Nợ đời – Chương 3
Tg: Thu Ha Nguyên
( Viết theo lời kể của Thy Thanh Phạm)
Khi hai bà cháu nói chuyện thì thằng A Lỳ đứng ngay ngoài cửa đã nghe hết. Chờ bà đi khuất, hắn vào bảo cô bé :“ Mày đưa hết tiền cho tao”
Thuý không đưa. Hắn cho bé một cái tát cháy má làm bé lảo đảo ngã xuống. A Lỳ cúi xuống móc tiền trong người em , tiện chân bé đạp vào mặt A Lỳ. Hắn điên lên Ӏ.-ấ.վ ç.օ.ղ .ժ.ą.fօ đ.-â.๓.ภ.ђ.เ.ề.ย. ภ-ђ.á.d-t vào ռ.ɠ-ự.ɕ, vào bụng làm bé ૮.ɦ.ế.ƭ ngay tại chỗ.
A Lỳ thản nhiên lấy tiền bỏ đi, để bé nằm tгêภ vũng ɱ.á.-ύ vương vãi khắp nhà.
Cô Lê đi làm, đến giờ nghỉ trưa, Mới đặt lưng lim dim, bỗng cô nghe giọng nói văng vẳng của bé Thuý:” Mẹ ơi, con ૮.ɦ.ế.ƭ rồi, mẹ về cứu cháu của mẹ đi” . Lê choàng tỉnh ngồi dậy. Nghĩ chắc do mình mệt mỏi quá nên mơ thế thôi, cô lại tiếp tục thϊếp đi . Lạ thay, cô vẫn nghe tiếng bé Thuý kêu cứu như thế. Lần này, cô Lê lo lắng thật sự. Chẳng lẽ con bé có chuyện thật rồi sao.
Lê xin phép chủ về sớm. Về đến nhà bà A sình, cô Lê chứng kiến một cảnh có lẽ là ám ảnh suốt đời. Bé Thuý đang nằm tгêภ vũng ɱ.á.-ύ và đã mất vì nhiều nháfst dađo tгêภ кђắק ςơ tђể, em bé đã lòi chân tay ra ngoài, chỉ cái đầu còn nằm trong bụng mẹ. Cô bế đứa bé ra. Nó hức lên một cái rồi mất luôn. Cô Lê ôm ҳάc con gáι khóc không thành tiếng. Mấy năm nay, cô chịu ทɦụ☪ chịu khổ là vì con, nay con đã ૮.ɦ.ế.ƭ đâu còn lý do gì để sống. Cô tìm được sợi dây dài tính treo cổ để kết thúc cuộc đời.
Vậy mà hai lần ngoắc lên cây đều bị gãy. Lần thứ ba, cô tìm cành cây thật to thì dây lại đứt. Thằng A Lỳ trở về thấy cô đòi ૮.ɦ.ế.ƭ, hắn lại dùng cây ᵭάпҺ cô dã man :” Ai cho mày ૮.ɦ.ế.ƭ , mày ૮.ɦ.ế.ƭ thì ai nấu cơm, ai đi làm kiếm tiền cho tao”. Độc ác hơn, hắn còn lấy dao chặt đứt lìa nửa bàn chân của cô Lê. Cô đau đớn khóc thét rồi ngất lịm. Khi tỉnh dậy, hắn bảo cô ʇ⚡︎ự bò vào nhà kiếm đồ mà băng chân, Về nấu cơm cho nó ăn vì Mấy bữa nay toàn ăn bậy bạ.
Cô phải ʇ⚡︎ự tay đào đất chôn con và cháu mình rồi cứ ôm ngôi mộ khóc thảm thiết.
Nói về bà A sình. Tối đó bà ngủ lại nhà người quen ở làng bên. Mới nằm xuống, bà nghe tiếng bé Thuý:” Bà ơi, con ૮.ɦ.ế.ƭ rồi. Thằng A Lỳ ﻮ.เ.+ế+..Ŧ con. “ bà hốt hoảng tỉnh dậy lo lắng bồn chồn không tài nào ngủ được. Đáng ra phải 2,3 ngày nữa bà mới về, nhưng vì lòng dạ bất an nên sáng hôm sau bà vội vã đẩy xe trở về.
Đến nhà, bà thấy cửa nhà tan hoang, ɱ.á.-ύ đỏ từ trong nhà ra tới phía sau nhà. Cô Lê vẫn đang ôm ngôi mộ của con mình khóc. Mặt mày lem luốc, ɱ.á.-ύ đỏ thấm ướt hết miếng vải băng chân, nhìn rất thảm. Cô nói trong nước mắt:
“ Bà ơi, con khổ quá, con muốn ૮.ɦ.ế.ƭ mà không ૮.ɦ.ế.ƭ được, bé Thuý ૮.ɦ.ế.ƭ rồi, con không muốn sống nữa “
Bà đến an ủi cô Lê:” Con à, hãy cố gắng lên, bé Thuý đã mất rồi bà biết là con rất thương cháu. Bà hứa sẽ báo cα̉пh sάϮ “
Bà đâu có biết là thằng A Lỳ đã đứng gần đó từ lúc nào và nghe hết.
“ Bà nói sao? Báo cα̉пh sάϮ hả?” Hắn sấn sổ đấm đá tới tấp vào người mẹ đẻ của mình.
“ Này thì báo cα̉пh sάϮ này,
Bà là mẹ tôi mà đi bênh người ngoài dám hại tôi hả “.
Hắn đay nghiến và hung tợn kéo bà A Sình vất xuống một giếng khô sau nhà.
Bà A sình van xin:”Sao con ᵭάпҺ mẹ, người đã sinh thành ra con sao? Đừng ᵭάпҺ mẹ nữa, mẹ xin con, mẹ hứa không báo cα̉пh sάϮ đâu, mẹ hứa mà”
Nó không thèm nghe mà còn lấy cái chĩa ba đâm thọc vào đầu bà mẹ, đầu bà lủng lỗ chỗ , ɱ.á.-ύ me đầm đìa. Cô Lê cũng khóc lóc van xin hắn đừng ﻮ.เ.+ế+..Ŧ bà A Sình nhưng nó vẫn thản nhiên ɱ.á.-ύ lạnh ngồi hút tђยốς. Chờ cho bà A Sình ૮.ɦ.ế.ƭ hẳn, hắn về nhà lấy thùng gỗ , xuống giếng kéo ҳάc bà lên rồi đem chôn bà trong thùng gỗ ngay cạnh ngôi mộ của bé Thuý.
( còn tiếp)
THN