Nợ đời – Chương 1
Tg: Thu Ha Nguyên
(Viết theo lời kể của Thy Thanh Phạm)
Chuyện xảy ra cách đây hơn 30 năm , kể về cuộc đời của một ni cô do chính bà kể lại.
Ngày ấy bà Lê là một cô gáι xinh đẹp , gia đình cô lại rất nghèo. Học hết lớp 9, cô bỏ học để đi làm thuê làm mướn nhằm giúp đỡ gia đình. Trong thời gian đi giúp việc một số gia đình người Hoa, cô đã học được ít tiếng Trung tuy không nhiều nhưng cũng nghe được tàm tạm
Năm 18t, cô quen một thanh niên và kết hôn với chàng trai này. Hai vợ chồng nghèo nhưng rất yêu thương nhau. Sau 13 năm bên nhau, họ đã có một cô con gáι 12t tên là Thuý. Lúc này cô Lê đã 31t. Cái nghèo vẫn dai dẳng bám theo gia đình họ mặc dù cả hai vợ chồng rất cố gắng làm việc. Mỗi khi làm ra tiền thì lại xảy ra việc phải chi. Vì vậy không bao giờ thấy có tiền để dành dư giả . Cô Lê cũng cảm thấy buồn cho cuộc đời mình. Trong khi đó, bạn cùng thời với cô nhiều người rất khấm khá. Mấy người bạn bắt đầu dèm pha: “ Mày xinh đẹp đâu thua ai thế mà lấy cái thằng chồng gì bất tài thế. Không lo nổi cho vợ con một bữa ăn tươm tất . Ăn bữa nay lo bữa mai“
Lê nghe thì biết thế, buồn nhưng chưa bao giờ có câu tiếng gì phàn nàn cả. Tuy nhiên thi thoảng cô cũng có vài câu khó nghe và buông tiếng thở dài.
Một lần, cô đi làm mướn ở tгêภ thị trấn thì gặp chị Hường là người Thành phố về chơi. Chị nói chuyện rất hay, luôn vẽ ra cuộc sống đáng mơ ước ở nước ngoài.
Chị hỏi thăm Lê: “ Em có gia đình chưa? “ Lê thật thà: “Em đã có chồng và một con gáι 12tuổi. Cuộc sống của gia đình em rất nghèo khó, mặc dù tụi em đã cố gắng rất nhiều nhưng vẫn không thể khá hơn được
Chị Hường: “ Chị biết một ông này người Trung Quốc, khoảng bốn mấy gần năm mươi. Ông rất giàu có, đang muốn cưới một người vợ Việt Nam. Tiêu chuẩn có thể là gáι lỡ thì, ly hôn chồng hoặc chồng ૮.ɦ.ế.ƭ. Nếu em muốn đổi đời thì về ly dị đi nhé . Ông ấy sẵn sàng nuôi con em và lo cho nó luôn. Em chỉ cần học vài tháng tiếng Trung nữa là được.
– Không cần đâu chị. Em có biết một ít tiếng Trung , Có thể nghe được
– Ồ, vậy quá tốt. Sẽ rút ngắn thời gian lên đường.
Không biết chị ta có ma thuật gì không mà nói thế nào Lê cũng thấy hay và tin tưởng là chị ấy đang thật tâm giúp mình.
Lê đem chuyện kể cho lũ bạn, nghe xong đứa nào cũng nói: “ Mày nhận lời đi, có cơ hội đổi đời mà bỏ qua thì phí. Mày về bỏ ngay thằng chồng hãm tài đi, ở với nó là cứ phải chịu cảnh nghèo khổ hoài “
Rồi cô cũng đem chuyện kể cho cha má và anh chị em mình. Ngược với đám bạn, nhà cô ai cũng can gián, không muốn cho cô đi. Cha má khuyên :“ Tại sao con lại đi tin người đàn bà đó. Con ở đây với chồng con, có rau ăn rau có cháo ăn cháo. Được ở quê hương gần cha mẹ anh chị em. Đến xứ người, làm sao con biết được họ là người thế nào, đối xử với con ra sao. Đừng đi con ạ”
Các anh chị ai cũng phản đối dữ dội. Thế mà cô Lê vẫn bỏ ngoài tai, vẫn nhất quyết tin tưởng người đàn bà kia và quyết định đi theo bà ta. Chuyện rồi đến tai chồng của Lê. Anh ấy đã qùγ xuống khóc và nói:” Em ơi, đừng có bỏ anh, bỏ con. Anh hứa sẽ cố gắng làm việc nhiều hơn để cải thiện cuộc sống của gia đình mình”
Cô Lê: “ Sao tao phải tin mày, ở với mày hơn 10 năm mà có thấy một ngày sung sướиɠ đâu, nghèo vẫn hoàn nghèo, tao sẽ lấy được chồng giàu để cho mày xem. Biết đâu sau này tao sẽ gởi tiền về bố thí cho mày một ít “
Chồng:” Em nỡ bỏ lại chồng con sao? Sao em nhẫn tâm quá vậy?”
Cô Lê: “ Tao bỏ chồng chứ không bỏ con. Chồng tao hứa sẽ lo luôn cho con của tao”
Giống như ma đưa lối quỷ đưa đường, đầu óc cô Lê chỉ nghĩ đến việc ra đi và luôn nghĩ cô Hường là người tốt, tin tưởng một cách tuyệt đối
( còn tiếp)
THN