Tình cuối – Chương 3
Tác giả: An Yên
Tường Vi đơ cứng cả người. Ngó cổ xuống, cô nàng tròn xoe mắt khi thấy tiếng nói vừa rồi phát ra từ miệng thầy Lê Cường – Hiệu phó của nhà trường. Thà là bác bảo vệ thì còn có thể xin nỏ, nài nỉ hoặc chối bay chối biến đi được. Đằng này lại là thầy Cường thì chỉ có nước lên khu Giám Hiệu ngồi uống nước trà thôi. Thầy ấy nổi tiếng với biệt danh Cường ” ruồi” vì đến cả con ruồi cũng không lọt được qua mắt thầy. Trong những ngày thi học kì, một khi thầy đã đi dạo quanh hành lang các phòng thì từ phao dạng ” ruột mèo”, ruột chuột” cũng chả lọt được chứ đừng nói tới trao đổi và ngó nghiêng sách vở.
Nhóm nam sinh của lớp Toán nhìn Tường Vi đầy lo lắng. Anh bạn đá quả cầu lên cây xoài áy náy nhìn Vi, vì dẫu sao cô bé cũng vừa lấy cầu xuống cho mình. Nam sinh hiền lành kia không hề biết rằng Vi chỉ lợi dụng việc lấy cầu để tranh thủ hái xoài mà thôi. Thế nên giờ mới ૮.ɦ.ế.ƭ dở đây này. Tiếng thầy Cường lại vang lên, phía dưới các học sinh đã tập trung lại khá nhiều:
– Lâm Tường Vi, em xuống đây! Hết trò rồi hay sao mà trèo lên đó ngồi?
Vi từ từ tụt xuống, khoanh tay trước ռ.ɠ-ự.ɕ, cố đứng cách thầy một quãng để thầy không thấy hai trái xoài khiến kệnh cả túi. Thầy Cường đưa đôi mắt ” diều hâu” nhìn Vi:
– Em leo lên đó làm gì?
Vi hít một hơi rồi nói :
– Dạ em trèo lên lấy quả cầu ạ!
Thầy chăm chăm nhìn Vi:
– Thế cầu đâu rồi?
Nam sinh lớp Toán đưa hai tay chìa quả cầu ra trước mặt :
– Đây ạ! Lúc nãy e lỡ đá lên đó, bạn Vi lên lấy giúp em ạ.
Thầy Cường tỏ vẻ ngạc nhiên:
– Trời, là nam sinh mà phải nhờ nữ sinh lên trèo lên cây lấy cầu à?
Sợ liên lụy đến bạn, Vi vội ρhâп trần:
– Dạ không ạ! Làm gì tới mức đó ạ thầy? Chả là hôm qua em cũng đá cầu và bị vướng lên đó mà chưa kịp lấy, thế nên hôm nay nhân tiện em lên và lấy giúp bạn luôn ạ!
Lúc này, nhiều người đứng xúm lại gần gốc xoài, tò mò theo dõi diễn biến vụ việc. Ai nấy đều lo cho Vi vì không ai có thể qua được mắt thầy Cường dễ dàng đâu. Vị hiệu phó lại hỏi:
– Thế quả cầu của em đâu rồi?
Vi hơi lúng túng:
– Dạ….em chưa kịp lấy thì thầy gọi xuống ạ!
Thầy Cường nhìn lên tán là xoài rồi nói:
– Thế em trèo lên lấy nó xuống đi!
Chết rồi, phen này thì hết đường rồi, chỉ cần xoay lưng một cái là lộ ngay hai trái xoài trong túi quần. Vi chưa kịp nói gì thì thầy nhìn đồng hồ:
– Nhanh lên, sắp vào học rồi! Lấy quả cầu xuống kẻo lát ra chơi không có đá bây giờ!
Đúng lúc đó, một giọng nói khác vang lên:
– Vi, cầu của cậu đây này! Ban nãy cậu rung cành, nó rơi sang phía bên này!
Hoàng Bảo Long là nam sinh vừa nói câu đó. Vi nhìn lại cậu bạn đẹp trai với ánh mắt hàm ơn khó tả khi Long chìa quả cầu – dĩ nhiên không phải của Vi ra trước mặt cô:
– À, đúng rồi, chính nó đấy. Cảm ơn cậu nhé!
Tuy nhiên, điều mà Vi lấy làm lạ là có mỗi một quả cầu mà không chỉ Bảo Long, còn có cả Bá Trọng và Lê Minh cùng bước tới chìa ra trước mặt cô. Vi đang ngạc nhiên khi thấy ba thân hình cao lớn chắn trước mặt thì bỗng thấy rằng cảm giác kệnh kệnh ở hai túi quần hẫng đi… Lúc này, xung quanh đây rất đông các bạn, chắn luôn cả cặp mắt sắc của thầy Cường. Vừa đón lấy quả cầu từ tay Long, Vi lại nghe tiếng thầy:
– Các em làm cái gì mà túm tụm lại thế kia? Thầy đang nói chuyện với Tường Vi mà các em cứ hùa vào thế hả?
Mấy chàng trai tản ra, Bảo Long gãi đầu hai tai:
– Dạ chúng em có cái tính rất lạ, là cái gì cũng làm cùng nhau, thói quen rồi ạ. Chào thầy tụi em lên lớp ạ!
Thầy Cường gật đầu rồi quay sang Vi:
– Hai túi quần ban nãy sao phình lên thế kia ?
Cũng may, vì Vi thường mặt dạng quần Baggy cho nên phía tгêภ hơi thụng ra, nhìn qua có cảm giác túi hơi phình. Cô nàng cũng đang ngạc nhiên vì hai trái xoài trong lúc hỗn độn bị thế lực nào đó đứng sau гút г.ค к.ђ.ỏ.เ túi quần rồi, nhưng đó lại là cái hay bởi trong tình huống này, cô có lý do để nói với thầy Cường . Thế nên, Vi mỉm cười ngoan ngoãn:
– Dạ thưa thầy, dạng quần này dáng túi nó phình ra thế thôi ạ!
Vừa nói, Vi vừa vỗ vỗ vào hai túi quần đã xép lẹp để chứng minh, Thầy Cường cũng nghiêng người quan sát kỹ, xét nét đủ thứ. Quả thật, không có gì khả nghi.
Rồi thầy buông một câu hậm hực:
– Lần sau có đá cầu thì đá cho người chứ đừng đá cho cây nghe chưa? Mặt khác, cây cối trong vườn trường là những kỷ niệm của các thế hệ đi trước, không được trèo leo lên đó, người ta nhìn vào chả tốt đẹp gì đã đành, lỡ ngã gãy tay gãy chân thì sao? Thôi các em lên lớp đi!
Đúng là thầy được mệnh danh ” trái tιм sắt đá”, toàn nói câu gở không à. Thầy vừa dứt tiếng, trống báo hiệu vào học cũng vang lên, học sinh chạy ùa vào chỗ ngồi của mình. Vi vừa đi vừa lẩm bẩm:
– Đứa nào dám lấy xoài của bà thì liệu hồn!
Vào đến lớp, Vi tiến tới chỗ ngồi của mình. Cô bé đang định cất hộp bút xuống ngăn bàn cho gọn thì tay của Vi chạm phải một vật gì đó. Cúi xuống nhìn, Vi trố mắt khi thấy hai trái xoài ban nãy được bọc cẩn thận trong một tờ giấy đôi của học sinh. Cô liếc nhìn xung quanh – lớp đang khá lộn xộn, giáo viên chưa vào lớp học. Vi lại cúi xuống và kéo hai trái xoài ra. Ngoài tấm giấy bọc còn có một mảnh giấy nhỏ với những dòng chữ thẳng tắp:
– Lần sau, nếu muốn lên phòng giám hiệu uống nước trà, không cần thiết phải leo trèo và lôi kéo nhiều người tới xem đâu!
Vi mím môi, nét chữ này đã bao nhiêu lần lên bảng giải bài, cô quên sao được, cần gì phải đoán. Vừa hay lúc đó, cô giáo bước vào bắt đầu buổi học. Mọi thứ lại quay về đúng quỹ đạo của nó…
Giờ ra chơi….
Vi tiến về phía hội bạn của Vương Thăng đang bàn tán về một bài toán khó. Chờ mọi người im lặng, cô bé cất tiếng:
– Bảo Long, cảm ơn cậu về việc sáng nay, may mà cậu nhanh trí, nếu không….thì ….
Vi mới nói tới đó, Long cười:
– Trời ạ, có gì đâu, chuyện nhỏ!
Cô bé lại nhìn sang Thăng với thái độ biết ơn:
– Cảm ơn cậu đã cất xoài cho tớ!
Thăng thờ ơ đáp:
– Không liên quan, toàn trò vớ vẩn. Đúng là đồ con gáι nhiêu khê!
Đang với tâm trạng biết ơn, Vi như bị dội một gáo nước lạnh. Ơ, cảm ơn cũng không cho là sao? Đồ con gáι là sao? Học võ thì bảo không nữ tính, giờ hái xoài ăn thì lại chê con gáι lắm chuyện. Riết rồi chả hiểu đầu cậu ta nghĩ gì? Mà cũng đúng thôi, những kẻ nhà giàu đâu hiểu được cảm giác của những người bình thường như cô. Haizz, trái cây mà chỉ mua ở siêu thị rồi về có người gọt, người cắt dâng tận miệng, sao thú vị bằng cái cảm giác hái t.r.ộ.m và ăn ngấu nghiến chứ!
Đi ngang qua lớp chuyên Lý, Vi đưa mắt tìm mấy bạn gáι lúc nãy. Một lát vẫn không thấy, đang định rời đi thì một bạn chạy tới:
– Vi, tìm ai đấy?
Nhận ra bạn gáι lúc sáng, Vi chìa quả xoài, được bọc cẩn thận:
– Nè, nè sao rồi? Công bạn nãy phát hiện đấy! Mỗi đứa một trái!
Vi ghé tai cô bạn thì thầm rồi dúi xoài vào tay bạn. Cô bé chuẩn bị đi về lớp thì nghe một thanh âm vang lên:
– Xoài ở đâu ra đấy?
Vi ngoảnh lại – là Phương Nga, một cô nữ sinh cùng lớp với vẻ xinh đẹp và giàu có nhưng cái tính cái nết không ai ưa nổi, rất kênh kiệu lại thảo mai, nghe cái giọng là ngứa tai rồi. Cô bé lớp chuyên Lý tay vẫn cầm xoài, cười:
– À, xoài của tớ!
Nga liếc xéo về phía Vi:
– Chẳng phải ban nãy Vi hái trộm còn gì? Ai giúp t.ẩ.u t.á.n mà tài thế…
Vì sợ cô bạn lớp chuyên Lý bị Nga dồn nên Vi quay ngoắt lại:
– Cái gì đây? Ban nãy cậu có thấy là thầy không tìm được xoài tгêภ người tớ. Đây là xoài nhà tôi. Hôm qua sinh nhật mẹ tôi, nay tôi đưa xoài mời bạn, được không?
Nga nhún vai:
– Nhà nghèo mà vẫn có sinh nhật cho mẹ cơ à?
So với những bạn trong lớp, nhà Vi khó khăn hơn, bố mẹ cô có một cửa hàng bán sơn nho nhỏ, thu nhập chỉ đủ ăn và lo cho chị em ăn học nhưng bố mẹ luôn ʇ⚡︎ự hào về thành tích của hai cô con gáι nên ai thuê gì cũng cố làm, để kiếm thêm. Ước mong của Vi là học thật giỏi để mở rộng cơ sở ấy thành nơi cung cấp các vật liệu xây dựng chứ không đơn thuần là sơn. Nghe Nga nói, Vi vênh mặt lên:
– Sao lại không? Ai mà chả có mẹ, giàu nghèo có quan trọng gì? Có nhiều nhà giàu mà đến bữa cơm cũng có ʇ⚡︎ử tế đâu, xoài tôi mua hay lấy ở đâu cũng không quan trọng mà vấn đề là tôi cho bạn ấy vì tình cảm bạn bè thôi!
Nghe Vi nói, Nga trừng mắt lên định lớn tiếng. Nhưng bỗng thấy một bóng lưng cao lớn của nam sinh bước ra khỏi lớp Hóa, cô bạn đổi giọng ngọt ngào:
– Bá Trọng, chờ tớ với !
Nga chạy lại phía Trọng, Vi nhìn theo, nhếch môi:
-Khϊếp, nghe cái giọng phát ói!
Rồi cô tạm biệt cô bạn và chạy b.i.ế.n về lớp mình.