Tình cuối – Chương 14

Tác giả : An Yên

Tường Vi trố mắt nhìn em. Cô không tin vào những gì mình vừa nghe nên cứ trân trân không biết mở lời thế nào. Mãi một lúc sau, thấy em sụt sùi khóc mãi, Vi mới mở khẩu hình mà lắp bắp:

– Cái… cái gì …cơ? Em nói cái gì cơ?
Tường San lại úp mặt khóc. Nhìn đứa em gáι tràn đầy sức sống, giờ xanh xao, Vi hiểu những gì vừa nghe không tin cũng phải tin, nhưng kỳ thực điều đó rất khó tin. Một đứa con gáι hoàn hảo như Tường San, làm sao có thể để điều đó xảy ra chứ? Nó chỉ biết học hành, làm việc nhà chứ có chơi bời gì đâu mà mang bầu được? Vi hỏi lại:
– Bé San, em đã đi khám chưa mà khẳng định như thế? Biết đâu ôn thi căng thẳng nên bị đau dạ dày thôi. Đau dạ dày cũng nôn đó!

Tường San bước xuống giường, đi lại ngăn tủ được khóa chặt chỗ bàn học. Cô bé mở tủ và lấy ra một tờ giấy siêu âm đưa cho chị. Tường Vi đờ đẫn cả người. Tгêภ tờ giấy đó ghi tên em gáι cô Lâm Tường San, mười tám tuổi và trong ʇ⚡︎ử cung đã có một túi thai được ba tuần tuổi. Bé San đến Bệnh viện thành phố A khám hẳn hoi thì không thể sai được rồi. Vi đọc đi đọc lại rồi nhìn cái chấm đỏ tin hin tгêภ tờ giấy siêu âm và rơi vào im lặng. Cô không biết phải nói gì lúc này. Vậy là điều đó xảy ra ngay sau khi San biết điểm đỗ đại học, sao nó dại vậy hả trời? Vi thở dài rồi nhìn em:
– Bé San, sao em dại dột thế?

Tường San nức nở:
– Em … hôm đó thi cử xong xuôi, chúng em xin phép bố mẹ đi chơi biển. Lần đó… em cũng không biết vì sao lại phát sinh quαп Һệ nữa… có lẽ vì em tin anh Văn, em nghĩ anh ấy không cưới em cũng chẳng sao cả, vì em yêu anh ấy là đủ..
Vi nhìn em:
– Vậy sao lại không phòng tránh? Giờ là thời đại nào rồi?
Bản thân Tường Vi không bài xích việc quαп Һệ xảy ra trước hôn nhân, vì nhiều lúc con người không kiềm chế được. Nhưng cô chưa bao giờ dám nghĩ nó lại rơi vào em gáι mình – một mẫu hình rất hoàn hảo về sự trong sáng. Tường San nức nở:
– Em….. em …không để ý mà… Anh Văn cũng bảo có bầu thì cưới. Rồi khi biết em đỗ đại học, chúng em lại đi ăn mừng và lại…

Vi lay lay vai em:
– Bé San, em bình tĩnh đã. Giờ chị trách em cũng không được gì, nhưng anh Trí Văn có biết chuyện này chưa?
San gật đầu, có vẻ con bé đã bình tĩnh hơn:
– Dạ rồi, em thấy chậm ngày kinh nên lo. Chính anh Văn đưa em đi khám. Anh nói khám ở Ьệпh viện thành phố cho chắc chắn!

Vi gật đầu:
– Ừ, nhưng giờ ý của anh ta thế nào sau khi biết em có thai?
San vội lau giọt nước mắt:
– Anh ấy rất vui và nói sẽ cưới em, nhưng..

Vi thở hắt ra:
– Vậy là anh ta không chối bỏ trách nhiệm, thế cũng là may, nhưng cưới thì…
Nước mắt Tường San lại tuôn rơi:
– Em muốn đi học, bố mẹ nuôi em mười hai năm đèn sách, giờ đỗ thủ khoa mà bỏ ngang lấy chồng sao được chị? Thế nên em thấy có lỗi với bố mẹ, anh Văn nói về bàn bạc chuyện cưới xin với bố mẹ, em chưa cho…

Đầu óc Tường Vi rối như tơ vò. Đến một người mạnh mẽ như cô khi nghe những lời vừa rồi còn thấy khó tiếp nhận, huống gì bố mẹ, sao hai người có thể chịu được chứ? Nhất là bố cô, ông Tường Dĩnh là một người cha vô cùng yêu vợ thương con nhưng cũng cực kì nghiêm khắc. Tường Vi có ngông nghênh nhưng không bao giờ hỗn láo hay vi phạm những nội quy quan trọng của nhà trường. Cô chỉ không yểu điệu thục nữ mà luôn mạnh mẽ bởi quan điểm sống của cô là phụ nữ không được yếu đuối và không nên yếu đuối, phải đứng vững bằng tri thức và bản lĩnh của mình. Đó là hình tượng mà cô theo đuổi. Thế nên dưới sự nghiêm khắc của bố, hai đứa con gáι luôn ngoan ngoãn và ʇ⚡︎ự lập. Vì vậy, chuyện Tường San đang đối mặt là ngoài sức tưởng tượng. Bố cô mà biết thì chỉ có nước ra khỏi nhà. Suy tính giây lát, Vi nói:
– Giờ phải xem ý kiến của gia đình anh Văn thế nào, chứ mỗi ông ấy bảo cưới mà bố mẹ ông ấy không cho thì ทɦụ☪ nhã lắm.

San sụt sịt:
– Anh ấy bảo chắc chắn bố mẹ đồng ý, trước đây em cũng gặp hai bác rồi, rất hiền lành ạ, chỉ lo nhà mình thôi…
Nhà Trí Văn ở thành phố C, bố mẹ kinh doanh buôn bán, cũng gọi là khá giả, có lẽ tư tưởng họ tiến bộ. Nhưng nếu cưới chồng, Tường San lại bầu bí như thế, không lẽ bỏ dở việc học, ở nhà nuôi con với nội trợ ư? Làm như vậy không chỉ phá bao năm đèn sách mà với Tường Vi, một người học hành như em gáι cô phải bỏ ngang như thế vì chuyện chồng con, thì sau này làm sao có tiếng nói trong gia đình chồng đây? Khi vui vẻ thì không sao, đến khi cơm không lành canh chẳng ngọt thì bị xỉa xói, cho là kẻ ăn bám. Tự dưng cuộc sống đang yên ổn lại bị đảo lộn lên cả. Tiếng Tường San vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Vi:
– Chị hai, em không cam chịu cảnh ở nhà nội trợ đâu, em cần đi học!

Vì vỗ vỗ vai em:
– Phải học chứ, thời này là thời nào rồi mà còn có cái tư tưởng phụ nữ ở nhà nội trợ? Thôi được rồi, ngày mai chị sẽ dò hỏi ý kiến bố xem sao, chị cũng tới gặp anh Văn và gia đình anh ấy để xem ý tứ họ thế nào.

Tường San lắc đầu nguầy nguậy:
– Không…. chị đừng nói với bố mẹ …
Tường Vi vuốt mái tóc dài của em gáι:
– Chị có nói đâu. Ý của chị là sẽ hỏi dò, kiếm chuyện gì đó xa xa hỏi xem ý bố mẹ thế nào!

San ngước đôi mắt đã sưng đỏ lên nhìn chị:

– Chị Hai… chị nghĩ bố mẹ có cho em vừa cưới chồng vừa đi học không?
Tường Vi còn chưa dám nghĩ tới thái độ của bố khi biết chuyện này chứ nói gì tới điều mà Tường San vừa nhắc. Nhưng để trấn an em, cô nói:
– Chị nghĩ bố nghiêm khắc là thế nhưng rất thương vợ con, biết đâu bố đổi ý. Rồi ngày mai chúng ta cũng sẽ tới thành phố C một chuyến, vừa để cho khuây khỏa vừa để gặp Trí Văn và gia đình anh ấy xem sao!
Biết Tri Văn sẽ là chồng của em gáι nhưng Văn hơn Vi gần năm tuổi nên khi Văn chưa kết hôn với em gáι, Vi vẫn kính trọng gọi Văn là ” anh ” sau này về chung một nhà rồi tính.

Thấy tâm trạng em ổn hơn, Vi nói:
– Thôi, em ngủ đi, không sao đâu!
Tường San gật đầu, đang định đi ngủ thì điện thoại báo cuộc gọi video đến – là Trí Văn. Tường Vi đưa ngón trỏ lên miệng, ý nói San đừng bảo cô đang ở đây. Tường San gật đầu rồi mở video và bấm nghe:
– Em nghe đây!
Văn lo lắng khi thấy bộ dạng của San:
– Vợ, em sao đấy? Hay là bố mẹ mắng?

San cười:
– Dạ không, ban nãy em buồn nôn, sau đó đỏ mặt đỏ mày vậy thôi. Em… chưa dám nói với bố mẹ …
Tường Vi vẫn im lặng lắng nghe cuộc trò chuyện. Cô thấy Trí Văn bật cười:
– Con với cái, mới bé tí xíu đã hành mẹ rồi. Sau này nó ra đời, anh sẽ cho nó ăn roi!
Nghe giọng điệu của người yêu, Tường San thấy khuây khỏa hơn:
– Anh ơi, anh … nói với bố mẹ chưa?

Trí Văn gật đầu:
– Anh nói rồi chứ! Tin vui phải khoe ngay chứ? Bố mẹ vui lắm, còn nói em cứ yên tâm bảo lưu kết quả một năm rồi học, nếu em muốn đi học ngay mà không mệt thì anh sẽ đưa mẹ con em đi học. Sao cũng được, miễn là em khỏe em vui là được …
San ngạc nhiên:
– Thật vậy sao anh? Hay là anh chỉ an ủi em thôi?

Giọng Trí Văn chắc nịch:
– Thật chứ, chuyện quan trọng như vậy sao anh dám đùa!
Tường San cũng thật thà nói :
– Em đã nói với chị Vi rồi, ngày mai chị sẽ cùng em tới thành phố C một chuyến,chị muốn gặp bố mẹ anh xem ý kiến thế nào!
Văn nhíu mày:
– Hai chị em đi bằng phương tiện gì? Để anh đặt vé máy bay đi cho khỏe!

Tường San lắc đầu:
– Dạ không, chúng em muốn đi xe khách để ngắm cảnh nữa ạ!
Từ thành phố A tới thành phố C sầm uất sẽ mất mấy tiếng ngồi ô tô. Vi cũng biết rất nhiều người đã qua lại giữa hai thành phố này bằng máy bay, lòng thầm ước ngày nào đó thành đạt sẽ được đi máy bay để trải nghiệm cảm giác đó. Giọng điệu của Trí Văn có vẻ rất quan tâm tới em gáι cô, nhưng Vi vẫn muốn tận mắt xem gia đình họ như thế nào!

Sáng hôm sau…
Chị em Vi dậy rất sớm và chuẩn bị một số thứ. Cô dặn Tường San luôn tỏ ra vui vẻ trước mặt bố mẹ để hai người khỏi nghi ngờ. Bữa ăn sáng nay, mẹ làm món bún bò mà hai chị em cô rất thích. Tường San ăn từ tốn, không nhiều vì con bé lại sợ nôn ra. Vì cách ăn lâu nay của cô bé như vậy nên bố mẹ không nghi ngờ gì. Bữa ăn gần cần kết thúc, mọi người đang nói chuyện vui vẻ, Vi lên tiếng:
– Bố mẹ ơi, con mới đi tình nguyện về, San lại vừa đỗ đại học nên hôm nay chị em con xin phép bố mẹ tới thành phố C để xem trường Đại học mới của em và thăm một số bạn của con ở đó ạ!

Bố cô nháy mắt nhìn San:
– Chứ không phải ai kia có người thương ở thành phố đó hả?
Dù Tường San mới mười tám tuổi nhưng cả một năm học lớp mười hai, Trí Văn vẫn theo đuổi động viên cô, con bé San vẫn học hành nghiêm chỉnh, đỗ thủ khoa Đại học nên bố mẹ rất ʇ⚡︎ự hào và yên tâm. Văn lại chững chạc, sau khi San thi đại học thì đặt vấn đề yêu đương rất ʇ⚡︎ử tế, sẵn sàng chờ con bé học xong có công việc rồi mới cưới nên bố mẹ Tường Vi rất mến chàng trai này. Hôm nay, nghe con nhắc với thành phố C, biết Văn sống và làm việc ở đó nên ông Tường Dĩnh trêu con bé mà không hề biết cô con út đang rất khó khăn khi đối diện với bố mẹ.

Chị em Vi cũng cười cười cho xong. Tường Vi đem giọng kể lể:
– Bố ơi, con có một nhỏ bạn, em gáι nó bằng tuổi bé Vi nhà mình, mới đầu đại học mà lại có thai với người yêu. Giờ gia đình anh kia thì vui vẻ bảo cưới, nhưng bố mẹ con bé đó lại đau đầu không biết làm sao!
Mới nghe đến đó, đôi lông mày ông Tường Dĩnh đã nhíu chặt lại:

– Cái thứ mất nết, bất hiếu! Bố mẹ nuôi ăn học đến đó rồi mà chơi bời đú đởn cho có thai à? Loại ấy thì học hành gì nữa! Tội cho ông bố bà mẹ đó! Nếu gặp phải bố, cái ngữ ấy thì chỉ có từ mặt luôn, muốn biến đi đâu thì đi!
Tường San nghe giọng đanh thép của bố thì rét run. Vi vẫn bình tĩnh:
– Dạ, nhưng con thấy nhà trai có chê đâu ạ, thà họ chối bỏ trách nhiệm, đằng này…

Ông Tường Dĩnh vẫn giọng bực dọc:
– Bởi vì là cháu nhà họ nên bây giờ họ chưa nói gì, nhưng được dăm bữa nửa tháng, không có gì mà ăn rồi cắn xé nhau. Đến lúc đó họ có khinh không? Sao không ăn học ʇ⚡︎ử tế, có bằng có cấp đã rồi hẵng tính chuyện kia?
Rồi ông dừng một chút và nói tiếp:

– Hai đứa cũng là con gáι, nhìn vào đó là biết cách sống. Tường Vi chín chắn rồi, còn hai năm nữa nhưng từ ngày yêu Trí Văn nhưng bố mẹ cũng yên tâm vì hai đứa đàng hoàng. Nhưng bố nói cho mà biết, bố mẹ tin tưởng không có nghĩa là dễ dãi, lo mà giữ mình! Chứ cái kiểu như con bé kia thì bố không chấp nhận đâu rõ chưa?

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *