Cả bầu trời thương nhớ – Chương 3

Tác giả : AnYên

Ăn uống xong, Tú Vi nhắn tin cho Bảo Nam:
– Anh ơi, cuối tuần này em sẽ về thăm nhà ạ, anh tới nhà em ăn cơm trưa nhé. Anh kết nghĩa của em đi du học ở Anh về!
Dĩ nhiên là Bảo Nam đồng ý, miễn là được gặp cô gáι anh yêu thì ở đâu cũng được. Vả lại, gia đình chú Vũ Phong luôn khiến Nam có cảm giác ấm áp nên lần nào tới đó anh cũng rất ʇ⚡︎ự nhiên.

Cuối tuần…
Tú Vi vể nhà từ tối thứ bảy để chủ nhật đi chợ sớm cùng mẹ Nguyệt Cát. Vi cực thích những món ăn mẹ nấu nên cô rất chăm chỉ học nấu nướng. Những lúc thấy cô vào bếp, bố Phong vẫn trêu cô:
– Chà, con gáι lấy chồng được rồi đấy! Ngồi trong nhà cứ như quả bom nổ chậm, chả biết nổ lúc nào , tôi sợ lắm.
Nghe bố nói, Tú Vi chỉ cười:
– Bố cứ lo hão, bố biết phá bom mà!
Với Tú Vi, nhà đúng là một mái ấm, là nơi chở che, nơi yên bình nhất. Dù vậy, cô vẫn luôn muốn ʇ⚡︎ự lập bởi dù được ngậm thìa vàng thì cô con gáι của Vũ Phong vẫn luôn được dạy một lẽ thường ở đời rằng thìa có bằng vàng cũng có khi bị pha tạp chất.

Trong khi đó, Thiên Vĩ dù mới đến thành phố C một tuần nhưng anh rất nhanh chóng làm quen với công việc và hòa đồng với mọi người. Vẻ ngoài điển trai cùng phong cách làm việc rất nhanh nhẹn rất được các đồng nghiệp trong khoa ngoại chấn thương cũng như ở Ьệпh viện yêu mến. Nhiều cô gáι không ngần ngại liếc nhìn vẻ nam tính của Vĩ. Ở Anh chín năm trời học y khoa, Vĩ đã được tiếp xúc với đủ kiểu Ьệпh nhân nặng nhẹ khác nhau nên anh không hề bỡ ngỡ . Chủ nhật của tuần đầu tiên, Vĩ đã nhận lời tới dùng cơm cùng gia đình chú Vũ Phong. Thế nên, sáng nay anh chuẩn bị một giỏ hoa quả và mười giờ đã có mặt tại Biệt thự PC.
Vừa bước ra khỏi chiếc Bugatti Divo huyền thoại, Vĩ ngạc nhiên khi thấy một anh chàng khá cao to đang dừng xe ngay trước cổng Biệt thự và chuẩn bị bấm chuông. Vĩ bước tới gật đầu chào:

– Xin chào!
Người đàn ông trước mặt nhìn một lượt như để ᵭάпҺ giá Thiên Vĩ rồi cười:
– Chào anh, tôi là Bảo Nam, người yêu của Tú Vi!
Vĩ ” à ” lên một tiếng rồi nói:
– Còn tôi là Thiên Vĩ, anh kết nghĩa của con bé. Tôi đã được nghe kể về anh! Chúng ta vào thôi!
Bảo Nam bấm chuông. Chỉ mấy phút sau, cả hai thấy Vũ Hiếu bước ra. Bản sao của ông bố Vũ Phong ngơ ngác nhìn hai người đàn ông trước mặt:
– Ơ, hai người quen nhau sao?
Bảo Nam nhanh nhảu:
– Dạ không đâu anh hai, chúng em vừa gặp nhau đấy ạ!

Hiếu cười:
– Ừ, đây là Thiên Vĩ mới du học ở Anh về, hiện đang làm ở Ьệпh viện thành phố C.
Rồi Hiếu quay sang Thiên Vĩ định giới thiệu tiếp nhưng đã bắt gặp nụ cười đẹp đẽ của anh chàng bác sĩ:
– Em biết rồi, cậu ấy là Bảo Nam, sẽ là em rể của chúng ta đúng không?
Cả ba cùng cười rồi vui vẻ đi vào nhà. Tú Vi đang sửa soạn trong bếp cùng mẹ chuẩn bị bữa trưa, nghe tiếng anh Thiên Vĩ vội nói vọng ra:
– Chà, rồng tới nhà tôm rồi cơ đấy!

Thiên Vĩ bước vào bếp:
– Con chào cô Nguyệt Cát!
Trong khi Nguyệt Cát ngoảnh đầu cười với anh thì Tú Vi vội chạy lại, nhìn Thiên Vĩ một lượt rồi bĩu môi:
– Chà chà, em không hiểu cái Vương quốc Anh nó làm kiểu gì mà trông anh tôi lại cứ bị đẹp trai mãi thế nhỉ? Vô lý hết sức! Em cứ tưởng anh học y tới chín năm phải cận thị cho lồi mắt và tóc điểm bạc rồi cơ!
Trong khi Nguyệt Cát cười rũ rượi thì Thiên Vĩ tỏ vẻ ngạc nhiên:
– Thế cô thích để anh cô ế chỏng chơ ra à? Cô giáo gì mà tả kinh thế!
Tú Vi xòe tay ra:
– Quà của em đâu? Anh cứ đưa quà đây rồi anh với anh Hiếu đi yêu nhau luôn cho rồi. Cả hai cái gì cũng biết mỗi cua gáι là không. Nản chả buồn nói luôn!
Bố Phong nghe con gáι liến thoắng thì chỉ biết cười:
– Vi, con làm thế anh Vĩ chạy mất dép đấy!
Thiên Vĩ lắc đầu ngao ngán:

– Tôi phải khâm phục anh chàng Bảo Nam, nhìn kiểu gì mà yêu cô được chứ!
Lúc này Tú Vi mới để ý đến sự có mặt của Bảo Nam. Nãy giờ anh đứng sau thân hình cao lớn của Vĩ, vả lại quá lâu rồi mới gặp ông anh kết nghĩa nên Tú Vi cứ thao thao bất tuyệt. Cô đưa mắt nhìn Nam:
– Ơ, anh đến rồi ạ?
Bảo Nam gật đầu:
– Ừ, lúc nãy anh gặp anh Vĩ ngoài cổng! Em có cần anh giúp một tay không?
Tú Vi nhoẻn cười xua tay:
– Dạ không ạ, mọi người lên phòng khách trò chuyện đi ạ, em và mẹ làm một loáng là xong ngay ạ!

Sau bữa cơm trưa vui vẻ trong không gian hội ngộ, Tú Vi sau khi dọn dẹp bát đũa xong thì như một cô công chúa nhỏ mè nheo Thiên Vĩ:
– Anh Vĩ, quà em đâu? Nãy em đang bận nội trợ nên chưa đòi quà triệt để!

Thiên Vĩ mỉm cười:
– Anh tưởng cô ăn một bụng no nê xong quên rồi chứ? Người đâu mà nhớ lâu thù dai thế hả?
Tú Vi lắc lắc cάпh tay Thiên Vĩ:
– Đây là thói quen. Lần nào anh về chả mua quà cho em. Vả lại, nhờ em mà anh có tận hai cô em gáι, lãi quá còn gì!
Vĩ lắc đầu cười. Anh bước lại chiếc tủ cạnh tivi, mở tủ và lấy ra một hộp quà được thắt nơ hồng xinh xắn:

– Ban nãy em bận nên anh cất tạm ở đây. Hàng dễ vỡ, nhớ nhẹ tay nghe cô nương?
Tú Vi nở một nụ cười trong trẻo như đứa trẻ được tặng món đồ yêu thích, ngắm nhìn hộp quà rồi nói:
– Em mở nhé!
Thiên Vĩ gật đầu rồi tiện tay xoa đầu Tú Vi như hồi còn bé:
– Được!
Cô từ từ tháo sợi dây thắt bên ngoài rồi nhẹ nhàng mở hộp quà, trân trọng tỉ mỉ như cái cách người ta nâng niu một vật quý. Mắt cô từ tò mò rồi chuyển samg sáng rỡ:
– Ôi! Đẹp quá!

Đó chẳng phải dây chuyền hay lắc tay, cũng không phải những lọ nước hoa thương hiệu như những lần trước Vĩ đem về cho cô và Đan Nhi. Món quà lần này là một khối hình pha lê trong suốt. Điểm nhấn của món quà là mô hình tháp đồng hồ Big Ben ( tháp Elizabeth) – biểu tượng văn hóa nước Anh. Người tạo ra món quà pha lê tuyệt mĩ này còn đính lên tгêภ đỉnh tháp một ngôi sao nhỏ xinh xắn. Chỉ cần bật cái nút nhỏ phía dưới, ngôi sao sáng bừng lên như những tia hi vọng, như lời chào tương lai. Tháp đồng hồ cùng ngôi sao được bao bọc trong một không gian ảo diệu của dải ngân hà, trông vừa kì bí lại vừa hấp dẫn đến mê say. Ngôi sao lấp lánh cháy sáng cũng là lúc lời bài hát ” I BELIEVE IN YOU” của CELINE DION vang lên. Đây chính là nhạc phẩm khiến Tú Vi say sưa đến mê mẩn từ lâu. Cô không nghĩ rằng anh Vĩ vẫn nhớ bài hát mình yêu thích. Tú Vi vừa ngắm nhìn khối pha lê kì diệu vừa đắm chìm trong lời bài hát mà như quên hết mọi thứ xung quanh. Thiên Vĩ nhìn biểu hiện của cô mà có chút sững người. Anh nhìn thấy trong nụ cười ấy có nét gì đó quen thuộc nhưng rồi mọi thứ lại bị xóa nhòa đi. Có những điều trong cuộc sống thực sự chúng ta không muốn nhớ lại, với Thiên Vĩ có lẽ cũng như vậy. Anh quay lại vẻ điềm tĩnh rồi nheo nheo mắt nhìn Tú Vi:

– Thích không? Sao im lặng thế? Bác sĩ nghèo chỉ có quà này thôi, không ưa thì trả đây!
Tú Vi giật mình bởi đang chìm đắm trong thế giới trước mắt. Nghèo á? Ai dám bảo Trịnh Thiên Vĩ nghèo chứ? Nhìn chiếc siêu xe anh ấy đỗ ngoài kia cũng đủ hiểu rồi. Bố anh ấy là Chủ tịch Tập đoàn ô tô Trịnh Thiên mà bảo nghèo! Vớ vẩn! Vả lại, món quà này là khối pha lê BACCARAT đẹp đến ngỡ ngàng, đâu phải hàng nhái nho nhỏ mà cô hay sưu tầm từ hàng quà lưu niệm hồi bé xíu đâu. Tú Vi nghe xong câu của Vĩ thì cong cớn:
– Anh vừa phải thôi! Người ta chưa kịp phát biểu cảm nghĩ mà đã đòi lại rồi. Ki bo thế thì còn ế muôn đời nhá! Đã thế thì em sẽ cất thật kĩ, có nát cũng giữ luôn mảnh vỡ!

Nói xong, cô cẩn thận đặt khối pha lê vào chiếc hộp xinh xắn rồi ôm thẳng lên phòng, để lại tiếng cười giòn tan khắp phòng khách.
Thiên Vĩ đang định tiếp tục quay lại cuộc trò chuyện với mọi người thì nghe tiếng chuông điện thoại vang lên. Anh xin phép ra ngoài. Hai phút sau, Vĩ vội vàng đi vào:
– Cô chú ơi, con xin phép đi ngay ạ! Có ca tai пα̣п khá nghiêm trọng. Hôm nay chủ nhật nên chỉ có kíp trực, mọi người gọi con tới ứng cứu ạ!
Vũ Phong vừa gật đầu vừa xua tay:
– Ừ, đi đi con! Cứu người quan trọng hơn cả. Chạy xe cẩn thận đấy!

Thiên Vĩ chào anh Vũ Hiếu và tạm biệt Bảo Nam rồi nhanh chóng lái xe tới Ьệпh viện. Anh vội vã tới khoa Ngoại chấn thương. Vừa bước vào phòng thay đồ, Vĩ nhận được tín hiệu từ hệ thống báo động đỏ nội viện dành cho trường hợp Ьệпh nhân quá nặng và cần hội chẩn liên chuyên khoa. Chắc chắn Ьệпh nhân đã được chuyển vào khoa Hồi sức tích cực và cần hội chẩn nhanh để phẫu thuật.
Thiên Vĩ lại vội vàng tới phòng hội chẩn cùng các bác sĩ chuyên khoa ngoại – hồi sức – gây mê – phẫu thuật – huyết học. Cuộc hội chẩn diễn ra khẩn trương:
– Bệnh nhân bị tai пα̣п giao thông khi nồng độ cồn quá cao, vào viện trong tình trạng tỉnh chậm, Glasgow mười bốn điểm, sau đó tụt xuống Glasgow mười một điểm.
– Kết quả chụp CT Scanner sọ пα̃σ có tụ ɱ.á.-ύ dưới màng cứng cấp bán cầu phải, đường giữa lệch bảy milimet.

Cứ mỗi lời nói của một vị bác sĩ, màn hình trước mặt lại chiếu hình ảnh thương tích của Ьệпh nhân. Cuối cùng bác sĩ trưởng khoa ngoại chấn thương gật đầu:
– Lập tức phẫu thuật mở sọ.
Ê kíp thống nhất và Vĩ cùng nhóm bác sĩ đến khu phẫu thuật. Thế nhưng, cάпh cửa nhà mổ còn cách họ mấy bước chân thì bỗng đâu ra một gã xăm trổ đầy mình, miệng sặc sụa mùi ɾượu lao tới chặn đường:
– Bọn mày không cứu được em trai tao sống thì ҳάc định ૮.ɦ.ế.ƭ trong đó với nó luôn!

Bài viết khác

Quê chồng, một người con Ьiết ᵭiều và hiếu thảo – Câu chuyện ý nghĩα sâu sắc nhân văn

Mỗi ngày con lại Ьắc ghế ᵭứng lên xé một tờ lịch tɾên tường ɾồi háo hức, gọi. – Mẹ ơi, sắρ Tết ɾồi, cả nhà mình sắρ ᵭược về quê với ông Ьà nội. Rồi con chạy sαng nhà hàng xóm khoe với chị Bông, chị Nα. Nhìn con, niềm vui ɾộn ɾàng lαn […]

Người đàn bà goá – Câu chuyện cảm động đầy ý nghĩα nhân văn sâu sắc

Một người đὰn bὰ chᾰ̉ng mαy chồng mα̂́t sớm, bὰ cứ ở vα̣̂y nuôi 4 đứα con trαi. Cα̣̂u con trαi cα̉ khi đó mới 11 tuổi. Khi còn sống, chồng bὰ đα̃ lαo động cα̣̂t lực để nuôi sống giα đình, nhưng sαu cάi chết củα ông, người vợ trẻ ρhα̉i gάnh hết sức […]

Già sao cho sướng – Câu chuyện thú vị đầy ý nghĩa sâu sắc

GIÀ SAO CHO… SƯỚNG! Già thì khổ, ai cũng biết. Sanh lão bệnh tử! Nhưng già vẫn có thể sướng. Muốn sống lâu thì phải già chớ sao! Già có cái đẹp của già. Trái chín cây bao giờ cũng ngon hơn trái giú ép. Cái sướng đầu tiên của già là biết mình… già, […]