Tình cuối – Chương 5

Tác giả : An Yên.

Nghe đến camera, Nga bỗng nhiên lúng túng, hai tay bấu chặt vào áo đồng phục. Giọng Tường Vi lại vang lên:
– Thưa thầy, việc đó chắc là đơn giản đúng không ạ?
Thầy Cường còn đăm chiêu chưa trả lời thì một giọng nói phát ra ngay sau lưng vì hiệu phó khó tính:

– Haizzz, cần gì camera, tất cả mọi người đứng đây đều biết ai làm ra cái trò vớ vẩn này, chỉ là có một số bạn không dám nói ra thôi!
Thầy Cường quay lại – là Vương Thăng đang nhàn nhã ngồi tгêภ ghế, chân vắt chéo, tay chống cằm nhả ra từng chữ, ánh mắt xoáy sâu vào Nga. Ngồi bên cạnh, Bá Trọng cũng thêm vào:
– Nếu thích thì cứ cho trích xuất camera để minh bạch hơn, không khéo có người lại được mời lên phường, liên lụy đến các trường chuyên này không chừng!
Thầy Hiệu phó nở một nụ cười như có như không, đúng tính chất của Cường ” ruồi ” rồi nghiêm giọng:
– Giờ tôi cho các em một cơ hội cuối cùng để nói ra sự thật!

Tường Vi nhún vai:
– Dạ thưa thầy, em và bạn Thảo nói hết sự thật rồi nên cơ hội đó xin nhường cho người còn lại ạ!
Ánh mắt sắc sảo của thầy Hiệu phó rơi tгêภ khuôn mặt đang hơi bối rối của Nga. Thấy cặp đồng ʇ⚡︎ử kia liếc ngang liếc dọc như để tìm cách, giọng Vương Thăng có vẻ sốt ruột:
– Thưa thầy, em nghĩ xem camera là hợp lý nhất, mọi chuyện rõ ràng nhất, chả lo ai thiệt, chứ chờ nhau thế này mất thời gian lắm ạ!

Thầy Cường gật đầu:
– Chắc là cứ theo ý kiến của các em đề xuất vậy!
Bá Trọng cong khóe môi cười:
– Đến lúc ấy, một là bạn Nga sẽ mang Ϯộι ҳúc ρhα̣m nhân phẩm người khác, hai là bạn Thảo và bạn Vy sẽ mang Ϯộι ʋu ҟҺốпg. Dù là ai mang Ϯộι thì cái thành tích rạng rỡ lâu nay của trường mình cũng bị vấy bẩn hết!
Thầy Cường rút điện thoại và chuẩn bị thao tác mở camera vì mọi mắt thần trong trường đều kết nối với máy của thầy. Tuy nhiên, thầy còn chưa kịp bấm thì Nga rụt rè:
– Thầy ơi….

Vị hiệu phó ngẩng mặt lên:
– Sao thế Phương Nga?
Nga vân vê tà áo đồng phục, cố nặn ra một nụ cười:
– Em xin lỗi thầy, là em lỡ thúc vào bạn Vi ạ! Thật ra, đây là lần đầu em đưa cơm đi học từ sáng, tụi em đứng gần nhau quá, em lại không quen đứng chật như thế nên chỉ định đùa bạn Vi cho vui thôi, nào ngờ lại làm đổ thức ăn của bạn ấy, giờ em sẽ dọn cùng bạn ạ!
Thầy Cường tỏ rõ sự ngạc nhiên:
– Ồ, thế ra nãy giờ em dám đùa cả thầy à?

Nga ρhâп trần:
– Dạ… vì em sợ bị thầy phạt nên.. em xin lỗi thầy…
Thầy Hiệu phó mỉm cười:
– Sợ bị phạt thì đừng phạm lỗi. Giờ người em cần xin lỗi không phải là tôi, mà là hai bạn này.
Giọng của Nga trở nên khẩn khoản:

– Tường Vi, Thanh Thảo, xin lỗi hai bạn nha. Hai cậu biết đấy, tính tôi hay đùa chứ không có ý xấu đâu. Giờ chúng ta cùng dọn dẹp nhé. Nếu cậu cần, tớ sẽ gọi điện thoại bảo người giúp việc nhà tớ làm thêm một suất cơm đền cho cậu nhé!
Tường Vi khoanh tay, làn môi đỏ hơi nhếch lên:
– Cậu đùa vui quá, vui tới mức tôi không nuốt nổi. Thôi, không cần làm cơm đâu. Lỡ ăn đồ nhà cậu, tôi mắc nghẹn hay đau bụng thì sao? Tôi ăn đồ nhà nghèo quen rồi!
Thầy Cường nghiêm giọng khi thấy ánh mắt Nga bừng bừng nổi giận:
– Em làm đổ thì một mình em dọn đi, không ai được giúp Phương Nga dọn chỗ này hết! Em ʇ⚡︎ự dọn sạch sẽ xong rồi mới lên lớp học bài, rõ chưa? Xem như đây là hình phạt dành cho em. Nếu không phục, chúng ta cùng lên gặp cô Hiệu trưởng nhà trường!

Nga xua tay:
– Không ạ. Em làm được ạ! Ở nhà, khi rảnh em vẫn giúp bố mẹ làm việc nhà mà thầy!
Thầy Cường mỉm cười hài lòng:
– Được, các em vào lớp đi, để một mình Nga dọn là được, tôi sẽ ở đây giám sát!
Bá Trọng tủm tỉm:
– Về lớp thôi, kịch hạ màn rồi!
Mọi người cùng kéo nhau đi, Phương Ngang nghiến răng ken két nhìn theo dáng Vi mà không dám nói câu nào…

Ra tới khoảng sân rộng, Thảo níu tay Vi:
– Này, nếu tớ nhớ không nhầm thì camera ở căng tin hỏng từ tuần trước mà Vi?
Vi nhàn nhã gật đầu:
– Ừ!

Thảo tò mò:
– À, chắc là sửa rồi hả Vi?
Vi lắc đầu:
– Tớ có biết đâu, hình như là chưa!
Thảo chau mày nói:
– Ơ, thế sao cậu đòi trích xuất camera như đúng rồi thế?

Vi cười phá lên:
– Thảo ơi là Thảo, riết rồi cậu thành búp bê không chừng. Tớ không làm loạn lên thế thì con ranh đó chịu khai à?
Thảo ngẩn tò te ra:
– Không, nhưng vấn đề là thầy và các bạn khác cũng…
Vi đang đau lưng mà cũng lấy tay dứ dứ trán của bạn thân:
– Ngốc ҡıṅһ ҡһủṅɢ luôn, không biết học sinh xuất sắc ở đâu nữa. Họ cùng diễn với tớ, rõ chưa? Tớ nghĩ là mấy bạn nam thấy Nga đẩy tớ rồi còn lớn tiếng nên đã mách thầy Cường, đằng nào thầy dọa thì con kia nó sợ hơn, thế là khai thôi, quá đơn giản.

Thảo ” à ” lên một tiếng rồi cười:
– Này, lúc đó con kia mà già mồm đòi xem camera thật thì toi nhờ?
Vi nhìn bạn:
– Có toi thì nó chứ chả phải tớ. Mấy đứa con gáι sợ nó chứ mấy bạn nam sợ quái gì, họ nói cho ê cả mặt ra ấy chứ! Nhìn cái cảnh nó đeo bao tay bốc đồ ăn dưới sàn, sướиɠ ҡıṅһ ҡһủṅɢ!

Thảo lo lắng:
– Nhưng tớ lo là … nó không chịu để yên đâu!
Vi vênh mặt:
– Chứ không để yên thì nó định làm gì con này? Tớ lại sợ nó quá cơ! Hôm nay chẳng qua là đến kỳ nên con Vi này muốn thoải mái, không có hứng. Chứ ngày thường, nó nhận được mấy đường quyền rồi, ᵭάпҺ cho đã rồi phạt cũng được! Nghĩ mà sôi m.á.u!

Thảo xoa xoa lưng bạn :

– Thôi thôi, tôi xin bà một vừa hai phải thôi, chứ ngông nghênh thế rồi không biết bà thuộc g.i.ớ.i t.í.n.h gì. À, chắc Vương Thăng cũng không ưa thế đâu!
Giọng Vi trầm xuống:
– Ưa hay không ưa thì giải quyết được gì. Cái gì cũng có số cả, cậu ấy đã không thích thì dù có dịu dàng cũng thế thôi, xem như là mình tôi thích, là tình cảm đơn phương. Còn một tháng nữa thi đại học rồi, tớ nghĩ chúng ta tập trung vào việc học. Sau này, đi học và đi làm, tớ nghĩ rồi… cậu ấy cũng sẽ quên và tớ ….cũng vậy…

Thảo kéo tay bạn:
– Thôi, không nói nữa, gần xa trường lớp, bạn bè, thầy cô rồi, chỉ nhớ những niềm vui, niềm hạnh phúc thôi. OK?
Vi nở nụ cười mơ hồ rồi gật đầu cùng Thảo vào lớp…

Giờ nghỉ trưa…
Các học sinh xuống căng tin lấy đồ ăn. Vi cầm chiếc cặp l*иg chỉ còn mỗi cơm và rau xào. Trời thì nắng, ăn khô thế này nuốt kiểu gì đây? Canh và ϮhịϮ bò đổ cả rồi!

Thảo kéo tay cô ngồi xuống chiếc ghế đá được đặt giữa hai cây bàng to ʇ⚡︎ựa như cái ô lớn che mát cả một vùng ngay sát cửa căng tin:
– Vi, cậu ăn giúp tớ một ít cá và canh được không? Để tớ lấy thêm cái cốc nhựa san bớt cho cậu một nửa nhé. Mẹ chuẩn bị nhiều quá, tớ ăn không thể hết được!
Vi biết là cô bạn thân hiền lành ấy sợ Vi ăn thiếu chất, sợ cô không no nên mới làm thế chứ Thảo bao giờ chả ăn hết phần cơm mẹ chuẩn bị, bởi cô bạn luôn thương công sức mẹ và người giúp việc dậy sớm làm cơm cho mình. Vi cười:

– Không, cậu ăn đi, hôm nay hơi đau lưng nên tớ không muốn ăn. Tớ chỉ thích ăn rau thôi, cũng tăng cường vitamin mà!
Thảo lắc đầu:
– Tớ nói thật đấy, hôm nay nhiều đồ ăn hơn mọi ngày, tính tớ hay tiếc của, ăn không hết phí lắm! À, chờ một tí, tớ lại máy bán hàng ʇ⚡︎ự động mua chai nước nha!
Vi gật đầu. Thảo đặt cặp l*иg cơm xuống rồi chạy ù tới máy bán hàng ʇ⚡︎ự động. Cô bạn vừa đi khỏi, Tường Vi thấy một bóng dáng cao lớn bước tới và đặt cạnh cô một phần canh trong hộp. Vi ngước lên, Vương Thăng đang đứng trước mặt mình. Tự nhiên cứ thấy anh chàng ấy là lòng cô lấy nhũn cả ra:

– Cậu….
Rồi Vi chợt nghĩ có lẽ chỗ này rất mát nên Thăng định lại ngồi đây ăn chăng? Cô liếc sang phần ăn của Thảo và nói:
– À, Thanh Thảo ngồi ở đây rồi. Bạn ấy đang đi mua nước, cậu tìm chỗ khác đi. Các bạn kia đâu rồi?
Thăng đặt phần canh vào tay cô rồi nói:
– Ăn đi!
Vi lắc đầu, đứng dậy đưa chiếc hộp lại cho Thăng:
– À, không cần! Hôm nay tớ không muốn ăn, cậu giữ lấy mà ăn cho khỏe!

Thăng nhìn Vi:
– Tôi có rồi, sáng nay vội đưa nhầm hai phần canh, định vứt vào sọt rác. Nhưng chợt nhớ ra cậu bị Phương Nga làm đổ mất canh nên đưa lại đây khỏi phí. Bớt ảo tưởng đi!
Hả? Là quan tâm hay là bố thí đấy? Sao người mình thích đưa canh cho mà Vi lại thấy cổ nghèn nghẹn, sống mũi cay xè thế này? Đưa đôi mắt hoen đỏ nhìn Thăng, Vi nói rành rõ từng tiếng:

– Vương Thăng, cậu giàu có cũng không được cái quyền khinh rẻ người khác, cậu muốn vứt thì vứt đi, rồi cậu biến luôn khỏi mắt tôi. Đừng để tôi nhìn thấy cậu nữa!

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *