Đường tơ lộn mối – Chương 9
Tác giả: Hà Phong
Hạnh viện cớ là mệt để lên phòng ngủ trước. Dũng đưa mẹ vợ về quê mãi 11 giờ đêm mới về tới nhà. Thấy vợ đã ngủ rồi anh cũng tắm rửa sơ qua rồi leo ℓêп gιườпg kéo chăn đắp lại cho vợ còn mình thì ra ngoài gọi điện cho ai đó. Một lúc sau anh ta mới quay lại. Thấy vợ vẫn không hề động đậy gì anh ℓêп gιườпg yên tâm ngủ. Anh không biết rằng Hạnh chưa hề ngủ. Cô mở mắt dõi theo từng hành động của chồng lúc anh ra ngoài nói chuyện điện thoại với ai đó. Rõ ràng Dũng vẫn đối xử ʇ⚡︎ử tế với vợ nhưng không hề động chạm vào người vợ. Giờ thì cô hiểu rồi. Anh ta chẳng có vấn đề gì về sιпҺ ℓý cả mà vấn đề là ở chỗ anh ta không hề có hứng thú với phụ nữ.
Nhìn người đàn ông là chồng mình đang ngủ say bên cạnh. Nếu như bình thường thấy chồng vất vả đưa mẹ mình về quê cô sẽ lấy làm cảm động mà ʋòпg tay qua người anh ôm lấy. Nhưng bây giờ ʇ⚡︎ự dưng cô thấy anh g,hê t,ởm quá. Cô còn không dám lại gần anh ta nữa. Nghĩ đến quãng đường sau này của mình không biết ra sao Hạnh ứa nước mắt tủi phận. Sao cái số kiếp mình nó lại trớ trêu như thế này chứ? Đúng là đời khó ai nói được chữ ngờ. Người ta thường nhìn vào bề ngoài mà ᵭάпҺ giá. Ngay cả người trong cuộc như cô cũng bị ᵭάпҺ lừa một thời gian dài. Đúng là cuộc đời!
Hành chua chát lấy chiếc gối ôm đặt giữa chồng và mình rồi cố gắng ru bản thân vào giấc ngủ. Cô còn mẹ, còn gia đình còn rất nhiều người thương yêu bên cạnh. Cô phải nghĩ cho họ mà không được làm điều gì dại dột. Hạnh cố gắng nhắc nhở mình để không nghĩ quẩn.
Để chuộc lỗi với vợ Dũng dậy rất sớm xuống bếp lục đục nấu ăn cho cả nhà. Cả tối qua Hạnh khóc dấm dứt không ngủ được nên mãi sáng cô mới chợp mắt được một tí. Thế là cứ thϊếp một mạch cho đến 7:00 sáng. Lúc này cô mới giật mình tỉnh dậy nhìn đồng hồ mới biết là mình dậy muộn rồi. Cô uể oải cố gắng lê cái chân vẫn còn bị đau xuống nhà dưới.
Bà Phượng và ông Tiến đang ngồi uống nước chè. Nhung thì đã đi làm. Dũng vừa nấu ăn xong người đầy mùi dầu mỡ nên đang tắm.
Thấy con dâu đang bị thương khó nhọc đi xuống cầu thang bà Phượng vội vàng chạy lên dìu cô xuống:
“Con dậy rồi à? Đang Ьệпh cứ nằm nghỉ thêm một lát nữa. Dậy sớm làm gì?”
“Dạ con quen rồi. Giờ có nằm thêm cũng không ngủ được lại đau nhức mình mẩy mẹ ạ.”
“Ừ.” Bà Phượng ân cần dìu con dâu ngồi xuống ghế rồi hớn hở khoe:
“Hôm nay thằng Dũng nó dậy sớm. Chính tay chồng con vào bếp nấu ăn sáng cho cả nhà mình đấy. Chắc nó thấy con Ьệпh nên thương quá ấy mà.”
Bà Phượng cố tình tâng bốc con trai.
“Vâng.” Hạnh không biết mình phải nói gì nên hờ hững đáp lại một câu.
Lúc này Dũng cũng vừa trong phòng tắm đi ra. Thấy vợ anh vội vàng lo lắng chạy lại:
“Em đang Ьệпh cứ ngủ thêm lúc nữa. Hôm nay anh xin phép nghỉ ở nhà một ngày để chăm sóc em. Em không phải làm gì hết. Cứ yên tâm mà dưỡng Ьệпh cho nhanh khỏe.”
Hạnh nghe những lời nói như rót mật vào tai của chồng mà lại cảm thấy t, ởm l, ợm vô cùng. Trong đầu cô chỉ muốn bứt ra hét vào mặt anh là cái đồ dối trá, lừa gạt. Nhưng cô không thể. Cô cố nén xuống nói một cách lạnh nhạt:
“Em đỡ rồi. Không cần anh lo đâu. Anh cứ đi làm việc của anh đi. Lát nữa em cũng lên trường.”
“Anh đã đến gặp ban giám hiệu để xin phép cho em nghỉ rồi.”
“Sao anh đến đó mà không hỏi ý kiến em chứ?”
Hạnh bực bội nói lớn. Nhưng cô chợt nhận ra đang có mặt bố mẹ chồng ở đây nên cố gắng dịu lại.
“Em đã nói em không sao rồi mà.”
Sự ấm ức trong lòng không thể nói ra khiến Hạnh rơi nước mắt.
Ông Tiến thấy vậy mắng con trai:
“Sao không bàn với vợ con trước? Chuyện gì cũng phải vợ chồng bàn bạc với nhau rồi mới quyết định chứ.”
“Vâng con biết rồi ạ. Con sẽ rút kinh nghiệm. Con cứ nghĩ Hạnh đang bị thương nên ở nhà tĩnh dưỡng cho khỏi đã.”
Hạnh càng nghe những lời mẹ có vẻ như rất quan tâm này của chồng thì lại càng chán ghét. Cô thực sự muốn chạy ra khỏi đây để không phải nhìn, không phải nghe những lời nói từ cái miệng giả dối đó.
Bà Phượng để ý thái độ của con dâu từ lúc bị tai пα̣п đến giờ rất khác. Rõ ràng Hạnh là một cô gáι hiền ngoan, dịu dàng. Chưa khi nào cô to tiếng với ai. Kể cả cái đêm tân hôn bị chồng bỏ mặc ở nhà cô vẫn bênh chồng chằm chặp không hé môi trách chồng nửa đời. Nhưng từ hôm qua đến giờ thấy Hạnh cứ lạnh nhạt thờ ơ thậm chí né tránh chồng. Bây giờ lại quát nạt chồng khiến bà vô cùng nghi ngờ. Bà vẫn dõi theo từng cử chỉ và lời nói của con dâu xem tình hình thế nào.
“Bố con nói đúng rồi đấy. Đã là vợ chồng rồi thì chuyện gì dù to nhỏ cũng phải bàn bạc trước với nhau mới quyết định. Huống hồ đây là việc riêng của vợ con. Tự nó sẽ biết bản thân nó có thể đi làm được hay chưa. Con rút kinh nghiệm lần sau đấy nhá. Đừng có việc gì cũng ʇ⚡︎ự mình quyết định.”
“Vâng con biết rồi ạ!”
Dũng nói một cách ngoan ngoãn.
Bà Phượng nhìn con dâu dò thái độ một lúc rồi nói tiếp:
“Thôi con cũng đừng trách nó. Chồng con lo cho con lên mới làm vậy mà không hỏi ý kiến con. Con đang Ьệпh cứ ở nhà nghỉ một hôm. Mai đi làm cũng được con ạ.”
Hạnh không nói gì cũng không dám nhìn mặt mẹ chồng. Cô cố cắn răng chịu đựng.
Bà Phượng thấy tình hình căng thẳng quá liền lảng sang chuyện khác:
“À, sáng nay mẹ con có gọi điện cho mẹ.”
Nghe mẹ chồng nhắc đến đến mẹ mình, Hạnh mới ngẩng mặt lên hỏi:
“Có chuyện gì sao mẹ?”
“À. Không có chuyện gì. Bà chỉ gọi điện nói cảm ơn thằng Dũng đã đưa bà về và nhờ mẹ chăm sóc cho con. Gớm mẹ con cứ khách sáo làm mẹ ngại quá. Con giờ đã là dâu con trong nhà này rồi thì mẹ phải chăm sóc con chứ có gì đâu mà.”
Bà vừa nhưng mắt vẫn không rời khỏi con dâu rồi hối Dũng:
“Còn không mau múc cháo cho vợ con ăn cho nóng đi!”
Dũng thấy mẹ đã giải vây cho mình thành công thì vội vàng vâng lời đi múc cháo cho vợ.
Ăn cơm xong Hạnh lại lấy cớ còn mệt nên xin phép lên phòng mình nằm nghỉ. Cô thật sự không muốn thấy mặt chồng và nghe những lời nói giả dối từ anh ta nữa.
Dũng cũng xin phép ra ngoài có chút việc. Nhưng anh ta vừa ra khỏi cổng thì bà Phượng cũng đi theo ra ngoài.
“Dũng đứng lại cho mẹ biểu!”
“Có chuyện gì vậy mẹ?”
“Mẹ thấy con Hạnh nó khác lắm. Có phải mày làm gì với nó rồi phải không? Khai thật ra cho mẹ.”
“Con thật sự không biết đã làm gì khiến Hạnh như vậy.”
“Con không được giấu mẹ. Nói thật ra đi để mẹ còn biết đường mà tính.”
“Bản thân con cũng không hiểu tại sao từ tối qua đến giờ cô ấy đối xử với con rất lạnh nhạt.”
“Không những lạnh nhạt mà nó còn rất giận mày nữa. Mẹ chưa từng thấy nó tỏ thái độ ghét bỏ mày bao giờ cả. Mà mày thấy đấy, hôm nay nó dám quát nạt mày trước mặt bố mẹ. Chắc chắn là nó có điều gì ấm ức trong lòng.”
Dũng cố giải thích với mẹ:
“Chắc là cô ấy bất mãn vì đã một mình gánh vác chuyện xây nhà xây cửa đấy mẹ ạ. Nên từ bây giờ con sẽ phụ cô ấy không để cô ấy một mình nữa.”
“Mẹ không biết chuyện gì đã xảy ra. Nhưng mẹ cấm con không được làm chuyện gì sai trái để con Hạnh nó trông thấy.”
“Vâng, con biết rồi.”
“Thế giờ định đi đâu sao không ở nhà mà chăm vợ?”
“Con ra ngoài có chút việc rồi về ngay.”
“Đang trong thời kỳ ռ-ɦ-ạ-.ყ ɕ.-ả.ɷ mày đừng có mà làm chuyện gì bậy bạ nhớ chưa. Phải tạo niềm tin cho vợ mày.”
“Vâng, con biết rồi. Mẹ yên tâm.”
Hạnh lên phòng. Nhìn tấm ảnh cưới treo tгêภ tường cô lại càng tủi phận cả cay đắng cho số phận hẩm hiu của mình. Chú rể quả là rất đẹp trai, lịch lãm nhưng ánh mắt và nụ cười gượng ép đứng bên cạnh cô dâu. Bây giờ nhìn kỹ cô mới nhận ra.
“Sao mình lại ngốc nghếch thế này chứ? Sao mình không nhận ra bản chất của anh ta chứ? Chẳng có người đàn ông nào mà lại không muốn gần gũi phụ nữ. Ngay cả nụ hôn của anh ta đối với cô trong những đêm ân ái giữa hai vợ chồng cũng rất gượng gạo. Hai vợ chồng cô lấy nhau gần nửa năm trời nhưng chỉ có một đêm duy nhất ân ái lại không thành. Rồi từ đó cuộc sống, công việc, nhà cửa như guồng quay vội vã cuốn lấy cô. Cô quên mất bản thân mình. Cô chỉ chăm chăm xây đắp vào tổ ấm bé nhỏ của mình và hy vọng một ngày nào đó nó sẽ đầy ắp tiếng cười. Tất cả bây giờ như vỡ vụn trước mắt cô. Căn nhà hai tầng đẹp đẽ sang trọng đầy đủ tiện nghi như thể một chiếc nhà tù không lối thoát. Nó từng là niềm ʇ⚡︎ự hào của cô thì bây giờ nó trở thành sự ô n, hục ề chề mà cô không thể nói ra. Tự dưng cô nhớ bố mẹ, nhớ các em nhớ cάпh đồng làng nhớ ơn tất cả những thứ thuộc về ấu thơ của mình…Cô thèm được trở về nhà.
Tiếng điện thoại reo lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Hạnh. Là mẹ cô gọi điện đến.
“Hạnh à dậy chưa con?”
“Con dậy được một lúc rồi mẹ.”
“Đỡ đau chưa con?”
“Con đỡ nhiều rồi.”
“Ừ, cố gắng mà dưỡng cho khỏe rồi hãy đi làm nhé con. Con Nhi nó đòi lên thăm chị đấy. Mà khổ còn Hường chưa đến tuổi đi xe máy nên mẹ không dám để nó chở em lên thăm con. Nó đang đòi gặp con đấy.”
Hạnh nghe đến đây thì sụt sùi:
“Em con đâu mẹ?”
“Đây này. Nó đang đứng đây. Nó bắt mẹ phải gọi điện thoại cho con mới chịu.”
“Mẹ đưa điện thoại cho em để con nói chuyện với nó.”
“Ừ!” Bà Hiền vẫy con gáι út:
“Nhi lại đây nói chuyện với chị này!”
Con bé thì cất tiếng lanh lảnh trong điện thoại:
“Chị ơi chị ngã có đau không chị? Em muốn lên thăm chị mà mẹ không cho đi.”
“Ừ, chị khỏi rồi. Em đừng lo.”
“Em nhớ chị quá.”
“Ừ, để cuối tuần rồi chị sắp xếp về quê thăm mấy đứa.”
“Chị nhớ nha chị.”
Con bé vừa nói vừa khóc. Nó nghe mẹ nó kể chị bị t, ai n, ạn chẳng biết nặng nhẹ thế nào nhưng cứ nghe đến từ t, ai n,ạn thì nó sợ nên nó khóc tu tu từ tối hôm qua đến giờ.
Hạnh nghe tiếng em khóc trong điện thoại thì cũng khóc theo:
“Chị hứa mà!”
“Chị kêu anh Dũng chở ô tô chị về nhé chị.”
Hạnh nghe đến tên Dũng thì chợt khựng lại.
“Anh Dũng phải đi làm nên chắc không về được đâu em.” Hạnh bịa đại một lý do.
“Chị đang bị đau chân không đi xe máy được đâu chị.”
Bà Hiền thấy con gáι út cứ mè nheo đòi hỏi chị thì lấy điện nói:
“Thôi nào đưa đây cho mẹ.”
“Hạnh này. Con cứ coi tình hình thế nào nếu về được thì hẵng về. Không thì thôi. Thằng Dũng nó là bác sĩ bận rộn lắm. Mẹ nghe nói bác sĩ phải trực cả ngày cả đêm gì đó. Nên nếu không tiện thì con khoan hãy về. Chồng con nó cũng là một đứa có trách nhiệm. Hôm qua nó đưa mẹ về đây đêm hôm lại trở lên thành phố. Cả ngày chạy đôn chạy đáo lo cho con chắc cũng mệt lắm. Hai đứa phải gắng mà giữ sức khỏe. Nhà cửa sắp xong rồi. Còn nhiều thứ phải lo lắm.”
“Vâng, con hiểu. Thôi bố mẹ và các em giữ gìn sức khỏe nhé mẹ.”
“Ừ, thôi con nghỉ ngơi đi nhé. Mẹ cũng ra vườn làm cỏ đây. Mấy ngày nay mưa nhiều cỏ nó mọc um tùm.”
“Mẹ. Mẹ cũng làm ít thôi ạ, đừng có ham công tiếc việc quá mà ốm ra đấy thì khổ.”
“Bố cô chứ. Mẹ không làm thì ai làm? Bố mày sáng giá đi bỏ mối rau cho người ta rồi. Hai đứa thì đi học. Mẹ tranh thủ buổi sáng lúc tạnh mưa ra nhổ cỏ. Thôi mẹ làm đây còn vào nấu cơm không trưa ba bố con nó về lại không có cơm ăn.”
“Vâng! con chào mẹ.”
Hạnh tắt điện thoại. Thật sự ngay lúc này cô muốn chạy về bên cạnh mẹ để được khóc trong lòng bà nhưng không thể nữa rồi.