Gả cho anh rể – Chương 2

Tác giả : Trần Phan Trúc Giang

Cả đêm cô ngủ không ngon nên sáng dậy có hơi mệt mỏi trong người. Cô nhìn đồng hồ, bây giờ đã gần 9 giờ sáng, chắc bọn họ đã ăn sáng xong cả rồi, giờ mà cô xuống nhà sẽ không cần phải đụng mặt bọn họ. Vừa định mở cửa thì bên ngoài có tiếng gõ cửa vang lên, cô thoáng ngạc nhiên, lại không nghĩ được là ai lên tìm cô.

– Cô Đồng, cô Đồng!

Cô không trả lời mà nhanh tay mở cửa, người bên ngoài là một cô bé còn rất trẻ, chắc độ 17,18 tuổi thôi. Nhìn thấy cô, cô bé nở nụ cười vừa vặn lễ phép, tay bưng một khay thức ăn sáng còn nóng hổi, cô bé nói:

– Cô Đồng, đồ ăn sáng cho cô.

Cô ngạc nhiên:

– Của tôi sao?

– Dạ, của cô, cô ăn đi cho nóng. Sau này có việc gì cô có thể sai biểu em làm, em cũng sẽ thường xuyên lên đây để phục vụ cô.

Con bé vừa nói vừa bưng thức ăn đặt lên bàn trong phòng, hành động nhanh nhẹn, gương mặt vui vẻ tràn đầy sức sống. Cô nhìn con bé giúp cô bày thức ăn ra bàn mà hoa cả mắt, lạ nhỉ, sao hôm nay nhà họ Hoàng tốt vậy, còn cho người lên phục vụ cô?

Thấy cô cứ đứng thần ra, con bé lại ʇ⚡︎ự giới thiệu:

– Em tên Mi, sau này cô có chuyện gì cần cứ nói với em, em coi như là người phục vụ cho cô ở nhà này.

– Là bà nội Hoàng kêu em lên đây sao?

– Dạ không, là bà Ba.

Bà Ba? Bà Ba là ai?

Nhìn biểu cảm ngạc nhiên của cô, bé Mi tiếp tục giải thích:

– Bà Ba là mẹ ruột của cậu Hai đó cô Đồng, bà rất hiền, cũng quan tâm cô lắm.

Cô gật đầu, thì ra là vậy, ra là mẹ của Thế Thịnh. Rõ ràng được một chút, cô mới ngồi xuống bàn, múc một muỗng cháo nóng ấm, cô khẽ hỏi:

– Vậy đợi cô ăn xong, em đưa cô xuống cảm ơn bà Ba một tiếng… à mà bà Ba có muốn gặp cô không?

Mi trả lời:

– Dạ được chứ cô, bà Ba hiền lắm, không có ghét ai đâu.

– Cô chỉ sợ bà không muốn gặp cô, cô không giống với mọi người…

Mi biết cô đang lo ngại điều gì, mà thực ra những gì cô lo ngại cũng là đúng. Cô là em gáι của mợ Hai, mà mợ Hai thì làm ra chuyện kia, là ai ở nhà họ Hoàng thì cũng không thích được chị em cô. Nhưng mà, Mi thấy bà Ba không có ý ghét bỏ cô, ít ra bà còn kêu Mi tới chăm sóc phục vụ cho cô kia mà. Nghĩ vậy, Mi liền an ủi cô:

– Cô Đồng đừng có nghĩ bi quan như vậy, cô và mợ Hai là hai người khác nhau mà, bà Ba không có giống mọi người đâu, cô Đồng yên tâm nha.

Đồng Đồng thoáng sững người, động tác múc cháo cũng hơi khựng lại, hôm nay có người khuyên cô đừng bi quan. Cô có bi quan à? Mà thật ra chắc là có, kể từ khi cô nhìn thấy Thế Thịnh xuất hiện ở nhà này, lòng cô bi quan đến không chịu được…

Khẽ lắc đầu, cô tiếp tục ăn hết cháo trong chén, uống nửa ly sữa tươi. Một bụng no căng, ϮιпҺ thần tốt hơn nhiều, cô mới theo bé Mi xuống nhà gặp bà Ba. Người làm trong nhà thấy cô, rất ít người chào hỏi, ngược lại đều là bộ dạng xem thường soi mói. Mi nói cho cô biết, bọn họ nói cô đẹp như diễn viên điện ảnh, nhưng càng đẹp càng ᵭộc, cô so với Lê Mộc chỉ có ᵭộc hơn chứ không có kém hơn. Ầy, cô cũng không để ý lắm đâu, hoa hồng nào mà không có gai, người đẹp nào mà không ᵭộc chứ?

– Cô Đồng, bà kêu cô vô đi, bà ở bên trong đó.

Cô gật đầu, sau đó bước vào trong phòng, Mi giúp cô đóng cửa lại. Ngày hôm qua cô có nhìn thấy bà Ba nhưng tình hình lúc đó căng thẳng quá, cô lại bị Thế Thịnh chèn ép nên cũng không còn tâm tư nhìn kỹ người phụ nữ này. Bây giờ gặp riêng, cô mới có thời gian quan sát người phụ nữ này kỹ hơn, bà ấy rất đẹp, đẹp hơn bà Hai rất nhiều. Tuổi tác chắc hơn 50, người hơi tròn, làn da trắng hồng, không trang điểm. Mặc dù dung nhan đã bị tuổi tác bỏ lại nhưng nét đẹp của thời trẻ vẫn còn in dấu rất rõ ràng. Nét đẹp của bà bây giờ có chứa một loại quý khí đặc biệt, một loại an nhàn thanh thản rất hiếm người có được.

Cô bước đến gần bà, cúi thấp đầu, chào hỏi:

– Bà Ba, con cảm ơn bà đã quan tâm đến con, con thật sự xin lỗi về chuyện mà Lê Mộc đã làm với cậu Hai… mong bà tha thứ và bỏ qua cho nhà con, thành thật xin lỗi bà.

Bà Ba nhìn cô, bà không nói gì, chỉ tay về phía ghế, ý bảo cô ngồi xuống. Cô cảm thấy có chút lạ nhưng cũng không lộ ra biểu cảm nào khác thường. Cô ngồi xuống ghế, cô nhìn bà, bà cũng đang quan sát cô. Hai người cứ quan sát nhau như vậy, không ai mở miệng nói lời nào. Khoảng mấy phút sau, cô thấy bà cầm một quyển sổ lên, sau đó viết viết cái gì đó, viết xong lại giơ lên cho cô xem…

“Không giận con.”

Cô ngạc nhiên, giây phút này cô mới hiểu ra là bà không thể nói chuyện được. Chuyện này từ trước đến nay cô vẫn chưa được biết, hoặc có khi là cô chưa có thời gian để kịp biết. Ngày trước lúc còn ở bên cạnh Thế Thịnh, anh ấy có cho cô xem qua ảnh của bà lúc còn trẻ vài lần, cũng không nói cho cô biết là bà không thể nói chuyện.

Cô thoáng lúng túng:

– Con… con không biết là bà…

Bà Ba lắc đầu, lại viết.

“Gọi là dì, bà nghe già lắm. Dì tên Miên, dì Miên.”

Cô gật đầu, gọi ngay một tiếng “Dì Miên”. Vì hai người bất đồng ngôn ngữ, giao tiếp cũng khó khăn nên cô chỉ ngồi một lát rồi xin phép ra ngoài. Đúng như những gì bé Mi nói, dì Miên rất tốt, bà không hề trách cô chuyện của Lê Mộc, ngược lại còn thấy Ϯộι nghiệp cho cô. Dì Miên nói, Thế Thịnh bụng dạ không xấu, đợi qua một thời gian nguôi giận sẽ không làm khó cô và gia đình cô nữa. Cô biết dì Miên đang muốn an ủi cô, tính tình Thế Thịnh thế nào, cô không phải là không rõ. Anh ấy rõ ràng không muốn làm hại cô, chẳng qua là đang trút giận chuyện cũ lên người cô mà thôi.

Đồng Đồng theo chân bé Mi đi tham quan xung quanh nhà họ Hoàng, con bé nói ông chủ lớn nhà họ Hoàng đi công tác chưa về, đợi ông ấy về sẽ giải quyết chuyện của cô. Bé Mi là con gáι của dì Đào, mà dì Đào là người hầu hạ thân cận nhất của dì Miên, vậy nên con bé cũng được mẹ nói cho nghe một vài chuyện. Bé Mi còn nói, bà Hai không thích chị em cô, bởi vì bà ấy chọn trúng cô Quỳnh để gả cho cậu Hai nhưng dì Miên không chịu, mà cậu Hai cũng không chịu.

– Cậu Hai nhà em… không có bạn gáι hả Mi?

Mi lắc đầu, cái bím tóc cũng lắc lư theo.

– Em chưa nghe nói đến bạn gáι cậu Hai.

– Từ trước giờ cũng không có luôn hả?

– Cái lúc cậu Hai học ở thành phố thì em không có biết, mà từ lúc cậu Hai về đây cho đến giờ, em chưa nghe ai nói là cậu Hai có bạn gáι hết đó cô.

Cô “ừ” một tiếng, xem ra chuyện trước kia cô quen anh, ở nhà họ Hoàng này cũng không mấy người biết.

– Vậy nhà mình có tổng cộng bao nhiêu người vậy Mi?

Mi nhìn cô kiểu ngạc nhiên:

– Cô thật sự không biết chút gì về nhà chủ em luôn hả cô Đồng?

Cô cười cười:

– Cô không biết. Cô từ nhỏ đã không sống ở đây, vì chuyện của chị Mộc nên cô mới về, lúc đám cưới cậu Hai em, em cũng có gặp được cô đâu, đúng không?

Mi nhìn cô bằng ánh mắt tò mò, con bé hỏi:

– Em nghe nói, cô với mợ Hai là chị em sinh đôi, nhưng sao em thấy hai người không giống nhau lắm vậy ta?

– Bọn cô không giống nhau, từ nhỏ cũng không sống gần nhau nên càng không giống nhau. Cô lớn lên ở thành phố, số lần về lại quê cũng không tính được bao nhiêu lần. Ngược lại chị Mộc thì ở đây với ba mẹ cô, hai chị em cũng không quá thân thiết.

– Vậy sao cô còn giúp cho nhà cô? Còn giúp cho mợ Hai làm gì?

– Ừm, không thân thiết nhưng vẫn là người một nhà mà Mi, hai chị em cô chảy cùng một dòng ɱ.á.-ύ đó. Nói chung thì do cô xui thôi, không oán trách ai được.

Bé Mi có vẻ không hiểu lắm, mà cô cũng ngại phải giải thích nhiều với con bé. Dù sao cũng là chuyện nhà cô, người ngoài có biết nhiều bao nhiêu thì cũng không thay đổi được gì. Cô còn nghĩ, nếu như không có chuyện của chị Mộc xảy ra, chắc hết quãng đời về sau, cô cũng sẽ không bao giờ quay trở về đây nữa.

Ở đây cô không cảm nhận được cái gọi là quê hương, ba mẹ ruột đối với cô lại rất khách sáo, xa lạ. Cô từng nhìn thấy bọn họ quan tâm đến chị Mộc, vậy mà khi bọn họ quan tâm đến cô, cô lại cảm thấy vô cùng xa cách, không có cách nào xem bọn họ là ba mẹ ruột của mình được. Ba mẹ nuôi cô cũng nói rất nhiều lần với cô, rằng họ chỉ là ba mẹ nuôi, hay nói đúng hơn là chú thím, còn ba mẹ ruột ϮhịϮ của cô chính là ba mẹ của chị Mộc. Nhưng mà, sống xa nhau từng ấy năm, dẫu có là ruột ϮhịϮ thì cũng không thân thiết được bao nhiêu. Cô không trách bọn họ lý do vì sao không nuôi cô, cô chỉ cảm thấy, trước thế nào thì sau này cũng nên thế ấy. Có vài mối quαп Һệ tốt nhất đừng nên thay đổi, thay đổi chỉ làm mọi thứ rối hơn mà thôi.

Hơn nữa, từ lúc biết chị Mộc sẽ gả cho Thế Thịnh, trái tιм cô gần như tan vỡ thành trăm mảnh, một chút luyến tiếc về quê hương thứ hai này cũng theo trái tιм mà vỡ tan li ti thành từng chút, từng chút một…

– Nếu cô đã không rành, vậy thì để em nói cho cô nghe ha. Nhà chủ em ở đây là dòng họ Hoàng bề thế nhất tỉnh, gia phả rất dài, lịch sử của gia tộc cũng hơn một trăm năm. Nhà mình là dòng con chính của nhà họ Hoàng, sau này sẽ kế thừa địa vị trưởng tộc, có quyền lực lớn nhất trong dòng tộc. Ông chủ có ba người vợ, bà Hai, bà Ba, bà Tư. Bà Hai với bà Ba chắc cô biết rồi, còn bà Tư hiện tại đang đi công tác chung với ông chưa có về. Bà Hai sinh được cậu ba Hiển, cậu tư Kiên, với cô Lam. Cậu Hiển chuẩn bị cưới vợ, còn cậu Kiên với cô Lam thì học và làm việc ở thành phố. Bà Ba thì sinh được cậu Hai đó cô, cái này em khỏi nói ha. Riêng bà Tư thì mới sinh được một cặp cô cậu chủ sinh đôi siêu siêu dễ thương luôn, là cậu Chin với cô Min.

Cô khá ngạc nhiên trước độ “chịu chơi” của ông chủ nhà này. Thời đại này là thời đại nào rồi mà vẫn còn chuyện một chồng nhiều vợ, đã vậy các bà vợ còn sống chung với nhau?

Theo cô được biết thì nhà họ Hoàng bề thế là sự thật, có thể liệt vào hàng ngũ trăm anh thế phiệt, vừa có tiền vừa có quyền. Nghe nói trước kia nhà họ Hoàng toàn là các nhân vật “tai to mặt lớn” trong quân đội và nhà nước. Các đời sau này mới bắt đầu chuyển hướng sang kinh doanh. Nói chung thì cô không rành về dòng tộc này kia, chỉ biết ô dù của nhà họ Hoàng rất to, tuyệt đối phức tạp và không dễ đụng vào. Cũng bởi vì giàu có và quyền lực nên nội bộ của nhà họ Hoàng cũng không đơn giản. Nhìn bên ngoài thì có vẻ đoàn kết, vậy chứ ai biết bên trong ᵭấu đá tranh giành dữ dội ra sao?

Mi thấy cô im lặng chăm chú lắng nghe, con bé cảm thấy vô cùng có thành ʇ⚡︎ựu, hăng say kể tiếp:

– Bà Ba nhà mình là vợ đầu tiên của ông chủ, bà sinh được cậu Hai, sau đó ông chủ mới cưới bà Hai về. Bà Ba hiền lắm cô Đồng, vì không nói được nên càng hiền. Còn bà Tư thì khác hẳn, bà trẻ tuổi, xinh đẹp lại thông minh, rất được lòng ông chủ. Bởi vậy nên bà Hai không thích bà Tư, cứ hễ hai bà gặp nhau là có khẩu chiến hà.

Cô có chút khó hiểu:

– Sao bà Ba đến đây trước mà bà Hai lại được làm lớn?

Giọng bé Mi hơi buồn:

– Thì em nói với cô rồi đó, bà Ba hiền lắm, phần nữa lại không nói được, không đảm đương nổi trọng trách quản lý nhà họ Hoàng. Bởi vậy nên ông chủ mới cưới bà Hai về. Bà Hai là con gáι nhà giàu, có học, lại thông minh lanh lẹ nên được giao chức chủ mẫu của nhà họ Hoàng.

– Nếu là như vậy thì thiệt thòi cho dì Miên quá rồi.

– Em cũng thấy vậy nhưng bà Ba không thấy thiệt thòi, bà thương ông chủ, thương bà nội Hoàng lắm. Bà hay nói với mẹ con, bà có cậu Hai là hạnh phúc lắm rồi, mấy cái khác bà không quan tâm tới.

Cô gật đầu, cũng không lên tiếng bàn luận thêm, dì Miên đã nói như vậy, người ngoài bọn cô cũng đâu nói được cái gì. Mỗi người sẽ có một tiêu chuẩn hạnh phúc khác nhau, không thể tiêu chuẩn kép bắt ai cũng phải theo như ý mình được.

Bé Mi vừa nói vừa đưa cô đi tham quan xung quanh vườn nhà, dinh thự của nhà họ Hoàng rất lớn, vườn nhà cũng thuộc hàng thượng đẳng, hoa xinh quả lạ không hề hiếm. Hai người bọn cô đi hết một đoạn dài, đi đến lúc mỏi chân vẫn chưa hết toàn vườn. Cô thiệt sự chịu thua, vườn nhà rộng như cái sân vận động thế này thì đi đến bao giờ mới hết, rốt cuộc thì khu đất này rộng bao nhiêu mét vuông vậy hả?

– Sau này cô Đồng có thể đi dạo trong vườn nhưng đừng đi đến chỗ kia nha, ở đó là chỗ cấm, không được tới gần đâu.

Cô nhìn theo hướng tay của bé Mi, là một khung l*иg sắt rất to, khoảng 200 mét vuông, được phủ một tấm bạc lớn, không nhìn rõ được bên trong có gì. Cô khá là tò mò, mà càng tò mò thì lại càng không chịu bỏ qua, cô hỏi.

– Trong đó là gì vậy Mi? Nhà mình nuôi con gì hả?

Bé Mi gật đầu:

– Là chó sói của cậu Hai đó… ý cô Đồng… đừng tới gần… cậu Hai cấm…

Cô không để ý đến bé Mi, chỉ nghe đến hai chữ “chó sói” đã ミƙ.í.ℭ.ɦ ζ.ɦ.í.ℭ.ɦ đến mức không dừng bước chân lại được. Bảy năm rồi, cô nhớ Mèo lắm, trước khi cô chia tay Thế Thịnh, Mèo còn là chó sói con, không biết bây giờ đã lớn đến độ nào rồi nhỉ?

Người huấn luyện thấy cô đi đến, anh ta không có ý định ngăn cô, ngược lại còn kéo tấm bạc cho cô nhìn vào bên trong. Cô nhìn người huấn luyện, kích động hỏi anh ta:

– Cái này… tôi có thể gọi Mèo đến đây được không?

Người đàn ông gật đầu:

– Cô kêu nó thử đi, tôi không chắc nó có chịu gặp người lạ không.

Cô gật gật, phấn khởi nhón chân nhìn vào trong, kêu lên vài tiếng:

– Mèo… Mèo…

Mèo là tên của chú chó lai sói được Thế Thịnh đặt mua ở nước ngoài về. Bảy năm trước, lúc cô nhìn thấy nó lần đầu tiên, chẳng hiểu sao cô lại thấy nó giống con mèo, cứ vậy cô đặt tên cho nó là Mèo. Thế Thịnh khi đó vô cùng nuông chiều cô, mặc dù anh rất bất mãn với cái tên Mèo ủy mị nhưng vẫn ngậm ngùi nghe theo cô, đặt tên cho chú chó lai sói của mình là Mèo.

Nghe thấy bên trong không có động tĩnh, cô lại kêu thêm mấy tiếng nữa:

– Mèo… Mèo… mày có trong đó không?

Phía đình mát sau bụi cây to, một chú chó to lớn đi ra, nó to hơn chó thường, trông mặt mũi giống hệt một con sói hoang dã mà cô thường hay xem tгêภ tivi. Màu lông xám trắng, hai mắt màu hổ phách, dáng đi uy dũng hiên ngang lẫm liệt. Nó đi về phía cô, dừng vài bước quan sát, sau mới từ tốn bước đến gần khung l*иg sắt. Đồng Đồng thấy Mèo chịu đi ra, cô cười đến rực rỡ, rất muốn đưa tay xoa xoa đầu Mèo nhưng lại sợ bị nó làm hại. Dù sao thì cũng gần sáu bảy năm không gặp, Mèo lại là chó lai sói hoang dã, không chắc là nó có còn nhớ cô hay không.

Mèo bước lại gần khung cửa sắt, nó giương cặp mắt màu hổ phách nhìn cô, giống như là đang hỏi “Con mắm này là ai vậy?”. Cô nhìn Mèo, bất giác bị biểu cảm của nó chọc cho bật cười. Sao cái mặt cún này lại giống với gương mặt lãnh bạc của chủ nó vậy nhỉ? Haha!

Cô cười lớn dọa cho một người một chó giật mình, người đàn ông bị cô ví von giống chó đang quan sát cô từ nãy đến giờ ở đằng sau. Anh nhìn cô, mắt hơi nheo lại, trong lòng đang suy ngẫm xem cô cười vì lý do gì. Hay là tại con Mèo trông buồn cười? Nhưng nhìn đi nhìn lại thì chó sói anh nuôi rất uy mãnh mà, có giống mấy con Husky mặt ngáo đâu mà buồn cười?

Thấy cô cứ đứng đần ra đó nhìn con Mèo, mà Mèo cũng cứ nhìn cô chăm chăm, anh nhịn không được, liền bước đến bên cạnh cô.

– Nó vẫn còn nhớ em.

Cô thoáng giật mình, lại không nghĩ là anh xuất hiện vào lúc này. Mà cũng chẳng có gì kỳ lạ, đây là nhà của anh, anh có xuất hiện tгêภ đọt cây thì cũng không có gì bất ngờ.

Cô nhìn Mèo trong l*иg sắt, thích thú hỏi:

– Trước khi chúng ta chia… à… trước… trước kia lúc tôi thấy Mèo, nó vẫn còn nhỏ, không biết bây giờ nó còn nhận ra tôi hay không?

Anh đưa tay luồng vào khe hở của l*иg sắt, bàn tay thon dài xoa xoa đầu Mèo. Mèo có vẻ rất hưởng thụ, biểu cảm cũng không còn căng thẳng như khi nãy nữa. Xoa xoa đầu Mèo vài cái, anh lại quay sang nhìn cô, hỏi:

– Có muốn nựng nó một chút không?

Cô tròn mắt nhìn anh:

– Được không? Nó có cắn tôi không?

Anh lắc đầu:

– Không cắn, có tôi ở đây nó sẽ không cắn người. Lại đây.

Cô nghe anh gọi, lại ngoan ngoãn bước đến gần bên cạnh anh, có chút nép vào người anh, đưa bàn tay trắng nõn mịn màn luồng vào l*иg sắt. Cũng giống như anh, cô vươn tay xoa xoa đầu Mèo, ban đầu Mèo có vẻ cảnh giác nhưng sau khi được cô xoa, nó cũng không có vẻ khó chịu, ngược lại lại rất hưởng thụ.

– Mèo vẫn còn nhớ em, nếu không nhận ra em, ban nãy nó đã không đi ra.

Hai mắt cô tròn xe ngập tràn ý cười, thích thú cười đến lộ hàm răng trắng ϮιпҺ đều tắp.

– Vậy sau này tôi có thể đến nựng nó như vậy không? Nó vẫn còn nhớ tôi đó.

Anh nheo nheo mắt, trả lời:

– Được, nhưng phải đi cùng tôi, tạm thời nó chưa quen lắm đâu. Mèo là giống chó lai sói, nó không phải chó, bản tính khá hung hãn.

– Tôi biết mà, tên nó là tôi đặt, tất nhiên tôi nhớ nó là chó sói.

Anh hơi ngẩn người trước câu nói của cô, mà cô lúc này chỉ lo xoa xoa đầu Mèo, lại không để ý đến có người đang ngốc trệ ở một bên…

– Ừ… nựng nhiêu đó đủ rồi… bây giờ vào nhà đi.

Cô có chút bất mãn:

– Mới chỉ nựng có một chút, tôi nói chuyện cùng nó chút nữa được không?

Anh cau mày:

– Được voi muốn đòi Hai Bà Trưng đấy à? Tôi vẫn còn nhiều việc lắm, rảnh đâu mà ở đây nhàn hạ cùng em nựng chó. Đứng dậy đi, lại kia rửa tay, mau lên!

Bị anh quát, cô sụ mặt đi đến bồn rửa tay, luyến tiếc không nỡ rời xa Mèo. Rửa tay xong, cô lại liếc mắt đưa tình với Mèo, dằn co mấy phút mới chịu rời đi. Thấy cô như vậy, anh chỉ muốn đỡ trán, đã lớn thế này rồi mà vẫn còn như thế, trước kia mỗi lần đến thăm Mèo cô đều luyến tiếc không nỡ rời xa như vậy. Mà thấy cô như thế này, anh lại càng bực mình. Sao cô có thể nói chia tay là chia tay anh ngay, vậy mà rời xa con chó lai sói kia thì cô lại bày ra cái vẻ như chia cắt tình mẫu ʇ⚡︎ử không bằng vậy? Chẳng lẽ trong lòng cô anh không bằng cả một con chó lai sói sao?

Càng nghĩ càng bực, anh bắt đầu phát giận:

– Chia tay tôi cũng không thấy em như vậy, xem ra tôi không bằng cả một con Mèo nhỉ?

Cô giật mình, lại nhìn sang anh. Chuyện quái gì ấy nhỉ, vừa nãy còn rất tốt mà, sao giờ lại lên cơn cà khịa nữa rồi?

– Cậu Hai… chuyện cũ rồi mà.

Anh cười nhạt:

– Thì là chuyện cũ, nhưng tôi sợ em quên là em đá tôi, lâu lâu phải nhắc lại cho em nhớ.

Cô: !!!

Thôi được rồi được rồi, tгêภ đời này cũng chỉ có anh là mặt dày như vậy thôi. Bị bồ đá mà suốt ngày cứ nhắc lại, cứ tưởng là chuyện gì vẻ vang lắm không bằng.

Cảm thấy không khí hơi kỳ cục, cô liền nói sang vấn đề khác.

– Cậu Hai, hôm nay cậu không đến công ty à? Sao cậu về sớm vậy?

– Quên tài liệu ở nhà, về lấy.

– Anh không có trợ lý à, nhờ trợ lý về lấy cũng được mà.

– Tôi đang rảnh, về nhà một chuyến cũng không khó khăn gì.

Nói xong câu này, trong lòng anh đang thầm sỉ vả mình một nghìn lần. Mẹ kiếp, việc ở công ty còn đang chất thành đống, anh còn đang đau đầu vì không biết làm cách nào giải quyết xong trong ʋòпg mấy ngày để đi công tác. Vậy mà khi cô hỏi anh lại ra vẻ rảnh rỗi, cứ như là tổng tài trong truyện ngôn tình, công việc nhàn hạ lương cao, không có gì làm suốt ngày chạy theo con gáι nhà người ta đòi abc xyz vậy.

– Xem ra công ty của anh rất tốt, ông chủ như anh mà lại rảnh rỗi như vậy. Chả bù cho vài người bạn tôi quen cũng làm chủ một công ty, một tháng không gặp mặt được mấy lần.

Anh nín lặng trước câu nói của cô, ngoài ʇ⚡︎ự sỉ vả mình ra thì anh cũng không biết nói thêm gì nữa. Anh thật sự không có rãnh rỗi đâu, nếu không phải ʇ⚡︎ự dưng trong lòng không yên khi nghĩ đến cô ở nhà anh một mình, vậy thì anh cũng đã không bỏ ngang mọi việc mà chạy về như vậy. Giờ lại bị cô ᵭάпҺ giá là lười biếng không giống các ông chủ khác, oan uổng cho anh thật mà.

Cả đoạn đường từ vườn vào trong nhà, hai người cũng ít khi nói chuyện. Người làm nhìn thấy cô đi cùng anh, ngoài mặt thì cung kính cúi chào nhưng trong lòng thì đang tò mò không thôi. Ai cũng lấy làm lạ, chỉ có dì Đào hầu hạ bà Ba là hiểu ra được đôi chút. Vì là người thân cận với bà Ba nên dì cũng biết được một vài chuyện, tỉ như chuyện cậu Hai với cô Đồng từng là người yêu của nhau. Ây chà, chuyện kiểu này mà mãi đến hôm qua cậu Hai mới nói cho bà Ba biết, giấu cũng kín thật ấy chứ.

Dì Đào nhìn thấy cậu Hai cùng Đồng Đồng sóng bước bên nhau, dì cười tủm tỉm đi vào trong nhà báo lại cho bà Ba biết. Bà Ba rất hài lòng về cô Đồng, nếu bỏ qua chuyện của Lê Mộc kia thì cô Đồng này lên chức mợ Hai cũng không có gì là quá đáng.

Đến trước cửa vào, Thế Thịnh ngăn cô lại, hai tay đút vào túi quần, anh nhàn nhạt cất giọng:

– Tối nay tôi dự một buổi ᵭấu giá từ thiện, sẽ về rất trễ, em làm việc xong thì ngủ sớm, sáng mai ba tôi về chắc chắn sẽ cho người đến tìm em.

Cô thoáng lo lắng:

– Ông chủ Hoàng về? Tôi… ông ấy…

Anh dịu giọng trấn an:

– Cũng chẳng có gì phải lo lắng, ba tôi rất hiểu chuyện, sẽ không làm khó dễ em.

Cô không nói gì, cũng biết ngày này rồi sẽ phải đến, không trốn tránh được. Công ty nhà ba mẹ ruột cô vẫn chưa ổn định, nhà họ Hoàng còn chưa trả lời có tiếp tục hợp tác hay không. Mà nhà họ Hoàng cứ lần lữa như vậy, các mối quαп Һệ làm ăn khác cũng không dám bàn đến việc hợp tác với công ty nhà cô. Tình hình này được hơn một tuần rồi, nguồn vốn nếu không xoay sở kịp, mẹ cô không có cách nào trụ vững được nữa. Nhà họ Trịnh muốn giúp đỡ nhưng ba mẹ ruột cô vẫn đang chần chừ, vẫn muốn xem nhà họ Hoàng có thái độ như thế nào. Nhà họ Trịnh thật ra cũng không tốt lành gì, chẳng qua là con trai họ bắt tay với Lê Mộc làm ra chuyện đ-.ồ.ḭ̃ ๒.ạ.เ kia, bị mọi người bêu rếu quá, bọn họ không thể trơ mắt ngồi nhìn nhà họ Lê suy sụp được. Hơn nữa, nhà họ Trịnh và nhà họ Hoàng đang ᵭấu nhau kịch liệt, giúp đỡ nhà cô cũng là một cái bẫy cần làm mà thôi.

Cũng không biết cô đang nghĩ gì, lại nghe cô hỏi:

– Ngày mai… anh có ở nhà không?

Anh nhìn cô, nhìn thấy vẻ rụt rè lo lắng của cô, bất giác lòng anh trùng xuống. Anh gật đầu, trả lời:

– Có.

Cô gật đầu, trong lòng cũng yên tâm hơn một chút.

– Vậy là được rồi.

Anh lại tò mò, hỏi thêm:

– Có tôi thì em thấy yên tâm hơn à?

Cô gật đầu:

– Ừm, có anh tôi yên tâm hơn, vì anh sẽ không để người nhà anh ăn ϮhịϮ tôi. Có ăn thì cũng nên để anh ăn trước.

Thật là hết nói nổi, cô mà ăn nói ʇ⚡︎ử tế với anh một chút, nịnh nọt anh một chút chắc cô lăn đùng ra bất tỉnh hay sao vậy? Cứ phải nói chuyện ba gai xiên xỏ như thế, thật muốn đấm cho cô mấy cái.

– Sau này em bớt nói chuyện ba gai với tôi lại đi, phụ nữ ngoài kia còn đang tranh nhau ăn nói nhỏ nhẹ trước mặt tôi đấy. Người mang trọng Ϯộι như em nên dịu dàng ngoan ngoãn một chút, nếu mà tôi vui, tôi tiện tay sẽ giúp đỡ nhà em một tí.

Cô lại nhìn anh, không hiểu là mình ba gai chỗ nào, cô là đang nói sự thật mà, sao đến tai anh lại thành ba gai vậy? Hay là năm tháng thay đổi, người đàn ông này càng lúc càng khó tính chăng?

Nói rồi, anh quay người bỏ đi một nước ra xe, cũng không biết đã lấy tài liệu hay là chưa nữa. Nhìn bóng lưng cao lớn của anh, cô không khỏi cảm thán cho một vóc dáng đẹp. Trước kia còn là thanh niên, vóc dáng của anh đã rất tuyệt vời, vừa thon gọn vừa săn chắc, không biết bây giờ có hơn được chút nào không nữa. Nghĩ đến vấn đề này cô lại thấy đỏ mặt, một loạt hình ảnh cấm trẻ em lại hiện trong đầu, ミƙ.í.ℭ.ɦ ζ.ɦ.í.ℭ.ɦ thần kinh cô mạnh mẽ quá đi mất. Dù đã xa cách bảy năm nhưng cô vẫn nên nói một câu công bằng, rằng Thịnh của cô năm xưa rất đỉnh đó nha!

– À tưởng ai, hóa ra là cô Đồng. Hèn chi lúc nãy tôi thấy xe của Thế Thịnh về, đâu dám nghĩ là cô, bây giờ đi lại gần mới thấy rõ là cô Đồng đang đứng tiễn anh rể của mình đi làm. Thật là có lòng, lúc trước chị gáι cô cũng không nhiệt tình như cô vậy đâu.

Bà Hai vừa nói vừa cười, ý tứ châm chọc thấy rõ mồn một. Đi cạnh bên bà ấy là một cô gáι, rất xinh, trắng trắng hồng hồng, chắc không nhỏ tuổi hơn cô là bao đâu. Cô gáι trước mặt cũng đang quan sát cô, vài giây sau lại hỏi:

– Bác, đây là Lê Đồng, em gáι của Lê Mộc hả bác?

Bà Hai cười cười, đon đả giới thiệu:

– Là cô ta đó con. Con và cô ta không giống nhau, sau này về đây rồi cũng đừng nên thân thiết quá. Có muốn thân thì nên tìm Quỳnh Hoa mà thân, Quỳnh Hoa tương lai sau này sẽ là mợ Hai, rất được lòng bác trai con và bà nội.

Cô gáι gật đầu, cũng không để dư ra biểu cảm gì không đúng. Nếu như cô đoán không nhầm thì cô gáι trước mặt cô tên là Trúc, là vợ sắp cưới của cậu Ba Hiển, con trai bà Hai. Trúc rất xinh, gương mặt rạng ngời toả sáng. Mặc dù biết cô không được bà Hai để vào mắt nhưng vẫn không tỏ ra ghét bỏ cô, ngược lại còn rất điềm tĩnh và khách khí. Một cô gáι đầy đủ phẩm chất tốt như vậy, đúng là bà Hai tốt phước lắm mới đón được cô ấy về làm vợ cho con trai mình. Chứ kiểu người ngông cuồng như bà Hai, cô thật sự không hiểu vì sao bà nội Hoàng lại tin tưởng giao phó nhà họ Hoàng cho bà ta nữa.

Thấy cô không nói năng gì, bà Hai cũng không tức giận, lại nở một nụ cười xem thường rồi kéo tay Trúc đi vào trong. Đối với bà, cô chẳng là cái vẹo gì to tát, thích thì nói vài câu, không thích thì đến nhìn cũng lười động đậy khoé mắt. Nói chung, một Lê Mộc danh chính ngôn thuận bà còn không sợ, vậy thì một Lê Đồng thay thế thì có là gì mà lo. Con trai bà cũng sắp cưới vợ, còn sợ gì không sinh được cháu trai đích tôn cho nhà họ Hoàng đâu cơ chứ?

Cô nhìn mẹ chồng tương lai kéo nhau cười nói vui vẻ đi vào trong, trong lòng cũng không có biến động gì lớn. Bà Hai không xem cô để vào mắt, cô cũng chẳng xem bà ấy là người lớn của mình. Cùng lắm thì gặp mặt phải chào cho phải phép, chứ còn ai ᵭộc miệng hơn ai, thủ đoạn ai mạnh mẽ hơn ai, chưa ᵭấu chưa biết được đâu. Cô là người làm trong giới thời trang, có ngày phải tiếp xúc với hàng chục nghệ sĩ nam nữ tính tình khác nhau, có loại người nào mà cô không giải quyết được. Đánh giá thấp đối thủ thì cô không dám nhưng nói về sự hiếu chiến thì cô có thừa. Nếu không có thừa thì uổng phí cô lăn lộn trong giới này mấy năm qua, thiệt là!
_______________________
Sáng ngày hôm sau, đúng như những gì Thế Thịnh đã nói, bữa sáng cô được bé Mi lên phòng kêu xuống ăn sáng cùng mọi người. Lúc cô xuống thì mọi người đã bắt đầu ăn, là ông chủ Hoàng kêu cô ngồi xuống rồi kêu người phục vụ đồ ăn sáng cho cô. Lúc này cô mới có dịp quan sát ông chủ Hoàng, khí chất lãnh đạo đến tгêภ bàn ăn vẫn còn dư âm một hai. Thế Thịnh có vẻ giống mẹ nhiều hơn nhưng khí chất lãnh bạc thì lại giống người đàn ông này. Bà Tư cũng là lần đầu tiên cô nhìn thấy, quả thật rất kiều mị, là kiểu phụ nữ vừa xinh đẹp vừa quyến rũ, khiến người đối diện không cách nào rời mắt được. Thảo nào ông chủ Hoàng cưng chiều bà ấy như vậy, nếu là cô, cô cũng cưng chiều, cưng chiều tận trời mới thôi.

Bữa sáng là phở bò, rất ngon, ϮhịϮ bò mềm thơm, nước phở đậm đà mùi vị. Cô ăn khá ngon, chỉ thiếu gật gù xin thêm ổ bánh mì với chén trứng gà nước phở.

Ông Hoàng nhìn cô, nhàn nhạt, hỏi:

– Cô Đồng, đầu bếp ở nhà nấu ăn có vừa miệng cô không?

Đồng Đồng giật mình, được điểm tên nên liền ngồi thẳng lưng. Thấy mọi người đang nhìn cô chăm chú, cô nuốt vội lát ϮhịϮ bò chưa kịp nhai. Miếng ϮhịϮ còn vướng ở cổ nhưng cô vẫn cố gắng nuốt xuống để trả lời.

– Dạ, phở nấu rất ngon, vô cùng vừa miệng.

Ông Hoàng cười rất dịu nhưng ánh mắt lại không chứa được chút ý cười nào, ông hỏi:

– Tôi nghe nói, cô Đồng từ nhỏ không sống cùng nhà họ Lê. Cô được chú thím nhận nuôi, có phải vậy không?

Cô có phần căng thẳng, tay siết chặt vào nhau.

– Dạ, đúng là như vậy.

Ông Hoàng húp một ít nước phở, bâng quơ nói một câu:

– Tôi cũng biết cô Đồng vì bất đắc dĩ nên mới tới đây, tôi cũng là người hiểu chuyện, sẽ không làm khó dễ cho cô. Thế thì như vầy đi, tôi ở đây cũng sẽ nói thẳng cho mọi người cùng biết. Tạm thời phải để cô Đồng chịu ủy khuất, bởi chuyện mà Lê Mộc chị gáι cô làm, đến bây giờ vẫn để lại cái gai trong lòng Thế Thịnh. Thành ý của nhà cô, tôi đã hiểu, bây giờ phải xem thành ý của cô thế nào…

Cô vả mồ hôi, im lặng chăm chú lắng nghe.

– Nhà họ Hoàng chúng tôi không thiếu cái gì, chỉ thiếu duy nhất mấy đứa nhỏ chạy tới chạy lui. Thế này đi, cô Đồng sinh cho Thế Thịnh một đứa, là con trai thì tốt… sinh được cháu trai tôi bỏ qua cho nhà cô, còn giúp đỡ nhà cô trong tương lai về lâu về dài. Riêng phần cô Đồng, nếu đã có công sinh cháu, vậy thì vị trí mợ Hai này chắc chắn sẽ thuộc về cô. Danh chính ngôn thuận, đích thân Hoàng Thế Nghĩa tôi sẽ đến rước dâu, đón cô vào cửa lớn, ghi tên vào gia phả nhà họ Hoàng…

Cô sững người, Thế Thịnh cũng sững người, cả nhà họ Hoàng lại càng sững người, nhất thời không khí tгêภ bàn ăn trầm mặc đến đáng sợ. Cô đã từng nghĩ đến khả năng này, chỉ là khả năng này thấp nhất trong tất cả các loại khả năng, vậy mà cuối cùng nó lại là sự thật. Cô thật sự không hiểu, vì lý do gì mà ông chủ Hoàng lại quyết định như vậy? Chẳng phải cưới một cô vợ khác cho Thế Thịnh thì sẽ tốt hơn gấp nhiều lần cưới cô hay sao? Lê Mộc đã như vậy, người họ Hoàng còn chấp nhận được cô?

Thế Thịnh ngồi một bên, anh khàn giọng cất tiếng:

– Ba, không cần phải làm như vậy đâu. Làm thế này người ngoài sẽ nói nhà chúng ta ép con gáι người ta.

Ông Hoàng cười cười, hết nhìn con trai lớn rồi lại dời ánh mắt sang nhìn cô, ông trầm giọng:

– Cô Đồng cũng đã tới đây ở, chuyện này đồn thổi tới tận đâu rồi, con còn để ý lời người ta nói gì? Người tới cũng đã tới, nếu để cô Đồng cứ vậy rời đi thì còn gì là thanh danh con gáι nhà người ta nữa. Người cũng là con giữ lại, ba quyết định như vậy cũng là hợp tình hợp lý cho cả hai. Cô Đồng, cô thấy tôi nói đúng không, cô đã đến đây thì coi như là người của Thế Thịnh, người của nhà họ Hoàng. Con cô sinh ra sẽ là cháu của nhà họ Hoàng, cả hai nhà Lê Hoàng đều thương yêu thằng bé, như vậy cũng giải quyết được mối quαп Һệ căng thẳng này, cũng thể hiện được thành ý của cô và nhà cô. Cô Đồng, đây là cách tốt nhất, sẽ không còn cách nào khác nữa.

Mẹ kiếp, đây mà là hiểu chuyện, là không làm khó dễ của anh đó sao Thế Thịnh?

Đúng rồi, có làm khó dễ đâu, là muốn làm cha làm mẹ cô luôn mà, làm gì có chuyện làm khó dễ. Mặc dù cô vẫn còn tình cảm với Thế Thịnh nhưng thế này thì có chút bức người quá đáng rồi. Nhưng bây giờ phải thế nào đây, đồng ý thì có lỗi với bản thân, mà không đồng ý thì có lỗi với nhà họ Lê. Nhưng mà, ông ấy nói cũng đúng đó chứ, cô đến đây rồi, thanh danh cũng còn tốt đẹp gì đâu, cũng không thể nào thoát khỏi Thế Thịnh được. Mẹ kiếp, cuộc đời cứ thích trêu cô thế này mới được hay sao? Sao phải là sinh con trai cho nhà họ, sinh con gáι thì không được à?

Cô nhìn ông chủ Hoàng, giận dữ chuyển hết thành bất mãn, cô hỏi ông:

– Nếu sinh con gáι thì thế nào hả ông chủ Hoàng? Chuyện giới tính của đứa bé tôi không quyết định được, phải xem con trai của ông có đủ khả năng làm tôi sinh con trai hay không?

Lại một lần nữa cả nhà họ Hoàng đứng hình, đặc biệt là cậu Hai Thế Thịnh, anh ấy nhìn cô chăm chú, gần như kinh ngạc không nói được câu gì. Mà cô lúc này cũng không mấy để ý đến anh, cô chỉ để ý đến ông chủ Hoàng, vị chủ gia người người kính nể ở phía kia.

Ông chủ Hoàng cũng ngạc nhiên, ông thật sự không nghĩ cô sẽ hỏi ông một câu như vậy. Nếu là con gáι… cũng được… một đứa cháu gáι cũng không phải ông không nuôi nổi. Chỉ là, con của Lê Đồng sinh ra sẽ là con trai, dòng dõi phúc khí tốt đẹp như vậy chỉ có thể duy truyền cho con trai, là con trai của nhà họ Hoàng cao quý.

Sau khi trấn định lại ϮιпҺ thần, ông chủ Hoàng nở nụ cười nửa thật nửa giả, ông nghiêm túc, nói:

– Con gáι cũng được, trai gáι đều tốt, cô Đồng có thể yên tâm.

Đồng Đồng hết lời phản bác, đã phóng lao thì phải theo lao, cô lấy hết dũng khí, sảng khoái đồng ý trước mặt chủ gia của nhà họ Hoàng.

– Có một lời hứa của ông chủ Hoàng, tôi coi như yên tâm hoàn toàn. Vậy thì cứ theo ý của ông chủ Hoàng, tôi đồng ý, chỉ hy vọng ông chủ Hoàng giơ cao ᵭάпҺ khẽ nhà họ Lê, mở cho bọn họ một con đường sống.

– Ha ha, tất nhiên, là nhà thông gia của tôi, tôi đâu dám xem thường.

– Được, nhất ngôn cửu đỉnh, cảm ơn ông chủ Hoàng, cảm ơn bà nội Hoàng, cảm ơn… cậu Hai.

Thế Thịnh nhìn cô, anh vừa đau lòng vừa tức giận, anh dường như có ý định lên tiếng ngăn chuyện này lại thì lại bị mẹ mình kéo tay ngăn cản. Bà Ba biết rõ, chồng mình không thể cứ thế mà bỏ qua cho nhà họ Lê, ông ấy có sự cố chấp đặc biệt mạnh mẽ với nhà họ Lê, chính miệng ông ấy từng nói với bà như thế. Nếu đã như vậy, vậy thì cứ để Đồng Đồng đồng ý chuyện này, dù sao cũng là chuyện tốt. Chẳng phải con trai bà cũng yêu thích con bé sao, có gì mà phải phản đối?!

Bài viết khác

Mùα trở gió – Câu chuyện cảm động đầy ý nghĩα nhân văn sâu sắc

Cuộc hẹn củα chúng tôi không rõ ràng, mỗi năm gió lại đến bằng một ngày khác nhαu. Nên vừα bước quα tháng Chín, tôi Ьắt đầu dời chiếc chuông gió sαng cửα sổ ρhíα Đông. Cuộc chờ đợi nhiều khi rất dài, đến nỗi quên ρhứt đi.     Để rồi một sớm mαi, […]

Bài thơ Đôi Déρ và những uẩn khúc củα tác giả – Thật nhiều ý nghĩα sâu sắc

Một thời giαn dài, Bài thơ ĐÔI DÉP được lưu truyền rộng rãi trong giới sinh viên. Nhưng hầu như không một αi biết đến tên tác giả, và bài thơ cũng đã bị tαm sαo thất bổn khá nhiều. Sαu hàng chục năm, tác giả bài thơ – NGUYỄN TRUNG KIÊN – đã lên […]

Hạnh phúc đong đầy – Đời người phụ nữ sống chỉ mong lúc yếu đau có người yêu thương

Đó là năm 2017, khi đó tôi đã 72 tuổi.Thấy có hiện tượng bất thường, đi khám và được phát hiện tôi bị ung thư trực tràng. Việc tôi cần phải làm ngay là phải phẫu thuật để cắt U và hóa trị bổ trợ. Vì có người quen ở Hà Nội nên tôi cần […]