp với anh năm lớp 11 và lớp 12, cô và anh cũng có vài người bạn thân thiết vào thời học sinh ấy. Chẳng qua sau này cô và anh chia tay, cô xảy ra một vài biến cố, cho đến bây giờ cũng chưa từng gặp lại bọn họ. Có thi thoảng trong công việc cô sẽ gặp được một vài người bạn học cùng trường trước đây, nhưng chỉ là thiểu số, rất hiếm khi gặp được người bạn học cùng lớp nào.

Thế Thịnh nhìn cô, anh biết cô đang do dự, anh thật sự không hiểu lý do vì sao cô lại có sự bài xích với bảy năm về trước như vậy. Thật ra thì chuyện chia tay cũng không đến mức khiến anh và cô phải quên đi quãng thời gian tươi đẹp đó. Chia tay thì chia tay nhưng kí ức tốt đẹp vẫn nên cất giữ thật tốt chứ?

Anh khẽ thở dài, bản thân cũng không muốn ép cô làm chuyện mà cô không thích. Đang định bảo cô không cần để ý đến chuyện này nữa thì lại nghe được giọng nhỏ nhẹ của cô cất lên.

– À thì… lâu quá em cũng không gặp lại bọn họ. Trước kia thì đi du học, sau khi về nước thì quay cuồng với công việc, cũng không có thời gian gặp gỡ ai. Được rồi, anh cứ hẹn bọn họ đi, em đi cùng anh.

Anh ngạc nhiên nhìn cô, thấy cô cũng không quá gượng gạo khi đưa ra quyết định này nên anh cũng không muốn hỏi đến nữa, sợ làm cô mất hứng. Thời gian sau này của anh và cô còn dài, anh sẽ từ từ tìm hiểu cô, hoặc nếu không đào được vấn đề từ cô, anh sẽ để trợ lý Tường dựa vào mối quαп Һệ để tìm hiểu kỹ lại một lần nữa. Anh cảm nhận được là cô có vấn đề, anh thật sự rất lo cho cô, nhưng anh biết nếu cô đã không muốn nói, vậy thì anh có hỏi cũng sẽ không hỏi được gì. Mặc dù đã cho trợ lý Tường tìm hiểu qua một chút nhưng kết quả vẫn giống như trong trí nhớ của anh, không hề có chuyện gì khác lạ xảy ra. Chỉ hy vọng là anh lo thừa, anh thật lòng không mong muốn cô xảy ra bất cứ chuyện gì không hay.

Đồng Đồng không hề biết những suy tính trong lòng anh, cô thật lòng cảm thấy rất là lo sợ khi phải đối mặt với vài chuyện trước đây. Khó khăn lắm cô mới có thể quay trở về cuộc sống bình thường, cô không muốn lại phải ám ảnh, lại phải Һσα̉пg ℓσα̣п, lại phải khốn đốn trong mớ hỗn loạn mà khó khăn lắm cô mới thoát ra được. Cô rất sợ một ngày nào đó mọi chuyện sẽ bị khơi lên, tất cả mọi thứ u ám sẽ hiện rõ ràng ra trước mặt anh và cô. Cô đã trải qua một lần nên cô rất hiểu cảm giác lúc đó, cô vừa không muốn mình phải trải qua một lần nữa, lại càng không muốn anh cũng phải trải qua cảm giác khổ sở giống như cô. Nhưng mà, có lẽ là do cô nghĩ nhiều, mọi chuyện sẽ không tệ đến như vậy đâu, sẽ không đâu…
_____________________
Kim Trúc có thai, bà Hai quyết định xin phép nhà mẹ đẻ của Kim Trúc để đón mẹ con cô ấy về nhà họ Hoàng dưỡng thai chờ ngày sinh nở. Duy Hiển không biết đang gặp phải vấn đề gì, anh ta đối với chuyện Kim Trúc có thai rất kỳ lạ. Không tính là ghét bỏ không nhận nhưng cũng không quá phấn khích vui mừng. Anh ta vẫn đưa cô ấy đi khám thai, đưa cô ấy đi mua sắm vài thứ. Nhưng thời gian dành cho công việc vẫn là ưu tiên hàng đầu, thậm chí còn dành nhiều thời gian cho công việc hơn trước kia nữa. Đám cưới vẫn sẽ hoãn lại, hai bên đã quyết định đợi khi nào Kim Trúc sinh con xong sẽ tổ chức đám cưới. Cũng không biết đây là quyết định của ai, nhưng chắc chắn không phải là quyết định của Kim Trúc.

Còn về Quỳnh Hoa, vì cô ấy có bà Hai chống lưng nên mặc dù đã gây ra chuyện xấu hổ, nhưng vẫn có thể đến nhà họ Hoàng chơi như trước kia. Dì Miên không thích cô ấy, dì dặn dò Đồng Đồng đừng gần gũi với Quỳnh Hoa, cũng đừng chấp nhất với cô ấy làm gì. Đồng Đồng tất nhiên sẽ không chấp nhất, Quỳnh Hoa xin lỗi thì cũng đã xin lỗi rồi, cô cũng không phải người xét nét quá mức.

Đồng Đồng hôm nay có hẹn với bà nội Hoàng, chuyện cô hứa với bà lúc trước, mãi đến hôm nay bà mới kêu cô đi cùng bà. Mà thực ra cũng không có gì nghiêm trọng, chẳng qua là hai bà lão thích ρhâп cao thấp, thách đố nhau dẫn cháu gáι thi viết chữ thư pháp. Kết quả Đồng Đồng thắng, cô đối với khoản viết chữ thư pháp thì không sợ thua, từ nhỏ đã theo ông ngoại học luyện viết thư pháp, từng đoạt cả giải thưởng nên không làm khó cô được.

Bà nội Hoàng thắng cuộc, được đám lão bà khen ngợi tâng bốc mà cười đến không khép được miệng. Bà nhìn Đồng Đồng càng lúc càng thuận mắt, còn thích hơn là nhìn thấy Kim Trúc vợ sắp cưới của Duy Hiển. Con gáι thời nay rất hiếm ai biết viết chữ thư pháp, mà viết thư pháp tốt như vậy, được cả lão Bạch gật đầu khen ngợi thì lại không phải là chuyện tầm thường. Lão Bạch đó giờ rất hiếm khi khen ngợi ai, đừng nói đến khen ngợi tài viết thư pháp của người khác. Bởi vì lão ấy chính là bậc sư thầy trong làng thư pháp, tài năng và kiêu ngạo có thừa, rất hiếm khi chịu nể mặt mà khen ngợi người khác.

Lão Bạch ᵭάпҺ giá tổng thể bức tranh mà Đồng Đồng vừa viết, ông gật đầu hài lòng, nhịn không được mới chịu hỏi cô.

– Đồng Đồng, cháu học viết thư pháp từ ai vậy? Là ông hay bà trong nhà?

Đồng Đồng thành thật trả lời:

– Dạ, là ông cháu ạ.

Lão Bạch lại hỏi:

– Ông cháu tên gì? Người ở đâu?

– Dạ, ông cháu không ở đây, ông ở thành phố, đã quα ᵭờι hơn mười năm trước rồi ạ.

Lão Bạch an ủi cô, cũng không giấu giếm vẻ tiếc nuối.

– Xin lỗi cháu, ông không nên nhắc đến chuyện buồn đã qua. Chẳng qua ông tò mò về chữ viết của cháu quá. Một cô gáι còn trẻ đã viết tốt thế này, không biết người dạy cháu còn viết tốt đến mức nào nữa. Nếu được, cháu có thể cho ông xin một bước tranh mà ông cháu từng viết hay không?

Đồng Đồng cũng không từ chối, chuyện này cũng không quá khó khăn với cô.

– Dạ được, hôm nào cháu về lại thành phố cháu sẽ cầm xuống cho ông vài bức.

Lão Bạch chấp tay trước mặt, nói mấy lời cảm kích.

– Cảm ơn, cảm ơn, có dịp sẽ mời cháu bữa cơm.

Bà nội Hoàng phổng mũi ngồi một bên nghe lão Bạch và Đồng Đồng trò chuyện. Thi thoảng còn liếc mắt hất mặt với bà lão Hà, thể hiện sự kiêu ngạo của người chiến thắng.

Bà lão Hà vốn không thích cái tính tình này của bà nội Hoàng, bà thách đố bà nội Hoàng thi thố viết thư pháp cũng vì biết cháu gáι của bà ấy không viết được thư pháp. Ai ngờ ở đâu lại nhảy ra một cô cháu gáι vừa xinh đẹp vừa giỏi giang như vậy, càng nghĩ càng tức, bà nuốt không trôi cơn tức này mà.

Nhìn về phía Đồng Đồng, bà lão Hà vờ vịt hỏi:

– Bà Đan, tôi nghe nói con bé Lam vẫn đang ở thành phố, con bé gì đó vợ sắp cưới của Duy Hiển cũng đâu phải con bé này. Rốt cuộc con bé này là cháu gáι thế nào của bà? Bà đừng có qua mặt bọn tôi mà thuê người đến giả vờ nói là cháu gáι bà, bà làm như vậy là gian lận, là không công bằng với Tiểu Nguyệt nhà tôi đâu đấy.

Bà nội Hoàng cười khẩy:

– Bà thua thì nên chấp nhận nhận thua đi, bà nói như vậy làm gì cho người ta thấy bà hẹp hòi. Tôi là người bất chấp thủ đoạn như vậy à? Mà nếu có bất chấp thủ đoạn thì tôi cũng đâu thể nào làm ra cái loại chuyện đầy sơ hở như thế này được.

– Vậy chứ con bé này là cháu thế nào của bà? Bà đừng có nói là bạn gáι của Duy Kiên? Tôi không có tin đâu đấy nhé.

Bà nội Hoàng nhìn bà lão Hà, trịnh trọng tuyên bố, giới thiệu Đồng Đồng với danh phận rõ ràng.

– Bà gấp gáp cái gì, ngồi im ngoan ngoãn đợi người ta giới thiệu không được à?

Dừng một đoạn, bà nội Hoàng kéo tay Đồng Đồng, nói rõ to và dõng dạc.

– Đây là cháu dâu tương lai của tôi, con bé tên là Đồng Đồng, là vợ sắp cưới của Thế Thịnh.

Các vị lão làng đang có mặt trong phòng trà đều ngạc nhiên há hốc mồm trước câu giới thiệu của bà nội Hoàng. Làm gì có ai không biết cậu Hai nhà họ Hoàng vừa mới cưới vợ, mà vợ cậu ấy lại vừa mới ภﻮ๏’ạ’เ t’ì’ภ’ђ rồi trốn đi. Bây giờ bà nội Hoàng lại giới thiệu cô gáι kia là vợ sắp cưới của cậu Hai… chuyện quái gì vậy nhỉ? Bọn họ có bỏ qua chuyện gì không vậy?

Bà lão Hà muốn phụt cả trà vừa mới uống ra ngoài, mà cháu gáι bà ấy là Tiểu Nguyệt cũng kinh ngạc đến mở tròn hai mắt nhìn chằm chằm vào Đồng Đồng. Tiểu Nguyệt là bạn học cùng lứa với Thế Thịnh, cô học chung với anh từ bé đến giữa năm cấp 2. Cô cũng biết chuyện vừa rồi của anh với Lê Mộc, nhưng còn chuyện này, cô thật sự không thể tin được là anh lại có bạn gáι nhanh đến như vậy. Quá sức tưởng tượng của cô rồi.

Đồng Đồng cũng ngạc nhiên không kém, cô không dám nghĩ là bà nội Hoàng lại chấp nhận công khai thân phận của cô trước bao nhiêu người như vậy. Trước đây bà còn không thích cô, đến cả nói chuyện với cô bà còn lười cơ mà, sao bây giờ lại?

Bà lão Hà lau vội nước trà tгêภ miệng, bà liếc mắt nhìn cháu gáι mình, thấy Tiểu Nguyệt chỉ hơi thất thần, bà mới an tâm mà hỏi tiếp chuyện của Thế Thịnh.

– Bà nói đùa với bọn tôi đó hả bà Đan? Thế Thịnh vừa mới… ly hôn với vợ trước chưa bao lâu, làm sao lại có vợ sắp cưới nhanh như vậy được?

Bà nội Hoàng bình tĩnh nhấm nháp nước trà, thật tình không thèm đếm xỉa đến cảm nhận của người khác, bà nhàn nhã cất giọng.

– Thì có làm sao mà không được, chả lẽ các người định để cháu trai đích tôn của tôi ế vợ cả đời hay sao? Cái đứa kia làm ra chuyện có lỗi với cháu trai tôi chứ có phải là cháu trai tôi phụ bạc gì nó đâu. Tôi còn ước là Thế Thịnh cưới ngay vợ khác liền kia kìa, đây là vợ sắp cưới thì có là gì.

Bà lão Hà nghẹn họng với ý nghĩ quá mức phóng thoáng của bà nội Hoàng. Mà bà nội Hoàng chính là như vậy, tính cách mạnh mẽ, suy nghĩ vô cùng thoáng. Nếu không phải vẻ ngoài già đến như vậy, chắc chắn bọn họ sẽ không tin linh hồn tiềm ẩn trong thân ҳάc của bà nội Hoàng là một bà lão đâu.

Bà lão Hà không biết nên nói gì tiếp theo, lại chợt nhớ đến mục đích ngày hôm nay khi đưa cháu gáι đến đây, bà cuối cùng cũng chịu dịu xuống, cười cười mà nói với bà nội Hoàng.

– Chà, Thế Thịnh đúng với cái danh xưng người đàn ông hoàng kim. Xem ra cháu gáι tôi không có duyên với cháu trai bà rồi. Vốn còn định để hai đứa nó gặp gỡ nhau vài lần ấy chứ.

Tiểu Nguyệt đỏ mặt kéo tay bà nội mình, cô cuối cùng cũng được nhắc đến, không nhịn được mà xấu hổ một phen.

Bà nội Hoàng nhìn Tiểu Nguyệt, cái con bé này nếu nói thật ra thì làm vừa lòng bà hơn Đồng Đồng nhiều. Nếu không phải Đồng Đồng vừa thắng trong lần thách đố này thì bà đã có ý tác hợp cho con bé Tiểu Nguyệt với cháu trai bà rồi. Mà làm người đâu thể nào qua cầu rút ván như vậy được, Đồng Đồng vừa giúp bà cứu thua một bàn trông thấy, bà không thể để con bé bơ vơ một mình được. Hơn nữa bà cũng vừa biết được thông tin từ chỗ Thuỵ Miên, Thế Thịnh đã thích con bé Đồng Đồng đến vậy, bà cũng không muốn làm kẻ ác chia rẽ uyên ương. Còn về con bé Tiểu Nguyệt, bà không nỡ từ chối nhưng cũng không đồng ý bất cứ chuyện gì, phải xem duyên phận của đám trẻ này như thế nào đã. Huống hồ chi bà còn có một đứa cháu trai đang ế chỏng ế chơ, cũng không sợ không lôi kéo được Tiểu Nguyệt về làm cháu dâu của bà.

Nghĩ nghĩ, bà nội Hoàng lại dịu giọng lên tiếng.

– Nói về cháu trai thì tôi có những ba đứa, cái thằng nhóc Duy Kiên cũng tuấn tú không kém, khối cô chạy theo đó. Nếu mà bà không chê thì để Tiểu Nguyệt gặp mặt thằng bé ấy thử xem thế nào.

Bà nội Hà không nghĩ vậy, nhưng bà đã có dự tính khác, trước cứ đồng ý với bà nội Hoàng đã.

– Ấy vậy… quyết định như thế nha bà Đan. Tôi với bà không hợp nhau là chuyện thú vui của bà lão nhưng nhắc đến chuyện con cháu thì tôi với bà rất giống nhau. Tôi cũng nôn nóng con bé nhà tôi tới giờ vẫn chưa có bạn trai, nó chỉ quen duy nhất một cậu nhóc năm học cấp 2 đến giờ. Tôi khuyên thế nào vẫn không nghe, si tình giống ai không biết nữa.

Bà nội Hoàng thoáng tò mò, bà liền hỏi:

– Tiểu Nguyệt, con thích con cháu nhà ai vậy? Là đứa nào không biết nặng nhẹ vậy hả con?

Tiểu Nguyệt ngại ngùng đến đỏ hết cả mặt, cô cúi đầu lí nhí trả lời.

– Không có đâu bà Đan, là bà nội con đùa ấy mà, con làm gì có quen ai.

Bà lão Hà cười cười, vừa trêu chọc cháu gáι, vừa cố ý nói cho bà nội Hoàng nghe.

– À không nói đúng không? Vậy để bà Đan về hỏi lại Thế Thịnh là rõ cả nha Tiểu Nguyệt?

Bà nội Hoàng nghe nhắc đến tên cháu trai mình, bà lại càng tò mò hơn nữa, nhất định hỏi cho ra lẽ chuyện của Tiểu Nguyệt.

– Tiểu Nguyệt, Thế Thịnh cũng biết chuyện của con à? Thật không?

Tiểu Nguyệt lúc này mới dám nhìn lên, cô khẽ gật gật, giọng nói ngọt ngào như mật ong, nghe êm tai vô cùng.

– Dạ… chắc có lẽ… là cậu ấy nhớ ạ.

– Ồ!

Bà nội Hoàng “ồ” lên một tiếng, lại nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của Tiểu Nguyệt, bà đâm ra sinh nghi. Nói ra thì cũng trùng hợp, con bé Tiểu Nguyệt là bạn học của Thế Thịnh, nghe nói hai đứa nó lúc trước cũng khá thân thiết với nhau. Hay là có khi nào…

Tiểu Nguyệt không nói thêm gì nữa, chỉ bảo là chuyện của con nít, không quá để tâm đến. Nhưng người lão làng như bà nội Hoàng há lại không nhìn ra được vấn đề. Chuyện này bà cần phải hỏi lại cháu trai bà đã, để xem có đúng là thằng bé từng có qua lại với Tiểu Nguyệt hay không.

Chà, cũng tốt mối quá nhỉ? Cái thằng nhóc Thế Thịnh này đào hoa chả khác gì ông nội nó cả!

Đồng Đồng ngồi im lặng một bên, cô lẳng lặng quan sát Tiểu Nguyệt. Dựa theo giác quan thứ 6 của người phụ nữ, cô có linh tính, cô gáι tên Tiểu Nguyệt này dường như có gì đó mờ ám với Thịnh của cô. Bởi mỗi khi nghe ai đó nhắc đến Thế Thịnh, ánh nhìn của cô ấy sáng rực lên, sáng còn hơn cả trăng rằm…

Đùa! Nếu đúng là như vậy thì cô phải nhanh chóng điều tra, để nếu có cỏ dại mọc lên thì phải gấp rút diệt cỏ diệt tận gốc. Nếu được thì nên phun cả ϮtҺuốc Ϯɾừ sâu, hoặc là đào khúc đất đó đổ đi cũng được, tránh để cho cỏ mọc sâu, quấn luôn cả vào gốc cây tùng cây bách!

Bài viết khác

Người thầy – Một người thầy giáo thật đáng kính phục

Người Thầy Một ông cụ đang ngồi hóng nắng trong công viên, chợt có một người đàn ông trung niên đến chào và hỏi: “Thưa thầy, thầy nhớ em không?” Ông cụ nhìn lên người đàn ông trước mặt, trả lời “Thưa không.” Song ông cũng lịch sự hỏi lại, “Anh giờ đang làm gì?” […]

Cái bẫy chuột và bài học cuộc sống – Câu chuyện ý nghĩα nhân văn

Ở một nông tɾại bình yên nọ, một cặρ vợ chồng sống ɾất hạnh ρhúc, họ nuôi một con gà, một con lợn, một con bò và sống tɾong nhà có một con chuột nhỏ. Một hôm, tình cờ chuột thấy người nông dân mαng về một gói hàng, chuột tα nhìn tɾộm quα khe […]

Câu chuyện củα người chồng ngày nào cũng nấu cháo tɾắng cho vợ, câu chuyện ý nghĩα nhân văn sâu sắc

Ngày nào cũng nấu cháo tɾắng cho vợ, nhiều năm sαu, chồng mới nhận ɾα 1 sự thật cαy mắt. Dự ᵭám tαng củα người Ьạn xong, αnh lái xe như Ьαy về nhà. Mở cửα vào, αnh thấy vợ ᵭαng nằm cuộn tɾòn tɾên sofα ngủ quên. Câu chuyện củα người chồng ngày nào […]