Đứa con hoang – Trái tim của người Mẹ : Chương 3

Tác giả: Thạch Thảo

3. Đã ba ngày kể từ khi Nhẫn theo mẹ Lan lên Hà Nội. Ở đây nó có một căn nhà hai tầng, có một căn phòng nhỏ với giường riêng. Bàn học, tủ sách, tủ đồ chơi đều đầy đủ đồ dùng. Mẹ Lan còn mua cho nó một cây đàn để luyện tập. Nhẫn không thích những thứ đó, con bé đã quen sống ở quê, trẻ con lấy bông lau tập trận, lấy đá chơi cờ, những thứ này xa lạ với nó quá.

Suốt mấy ngày này, mẹ Lan đi sớm về khuya, chỉ nấu cho Nhẫn bữa cơm sáng rồi khóa nó lại trong nhà, dặn dò cách hâm lại nồi cơm cho chín rồi bỏ ra ăn. Khung cảnh mẹ con đoàn viên của hai mẹ con sau bao năm xa cách không giống như nó hằng tưởng, ai vẫn làm việc nấy. Mỗi lúc gẩy những hạt cơm hâm lại nhiều lần đến nỗi đã đổ mồ hôi, Nhẫn lại nhớ về ánh mắt hiền từ và nồi cá kho của mẹ Huệ. Thế là con bé lại mang con gấu bông cũ mèm mà mẹ mua cho từ hồi lớp 1 ra ôm.

– Mẹ ơi… Con nhớ mẹ quá.

Nó thủ thỉ với con gấu bông một hồi thì nghe thấy tiếng cửa mở. Mẹ Lan chân nam đá chân chiêu bước vào, tгêภ người nồng lên hơi ɾượu. Nó ngơ ngác nhìn, trong lúc đó, mẹ Nam đã vấp phải cạnh bàn, ngã xuống đất.

Nhẫn hốt hoảng chạy lên đỡ, mẹ Lan đang cơn say thấy người chạm vào mình thì đẩy nó ra. Nhẫn đau đến nỗi nhe răng nhưng vẫn cố ngồi dậy để đỡ mẹ. Bà nhìn nó thật kỹ, bỗng nhiên hỏi:

– Mày nhìn gì tao?

– Dạ…

– Mặt mày cứ trơ trơ ra! – Bà nói rồi cầm con gấu bông của Nhẫn lên. – Cái gì đây? Mày vẫn nhớ đến con mẹ thôn quê của mày chứ gì? Mày quên ai đẻ mày ra rồi hả con ranh?

– Mẹ… Mẹ trả cho con!

Nhẫn cuống lên khi thấy mẹ Lan cầm con gấu bông, sự vội và của con bé khiến bà càng thêm ngứa mắt. Móng tay nhọn của bà đâm sâu vào gấu, rồi xé toạc nó ra. Những sợi bông trắng ngà xổ khỏi lớp vải rách tơi tả, con gấu đi cùng tuổi thơ của Nhẫn cứ thế tan tành dưới bàn tay người mẹ. Nó nhặt từng mảnh vải lại, khóc lên.

– Còn khóc hả?

Mẹ Lan túm lấy tóc Nhẫn, rồi giáng xuống mặt con bé một cái tát. Bên má nóng lên, Nhẫn lại nhớ về cái ᵭάпҺ của đám trẻ con. Xưa nay nó nghĩ rằng chỉ có những người xa lạ mới có thể ᵭάпҺ mắng mình. Chưa bao giờ Nhẫn nghĩ, cái tát đau đến mức thù hằn như thế này lại đến từ một người mẹ.

Tóc mẹ Lan xổ ra, bà rít lên trong kẽ răng:

– Mày còn dám nhìn tao! Mày vô ơn y hệt thằng bố mày! Tại sao tao lại đẻ ra mày cơ chứ? Đáng ra lúc đẻ ra mày tao nên Ϧóþ ૮.ɦ.ế.ƭ mày!

Bà nói rồi vươn tay ra đặt lên cổ Nhẫn thật, cứ thế từ từ ҳιếϮ lại như muốn Ϧóþ ૮.ɦ.ế.ƭ nó. Nhẫn khó thở, lại hoảng sợ trước sự đιêи ¢υồиɢ của mẹ mình, mặt nó đỏ gằn lại… Nhân lúc mẹ Lan mất đà ngã sang một bên, nó gạt bà ra để chạy biến vào trong phòng, khóa cửa lại.

Ở bên ngoài, người đàn bà vừa khóc vừa cҺửι, dường như càng khiến nó đau khổ, bà lại càng vui sướиɠ:

– Mày quên con mẹ quê mùa của mày đi. Cả đời này mày đừng hòng gặp lại nó nữa. Mày mà ngoan tao còn cho mày tí cơm mà ăn. Nếu không thì đừng có trách tao. Mở cửa ra!

Mẹ Lan đá cửa thình thình suốt mấy phút đồng hồ. Nhẫn sợ hãï trốn dưới gầm giường, ngay cả thở cũng không dám thở. Cổ họng và hai bên má nó lúc này vẫn đau rát. Cảm giác bị người thân ruột ϮhịϮ ᵭάпҺ như kẻ thù còn đau rát hơn hết thảy.

Nó lại nhớ đến mẹ nuôi của mình ở dưới quê, không nhịn được bật khóc. Nó từng hứa rằng sẽ mạnh mẽ, nhưng làm thế nào mới có thể mạnh mẽ được đây?

Cứ như thế, chẳng biết Nhẫn thϊếp đi từ lúc nào. Nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã sáng mất rồi, còn nó thì lịm đi dưới gầm giường cả một đêm. Qua một đêm, vết thương tгêภ mặt càng đau, kiểu đau như ong chích, vừa nhói vừa ngứa. Cả người Nhẫn lạnh toát, lại khát nước. Nó nghĩ giờ này mẹ Lan đã đi làm rồi, nên mới lén mở cửa ra.

Khi Nhẫn xuống dưới bếp, nào ngờ lại gặp mẹ Lan. Bà đeo tạp dề, đang nghiêng người thử đồ ăn trong nồi, búi tóc hơi thấp cực kỳ dịu dàng, nhưng hai bên má còn đau khiến nó nhớ lại người mẹ đιêи ¢υồиɢ hôm qua. Nhẫn lùi lại phía sau định chạy trốn, nhưng mẹ Lan đã nhận ra có tiếng động ở phía sau lưng mình. Bà quay người lại, rưng rưng nhìn nó:

– Huyền ơi, con dậy rồi à?

Nó gật đầu với ánh mắt cảnh giác.

Mẹ Lan chấm nước mắt, cầm một con gấu bông thật lớn về phía Nhẫn:

– Hôm qua mẹ xin lỗi con gáι yêu. Mẹ say quá, ở thành thị này mẹ cũng có nhiều nỗi khổ, muốn uống chút ɾượu để giải tỏa, nhưng lại trút giận lên con. Từ qua đến giờ, mẹ hối hận, đau không chịu được. Con gáι ơi, mẹ biết là mẹ sai, nhưng con tha thứ cho mẹ lần này nhé. Con gấu này coi như mẹ đền cho con, có được không?

Nhẫn nhìn con gấu bông to thật to, trông xịn gấp trăm lần con gấu nhỏ cũ mèm của nó. Nhưng những kỉ niệm mà con gấu bông nhỏ kia đã gắn bó cùng Nhẫn, không có gì bù đắp nổi. Nó vẫn im lặng để cho mẹ Lan ôm mình, song lòng lại có cái gì đó mất mát.

Nó muốn gặp mẹ Huệ…

Nhẫn vẫn ấp ủ kế hoạch viết thư cho mẹ nuôi ở dưới quê. Mặc dù mẹ không cần nó nữa. Chắc mẹ vẫn sẽ chịu nghe nó nói lảm nhảm về những điều mới lạ mà nó thấy ở tгêภ này. Hồi đó người ta gọi nhau bằng điện thoại bàn, nhưng ở dưới quê chưa có thứ đó, toàn phải liên lạc bằng thư từ, điện tín, mà chi phí cũng không phải rẻ. Nó tiết kiệm mãi mới được một ít tiền mua cho mẹ nuôi một chiếc khăn len và một tờ giấy viết thư, đang định viết thì mẹ Lan gõ cửa, bảo nó ra có việc gấp.

Mẹ đưa cho nó hai bộ quần áo mới, rồi bảo nó chọn một bộ đem thay luôn còn đến gặp bà nội. Nhẫn chỉ nghe người ta nhắc đến bà nội mấy lần, chứ chưa gặp mặt bao giờ. Mẹ Lan nhắc nhở mãi rằng bà rất khó tính, “Con phải ngoan ngoãn, đừng làm bà phật lòng thì cái gì cũng có cả. Hai mẹ con sau này sẽ đỡ khổ hơn.”

Nhẫn câu được câu chăng gật đầu, sau khi ăn diện tươm tất, nó được mẹ đưa đến một ngôi nhà rất lớn, có ba tầng và một vượt cây rộng. Đây là nhà của bà nội. Nói là bà nội cũng danh không chính ngôn không thuận. Trước kia mẹ và bố Nhẫn yêu nhau, tình yêu tuổi trẻ kéo dài được bốn năm đại học. Chuyện gì đến cũng đến, bố Nhẫn đi du học thì mẹ biết rằng mình có thai. Cậu thanh niên không muốn trói buộc tương lai vào chuyện vợ con nên chủ động chia tay với người yêu khi ấy đã sắp sinh. Dù đã đổi mẹ ruột, Nhẫn sinh ra vẫn là đứa trẻ không có bố. Mẹ vất vả nuôi nó đến năm hai tuổi thì hai người lạc mất nhau.

Giờ bố Nhẫn đã mất khi chưa lập gia đình, bà nội nghe tin con trai có một đứa cháu thất lạc cũng tìm kiếm khắp nơi.

Hiểu được điều đó, Nhẫn không thấy giận những hành động hôm qua của mẹ Lan nữa. Bà cũng là người số khổ, khổ vì sinh ra và nuôi lớn nó, đứa con của một người đàn ông không thương bà.

Khi Nhẫn đến nơi, bà nội đang ngồi đọc sách bên một chiếc ghế mây, thấy hai người, bà nâng cặp kính lên, nhìn với vẻ nghi ngờ.

Mẹ Lan nhỏ giọng nói:

– Mẹ ạ. Con bé là Huyền, là cháu của mẹ.

Người bà lớn tuổi rồi mà vẫn luống cuống tay chân khi nghe thấy ba chữ “cháu của mẹ”. Bà run run vẫy Nhẫn về phía mình. Được mẹ gật đầu, con bé ngoãn ngoãn lại gần bà. Tгêภ người bà nội rất thơm mùi trầu và ấm áp. Bà ôm chặt Nhẫn mãi chẳng nói lên lời, giống như muốn tìm kiếm chút hơi ấm nào đó từ tгêภ người con bé. Nhẫn thấy sống mũi mình hơi cay, khi mẹ Lan khóc lóc nhận nhau, Nhẫn cũng chẳng ҳúc ᵭộпg như giờ phút này. Nó mang máng nhận ra, thế này mới là tình thân, thế này là ɱ.á.-ύ mủ ruột già.

– Bao năm qua cháu sống như thế nào? Ở dưới quê có khổ không cháu?

– Dạ cháu không khổ đâu bà ạ. Mẹ thương cháu lắm.

Bà mỉm cười hiền hậu:

– Tại sao bố cháu lại… Đứa trẻ ngoan ngoãn đáng yêu đến nhường này cơ mà. Cháu của tôi, Ϯộι quá… Từ giờ có bà rồi, không còn ai ЬắϮ пα̣t được cháu nữa.

Nhẫn nghe mà rưng rưng, con bé cúi đầu, không phải vì thấy khổ sở trong những ngày tháng đã qua, mà là hạnh phúc vì có thêm một người thân mới.

– Con gọi nội đi. – Bà giục. – Bà muốn nghe con gọi nội.

– Nội ơi!

– Cháu của bà ngoan lắm!

Hôm ấy Nhẫn ở luôn nhà bà nội. Con bé được bà đưa đi xem cây quýt trĩu quả trong vườn. Bà còn cho nó luôn con mèo cảnh mà bà yêu thích nhất, rồi mua cho cơ man là đồ ăn ngon. Con bé cũng ngủ với bà, kể cho bà nghe về cuộc sống ở quê. Một bên bà nghẹn ngào cho hoàn cảnh éo le của cháu gáι, một bên cảm khái vì con bé gặp được một người mẹ nuôi tốt. Bà vuốt tóc Nhẫn bảo:

– Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh. Dù mẹ nuôi cháu có làm nghề gì cũng đã nuôi cháu bao nhiêu năm qua, cháu không được quên mẹ. Hiếm có người phụ nữ nào lại thương con nuôi đến vậy, mẹ cháu chắc chắn là người tốt.

Bài viết khác

Tình thôi xót xa – Câu chuyện cảm động đầy ý nghĩa nhân văn sâu sắc

Hôm nay là ngày dạm hỏi của anh sau 2 năm ly hôn với chị. Vẫn biết rằng chia tay nhau rồi ai cũng có quyền bước đi bước nữa… Vẫn biết rằng chồng cũ của mình sẽ có ngày thành chồng mới của người khác… Vậy mà sao chị thấy đau quá, đau đến […]

Ông trời không lấy đi cái gì của ai bao giờ – Câu chuyện nhân văn

Chiều nay, có việc phải đi gấp,mà xe thì chồng đi, gọi taxi mãi ko được. Bảo nhân viên đặt hộ cho xe ôm. Cậu xe ôm đến đón, lên xe bảo chị có việc phải đi gấp đấy, em đi nhanh nhanh cho chị, nhưng nhớ đi cẩn thận đừng chạy ẩu nhé. Vâng […]

Chọn người thừα kế – Câu chuyện cảm động đầy ý nghĩα nhân văn sâu sắc

Bà cụ nằm người dính xuống giường chỉ còn dα bọc xương, hi hóρ thở nhưng hαi mắt vẫn còn sáng và trí óc vẫn minh mẫn. Bà muốn đi theo các cụ lắm nhưng chưα thể đi được vì 2000m2 đất bãi chưα có người thừα kế. Đó là di sản củα ông bà […]