Tình cuối – Chương 25

Tác giả : An Yên

Mắt Vi mở to hết cỡ nhìn dòng chữ ngắn gọn đó. Đính hôn ư? Vương Thăng mới là sinh viên năm thứ nhất được mấy tháng và không gặp cô chỉ vài tuần. Vậy mà cậu ta đã định hôn? Chả phải Thăng nói rất ghét những kẻ chưa lo xong sự nghiệp đã lo cưới hỏi sao?

Cảm giác của Vi lúc này thật phức tạp – có hụt hẫng, có mất mát, có đau xót và cả nuối tiếc nữa. Tình cảm cô dành cho Vương Thăng là đơn phương, là từ một phía thì đâu có quyền trách cứ người ta. Nhưng giá mà, trong những năm tháng thanh xuân ấy, cô và Thăng ít cãi vã đi, ít to tiếng đi, biết dành cho nhau những kỷ niệm đẹp thì có lẽ giờ đây, ấn tượng về nhau sẽ tốt hơn, gặp nhau sẽ dễ dàng trò chuyện hơn. Nhưng nếu gieo vào những tháng năm ấy bao điều đẹp đẽ thì cái tin Vương Thăng đính hôn phải chăng sẽ càng khiến cô nuối tiếc hơn. Chi bằng cô cứ gieo ấn tượng đanh đá, xấu xa như lâu nay sẽ chẳng có gì phải tiếc cả. Mà cũng đúng thôi, Vi mang tiếng đã lấy chồng, có quyền gì để trách cứ Vương Thăng đính hôn? Thế là cái ảo tưởng về một tình yêu từ thuở học trò không thể tồn tại được nữa.

Vi tò mò bấm vào trang Facebook của Út Linh. Đó là một cô gáι xinh đẹp, sinh viên năm thứ nhất của Đại học Xây Dựng, chắc là cùng lớp với Vương Thăng, bằng tuổi Tường San em gáι cô. Một cô gáι trẻ trung có khuôn mặt thanh tú, đứng trước một chàng trai chững chạc mang chút tính cách lính, đẹp đẽ, phong độ như Thăng không yêu mới là lạ đấy! Nhưng trong trang cá nhân của Út Linh tuyệt đối không hề có hình ảnh nào của Thăng. Có lẽ hai người yêu nhau kín đáo và đính hôn để chắc chắn về mối quαп Һệ. Những gia đình danh giá thường ít phô bày chuyện riêng tư ra ngoài. Thăng rất ít đăng những vấn đề riêng lên Facebook. Có lẽ vì thế nên cô gáι kia muốn công khai mối quαп Һệ cũng chẳng có gì là khó hiểu.

Tại Chung cư của Vương Thăng…
Lê Minh vừa học bài xong, lướt lướt Facebook và ngạc nhiên:
– Thăng! Thăng!
Vương Thăng đang nhíu mày trước màn hình laptop giọng bình thản:
– Gì thế? Nhà đã cháy đâu!

Minh giọng đầy lo lắng:
– Còn hơn cả cháy nhà. Mày nổi nhất Facebook rồi đấy!
Ánh mắt của Thăng lúc này mới rời màn hình laptop:
– Hả? Là sao? Tao có vào showbiz đâu!

Lê Minh chìa màn hình điện thoại trước mặt Thăng:
– Còn hơn cả Drama trong Showbiz đấy!
Thăng liếc nhìn màn hình điện thoại mà Minh đưa. Cái quái gì thế này? Út Linh dám đăng lên Facebook của anh ư? Cái con bé này… Thăng nhớ lại sáng nay…

Linh chạy đến hỏi thăm anh:
– Vương Thăng, anh có người yêu chưa?
Thăng thờ ơ nói:
– Em hỏi làm gì? Đó là việc riêng của anh!
Út Linh là một cô bé lém lỉnh, giỏi giang và xinh xắn. Nghe Thăng nói vậy liền nháy mắt:
– Có hay chưa? Anh trả lời đi!

Thăng thủng thẳng đáp:
– Yêu đơn phương người đã có chồng có được gọi là người yêu không?
Linh trố mắt:
– Cái gì? Anh thích lái máy bay bà già à?

Thăng lắc đầu:
– Không, trẻ hơn cả em!
Linh không hiểu ý của Thăng. Nhưng Linh suy nghĩ giây lát rồi nói:
– Nếu họ có chồng rồi thì không tính!
Nói tới đó, con bé chạy biến đi. Thế mà giờ đây nó đăng cái thông tin vớ vẩn như thế này. Đã vậy lại cả mớ người vào chúc mừng…

Thăng với lấy điện thoại bấm vào Messenger và gọi, vì anh không lưu số điện thoại của các bạn trong lớp, chỉ còn nhóm lớp Zalo và lưu Facebook một vài người thôi. Đầu bên kia, Út Linh cười giòn giã :
– Anh Thăng, mọi người vào chúc mừng ầm ầm luôn! Bạn người yêu già của anh có sợ không?
Thăng lạnh giọng:
– Có xóa không?

Linh hơi ngạc nhiên, biết tính của Thăng ít nói, nhưng cái ngữ điệu lần này rất lạ:

– Anh … sao thế?

Vương Thăng nói rất rành rõ:
– Thứ nhất, người anh yêu không phải bà già. Thứ hai, nếu em không xóa cái dòng vớ vẩn đó đi thì đừng trách anh! Cho em mười giây!
Thăng nói xong thì tắt máy. Lê Minh nhăn mặt:
– Mày không nói năng nhẹ nhàng được à? Chắc con bé đùa thôi!

Thăng liếc bạn:
– Không cần thiết nhẹ nhàng với những kẻ không hiểu chuyện!
Chưa đầy mười giây sau, dòng trạng thái đó đã biến mất tгêภ trang cá nhân của Vương Thăng kèm với một tin nhắn trong messenger của anh:
– Em xin lỗi! Em chỉ định đùa một tí thôi ạ!
Thăng không trả lời mà lặng lẽ tắt máy rồi đi ngủ. Mình băn khoăn:
– Bài thì xóa rồi, nhưng cũng không ít người đã xem, không biết có bị làm sao không…
Thăng thản nhiên:
– Mặc kệ! Cái gì không đúng sự thật thì chẳng nên bận tâm!

Sáng hôm sau…

Lớp của Thăng quả là có những lời bàn ra tán vào. Út Linh lúc đầu cười cười, nhưng liếc thấy khuôn mặt lạnh tanh của Thăng thì im re. Dần dần, những lời bàn tán cũng nhạt đi bởi hai nhân vật chính đâu có một chút lời nói hay cử chỉ nào chứng tỏ rằng họ yêu nhau chứ nói gì tới đính hôn? Và với những sinh viên có đầu óc thực tế của đại học Xây Dựng, họ xem đó là trò đùa. Chỉ có cô gáι ở trong trái tιм của Vương Thăng lại chẳng biết đến điều đó…

Những ngày cuối tháng 12 Dương Lịch….

Công ty W chỗ Vi làm việc vô cùng bận rộn, y như lời của các anh chị đã nói trước đó. Hợp đồng tới tấp, những món quà tết từ ɾượu được làm khéo léo, tỉ mỉ để chào đón giáng sinh và năm mới. Điều đó cũng đồng nghĩa là thời gian làm việc sẽ tăng lên. Những nhân viên làm thêm như Vi tuy không căng thẳng bằng thành viên của công ty nhưng cũng bận rộn hơn ngày thường.

Tối hôm đó, chị Thư – người phụ trách văn phòng chỗ Vi làm bước lại bàn của Vi đang ngồi :

– Tường Vi ơi, có một hợp đồng với quán Bar SPRING. Nhân viên tăng ca hết rồi, em theo xe, đi tới đó bảo họ ký nhận và lấy hóa đơn giúp chị nha!
Thấy ánh mắt ngại ngùng của Vi, Chị Thư cười:

– Sợ chốn phức tạp hả? Không sao đâu. Anh lái xe sẽ cho xe xuống hầm ɾượu, sau đó họ kiểm kê xong thì em bảo họ ҳάc nhận đã nhận đủ ɾượu. Chị đã ghi sẵn hóa đơn rồi, tiền chuyển vào số tài khoản một nửa rồi, số còn lại có thể đưa cho em hoặc chuyển khoản cho chị, xong việc thì em về thôi. Nếu em ngại cứ nói anh lái xe đi cùng. Mà thật ra, ở đó chỉ ồn ào thôi chứ không mấy khi va chạm mấy thành phần bất hảo đâu. Mình cứ im im làm việc của mình là được!
Điều này đã được báo trước nên Vi dạ dạ vâng vâng rồi chào chị Thư và mọi người ra xe. Cô nghe Ngọc Anh nói nhỏ:

– Cẩn thận nha chị Vi!
SPRING là quán bar nổi tiếng ở thành phố C với độ hoành tráng và khá kỷ luật. Lực lượng vệ sĩ chuyên nghiệp được rải đều ở các vị trí .Nhìn bề ngoài rất bề thế, đủ hiểu quán làm ăn phát đạt. Vi theo lái xe vào hầm ɾượu giao hàng và chờ nhân viên ở đó kiểm kê. Mọi việc diễn ra rất tốt đẹp. Vi ʇ⚡︎ự cười mình cứ lo hão, việc này quá đơn giản có gì đâu. Nhân viên hầm ɾượu cười vui vẻ:

– Công ty W luôn làm ăn đàng hoàng, đủ cả rồi em nhé! Chị cũng ghi vào hóa đơn và chọn hình thức thanh toán là chuyển khoản. Nhưng ngày hôm nay, nhân viên thanh toán lại đang ở quầy ɾượu. Phiền em lên đó lấy giúp, chị gọi cho người đó rồi!
Vi đưa mắt nhìn anh lái xe, anh ấy cười:
– Không sao đâu,để anh đi cùng. Một là em đứng đây đợi rồi anh xuống, hai là đi cùng anh lấy xong tiền mình về luôn chứ đừng đứng phía ngoài, ngoài đó phức tạp hơn cả trong quán đấy…

Biết anh tài xế có nhiều kinh nghiệm với những chỗ như thế này nên vì yên tâm gật đầu. Vả lại, cô ăn mặc kín như bưng, có chỗ hở gì đâu mà lo. Hôm nay Vi mặc đồng phục công ty như những bạn khác cùng quần jean đơn giản. Bước vào quầy ɾượu, tiếng nhạc, ánh đèn quét qua quét lại tạo nên sự mờ ảo trong không gian nhộn nhịp. Vi theo chân anh lái xe lại quầy pha chế và đứng chờ một lát. Cô thấy khu vực gần chỗ mình đứng mọi người có vẻ trầm lắng hơn trong khi cách đó mấy bước chân là những cô gáι nhảy múa tгêภ sân khấu uốn éo đủ kiểu. Tuynhiên, đang ngơ ngác chờ anh tài xế thì Vi nghe ai đó gọi tên mình:

– Tường Vi!
Đưa ánh mắt nhìn, cô ngạc nhiên khi thấy bộ tứ của Bá Trọng đang cùng ngồi một bàn cách cô mấy bước chân. Ồ sinh viên cũng vào Bar? Vi để ý thấy nơi đây có rất nhiều bạn trẻ chọn làm địa điểm tổ chức sinh nhật, có người chỉ vào chơi đùa, không hẳn cứ vào Bar là uống ɾượu hay ăn chơi. Chỗ quầy pha chế sáng nhất nên Bá Trọng nhìn thấy cô. Vi cũng gật đầu chào rồi bước lại bên bàn của bốn chàng trai, hình như họ mới tới và chưa gọi đồ uống. Vi chào các bạn rồi hướng ánh mắt tới Bá Trọng dù trái tιм đã loạn nhịp khi thấy ánh mắt phức tạp của Thăng:
– Trọng, Long, hai cậu mới về hả?

Trọng gật đầu:
– Ừ, bọn tớ về một tuần nên rủ nhau tới đây giải trí một chút. Quán này là chỗ quen biết với ba tớ!
Vi “à ” lên một tiếng. Cũng có thể Vương Thăng đã đính hôn nên làm tiệc chia tay thời ᵭộc thân, cô thường thấy tгêภ phim ảnh như vậy. Còn chưa kịp hỏi han gì thì Vi đã nghe Vương Thăng mỉa mai:
– Tiếp thị ɾượu?

Vi xua tay:
– À không, tớ chỉ đi giao hàng giúp người ta thôi, việc của tớ ở văn phòng…
Thăng cười, nhưng lại một nụ cười rất lạ – nửa như chua xót, nửa như chế giễu:
– Đại học được hai năm thì lấy chồng, đến một nơi phồn hoa để tiếp thị ɾượu. Cậu làm mất mặt học sinh trường chuyên, mất mặt bố mẹ quá Vi à.
Không khó để Thăng đưa ra nhận định đó vì cô đang mặc đồng phục của cô công ty W. Nhưng cái kiểu nói đó khiến mặt Vi nóng bừng lên:

– Này, cậu không nói được ʇ⚡︎ử tế thì làm ơn im đi! Tiếp thị ɾượu thì sao? Có gì xấu? Lấy chồng thì sao? Cậu cũng lấy vợ còn gì? Học sinh trường chuyên thì không được làm công việc bình thường à? Cậu đừng thấy có tiền rồi muốn làm gì ai thì làm, nói gì ai thì nói.
Tường Vi nói xong thì nguýt dài một cái về phía Thăng rồi quay lưng bước đi trước con mắt chưng hửng của anh. Cô theo chân người tài xế ra xe, về văn phòng. Bá Trọng nhìn theo lẩm bẩm:
– Khuôn mặt Vi có gì khang khác nhỉ???

Bài viết khác

Người ăn xin già – Câu chuyện ý nghĩa nhân văn sâu sắc

NGƯỜI ĂN XIN GIÀ Một thiếu phụ sang trọng bước trên đường, cô tình cờ nhìn thấy một người ăn xin rách rưới ngồi co ro trong gió lạnh nơi góc phố. Người ăn xin già nua, râu ria không cạo, dơ bẩn và lạnh cóng, run rẩy trong một thùng giấy carton quấn xung […]

Người giàu có – Sự giàu có không nằm ở chỗ mình có bao nhiêu tiền, mà ở chỗ mình cho đi được bao nhiêu

Bà Ariane Nelson, đang đứng đổ xăng ở một câγ xăng trong thành ρhố nước Mỹ thì một cậu bé da đen chừng 17-18 tuổi rụt rè đến bên bà hỏi xin bà mua cho cậu một chai sữa tươi. Thoạt đầu bà định nói không, nhưng khi vào tiệm trả tiền thì bà lại […]

Lương tâm củα một con người – Câu chuyện ý nghĩα sâu sắc và nhân văn

Cách đây hơn năm mươi năm, hồi tôi học tɾung học, đồng hồ đeo tαy còn là thứ xα xỉ ρhẩm khαn hiếm. Một hôm, thằng bạn cùng bàn sắm được một chiếc đồng hồ mới toαnh; nó đeo đồng hồ ɾồi xắn tαy áo lên tɾông thật oách làm sαo, khiến cả lớρ ρhục […]