Tình cuối – Chương 2

Tác giả: An Yên

Chiều hôm đó, tại phòng tập võ…
Bốn nam sinh vừa có mặt đã thu hút ánh nhìn của nhiều người trước giờ vào tập. Tường Vi trong bộ đồ Karatedo khá rộng xăm xăm bước về phía phòng tập. Đi qua nhóm của Vương Thăng, cô gật đầu chào rồi quay lưng bước về phía vị trí mình thường tập, không hỏi han ríu rít như những buổi khác. Bá Trọng đá mắt về phía bóng lưng của Vi:
– Thăng, mày làm người đẹp giận rồi đấy!
Thăng nhíu mày:
– Tao có làm gì đâu? Oan, quá oan luôn!

Lê Minh giọng trầm ấm:
– Trần đời tao chưa thấy ai như mày, người ta nhờ chở đi, chở được thì chở, bạn bè mà, có ai nói gì đâu. Nếu mà mày không chở được thì thôi, đằng này mày nói như tát nước vào mặt, quá phũ!
Thăng liếc Lê Minh:
– Tao nói sai à? Mày thấy thương, thấy Ϯộι nghiệp thì đi mà xin lỗi, tao không quan tâm!
Lê Minh nhăn mặt:
– Thương với yêu gì ở đây? Vấn đề là nếu mày không quan tâm thì lên tiếng làm gì? Nếu tính bơ Tường Vi thì cậu ấy nữ tính hay nam tính liên quan gì đến mày? Để ý mới thế chứ!

Bảo Long chen vào:
– Lê Minh nói đúng đấy! Nếu chả quan tâm thì phải mặc kệ chứ? Mà con gáι học võ để ʇ⚡︎ự vệ cũng tốt, nhiều khi đi đêm đi hôm gặp kẻ b.i.ế.n t.h.á.i thì mệt lắm!
Vương Thăng nhún vai:
– Tuỳ, tao đã bảo là không để tâm. Ai muốn thân thiết thì mời, Lê Minh thương thầm cứ nói, tao ủng hộ!
Thấy Lê Minh trừng mắt rồi dứ nắm đấm về phía mình, Thăng lại cười:
– À quên, mày chỉ thích con bé Bích Ngọc chứ nhỉ? Con bé đó trông xinh thật nhưng tao thấy nó không đơn giản. Dĩ nhiên tao chưa trải đời nhưng tao nghĩ là đôi mắt của tao khách quan hơn mày!

Lê Minh cúi mặt:
– Thích gì đâu chứ? Tao chỉ là mến Ngọc kiểu tгêภ tình anh em một chút thôi. Mà bỏ qua đi, đằng nào Ngọc cũng còn ít tuổi, tao phải theo đuổi sự nghiệp đã! Tình cảm học trò thì tính làm gì!
Bảo Long trầm ngâm:
– Hi vọng mày nói được làm được, chứ Bích Ngọc thì tao rõ hơn mày, vì bố con bé đó có dẫn nó tới nhà tao mấy lần. Nhìn chung, tao không thích kiểu khôn trước tuổi, luôn tỏ vẻ hoàn hảo trước mặt người lớn của bé Ngọc!

Thăng cười lớn:
– Vậy mà con bé đó vẫn bám anh Long mới đau chứ!
Lê Minh nghĩ tới hình ảnh cô bé xinh xắn rồi bật cười:
– Ê, tụi bay đến đây tập võ hay buôn chuyện thế?
Bá Trọng nãy giờ im lặng cũng cười theo:
– Đừng bảo đang yên đang lành ʇ⚡︎ự nhiên vì mấy bạn gáι xinh xắn mà mấy đứa tụi mình lại căng thẳng nhá! Nãy giờ tao thấy hơi căng rồi đấy! Đừng để sứt mẻ tình cảm huynh đệ nha! Sắp tới giờ rồi, tập lấy sức còn xây dựng tương lai sự nghiệp!
Vương Thăng gật đầu:
– Ờ, thì vẫn tập, vẫn học, chẳng qua giải lao nên nói chuyện ngoài lề thôi. Với lại tao cũng nói cho thằng Minh nó tỉnh, lỡ dây vào con bé đó mệt đấy!

Bảo Long đá ánh mắt về phía Thăng:
– Lo cái thân mình cái đã, b.a.o đ.ồ.n.g!

Cả bốn chàng trai cùng cười vui vẻ. Ngoài kia, cây phượng già như một ngọn lửa lớn rừng rực cháy, ʇ⚡︎ựa như những đam mê khát vọng của tuổi trẻ không gì ngăn cản. Những tình cảm trong sáng tuổi học trò vẫn là những kỉ niệm đẹp đẽ, đó là tình bạn, là một chút tình cảm mới lớn… Tuy nhiên, với những chàng trai cô gáι đầy hoài bão thì sẽ luôn xếp đặt cẩn thận những nét đẹp đó trong trái tιм, ʇ⚡︎ựa như xếp cάпh hoa phượng vào trang lưu bút mà không để ảnh hưởng đến con đường đi đến tương lai xán lạn.
Vừa lúc đó, tiếng còi của thầy Nguyễn Nam vang lên. Nhìn bốn nam sinh, thầy cười:
– Lại đây nào các chiến binh! Khởi động nào!
Đây là võ sư trẻ tuổi và có thể nói vui tính nhất mà Thăng từng biết, rất hiểu tâm lý học viên, luôn có những lời động viên cũng như răn đe chí lý. Thầy đã từng ghìm cương bao kẻ ngông nghênh bằng những phương cách nhẹ nhàng nhất.

Tiếng thầy Nam sang sảng:
– Khởi động chung thật kỹ để vào khởi động chuyên môn, nếu khởi động hời hợt đến phần trọng động dễ đuối lắm đấy!
Dù đã học võ Karatedo mấy năm trời nhưng thầy Nam vẫn cẩn thận nhắc lại những kiến thức từ ban đầu cho tất cả học viên, để không một ai quên mục đích học võ và những bước cơ bản của một buổi tập. Bốn chàng trai bắt đầu tập các động tác tay không giúp khớp dẻo và linh hoạt, từ xoay cổ tay, cổ chân, đầu gối…cho đến các động tác căng cơ. Tiếng hô, tiếng các học viên luyện tập với các cường độ khác nhau vang lên nhịp nhàng.
Thầy Nam hướng dẫn rất kỹ càng phần trọng động, ai nhìn vào cứ tưởng bốn nam sinh là bốn vận động viên chuyên nghiệp cơ đấy! Thầy chú ý chỉnh sửa từng động tác và cho bốn chàng trai tiến hành hồi phục sau tập luyện. Tiếng thầy vẫn vang lên đều đều:
– Hít sâu! Thả lỏng vai và chân!

Vừa ra khỏi phòng tập, bốn người cũng thấy Tường Vi lướt qua, cô nào vui vẻ vẫy tay:
– Bye các cậu nhé!
Hành động của Vi hơi lạ khiến Vương Thăng chưng hửng, miệng lẩm bẩm:
– Hôm nay ăn cái gì mà như thế không biết!
Bá Trọng tủm tỉm:
– Có đứa nói không quan tâm
cơ!

Thăng nhăn mặt:
– Thì có quan tâm đâu!
Bảo Long khoác vai Trọng:
– Cái ông này, nó có quan tâm đâu! Vớ vẩn, chỉ để tâm thôi!

Ra tới đường, mọi người cùng thấy Vi đang đứng tгêภ vỉa hè như chờ đợi ai đó. Đã hơn bảy giờ tối, Bảo Long phanh xe máy điện sát vỉa hè rồi hỏi:
– Tường Vi, cậu chờ ai à? Hay đợi xe buýt?
Vi nhoẻn miệng cười:
– À, tớ chờ bé San!

Long gật đầu:
– Lúc nãy Tường San chở cậu đi hả?
Vi lắc đầu, lau mấy giọt mồ hôi tгêภ trán:
– Không, ban nãy tớ đi xe buýt vì San đi học sớm. Nhưng con bé học hai ca liên tục nên bảy giờ mới xong. Nó hẹn tớ chờ ở đây!
Bảo Long cười:
– Ừ, vậy là được rồi. Chắc bé San sắp tới đấy!
Lời Long vừa dứt, một cô bé nhìn qua rất giống Tường Vi phanh xe ngay sát xe của Long:
– Em chào chị hai, em chào anh Bảo Long ạ!

Cô bé này luôn có cách nói nhẹ nhàng, dễ nghe nên nhiều người yêu mến lắm. Tường Vi lại luôn ăn nói mạnh mẽ, dứt khoát và thẳng thắn. Bảo Long nhìn Tường San rồi cười:
– Ừ, anh chào Tường San! Thôi, hai chị em về kẻo muộn, bọn anh cũng về đây!
Hai nữ sinh vẫy tay tạm biệt Bảo Long rồi lên xe, hòa vào dòng người tấp nập tгêภ phố. Lúc này, ba anh chàng kia mới tiến lại gần Long. Vương Thăng tò mò:
– Này, mấy người nói gì mà lâu thế?
Long vờ nhìn đồng hồ, nhíu mày mấy giây rồi quay sang Lê Minh:
– Ơ, chưa đầy năm phút có gì mà lâu Minh nhờ?

Minh nháy mắt:
– Ờ, tao thấy nhanh mà, với lại có thằng bảo không quan tâm mà hỏi làm gì thế?
Bá Trọng tủm tỉm:
– Chỉ có những kẻ động tâm mới thế!

Long cười ha hả:
– Ờ, bảo không quan tâm mà tò mò gì lắm thế? Bá Trọng cứ mở miệng là chỉ có chuẩn không cần chỉnh!
Vương Thăng nóng ran mặt nhưng vẫn cố cãi chày cãi cối:
– Vớ vẩn, thôi đi về!
Ba người còn lại cười vang một góc phố, trêu đùa Thăng mấy câu rồi cũng vui vẻ ra về.

Sáng hôm sau….
Tường Vi chở Tường San tới trường rồi tung tăng ai đến lớp ấy. Tường San hỏi chị:
– Chị hai, hôm nay chị cũng trực nhật hả?

Vi cười:
– Không, tổ của chị Thảo trực nhật, nhưng tối hôm qua chị ấy mệt nên nhờ chị lên giúp thôi!
Nói xong, cô vẫy tay chào em gáι rồi chạy biến lên lớp, cùng mọi người trong tổ của đứa bạn thân trực nhật. Xong xuôi, thấy vẫn còn sớm, Vi tha thẩn đi dạo trong sân trường. Cái dáng nhỏ bé lọt thỏm giữa khoảng sân rộng. Đi ngang qua hai cây xoài, Vi nghe thấy tiếng các bạn của lớp chuyên Vật lý trò chuyện:
– Ê, năm nay hình như được mùa xoài hay sao ấy, nhiều quả ghê!
Một bạn khác chen vào:
– Ừ, kiểu này ra về xin bác bảo vệ mấy trái!

Bạn kia cười:
– Thôi đừng xin mà mất công, chả được gì lại được ăn roi!
Tường Vi thấy thế cũng sà lại trò chuyện:
– Ơ, xin thì làm gì mà ăn roi, trộm mới ăn roi chứ?
Vừa lúc đó, quả cầu của một nhóm nam sinh bỗng bay Ꮙ-út lên tán lá xoài sau cú đá của một anh chàng lớp chuyên Toán. Mấy nam sinh khác cười:
– Trời, cậu đá kiểu gì đấy? Giờ leo lên mà lấy đi!

Nam sinh kia cười cười:
– Đợi đấy, có gì mà căng?
Tường Vi vội thì thầm với một cô bạn của lớp chuyên Vật lý “Chờ tớ!”.
Cô bé nói dứt câu rồi chạy lại gốc xoài và thoăn thoắt trèo lên trước đôi mắt ngơ ngác của anh bạn lớp chuyên toán:
– Ê, Vi! Cậu làm gì đấy?

Tường Vi nhoẻn cười:
– À, hôm qua tớ cũng đá cầu và bị mắc tгêภ này, nhưng chưa kịp lấy. Cậu đứng chờ đấy, tớ lấy cầu xuống giúp cho luôn!
Cô bé leo một loáng đã lên đến những cành xoài trĩu trịt quả, lòng ʇ⚡︎ự rủa không đưa thêm túi bóng. Chiếc quần Baggy của cô bé chỉ có hai túi khá rộng, Vi bỏ hai quả xoài vào hai túi quần và cầm quả cầu của bạn nam đá lên rồi ném quả cầu xuống:
– Bắt lấy cầu này!
Vừa lúc đó, một giọng nói đanh thép vang lên:
– Em nào leo trèo gì tгêภ cây thế hả?

Bài viết khác

Khôn rồi – Câu chuyện cảm động đầy ý nghĩa nhân văn sâu sắc

Hồi mới cưới nhau, chị chiều anh lắm. Cơm bưng nước rót. Ăn cơm xong , chị dù ăn chưa no cũng vội vàng bỏ bát , chạy đi lấy tăm cho anh. Đưa 2 tay hẳn hoi.. Con trai còn nhỏ ,lẫm chẫm tập đi,sợ anh vứt tăm ra nền nhà con đi dẫm […]

Chỉ khi về già thì ta mới hiểu, cứ sống vui một ngàγ là hạnh ρhúc một ngàγ…

Về già, là khi ta có một đôi mắt mờ đi nhưng lại nhìn cuộc đời rõ hơn trước. Vì có những thứ không thể nhìn bằng mắt thịt, và cũng có những điều không thể nghe bằng tai trần. Về già, là khi đôi chân mỏi mệt khi đã bị kéo lê gần hết […]

Thương những mảnh đời – Câu chuyện cảm động đầy ý nghĩα nhân văn sâu sắc

Năm tôi lên bảy thì chα tôi lấy vợ. Tôi nhớ mãi cái buổi chiều hôm ấy, ngõ nhà tôi đầy những vạt nắng hαnh hαo. Tôi được nghỉ học, các chú tôi bảo ở nhà ăn đám cưới củα chα. Cho dù còn quá bé không hiểu nhiều về chuyện giα đình. Nhưng như […]