Gả cho anh rể – Chương 10
Tác giả : Trần Phan Trúc Giang
Thế Thịnh đi công tác về đã là chuyện của bốn ngày sau. Đêm đó anh về rất muộn, đáp xuống sân bay đã hơn 1 sáng giờ, ngồi xe thêm một quãng đường gần hai giờ đồng hồ, hơn 3 giờ sáng mới về đến nhà. Trợ lý Tường đặt vé sớm nhất cho anh, anh xong việc là đến sân bay ngay, đến thời gian ăn uống cũng không có. Anh thật sự rất nhớ Đồng Đồng, hơn một tuần xa cô, anh nhớ đến không chịu nổi. Cố gắng hoàn thành công việc nhanh nhất có thể, bận đến quên ăn quên ngủ, cuối cùng hôm nay cũng có thể trở về gặp lại cô.
Anh về đến nhà, truớc là tắm rửa, sau đó mới xuống phòng tìm cô. Phòng của anh có hệ thống vân tay và mật mã nhưng phòng của cô thì không có, anh chỉ cần mượn chìa khóa phòng của quản gia là có thể vào được phòng cô.
Anh bước vào phòng, dưới ánh đèn vàng nhạt dịu mắt, anh nhìn thấy cô đang vùi mình vào trong chăn, gương mặt nhỏ nhắn trắng hồng lộ một nửa ra ngoài. Đồ ngủ của cô vẫn giống như bảy năm về trước, là đồ thun tay ngắn quần dài, màu sắc nhẹ nhàng, hoạ tiết đáng yêu. Đồng Đồng từ trước đến giờ vẫn khá bảo thủ trong việc ăn mặc, cô thích thời trang, thích sáng tạo nhưng quần áo cô mặc rất ít khi nào lộ da hở ϮhịϮ, ngoại trừ những bộ trang phục đặc biệt. Đã từng ấy năm trôi qua, anh cứ tưởng sở thích và thói quen của cô sẽ dần thay đổi theo thời gian. Nhưng càng ở gần cô, anh lại càng phát hiện ra rằng… cô chẳng hề thay đổi một chút nào cả.
Đi thật nhẹ đến giường rồi ngồi xuống, anh ngắm cô một lát, nhịn không được cảm xúc nhớ mong, anh khẽ cúi người đặt một nụ hôn chuồn chuồn nước lên trán cô. Đồng Đồng không phát giác ra, cô vẫn ngủ say, vẫn không hề hay biết có người vừa hôn trộm mình.
Thế Thịnh khẽ ѵυốŧ ѵε gương mặt cô, da ϮhịϮ cô nóng ấm mịn màng khiến cho anh ѵυốŧ ѵε hoài không biết chán. Anh cứ thế ngồi đó mà ngắm nhìn cô, không muốn ᵭάпҺ thức cô dậy, chỉ muốn lẳng lặng ngồi bên cạnh cô. Cố gắng hơn một tuần, đến ngủ cũng tiết kiệm thời gian, vậy mà khi trở về lại không nỡ kêu ai đó dậy. Thoáng chốc anh cảm thấy bản thân mình có hơi bất lực trước cô, dù ngoài kia anh có hô mưa gọi gió thế nào thì khi về nhà anh vẫn phải cúi đầu trước cô. Anh cũng ʇ⚡︎ự hiểu rõ bản thân mình, rằng anh yêu cô rất nhiều, yêu cô đã chín năm. Hai năm hạnh phúc cùng cô, bảy năm khổ đau nhớ nhung chỉ một mình anh biết.
Đến thời điểm này, anh vẫn không dám tin là mình có thể yêu một người sâu đậm đến như vậy. Yêu cô đến đau hết quả tιм, yêu đến mức muốn moi gan móc mật ra cho cô xem, để cho cô biết anh yêu cô nhiêu như thế nào!
Bảy năm chia tay, anh chưa từng một lần sống thoải mái. Cũng có lần đi tìm cô nhưng khi nhìn thấy cô có cuộc sống mới, nhìn cô cười, nhìn cô vẫn vui vẻ, anh lại thôi không dám chạy đến làm phiền cô. Đã rất rất nhiều lần anh ʇ⚡︎ự hỏi, rằng bản thân anh không tốt chỗ nào, yếu kém chỗ nào, không yêu cô ở chỗ nào… mà sao cô lại có thể dứt khoát nói lời chia tay tàn nhẫn với anh như vậy? Nếu năm đó anh và cô không chia tay, có lẽ bây giờ cũng đã có vài đứa nhóc gọi anh là ba mỗi khi anh đi làm về…
Anh yêu cô, yêu rất nhiều, nhưng nút thắt của bảy năm về trước cũng quá lớn, nó cứ ghim ở trong lòng anh, không cách nào tháo bỏ được. Có lẽ việc giữ cô ở lại bên cạnh anh, chấp nhận yêu cô thêm một lần nữa là quyết định đột ngột nằm ngoài sự dự tính của anh. Anh cũng biết anh mâu thuẫn, mâu thuẫn từ cảm xúc cho đến hành động, nhưng anh cũng đã hết cách với bản thân mình, thật sự hết cách.
Anh bây giờ chỉ muốn tiếp tục yêu cô, tiếp tục yêu thương chiều chuộng cô. Anh mong một ngày nào đó, tình yêu của cô dành cho anh sẽ xóa bỏ được mọi khúc mắc trong lòng anh, chữa lành vết thương của anh, kéo anh và cô gần chặt bên nhau. Thật lòng anh cũng chỉ cần như vậy thôi, không muốn chấp nhứt chuyện trước kia, cũng không muốn tạo thêm khoảng cách cho anh và cô nữa…
Có lẽ, khi yêu một người chân thành và sâu đậm là như vậy. Yêu nhiều đến mức có thể hạ thấp cả quy tắc của bản thân, hạ thấp cả lòng ʇ⚡︎ự tôn mà mình đã khổ cực gầy dựng. Đám bạn của anh thường hay nói là anh thâm tình, mà hóa ra là anh thâm tình thật, anh dành cả một thập kỷ chỉ để thâm tình duy nhất với một mình cô!
___________________
Sáng ngày hôm sau, Thế Thịnh ăn sáng ở nhà, sau đó mới đến công ty. Đồng Đồng vì có việc cần đến chi nhánh nên cô đi nhờ xe anh, lát nữa sẽ ʇ⚡︎ự bắt xe về lại nhà. Người nhà họ Hoàng nhìn thấy cậu Hai đi cùng Đồng Đồng, bọn họ ít nhiều đều có suy nghĩ riêng của mình. Chuyện trước kia của Đồng Đồng và Thế Thịnh, người nhà họ Hoàng rất ít người biết. Vậy nên chuyện Thế Thịnh đối xử tốt với Đồng Đồng làm cho bọn họ vô cùng ngạc nhiên và ngờ vực. Có người vui, cũng sẽ có người không vui, nhưng chuyện người nhà họ Hoàng suy nghĩ thế nào hoàn toàn không liên quan đến tình cảm của Đồng Đồng và Thế Thịnh.
Thế Thịnh vừa xem lịch trình làm việc của ngày hôm nay tгêภ iPad, vừa nhàn nhạt cất giọng nói với Đồng Đồng.
– Lát nữa anh sẽ để tài xế đến chờ ở công ty em, em xong việc thì ngồi xe của anh về nhà, đừng bắt xe ngoài, không an toàn.
Đồng Đồng cười cười:
– Như vậy phiền phức lắm, mà em cũng chỉ vào công ty một chút thôi, lát nữa em còn có hẹn, đi xe ngoài tiện hơn.
Anh nhướn mắt nhìn cô:
– Có hẹn? Em có bạn ở đây à?
– Không, em có hẹn với mẹ, mẹ nói muốn ăn cơm cùng em.
– Vậy em đi đường cẩn thận, đến nơi nhớ nhắn tin cho anh.
– Em biết rồi.
Anh đặt iPad xuống, khẽ dặn dò cô:
– Em với mẹ không hợp tính nhau, bà ấy có nói gì không vừa ý thì em cũng đừng gây gổ với bà làm gì.
Cô bĩu môi hỏi anh:
– Anh sợ mẹ giận em à?
Anh véo nhẹ lên chóp mũi cô:
– Không, bà ấy có giận cũng không liên quan gì đến anh và em. Anh chỉ sợ em không vui, còn bà ấy thế nào anh thật sự không quan tâm lắm.
– Anh không thích mẹ em?
Anh nhìn cô, có hơi do dự nhưng vẫn thẳng thắn trả lời.
– Anh không xem bà ta là mẹ em, anh chỉ biết dì Châu là mẹ em thôi. Anh không thể phủi bỏ được chuyện bà ta là người sinh ra em, nhưng một người mẹ vì lợi ích của bản thân mà có thể đành lòng hy sinh con gáι mình… anh vô cùng xem thường. Anh không ngăn cản em và mẹ em gặp nhau, nhưng anh cũng không muốn em vì bà ta mà không vui. Đồng Đồng, em đã rất tốt với bọn họ rồi, không cần phải chiều theo ý họ nữa.
Đồng Đồng khẽ gật, cô thoáng chút rầu rĩ.
– Em hiểu rồi, em sẽ không vì ba mẹ mà khiến cho bản thân mình không vui, anh đừng quá lo cho em.
Anh vỗ nhè nhẹ £êղ đỉภђ đầu cô, dịu giọng an ủi:
– Ừm, em hiểu ra được thì tốt, ngoan!
Thế Thịnh đưa cô đến công ty, mặc dù cô đã nói là không cần tài xế chờ cô nhưng anh vẫn bảo tài xế đến để đưa cô về. Sau khi nhận vị trí và bàn giao công việc, Đồng Đồng không ở lại công ty mà đem công việc về nhà làm. Vì để có thời gian làm “con dâu hờ” cho nhà họ Hoàng nên cô nói với phó tổng sắp xếp công việc phù hợp cho cô, chủ yếu là có thể làm ở nhà. Phó tổng công ty cô rất muốn giữ cô ở lại nên luôn chiều theo ý cô. Ngược lại thì cô luôn là người hoàn thành công việc một cách chất lượng nhất, được khách hàng yêu thích nhất.
Đồng Đồng không về nhà, cô nói với tài xế đưa cô đến nhà hàng theo như định vị mà mẹ cô gửi. Cô đến nơi, phục vụ đưa cô lên khu phòng vip, cô ấy nói mẹ cô đã bao phòng và đến từ trước rồi. Lúc phục vụ kéo cửa mời cô vào, cô nhìn những người đang ngồi bên trong, trong lòng cảm thấy kinh ngạc cùng hụt hẫng vô cùng. Cô cứ tưởng là mẹ muốn ăn cơm với cô, cô thật sự không nghĩ đến, mẹ cô thế lại có ý đồ khác…
Bà Khiết nhìn thấy Đồng Đồng đến, sự lo lắng giảm xuống được một nửa, bà vội vàng đi đến chỗ cô, cười vui vẻ chào đón.
– Đồng Đồng, con đến rồi à? Mau lại ngồi xuống đi, con đã ăn gì chưa?
Đồng Đồng nhìn mẹ mình, cô cứ tưởng là mình đang nằm mơ, tại vì cô chưa từng thấy mẹ cô vui vẻ chào đón cô như vậy bao giờ. Bà Khiết kéo cô đến ghế ngồi xuống, không đợi bà giới thiệu, một người phụ nữ trung niên đoan trang ngồi gần mẹ cô đã cất giọng hỏi:
– Chị Khiết, đây là con gáι út nhà chị sao?
Mẹ cô cười tươi gật đầu:
– Phải, đây là con gáι út nhà tôi, con bé tên Đồng Đồng.
Một người ngồi phía đối diện nhìn cô chằm chằm, bà ấy cười cười, khẽ hỏi.
– À là Lê Đồng. Tôi nghe nói, con gáι chị đang ở nhà họ Hoàng? Không biết tôi nghe có đúng không nhỉ?
Mẹ cô định nói gì đó nhưng chưa kịp nói đã bị người khác ςư-ớ.ק lời, mà người này lại là người mà cô biết. Cô nhìn thẳng vào người ngồi phía đối diện, môi khẽ nhếch lên, gửi tặng ai đó một nụ cười cợt nhã.
Bà Nguyên càng nhìn Đồng Đồng thì càng thấy chướng mắt, một cái tát kia lại hiện rõ vào trong đầu bà. Bà đối với cô là cực kỳ ghét chứ không phải chỉ là ghét đơn thuần nữa.
– Cô Đồng vẫn còn nhớ tôi chứ hả? Sao tôi không thấy cô chào tôi?
Đồng Đồng nhìn bà Nguyên, không mặn không nhạt lên tiếng:
– À, tôi tưởng là bà Nguyên quên tôi rồi. Không biết sức khỏe bà có tốt hơn chút nào chưa? Hôm đó tôi thấy bà ngất, tôi lo vô cùng, còn đang định đi thăm bà đây.
Mẹ cô huých nhẹ khuỷu tay vào eo cô, thấy cô nhìn sang, bà liền trừng mắt cảnh cáo, tiếp sau đó lại dùng giọng điệu bề dưới để nói chuyện với bà Nguyên.
– Chị Nguyên thông cảm cho con bé Đồng, từ nhỏ con bé đã không sống cùng tôi, nó sống cùng chú thím nên không được dạy dỗ ʇ⚡︎ử tế. Chị Nguyên bụng dạ rộng lượng bỏ qua cho con bé, đừng để trong lòng những chuyện không vui.
Bà Nguyên khinh bỉ nhìn mẹ con Đồng Đồng, bà ѵυốŧ ѵε chiếc nhẫn kim cương tгêภ tay, giọng điệu xem thường nghe rõ.
– Tôi biết là chị Khiết bận rộn không biết cách dạy con, trước là Lê Mộc, sau là con bé này. Tôi là người lớn, trước giờ có làm khó gì ai đâu. Nhưng chuyện nào ra chuyện đó… mà chuyện của tôi và Lê Đồng con gáι chị, chị coi làm sao được thì làm.
Mẹ cô vội vàng nói theo:
– Chị Nguyên nói phải, cũng bởi vì vậy nên hôm nay tôi mới hẹn chị và mọi người ra đây… chủ yếu là để con bé xin lỗi chị. Chị xem…
Đồng Đồng thật sự chịu hết nổi, cô quay phắt sang nhìn mẹ mình, cố nhỏ giọng hết sức có thể.
– Mẹ làm cái gì vậy? Con có nói sẽ xin lỗi?
Mẹ cô trừng mắt cảnh cáo cô, bà gằn từng tiếng:
– Mẹ còn chưa hỏi Ϯộι con, con có biết con làm ra chuyện gì không? Câm miệng rồi ngoan ngoãn mà xin lỗi người ta.
Không đợi cô nói tiếp, mẹ cô đã kéo cô đứng dậy, bà lôi cô đi đến trước mặt bà Nguyên, nhét vào trong tay cô một tách trà lạnh, bà cười xiêm nịnh, nói:
– Chị Nguyên, hôm nay Đồng Đồng đến để xin lỗi chị, mong chị rộng lượng bỏ qua chuyện hôm trước. Con bé hứa sẽ không mạo phạm chị lần nào nữa, sau này sẽ hết sức ngoan ngoãn kính trọng chị, xem chị như là mẹ của con bé mà đối đãi.
Bà Nguyên nhìn gương mặt xám xịt của Đồng Đồng, bà cười khẩy một tiếng, kiêu ngạo nói.
– Tôi nói này, không phải là tôi không muốn bỏ qua cho con gáι chị nhưng chị nhìn xem con gáι chị có thành tâm xin lỗi một chút nào hay không? Nó đã như vậy, chị cũng đừng trách ông xã nhà tôi không nể tình bạn cũ, chị cứ chờ ngày hủy hợp đồng đi.
Bà Khiết sửng sốt, nhất thời lo lắng đến Һσα̉пg ℓσα̣п, bà véo vào eo Đồng Đồng một cái rõ đau, sau đó lại kề tai cô mà mắng:
– Con có nghe rõ chưa, còn không mau xin lỗi người ta, con muốn khiến ba con nhập viện lần nữa con mới vừa lòng phải không?
Đồng Đồng bị mẹ véo đau đến mức phát khóc, nhưng sự đau đớn vì bị véo vào da ϮhịϮ kia lại chẳng nhầm nhò gì so với sự đau lòng của cô lúc này. Lúc sáng Thế Thịnh có nhắc nhở cô, cô nói miệng là đã hiểu nhưng trong lòng vẫn cất giấu một loại tình cảm dành cho người thân ruột ϮhịϮ. Cũng giống như việc biết trước sẽ phải hy sinh bản thân mình nhưng cô vẫn không ngại, chỉ cần cứu được bọn họ, cô không từ bất cứ việc làm nào. Nhưng mà, có phải là cô đã sai rồi không? Sao mẹ cô có thể tàn nhẫn với cô như vậy? Bà không hỏi qua cô đã chịu đựng những gì? Bà cũng không hỏi rằng mẹ con bà Nguyên đã làm ra chuyện gì với cô, mà lại kiên quyết bắt cô phải đi xin lỗi. Bà đổ hết Ϯộι lỗi cho cô, bà không hề quan tâm đến cảm xúc và cảm nhận của cô. Đau lòng thật!
Bà Nguyên nhìn thấy ánh mắt lửa giận của Đồng Đồng, bà thoáng nhớ đến gương mặt lạnh như băng của Thế Thịnh. Nhớ đến Thế Thịnh lại khiến bà đau đầu, nhất thời không muốn nói chuyện này cùng mẹ con Đồng Đồng nữa.
– Nếu con gáι chị đã không chịu xin lỗi, vậy thì không cần ép nó. Hôm nay chị làm phí thời gian của tôi quá, thời gian còn lại hẹn vợ chồng chị gặp nhau tại công ty đi. Mọi người, chúng ta đi.
Bà Khiết nghe bà Nguyên nói vậy, bà đã cuống lại càng cuống hơn. Một tay giữ bà Nguyên ngồi xuống, một tay khúc mạnh vào lưng Đồng Đồng, bà quát với cô.
– Đồng Đồng, con còn đứng đần ra đó làm gì, mau đến xin lỗi bà Nguyên, có nghe không?
Cõi lòng Đồng Đồng đã thật sự nguội lạnh, cô nhìn mẹ mình cuống quýt lo lắng mà lại chẳng có chút xíu nào là thương xót. Lại quay sang nhìn bà Nguyên, càng nhìn càng thấy chướng mắt. Cứ tưởng bà ta là người biết dừng, hóa ra lại là loại không biết trời cao đất dày là gì. Đã vậy, cô cũng không muốn nhịn thêm nữa, hôm nay đã lỡ đến đây thì nên biểu diễn một chút mới không uổng phí tiền xăng xe.
Cô cười cười, nụ cười nhạt nhòa lạnh lẽo, mắt đối mắt với bà Nguyên, cô nói:
– Chà, bà Nguyên chắc là quên hôm đó bà thê thảm đến nhường nào rồi nhỉ? Bà có muốn cùng tôi ôn lại chuyện cũ không?
Bà Nguyên cảm thấy lo lắng, ở đây có hội quý bà, bọn họ luôn hâm mộ gia thế cùng khí chất của bà, bà không thể để cho bọn họ biết chuyện của bà và Đồng Đồng được. Càng nghĩ càng thấy lo, bà liền gằn tay bà Khiết, nói gấp:
– Tôi chẳng có chuyện gì cần ôn lại với cô hết, cô và ba mẹ cô nên tìm cách giải quyết rắc rối mà cô đem tới đi, đừng để tới lúc đó… á…
Đồng Đồng cười lớn, cô đẩy mạnh vào bả vai bà Nguyên, ép bà ngồi lại xuống ghế, cô cười khẩy, nói gằn từng tiếng.
– À, bà uy hϊếp tôi đấy hả bà Nguyên? Bà nghĩ tôi sợ à? Dù bà có thu mua công ty nhà tôi, tôi cũng không có ý kiến gì đâu.
Bà Khiết giận đến đen mặt, bà quát lớn với Đồng Đồng:
– Lê Đồng, mày ăn nói cái kiểu gì vậy? Mày có biết mày mang họ gì không?
Đồng Đồng chẳng hề bận tâm đến mẹ mình, cô chỉ tập trung vào bà Nguyên trước mặt. Cô nhìn thấy được sự ngỡ ngàng trong ánh mắt của bà ta, càng thấy bà ta yếu thế, cô càng phấn khích.
– Bà đoán sai về tôi rồi bà Nguyên à, tôi sẽ không bao giờ xin lỗi, bà nhớ cho rõ điều đó. Hơn nữa, để tôi nói cho bà rõ ràng chuyện này, bà có biết lý do vì sao Thế Thịnh và bác Nghĩa không nhắc đến chuyện của con gáι bà hay không? Là vì tôi và dì Miên không muốn làm lớn chuyện, bằng không, bà nghĩ là con gáι bà thoát Ϯộι được à?
Bà Nguyên mặt mày nhăn nhó, lắp ba lắp bắp nói mãi mới xong một câu.
– Cô… cô muốn… làm gì bé Hoa nhà tôi?
Cô cười lạnh:
– Làm gì? Bà về truyền lời lại với con gáι bà, kêu cô ta có bản lĩnh thì ᵭấu công bằng với tôi, đừng chơi cái kiểu hèn hạ như vậy, anh Thịnh sẽ không thích đâu. Còn về phần bà, tôi còn giữ tấm ảnh bà đầu bù tóc rối bị tôi ᵭάпҺ đến thê thảm. Nếu bà còn ngông cuồng thì đừng trách tôi đem tấm ảnh của bà đăng lên tạp chí thời trang cho cả nước này đều biết. Muốn uy hϊếp tôi? Muốn tôi xin lỗi? Bà tuổi gì vậy?
Bà Nguyên nghẹn một họng, tức đến phát khóc, hai mắt đỏ ửng lên. Bà không khỏi thừa nhận là bà không chịu nổi khí thế ép người này của cô, hai lần giao chiến trực diện với cô bà đều bị cô ép đến khô quéo hết cả người. Nhưng mà ở đây có hội chị em của bà, bà không thể để tiếng tăm của bà bị hủy hoại trong tay cô được, không thể được.
Liếc mắt nhìn thấy cốc trà lạnh tгêภ bàn, bà Nguyên vội chộp lấy rồi hắt hết nước lên tгêภ mặt Đồng Đồng. Nhìn thấy gương mặt trắng hồng của cô không một chút thay đổi, đến cả son môi cũng không lem, bà lại càng hoảng. Trong đầu bà thoáng vụt qua suy nghĩ điên rồ, không biết cô có phải là người phàm không, tại sao lại có gương mặt thoát tục như thế?
Đồng Đồng cảm nhận được nước trà lạnh, thơm thoang thoảng đang chảy từ tгêภ mặt xuống đến dưới cổ cô, một loại cảm giác nóng hổi từ trong lòng nóng ra khiến cô không cách nào ngăn cảm xúc tức giận của mình xuống được. Cô nhìn đến tгêภ bàn, vội quơ lấγ tάch trà ᵭ.ậ..℘ mạnh xuống bàn, lấy một mảnh sứ bén nhọn trong mớ sứ vỡ, cô cầm lên rồi kề vào một bên má của bà Nguyên, chỉ thiếu một chút nữa là cô đâm thẳng vào mặt bà ta rồi. Bà Nguyên mặt mày trắng bệch, đám chị em la hét như gà mắc đẻ, còn mẹ cô thì gần như ૮.ɦ.ế.ƭ lặng vì hành động của cô. Mà Đồng Đồng lúc này lại không hề quan tâm đến những người bên ngoài, trong mắt cô chỉ chứa đựng duy nhất hình ảnh của bà Nguyên, cảm xúc phức tạp chen chúc lẫn nhau, cô không ҟҺốпg chế được cảm xúc của mình nữa, gần như khát ɱ.á.-ύ mà nói từng chữ.
– Bà có tin… tôi ﻮ.เ.+ế+..Ŧ bà không?
Bà Nguyên sợ đến quên luôn cả nói chuyện, bà ta không dám tin là Đồng Đồng sẽ ác đến như vậy. Cô nói ra mấy chữ “có tin tôi ﻮ.เ.+ế+..Ŧ bà không”, mấy chữ đó có thanh âm quá mức kỳ dị, khiến cho bà Nguyên lạnh hết cả người. Bà nhìn vào trong mắt cô, giống như là nhìn thấy sáϮ пhâп, nhìn thấy một kẻ đang chuẩn bị ﻮ.เ.+ế+..Ŧ người vậy.
Mẹ của Đồng Đồng bừng tỉnh khi nghe hội quý bà la hét, bà sợ Đồng Đồng sẽ làm hại bà Nguyên, bà vội kéo mạnh Đồng Đồng về phía sau. Vì lực kéo quá mạnh, Đồng Đồng không kịp phản ứng nên loạng choạng va lưng vào tủ trang trí đằng sau, xém chút nữa là ngã.
Đồng Đồng lúc này mới giật mình, cô nhìn mảnh sứ nhọn tгêภ tay mình, sợ hãï buông mảnh sứ xuống nền nhà. Bà Khiết đang trấn an bà Nguyên, nghe tiếng leng keng mới nhớ đến Đồng Đồng đang đứng ở sau lưng. Lửa giận che mờ ý chí, bà đi đến vung taγ tάt vào má Đồng Đồng. Không phải tát một cái mà là tát đến hai cái, hai cái tát khiến hai bên má của Đồng Đồng đỏ rực lên một màu. Bà ᵭάпҺ con gáι xong, vẫn không cảm thấy hả giận, bà tiếp tục quát giọng mắng mỏ.
– Mày… mày… con Châu dạy dỗ mày cái kiểu gì mà biến mày thành loại côn đồ du côn như vậy? Mày là cái thứ con gáι thiếu dạy dỗ nhất mà tao từng thấy, mày khiến tao cảm thấy ทɦụ☪ nhã khi sinh ra một đứa con như mày. Tao thật hối hận khi đẻ ra mày, nếu không phải có Mộc Mộc đền bù, tao đã muốn ﻮ.เ.+ế+..Ŧ mày từ khi vừa sinh ra rồi. Mày…
Đồng Đồng nghe không nổi nữa, tai cô ù hết cả rồi, nước mắt cũng đã chảy ra, đau đến nghẹn lòng. Mẹ cô nói, bà muốn ﻮ.เ.+ế+..Ŧ cô, bà là mẹ ruột của cô, vậy mà bà muốn ﻮ.เ.+ế+..Ŧ cô…
– Mày có nghe tao nói cái gì không? Mày xin lỗi bà Nguyên, mày mau tới xin lỗi người ta, mày…
Đồng Đồng nhìn mẹ mình, môi cô run run, quá mức thất vọng, cô lúc này không còn muốn nhìn đến gương mặt của bà ta nữa.
Hít vào một hơi thật sâu sau đó thở ra thật mạnh, như lấy lại được bình tĩnh trong mình, cô nhìn về phía bà Nguyên, kiên định nói vài câu.
– Bà Nguyên, tôi nói được làm được, bà còn đụng đến tôi thì đừng trách tôi ra tay tàn áċ. Bà muốn chơi với tôi đúng không? Được, bà cứ thử đụng đến công ty nhà tôi, để xem tôi và nhà họ Hoàng “trả ơn” bà thế nào. Không tin bà cứ thử xem, tôi chờ.
Bà Nguyên há hốc mồm vì chấn kinh, còn đám quý bà thì trợn tròn mắt nhìn Đồng Đồng. Đáng lý bọn họ sẽ không tin những gì Đồng Đồng hù dọa, nhưng khi cô đem ba chữ “nhà họ Hoàng” vào lời nói, bọn họ lại bắt đầu có suy nghĩ khác.
Đồng Đồng cũng chẳng quan tâm đến bọn họ có mấy cái suy nghĩ khác. Cô lúc này lại nhìn đến mẹ mình, mắt đối mắt với bà, vẫn là đau lòng khi nói ra những lời này.
– Mẹ, mẹ đã không cần con, vậy sau này xin ba mẹ hãy sống thật tốt. Con mang họ Lê, nhưng là Lê của Lê Thành chứ không phải là Lê của Lê Tín. Lê Đồng con trả hiếu đã xong, ngày sau, hy vọng hai người sẽ luôn bình an. Xin phép.
Đồng Đồng nói xong liền vội rời đi, lúc cô quay đi, cô vẫn kịp nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của mẹ mình. Bây giờ cô cũng đã thông suốt được một chuyện, thì ra đúng là mẹ cô… không cần cô!
…………………………….
Đồng Đồng chạy ra ngoài với hai mắt đỏ hoen, vì chạy quá vội nên cô không cẩn thận mà va vào người khác đang đi đến. Lúc nhìn lên mới phát hiện ra người cô vừa va vào không phải là ai khác mà lại là cậu Ba… Duy Hiển.
Duy Hiển đã nhìn thấy Đồng Đồng từ xa, anh cũng kịp thời phát hiện ra cô đang vừa khóc vừa chạy ra ngoài, cũng là anh cố ý để cô va vào anh, mục đích là muốn ngăn cô lại. Anh giữ chặt tay Đồng Đồng, nghiêm giọng hỏi cô:
– Đồng Đồng, cô bị làm sao vậy? Ai làm gì cô? Sao cô lại khóc? Còn ướt nhèm đến thế này?
Đồng Đồng không ngờ là mình lại va vào Duy Hiển, nhất thời không biết phải trả lời anh ta thế nào, cô vội lảng tránh.
– Cậu Ba, tôi không sao, có chút chuyện không vui thôi.
Duy Hiển biết cô mới từ phòng bao đi ra, anh không biết cô đã gặp phải chuyện gì, nhưng nhìn bộ dạng nhỏ nhắn quật cường này của cô, anh giống như là không nhịn được mà muốn chở che.
– Nói cho tôi nghe, là ai ức hϊếp em?
Đồng Đồng cố gằn tay ra khỏi tay anh nhưng anh lại siết rất chặt, cô loay hoay cả buổi vẫn không lấy tay mình ra được. Lại sợ Duy Hiển sẽ làm bừa, cô vội nói.
– Tôi không có chuyện gì hết, tôi không ức hϊếp người ta thì thôi, ai ức hϊếp được tôi. Được rồi, cậu Ba, buông tay tôi ra đi.
Duy Hiển chau mày nhìn cô.
– Không bị ức hϊếp mà xù lông lên như vậy, em lừa được tôi hay sao? Nói gì thì nói, em bây giờ đã là người của nhà họ Hoàng tôi, tôi không thể để em bị người ta ức hϊếp được. Tôi cũng không muốn nghĩ cho em đâu, tôi là đang nghĩ cho anh tôi, nghĩ cho nhà họ Hoàng.
– Cậu Ba không cần nhọc lòng, tôi đã nói không sao là sẽ không sao. Tôi sẽ không để ai xem thường tôi, cũng như sẽ không để ai xem thường nhà họ Hoàng, cậu có thể yên tâm.
Dừng một lát, cô lại nói, lời nói vô cùng nghiêm túc.
– Cậu Ba, tôi biết tôi không phải chị dâu của cậu, nhưng ít nhiều gì tôi cũng là người của anh trai cậu. Cậu nắm tay tôi thế này, người ngoài nhìn vào sẽ ᵭάпҺ giá tôi. Một mình chị tôi hư đốn đã đủ rồi, tôi không muốn tôi cũng bị người ta nói tôi là hồ ly ϮιпҺ quyến rũ em chồng. Cậu không nghĩ cho tôi thì cũng nên nghĩ cho anh Thịnh, buông tay đi cậu Ba.
Duy Hiển nhìn cô, lòng anh thoáng sinh ra cảm giác phức tạp khó diễn tả. Cô nói rất đúng, anh không nên giữ tay cô như vậy, chỉ là…
Mà thôi… không phải vội với cô.
Duy Hiển buông tay cô ra, Đồng Đồng cũng không ngần ngại mà nói lời tạm biệt, sau đó đi thẳng ra phía trước, không một lần ngoái đầu nhìn lại. Anh nhìn theo cô, nhìn bóng lưng mảnh mai gấp gáp chạy trốn khỏi anh, trong lòng anh không khỏi cảm thấy khó chịu. Lại nhìn về hướng phòng bao mà cô vừa đi ra, anh không khỏi cảm thấy tò mò, không biết là ai ăn gan hùm mà lại chọc vào Đồng Đồng.
Tгêภ môi thoáng nở nụ cười khác lạ, anh nâng bước về phía phòng bao, ít khi nào lại có hứng thú xen vào chuyện của người khác như vậy. Cũng không hiểu vì sao anh đột nhiên lại có ý định muốn Đồng Đồng nợ anh một chuyện gì đó…
Chà, như vậy chắc sẽ thú vị lắm đây!