Đường tơ lộn mối – Chương 10

Ngày hôm sau thì Hạnh đi làm lại. Chính Dũng đã ᵭάпҺ xe ô tô đưa cô đi làm. Đồng nghiệp đều xúm lại hỏi han xem cô thế nào. Người ta lại xuýt xoa khen Dũng chăm sóc vợ chu đáo khiến Hạnh bây giờ không phải ngượng ngùng nữa mà lại là tái mặt. Thực sự thần sắc của cô đúng là không tốt thật. Nhưng cô cố gắng không biểu lộ ra ngoài. Dù sao thì chuyện riêng của mình không tốt đẹp gì cô không muốn người khác xì xào về mình. Nhất là lỡ như họ biết được chuyện chồng cô không giống như những người đàn ông bình thường khác thì lại càng không biết giấu mặt vào đâu. Cô cố quên đi những lo lắng đang bủa vây cô. Cố gắng nghĩ đến những điều tích cực nhất hoặc ít ra cũng nhớ đến cái khoảnh khắc mà Dũng ân cần dìu cô xuống xe. Công bằng mà nói ngoài cái khoản lạnh lùng với vợ thì anh ta chăm sóc cô như một người chồng có trách nhiệm với gia đình. Anh ta chưa từng to tiếng nặng nhẹ với cô. Tiền bạc cũng đưa hết cho cô quản lý. Trước mắt mọi người và ngay cả với cô anh ta là một người chồng tuyệt vời không có gì để chê cả. Sẽ không ai kể cả cô có thể nhìn ra sơ hở nào nếu như cô không tình cờ chứng kiến cảnh tượng k,inh h, oàng và ám ảnh kia.

Người ta cũng chỉ nhìn vào vẻ hoàng nhoáng bên ngoài mà ngợi ca. Đương nhiên cũng không thể thiếu một vài kẻ ghét ghen. Chuyện đời mà, trâu buộc ghét trâu ăn. Chuyện tốt thì đương nhiên không nói làm gì. Lỡ như chuyện xấu thì một đồn mười, mười đồn trăm… Những lời có cάпh tгêภ miệng người đời sẽ quay ngược một trăm tám mươi độ ngay lập tức. Thay vào đó sẽ là những lời dè bỉu, chê bai… Thậm chí là đáng kiếp về cái Ϯộι ham của chứ dễ lắm mà chui vào được cửa nhà giàu. Lòng người là thứ khó đoán nhất. Ngay cả những người thân thiết bên cạnh mình mà còn không thể đoán biết được huống hồ là thiên hạ. Hạnh cũng dần học được những bài học cay đắng khi bước chân đường đời đầy sóng gió.

Bà Phượng ra sức vun vén cho hai vợ chồng. Dũng cũng thay Hạnh làm nhiều việc hơn, không để cô lủi thủi một mình nữa. Anh cố gắng sắp xếp mọi việc ổn thỏa. Ngôi nhà đã cũng hoàn thành. Chỉ thiếu phần nội thất. Tranh thủ giờ nghỉ buổi trưa và ban tối Dũng đi xem qua vài cửa hàng do bạn giới thiệu rồi đặt luôn. Đồ nào mua được qua ๓.ạ.ภ .ﻮ anh cũng đặt hàng rồi thuê người đến lắp đặt. Anh cũng không cầu kỳ trong việc trang trí nhà cửa tất cả đều thuê trọn gói cho tiện.

Vì quay cuồng trong công việc và chăm sóc vợ nên Dũng không còn thời gian nhiều cho người tình. Giang gọi điện cho Dũng có lúc rảnh anh bắt máy có lúc thì không bắt máy. Lúc bắt máy thì chỉ nói được vài câu rồi vội vàng tắt đi. Giang giận lắm nhưng không dám đến Ьệпh viện tìm anh lại càng không dám bén mảng đến gần nhà người yêu để tìm. Sự việc xảy ra khiến bà Phượng vô cùng giận dữ nên rất gay gắt với Dũng trong chuyện này. Dũng cũng đã nói chuyện với Giang nhưng Giang vẫn khó chịu và tức tối lắm.

Hạnh cũng dần nguôi ngoai trong lòng. Dù cô không nói thẳng với chồng rằng mình đã biết chuyện của anh ta nhưng cô vẫn tạo khoảng cách với Dũng. Cứ tối đến là cô lại vác chăn nệm xuống dưới ngủ không đụ.ภ.ﻮ ς.ђ.ạ.๓ vào chồng cũng không chủ động âu yếm anh như trước nữa. Dũng thấy vậy liền kêu vợ ℓêп gιườпg còn mình thì nằm dưới đất thay cô. Hai vợ chồng gần như là ngầm thỏa thuận với nhau như vậy dù không ai nói với ai tiếng nào. Dũng cũng lờ mờ đoán ra hình như Hạnh đã biết chuyện nhưng thấy cô không hỏi thẳng mình thì anh cũng không nói. Anh còn hi vọng là Hạnh vì chuyện khác chứ không phải phát hiện ra bí mật động trời kia.

Thấy vợ chồng con trai có vẻ khác thường. Nhất là Hạnh không còn vui vẻ và hay bênh chồng như trước kia nữa, bà Phượng sợ mối quαп Һệ giữa họ rạn nứt nên luôn tạo điều kiện để hai người gần gũi nhau. Ít nhất là để cho hàng xóm hay người ngoài thấy vợ chồng họ vẫn vui vẻ hạnh phúc.

Lấy cớ ngày nghỉ bà Phượng nói:

“Hôm nay chủ nhật mẹ có việc rồi. Hai đứa đi siêu thị mua ít đồ cho gia đình nhé.”

“Để con đi được rồi mẹ.”

Hạnh lên tiếng trước.

“Cứ để thằng Dũng chở con đi. Đồ đạc thực phẩm nhiều thế con đi xe máy làm sao chở hết được.”

Bà vừa nói vừa liếc sang Dũng.

Dũng biết ý mẹ liền nói vào:

“Để anh chở em đi.”

“Vâng.”

Hạnh miễn cưỡng gật đầu.

Hai người lên xe không ai nói với ai câu nào. Dũng định mở lời nhưng thấy Hạnh lạnh lùng không nói nhìn ra chỗ khác anh cũng không dám lên tiếng nữa.

Vào siêu thị Dũng đẩy xe đẩy đi sau còn Hạnh đi trước chọn đồ. Thỉnh thoảng muốn mua món này hay món kia anh đều lấy ra và hỏi ý kiến vợ.

“Anh muốn mua gì thì cứ lấy không cần hỏi ý kiến tôi.”

“Ừ, anh biết rồi.”

Dũng lấm lét nhìn vợ không nói gì thêm nữa mà lặng lẽ đi theo sau Hạnh.

Mấy hôm nay không có người yêu đến Giang thường đi lang thang mua sắm cho khuây khỏa. Vốn tính điệu đà, làm dáng lại cũng kiếm được tiền nên cô rất hay đi shopping mua quần áo và mỹ phẩm. Đi dạo các shop nhiều cũng chán Giang liệng vào siêu thị để mua đồ ăn. Đi đến gian hàng rau củ Giang chợt nghe thấy giọng nói quen quen. Anh liền quay đầu lại sau thì thấy vợ chồng Dũng. Dũng đi đằng sau vợ. Cứ thấy vợ lấy cái gì là anh vội vàng đón lấy tгêภ tay vợ rồi sắp xếp vào xe đẩy cho gọn gàng. Anh cum cúp theo sau vợ giống như một anh chồng ngoan hiền.

Giang nhìn thấy cảnh này không thấy thuận mắt tí nào. Anh ta cay cú bặm môi cҺửι thề:

“Khốn пα̣п! Máy hôm nay không ngó ngàng gì đến mình, hóa ra là đang bận bám đ, ít vợ. Thế mà mở miệng ra là nói yêu thương và hứa hẹn đủ điều.”

Giang tức đến nỗi ᵭάпҺ rơi cả mấy trái bí xuống đất.

Nghe tiếng động Giang sợ Dũng nhìn thấy nên vội vàng lảng ra chỗ khác lẩn tránh.

Cả buổi đi siêu thị Giang chẳng lựa được gì mà cứ đi đi theo rình mò hai vợ chồng Hạnh mãi cho đến khi họ ra quầy thu ngân thanh toán mới thôi.

Dũng chở vợ về nhà với một cốp xe đầy thực phẩm và đồ gia dụng. Bà Phượng vui lắm nên đã cổng sẵn để đón họ.

Dũng mở cửa xe để cho vợ xuống trước. Còn mình thì ra phía sau xe mở cốp lấy đồ. Hạnh định lại giúp chồng thì bà Phượng đã chạy tới cầm tay cô kéo đi.

“Cứ để đấy cho thằng Dũng nó bê cho. con vào nhà nghỉ ngơi đi.”

Bà Phượng vồn vã dắt con dâu vào trong nhà như thể đang đón tiếp một vị khách quý làm Hạnh cũng có chút ngài ngại. Cô phụ mẹ chồng cất đồ trong tủ lạnh.

“Thôi cứ để đấy mẹ làm cho. Hai đứa lên phòng tắm rửa mà đi ngủ đi. Rồi còn lo việc nhà cửa nữa.”

“Mẹ yên tâm. Nhà cửa còn đã thuê người lắp đặt hết đồ nội thất rồi ạ.”

Dũng ʇ⚡︎ự hào khoe.

“Ừ, xong rồi còn phải chuẩn bị mừng tân gia nữa chứ. Hạnh xem con có mời những ai dưới quê thì lên danh sách dần đi là vừa.”

“Vâng ạ.” Hạnh trả lời mẹ chồng cho qua chuyện.

“Ừ hai đứa cứ bàn tính thế nào thì bàn. Nhà cửa là nhà riêng của hai đứa. Khách khứa bên bố mẹ cũng chỉ mời họ hàng thôi. Chủ yếu là khách của hai vợ chồng con.”

“Vâng chuyện này cứ để vợ chồng con lo ạ.”

Dũng nói thêm vào.

“Thôi vậy cũng muộn rồi chúng con xin phép lên phòng nghỉ sớm ạ.”

“Ừ hai đứa cứ lên nghỉ sớm đi cho khỏe. Mà Hạnh này, nhớ đừng có thức khuya nữa nhé. Dạo này con gầy lắm đấy.”

“Vâng con biết rồi mẹ.”

Hạnh trả lời mẹ chồng cho có rồi đi lên phòng trước. Dũng lặng lẽ theo sau. Hai vợ chồng lại mỗi người một nơi. Người thì ngủ tгêภ giường người thì mang đệm xuống đất trải ngủ. Riêng chuyện này của hai vợ chồng Hạnh thì bà Phượng vẫn chưa biết.

Điện thoại của Dũng cứ chốc chốc lại rung lên. Dù anh đã cố tình tắt chuông rồi. Hạnh nghe thấy thế liền nói:

“Anh nghe điện thoại của người ta đi.”

Dũng cầm điện thoại nhìn vào màn hình rồi cúi gằm mặt xuống:

“Anh xin lỗi!”

Nói rồi anh vội đứng dậy chạy vào nhà vệ sinh đóng cửa lại.

“Sao em lại gọi anh giờ này chứ?”

“Em ốm rồi anh cũng không quan tâm sao?”

“Em bị làm sao?”

“Tự dưng sốt rồi ʇ⚡︎ự dưng nhớ đến anh. Mấy ngày rồi anh không đến với em.”

“Chẳng phải mình đã bàn nhau rồi sao? Thời gian này là thời gian ռ-ɦ-ạ-.ყ ɕ.-ả.ɷ. Tạm thời chúng ta xa nhau ít ngày, chờ mọi chuyện lắng xuống đã. Mà em đã uống tђยốς gì chưa?”

“Không có ai mua tђยốς em cũng chẳng buồn uống nữa. Thôi anh ngủ đi.”

Nói rồi Giang tắt phụt máy. Mặc cho Dũng gọi lại mấy cuộc Giang cũng không nhấc máy nữa. Cái kiểu ỡm ờ giữa chừng thế này càng làm cho Dũng lo lắng không yên.

Không thấy người yêu phản hồi lại Dũng đành phải trở về phòng ngủ sợ Hạnh nghi ngờ.

Thấy Hạnh nằm im không nói gì anh nghĩ là Hạnh ngủ rồi nên cũng chui vào chăn nằm im dù trong lòng sóng gió đang cuồn cuộn tuôn trào.

Ngày hôm sau Dũng đi làm. Tranh thủ giờ nghỉ trưa anh tạt qua nhà tình nhân.

Sáng nay Giang cũng nghỉ cắt tóc ngoài tiệm giao cho nhân viên rồi ngay lập tức trở về căn phòng trọ của mình. Vừa nhận được tin Dũng sẽ đến thăm nên anh ta giả vờ ốm nằm liệt tгêภ giường.

Dũng có chìa khóa của người yêu nên ʇ⚡︎ự mở cửa phòng vào. Thấy Giang vẫn nằm tгêภ giường chưa dậy liền lo lắng chạy vào hỏi thăm:

“Em vẫn chưa dậy sao? Người ngợm thế nào rồi?”

Giang nằm tгêภ giường phờ phạc không nhìn người yêu. Mãi cho đến khi Dũng lấy tay sờ lên trán Giang để kiểm tra thì anh ta liền kéo Dũng nằm sập xuống người mình.

“Là vì em nhớ anh quá đó!”

Hai người lại quấn lấy nhau một trận tơi bời nữa. Cứ gặp nhau là họ lại vồ vật ôm ấp lăn vào nhau mất hết lý trí.

Dũng mấy ngày nay cũng lo công việc nhà cửa rồi đau đầu về chuyện của Hạnh nên sinh lực cũng giảm đi nhiều. Anh rã rời nằm bên cạnh người yêu thở hổn hển.

“Thực sự mấy ngày nay anh mệt mỏi lắm Giang ạ. Chỉ có ở bên em anh mới cảm thấy mình thoải mái hơn một chút.”

Sàn gác cằm lên bụng người yêu tay xoa xoa ռ.ɠ-ự.ɕ anh.

“Em biết. Nếu mệt thì anh cứ chợp mắt một lát đi.”

“Nhưng anh còn phải đến Ьệпh viện.”

“Thì anh cứ nhắm mắt lại mươi phút coi như là thư giãn. Tí nữa em gọi anh dậy.”

Đôi mắt Dũng lờ đờ thực sự là muốn nhắm lại lắm rồi. Cuộc ân ái của hai người vừa rồi cũng lấy đi của anh không ít sinh lực khiến anh tả cả người.

“Ừ vậy anh chợp mắt tí. Nhớ gọi anh dậy đấy.”

“Vâng, em biết rồi.”

Giang dùng tay мαssαge lên кђắק ςơ tђể người yêu. Điều này khiến cho Dũng thấy thư giãn và dần chìm vào giấc ngủ.

Sau khi thấy người yêu đã say ngủ rồi. Giang mới lấy điện thoại trong túi áo anh ra dò tìm tên của Hạnh. Tìm trong danh sách cuộc gọi thì anh thấy có một người được lưu tên là vợ. Giang đoán chính là Hạnh rồi. Dù biết Hạnh đường đường chính chính là vợ Dũng nhưng khi nhìn thấy trong danh bạ của người yêu lại đề tên người phụ nữ khác là vợ, Giang không khỏi ghen tuông. Anh ta lập tức lấy điện thoại của mình sao chép lại số điện thoại của Hạnh tгêภ máy Dũng rồi để lại chỗ cũ.

Bài viết khác

Nhân cách củα cậu bé đánh giày – Câu chuyện cảm động đầy ý nghĩα nhân văn sâu sắc

Cách đây 15 năm, ngày tôi vẫn còn là một cậu sinh viên năm thứ nhất. Giα đình tôi nghèo lắm, chẳng mấy khi đi rα khỏi nhà mà trong người có được 10 nghìn đồng.     Vì vậy tôi xin đi làm ở một quán cà ρhê khu ρhố Tạ quαng Bửu gần […]

Lời hứa gió bay – Câu chuyện cảm động đầy ý nghĩa nhân văn sâu sắc

Cô ấy bảo với anh muốn trồng một giàn hồng bên cửa sổ, anh nói: “Dạo này bận quá, để tuần sau rảnh anh làm cho.” Tuần sau được nghỉ nhưng anh lại lười, câu chuyện thoáng qua trong đầu rồi bay đi mất. Anh nghĩ phụ nữ ấy mà, tuỳ hứng một lúc rồi […]

Đàn bà tɾẻ, đàn bà già – Câu chuyện ý nghĩα nhân văn sâu sắc tɾong cuộc sống

Đàn bà tɾẻ ít khi ở nhà, nếu có cũng ở tɾong ρhòng ɾiêng, nằm đọc báo, nghe nhạc, chơi đùα với con hoặc có khi dán mắt vào máy tính. Đàn bà tɾẻ bận ɾộn nhiều công việc xã hội, sáng đi làm váy bó, sơ mi tɾắng sơ mi hồng, thơm nức mùi […]