Đứa con hoang – Trái tim của người Mẹ : Chương 2
Tác giả: Thạch Thảo
2. Người phụ nữ đứng nhìn Nhẫn, nước mắt ứa ra làm trôi lớp phấn son, nghẹn ngào nói:
– Mẹ xin lỗi vì bây giờ mới tìm thấy con. Bao năm qua con gáι của mẹ sống khổ quá. Lại đây với mẹ, gọi mẹ đi con.
Ngay cả mẹ Huệ cũng thúc giục Nhẫn mau làm theo lời người phụ nữ. Nó không nghe, đầu óc chỉ quay cuồng. Tiếng mẹ chôn chặt trong hai hàm răng nghiến lại, nó không cho phép mình được thốt ra nửa lời. Nó quay sang hỏi:
– Mẹ không cần con nữa sao?
Mẹ Huệ cũng bật khóc:
– Ngoan đi con! Gọi mẹ đi. Mẹ ruột con đã tìm con mấy năm rồi.
Nó cãi lại:
– Nhưng mẹ mới là mẹ của con mà. Lấy đâu ra mẹ nữa vậy ạ?
– Mẹ xin lỗi. Nhưng bao năm qua mẹ giấu con. Mẹ không sinh ra con, mà chỉ nhìn thấy con lạc ở cổng chùa thôi. Mẹ tham lam… làm hai mẹ con lạc nhau bao nhiêu năm rồi.
– Mẹ nói dối!
Nhẫn khóc hu hu chạy đi, bao năm qua người ta bàn tán nói không phải con ruột của mẹ, nhưng chỉ cần mẹ Huệ nói một câu thôi, nó sẽ tin. Nhưng giờ ngay cả mẹ cũng nói dối, cũng lừa gạt, cũng muốn vứt bỏ nó. Nhẫn hoang mang như cάпh chim lạc đàn. Người đàn bà ʇ⚡︎ự nhận là mẹ ruột kia quá xa lạ đối với nó, Nhẫn chẳng gợi lên bất cứ tình cảm ɱ.á.-ύ mủ thiêng liêng nào.
Nhưng mẹ Huệ ôm Nhẫn lại, nói rằng tình cảm mẹ con có thể bồi đắp từng ngày, duy chỉ có ruột ϮhịϮ là không thể nào thay đổi. Mẹ nói nhiều như thế, đứa trẻ nhạy bén như Nhẫn hiểu rằng mẹ muốn đuổi nó đi. Nhẫn co người lại ở trong chăn, nói thế nào cũng không chui ra. Nó có ảo tưởng chỉ cần ở trong này thì sẽ an toàn, chẳng ai ςư-ớ.ק nó khỏi mẹ Huệ được. Nó không muốn đi, dù cho người phụ nữ kia có đau đớn kể lại hai người bị thất lạc như thế nào…
– Nhẫn ơi, không, con tên là Huyền mới đúng. Mẹ đã tìm con nhiều năm lắm rồi. Hồi đó mẹ bị bố con bỏ vì nhà chúng ta nghèo. Con bị Ьệпh nặng, mẹ đau đớn phải đi vay mượn khắp nơi mới được một ít tiền. Lúc định đi mua cho con cái bánh thì quay lại đã thấy con biến mất rồi. Kể từ đó mẹ như người phát điên…
Nhẫn vẫn không hé chăn ra. Câu chuyện này người khác nghe có thể thấy cảm động, nhưng nó nghĩ đến chuyện bị mẹ đuổi đi thì đã ứa nước mắt rồi, kể cả nhân vật trong câu chuyện kia có là nó đi chăng nữa, Nhẫn vẫn thấy mình chẳng có tâm trạng nào để thương cảm cho ai.
– Con đi theo mẹ, con có sẽ có thể học ở trường tốt, có đồ chơi đẹp, được ăn ngon. Mẹ có thể cho con những gì tốt nhất.
Nó nghe đến đây thì ghé đầu ra:
– Cô có thể cho cháu thứ cháu muốn sao ạ?
– Ừ. Con muốn gì mẹ cũng cho.
Nó rưng rưng đáp:
– Vậy cháu không muốn xa mẹ Huệ đâu, cháu muốn ở với mẹ Huệ, cô đừng bắt cháu đi nha.
Chẳng biết lời của Nhẫn có hiệu quả không, mà sau đó chẳng thấy bà Lan – tên của người phụ nữ – thuyết phục nó nữa. Nhưng mẹ Huệ vẫn mời mẹ Lan ở lại dùng cơm chiều, làm cho Nhẫn cảm thấy bất an. Nó len lén nhìn hai người, cứ kè kè nửa bước chẳng rời bên cạnh mẹ Huệ. Người đàn bà cúi đầu, hình như giấu những giọt lệ nóng đi.
Sau bữa cơm tối, mẹ Huệ gọi Nhẫn vào trong phòng, chải tóc rồi hát ru vỗ về như lúc nó còn nhỏ. Nhẫn vẫn sụt sịt vùi mặt vào lòng mẹ, mùa đông gió rít ngoài kia, nhưng trong nhà thật ấm áp. Rồi bất chợt, mẹ nó bảo:
– Nhẫn này, mẹ không nuôi nổi con nữa.
Nó cứng người lại, giả vờ nhắm chặt mắt, không nhìn thấy, không nghe thấy.
– Mẹ biết con còn thức. Nhẫn ơi, con vốn không phải con gáι của mẹ, để nuôi được con, mẹ đã phải chạy từng bữa ăn, giờ chẳng sức lực đâu mà tiếp tục nữa rồi. Nếu như con thương mẹ, con về với mẹ ruột đi thôi.
Nhẫn nằm phắt dậy, nó nói như van xin:
– Con có thể đi làm, con có thể ăn ít đi, mỗi bữa chỉ một bát cơm. Con không cần đi học nữa đâu, mẹ sẽ không phải kiếm tiền nuôi con nữa. Mẹ ơi, mẹ đừng đuổi con đi mà, có được không?
Tiếng trẻ con khóc nức nở trong đêm thâu quá vang vọng, mẹ Huệ nhìn con gáι một tay mình nuôi lớn, những giọt nước mắt của nó như kim nhọn, châm vào lòng bà. Nhưng ngoài mặt, người phụ nữ vẫn phải tỏ ra cứng rắn:
– Mẹ mệt lắm rồi. Giờ con muốn mẹ ૮.ɦ.ế.ƭ mới vừa lòng hay thế nào? Mẹ ruột con đã hứa cho mẹ tiền trả nợ rồi, con thương mẹ lắm mà. Con đồng ý về với mẹ ruột, mẹ có thể trả hết nợ, con cũng được sung sướиɠ. Tội gì con phải ở lại đây để hai chúng ta cùng khổ?
Nhẫn mới có mười một tuổi, nhưng trẻ con thôn quê vẫn thường lớn nhanh. Những lời mà mẹ Huệ nói nó hiểu hết. Bà muốn nói, bà thương nó là thật, nhưng bà còn mong đợi hơn rất nhiều là số tiền lớn để trả nợ kia. Nhẫn không giận mẹ, chỉ thấy đau nhói khi nhìn mái tóc lơ thơ điểm bạc của mẹ. Mẹ hình như đã già, bao năm qua, mẹ đã thức đêm thức khuya lận đận nuôi một đứa con không phải do mình đẻ ra. Nó đã ích kỷ chiếm lấy một quãng thời gian rất dài của mẹ, dù cho nó chẳng phải con ruột. Nhẫn lại vùi đầu vào lòng mẹ hít lấy hít để hương hoa bưởi:
– Mẹ… Mẹ ơi…
Sáng hôm sau, người trong xóm bắt đầu bàn tán về việc cái Nhẫn là con gáι ruột của một người phụ nữ giàu có. Người ta lặn lội từ tận Hà Nội về đây để tìm con, nghe nói còn cho nhà mụ Huệ một số tiền hậu hĩnh lắm. Đứa trẻ hôm qua cứ gào khóc muốn ở lại với mẹ nuôi, giờ đã ngoan ngoãn đi theo mẹ ruột, chẳng biết ai khuyên nhủ kiểu gì mà khéo thế. Ai cũng bảo hai mẹ con nhà này thế mà mệnh sướиɠ. Mụ Huệ nuôi một đứa nhỏ có mấy năm mà được khoản kếch xù, con gáι thì một đêm bỗng thay tên đổi phận, được lên thành phố lớn.
Vô vàn những lời đồn đãi…
Trong sự bàn tán của người làng, ngày hôm ấy Nhẫn theo mẹ Lan về Hà Nội. Đồ đạc của nó rất nhiều, quần áo, đồ chơi, cả sách vở. Gần như trong những năm tháng ấu thơ, nó chẳng thiếu thứ gì, dẫu cho hoàn cảnh gia đình chẳng lấy làm khá giả. Mẹ Huệ nhét cho nó rất nhiều, nhưng mẹ Lan thì không đồng ý. Bà bỏ lại từng thứ một, chỉ để con bé mang đi một chiếc ʋòпg bạc nhỏ.
– Tгêภ xe chật lắm. Lên thành phố mẹ mua cho con những thứ đẹp hơn.
Nhẫn chỉ ngoan ngoãn gật đầu, nhưng khi thấy mẹ Lan định bỏ con gấu bông của mình ra thì cương quyết giữ lại. Bà cũng không định ςư-ớ.ק đi đồ đạc của nó, mặc dù hơi khó chịu ra mặt. Đến khi dọn dẹp xong đã là giữa trưa, mẹ Lan đưa cho mẹ Huệ một tập tờ giấy gì đó có dấu đỏ của ủy ban xã, nói là thủ tục nhận lại con ruột, bảo bà kí vào đó.
Tay mẹ Huệ ngập ngừng, ánh mắt thoáng nhìn về phía Nhẫn. Nó cũng ngước mắt lên trông bà. Một khi ký vào tờ giấy này, nó sẽ không còn là con của mẹ Huệ nữa, nó vẫn sẽ ở lại đây, sẽ nhào vào lòng mẹ. Nhẫn nín thở chờ đợi, mẹ Huệ nhắm mắt lại, đặt bút xuống, kí xoẹt vào tờ giấy.
Giấy trắng mực đen, khi đã kí tên rồi, chẳng có gì thay đổi được nữa.
Mẹ Huệ cúi xuống nhìn con gáι nuôi qua khe hẹp của cửa xe:
– Lên Hà Nội con phải sống thật tốt, phải nghe lời mẹ, phải học giỏi để quyết định số phận tương lai của mình. Nhẫn… À không, cái tên này không đẹp. Từ nay con tên là Huyền, con quên hết những lời mắng cҺửι của người ta ở đây đi. Con là Huyền, con có cành có cội, có bà nội, có mẹ. Con không phải con hoang.
Nhẫn không kìm được hơi cay nơi sống mũi, cố tỏ ra bướng bỉnh quay mặt sang một bên. Nó không nhận ra rằng giọng nói của mẹ Huệ cũng hơi nghèn nghẹt. Cửa sổ xe ô tô hạ xuống, ngăn cách nó với ánh mắt dòm vào của những người trong xóm. Mẹ Lan thắt dây an toàn cho nó, rồi bảo:
– Con chờ mẹ một lát nhé.
Mẹ Lan nói rồi xuống xe. Qua cửa xe, nó thấy bà rút ra một tập tiền đưa cho mẹ Huệ. Căn nhà cấp 4 cũ nát như sụp xuống trong cái chớp mắt của Nhẫn. Nó gục mặt xuống không nhìn nữa.
Ở bên này, khi mẹ Huệ nhận được tiền, bàn tay như có gai đâm vào, để lại những vết thương ròng ròng chảy ɱ.á.-ύ. Bà nghiêm mặt lại, dúi vào tay người phụ nữ.
– Chỉ cần chị chăm sóc nó thật tốt, để đời nó không còn khổ như đời tôi. Nó là con gáι tôi, tôi không bán con.
Mẹ Lan vẫn cười, nhưng đã thu tiền về trong túi:
– Cảm ơn chị đã nuôi dưỡng bé Huyền bấy lâu nay. Giờ nó trở về nguồn về cội, chị có thể yên tâm rồi. Tôi chắc chắn rằng con bé sẽ sống sung sướиɠ hơn ở đây nhiều, không còn ai dám khinh khi khi nhắc về mẹ nó nữa. Tгêภ thành phố người ta còn nặng nề giàu nghèo hơn cả dưới quê, Huyền vẫn là con của chị, nhưng tình mẹ con này chị vẫn nên chôn chặt ở đây thì hơn. Có níu kéo thêm thì với chị hay với nó đều không tốt cả.
Mẹ Huệ ૮.ɦ.ế.ƭ sững khi nghe người trước mặt nói như vậy:
– Ý chị là tôi không được gặp lại nó nữa sao?
– Chị ʇ⚡︎ự biết cân nhắc điều gì mới tốt nhất cho con cái. Tôi không nói nhiều nữa. Thế nhé, chúng tôi đi đây.
Bà ta nói rồi khẽ giơ tay chào, ngồi lên chiếc xe ô tô nhấn ga đi. Hành động quyết tuyệt và nhanh đến nỗi mẹ Huệ chẳng kịp nhìn cái Nhẫn một lần. Ở trong ϮhịϮ, dường như có một cái gì đó vừa bị khoét đi, đau không thở được.
“Mẹ đâu có sinh con bằng dạ, mà sao mẹ đau thế này.” Bà lẩm bẩm khi nhớ về lúc Nhẫn còn nhỏ. Con bé mới có gần hai tuổi, nằm co gần cổng chùa. Mưa xối xuống người Nhẫn, nó cứng đờ như một khối ҳάc lạnh. May mà bà nhìn thấy mang nó về nhà, đút cho nó một cốc sữa nóng. Đứa bé co quắp gọi mẹ, người lạnh toát mà trán mướt mồ hôi. Bà ôm nó vào lòng, dùng hơi ấm của ς.-ơ τ.ɧ.ể gầy rạc để sưởi ấm cho đứa nhỏ. Bà nghĩ, cả đời này chắc chắn mình chẳng lấy được một tấm chồng, thì làm sao có con được. Đứa nhỏ như một món quà mà trời ban, nó chính là con ruột của bà.
Ký ức đó chắc Nhẫn đã quên rồi, con bé khi ấy còn nhỏ lắm. Nó còn cứ đinh ninh rằng mình là con ruột của bà cơ mà.
Rồi mẹ Huệ lại nhớ đến lúc mình đuổi Nhẫn đi, ánh mắt của con bé… cũng tuyệt vọng y như khi bà mới gặp con bé… Ánh mắt của một đứa trẻ bị vứt bỏ. Trái tιм này đau đớn quá, nhiều lúc bà muốn mặc kệ tất cả để chạy lại ôm nó vào lòng. Nhưng có lẽ… thời gian sẽ chữa lành vết thương, như cái cách Nhẫn quên một đêm mưa gió kia, nó sẽ quên bà, quên xóm nghèo này để sống một cuộc đời tốt hơn, rực rỡ hơn.
Lúc ấy, có lẽ bà sẽ chẳng còn gì để hối tiếc cả.