Tình cuối – Chương 1
Tác giả : An Yên
– Vương Thăng, lên bảng giải bài số năm trong sách nâng cao trang 159 nhé!
– Ơ, em ạ cô?
Cô giáo nâng cặp kính lên:
– Trong lớp này có ai tên là Vương Thăng nữa à?
Anh chàng cao to đẹp trai ngồi ở bàn thứ tư cúi mặt:
– Dạ không ạ!
Ở bàn thứ hai, một chàng trai có đôi mắt sáng tủm tỉm cười:
– Thưa cô, cả thành phố A chỉ có một Vương Thăng duy nhất là bạn ấy thôi cô xinh đẹp ạ!
Thăng dứ dứ nắm đ.ấ.m về phía tiếng nói vừa rồi:
– Bá Trọng, nhớ mặt đấy!
Bá Trọng nháy mắt cười. Ở một góc bên cạnh, một nam sinh khác liếc Thăng giọng hài hước nhỏ nhẹ:.
– Hóa mà, có gì căng? Học sinh giỏi quốc gia mà, cứ áp dụng công thức là ra thôi!
Thăng cầm cuốn sách nâng cao, đá ánh mắt sắc lạnh cho người vừa nói:
– Hoàng Bảo Long, chờ đấy, chiều đến phòng tập sẽ tính! Ờ, chỉ áp dụng công thức là ra đường đúng không? Ra khỏi lớp hả?
Cả hai dãy bàn cười nghiêng ngả. Vương Thăng nhàn nhã bước lên bục giảng, cô giáo dạy môn Hóa nhíu mày:
– Lần nào cũng thế, gọi cậu lên bảng là y như rằng cà khịa với bạn chán chê rồi mới lên!
Thăng mỉm cười:
– Đâu ạ? Các bạn kia em trêu em trước đấy chứ ạ? Các bạn cứ xúi em áp dụng công thức là ra. Có phải cái gì cũng có công thức đâu cô.
Cô giáo mỉm cười :
– Ừ, đúng đấy, giống như học sinh, cô bảo về soạn bài trước, trường chuyên mà, học nhiều hơn, áp lực hơn những trường khác. Vậy nhưng cũng có những học sinh đi ngược lại cái công thức soạn bài của cô, cứ thích nước đến chân mới nhảy cơ!
Vương Thăng cầm viên phấn vừa quay mặt lên bảng vừa nói:
– Dạ, kể cũng lạ cô nhỉ? Em thì nước đến chân vẫn đứng một lát cho mát đã xem nước dâng đến đâu rồi mới nhảy cô ạ!
Những câu chuyện dí dỏm như vậy vẫn thường diễn ra trong giờ Hóa của các cô cậu học sinh lớp chuyên Hóa của trường Chuyên tỉnh nằm ở thành phố A. Cái lớp này người ta gọi là d.ư.ơ.n.g thịnh â.m suy vì chỉ có bốn nữ sinh còn lại toàn là nam sinh, lại tập trung rất nhiều những anh chàng đẹp trai, con nhà giàu. Giáo viên dạy Hóa là một cô giáo hơn ba mươi tuổi nhưng rất dí dỏm, vui tính, vì thế giờ Hóa luôn hào hứng và rôm rả dù những bông phượng đã bắt đầu nở ngoài kia báo hiệu năm học sắp kết thúc. Trong khi rất nhiều học sinh ở các trường khác học quên ngày quên đêm không dám lơ là thì ở lớp chuyên hóa này, việc học vẫn rất nghiêm túc nhưng giờ học nào cũng vui vẻ, các giáo viên luôn tạo cho học sinh sự thoải mái để các em có đủ năng lượng học và thi đạt hiệu quả cao nhất chứ không hề căng thẳng. Hai dãy bàn ở giữa lớp có đến bốn hot boy của trường chứ không riêng gì của lớp chuyên Hóa. Những anh chàng này luôn được chú ý không chỉ với vẻ ngoài đẹp trai mà còn có gia thế khủng, đặc biệt là học rất giỏi và đều các môn. Vương Thăng, Trương Bá Trọng, Hoàng Bảo Long và Lê Minh là hình mẫu lý tưởng của bao gia đình muốn con cái hướng đến sự hoàn hảo.
Anh chàng có nụ cười phong tình thoăn thoắt tay viết bài giải lên bảng, xong xuôi cũng vừa lúc tiếng trống ra chơi vang lên. Cô giáo gõ thước xuống bàn yêu cầu im lặng rồi nhìn lên bảng và mỉm cười:
– Ồ vẫn làm rất tốt, nãy nghe cậu hỏi lại, cô cứ tưởng là chưa soạn bài chứ!
Vương Thăng bày ra bộ mặt nghiêm chỉnh:
– Dạ vì nếu em nhớ không nhầm thì hôm qua cô mới gọi em lên bảng, nên em ngạc nhiên ạ!
Cô giáo dạy hóa Trần Thủy Tiên lắc đầu:
– Làm gì có cái nguyên tắc hôm qua lên bảng thì hôm nay không chứ? Em có nhớ quy tắc giờ học cô đưa ra không?
Vương Thăng đứng lại nghiêm chỉnh:
– Dạ dĩ nhiên là nhớ ạ. Điều thứ nhất, cô luôn luôn đúng. Điều thứ hai, nếu cô sai thì xem lại điều một ạ!
Bá Trọng ngồi phía dưới bịt miệng cười. Lê Minh thì thào:
– Người bản lĩnh ai lại che miệng cười thế!
Trọng trừng mắt nhìn Lê Minh, cậu bạn hiền lành nhất hội vội im lặng.
Giờ ra chơi, bốn anh bạn ngồi trong căng tin trường chuyên uống nước. Vương Thăng nhìn Trọng:
– Cậu và Bảo Long sang Pháp du học luôn hay học đại học ở trong nước đã? Có kết quả học bổng bên đại học y chưa?
Bá Trọng nhìn xa xăm:
– Chắc là tao đi Pháp luôn, sau này sẽ về phục vụ người dân trong nước!
Bảo Long gật đầu:
– Tao cũng thế!
Lê Minh trầm ngâm:
– Còn tao học Đại học Kinh tế trong nước rồi phụ bố gây dựng công ty Thắng Lợi hùng mạnh. Nếu có thời gian thì sau này sẽ ra nước ngoài học thêm!
Vương Thăng cười:
– Bố mẹ cũng muốn tao học trong nước đã. Tự nhiên bộ tứ lại chia đôi!
Bá Trọng chau mày:
– Chỉ là học xa nhau thôi, thời buổi nào rồi mà ủy mị thế? Thiếu gì cách liên lạc. Kể cả nếu học trong nước, hai đứa trường Y, một đứa Xây dựng, một đứa Kinh tế học chung kiểu gì?
Vương Thăng đưa mắt về phía Trọng:
– Mày và thằng Long cưới nhau luôn đi. Dính như sam, giờ học cũng cùng một chỗ!
Bảo Long cười ha hả:
– Tụi tao đâu phải G.A.Y, chúng tao rạch ròi rồi, cái gì cũng có thể chung chứ vợ thì không nhá!
Bá Trọng tủm tỉm :
– Ừ, sau này tụi tao sẽ cố gắng làm rể chung một nhà, con cái mỗi đứa một đàn đều thành anh em bạn dì hết!
Ba người bạn còn lại đều hiểu vì sao Bá Trọng lại quyết theo đuổi ngành y, lại còn muốn sang một nước hiện đại như Pháp du học. Với thành tích vượt trội, Bá Trọng và Bảo Long đều hoàn toàn có thể đạt học bổng từ Pháp. Gia đình Bá Trọng nổi tiếng cả nước với Tập đoàn Trương Thị nhưng ông Trương Bá Kiên và bà Minh Châu lại chỉ có duy nhất một đứa con trai là Trọng. Khi biết lý do mẹ mình – một diễn viên nổi tiếng vì dùng thuốc t.r.á.n.h t.h.a.i trong một thời gian dài mà ảnh hưởng sức khỏe sinh sản, Bá Trọng đã quyết tâm trở thành một bác sĩ giỏi, chữa được bệnh cho mọi người. Tư tưởng đó gặp gỡ với cậu bạn thân Bảo Long nên cả hai cùng chí hướng sang Pháp học Y.
Mọi người đang trò chuyện vui vẻ thì Lê Minh như nhớ ra điều gì đó, vội nói vào:
– À, thầy dạy võ bảo chúng ta chiều nay tới phòng tập, sợ cuối năm học nhiều nên tranh thủ!
Vương Thăng gật đầu:
– OK. Chiều hẹn nhau ở công viên rồi cùng tới phòng tập nha!
Ba người còn lại gật đầu. Cũng lúc đó, một cô gái mặc áo đồng phục bước tới, rụt rè:
– Vương Thăng, chiều nay … tớ cũng tới phòng tập, cậu…qua chở tớ được không?
Vương Thăng nhìn nữ sinh trước mặt, cô gái có mái tóc ngang vai được buộc lên cao, để lộ khuôn mặt thanh tú, đôi mắt sắc sảo cùng sống mũi cao khiến cô rất nổi bật:
– Lâm Tường Vi, những lần trước tôi thấy cậu tự đi bằng xe đạp điện mà?
Tường Vi mỉm cười:
– À, chiều nay bé Tường San đi học thêm nên tớ không có xe, nhưng …. nếu cậu không thích thì thôi…
Tường Vy nói xong thì im lặng bặm môi đứng như để chờ đợi câu trả lời của Vương Thăng. Ở trường chuyên này ai cũng biết đến hai chị em Tường Vy và Tường San. Họ không chỉ học giỏi mà còn rất xinh đẹp nữa. Tuy nhiên, điều đáng để mắt nhất là dù cách nhau gần ba năm nhưng không hiểu sao hai chị em Tường Vi và Tường San lại giống nhau vô cùng. Ai nhìn qua thì khó phân biệt, còn những ai đã quá quen thuộc thì mới nhận ra được khuôn mặt của Lâm Tường San – đang học lớp mười chuyên Văn của trường Chuyên tỉnh có nét hiền dịu với mái tóc dài quá vai, cô gái rất thích những bộ váy dịu dàng nữ tính. Còn Lâm Tường Vi đang học lớp mười hai chuyên Hóa cùng với Vương Thăng lại có những đường nét sắc sảo, mái tóc ngắn hơn em và chả ưa váy vóc tẹo nào. Tường Vi còn có một nốt ruồi nhỏ ở ngay trên cánh môi nên rất duyên.
Với nhóm bạn của Vương Thăng thì không khó để nhận diện hai hot girl này vì Tường Vi học chung với họ. Cô gái này mạnh mẽ, thậm chí bá đạo, chỉ rất hiền lành trước mặt Vương Thăng nên ai cũng hiểu là cô bạn mến anh chàng ngông nghênh này. Chỉ là cả hai đều có cái ngông nghênh giống nhau mà thôi. Chả hiểu sao, cứ nhìn Vương Thăng là Vi lại mất hết cả sự ngông cuồng, lòng mềm nhũn cả ra. Lần này cũng vậy, Vi khác với em San, cô một mực đòi bố mẹ cho đi học võ để tự vệ và bảo vệ em gái. Dĩ nhiên, có một lý do phụ khác là để tiếp cận nhiều hơn với Vương Thăng, cô nàng luôn đến trước hội của Bá Trọng. Tường Vi chỉ quan tâm đến những điều nhỏ nhặt dành cho Thăng chứ không cuồng đến mức quá săn đón. Thế nhưng, những biểu hiện đó không qua mắt được bốn anh chàng tinh tế kia. Lần này, trước sự nhờ vả của Tường Vi, Thăng nhàn nhạt nói:
– Xin lỗi Vi nhé, chiều nay tớ không đi xe, tớ nhờ tài xế của bố chở rồi!
Tường Vi tròn mắt:
– Chả phải bốn người mới hẹn nhau ở công viên sao?
Vương Thăng nhướn mày:
– Ờ, thì hẹn ở đó, nhưng tôi không nói tự đi xe tới đó. Tôi nhờ tài xế chở. Mà cậu con gái con lứa, võ vẽ học làm gì cho lắm, riết rồi không khéo câu c.h.u.y.ể.n g.i.ớ.i thành con trai mất!
Tường Vi vừa tức lại vừa tủi đến nghẹn cả giọng:
– Cậu….
Thăng đứng dậy:
– Gì nữa? Tôi nói không đúng à? Cậu xem cả cái trường này có nữ sinh nào ngông nghênh như cậu không? Cũng xinh đấy, học giỏi nữa, mỗi tội không biết cái nữ tính của cậu thể hiện ở đâu!
Tường Vi trân trân nhìn Vương Thăng. Một học sinh chả phải chỉ cần ngoan và học giỏi sao? Một người con gái cá tính mạnh mẽ là sai sao? Cô bướng bỉnh nhưng đâu mất nết, ngông nghênh thế nhưng mọi nội quy đều chấp hành đầy đủ, luôn là học sinh xuất sắc. Không lẽ cứ phải yểu điệu, uỷ mị, hở một chút là nước mắt ngắn dài mới là nữ nhi ư? Cái gì Tường Vi này có thể thay đổi nhưng kiểu yểu điệu thục nữ thì chịu đấy! Đã bao lần cô thử mặc những chiếc váy rồi lại thấy nó chả ra làm sao cả, tay chân cứ luống cuống thừa thãi. Váy ngắn thì thấy hở chân, váy dài thì sợ dẫm phải váy. Thành ra, tủ đồ của cô chỉ có áo phông, sơ mi, quần jean và duy nhất một chân váy chữ A mẹ tặng hôm sinh nhật mười bảy tuổi mà chưa mặc một lần. Nhưng Vương Thăng nói cũng có lý. Nhiều khi mạnh mẽ quá, cô thấy mình như cố gồng lên để hoàn thành vai của mình, nhiều lúc buồn cũng muốn khóc, tủi cũng muốn sà vào lòng mẹ mà kể lể chứ. Nhưng rồi Vi lại gạt ngay ý nghĩ đó, khóc cho ai xem? Kể lể với mẹ chỉ khiến đấng sinh thành thêm lo nghĩ. Thế nên, cô chẳng bao giờ là nữ chính ngôn tình được hết.
Vương Thăng nhìn biểu hiện của cô, khẽ thở dài một tiếng rồi nói:
– Thôi, để lần khác đi!
Anh chàng cũng vội quay lưng ngay sau đó và còn nhả lại một câu:
– Quên chuyện tôi vừa nói đi, nhìn cậu thế này, tôi không quen!
Thăng đi rồi, Lê Minh đứng dậy nói:
– Lên lớp thôi, sắp hết giờ ra chơi rồi. Cái thằng Thăng này, chả biết thương hóa tiếc ngọc gì cả, chỉ được cái miệng thôi!
Rồi Lê Minh quay sang Tường Vi lúc này vẫn đứng nhìn theo dáng Thăng:
– Cậu đừng để ý lời nó, thằng này mạnh miệng thế chứ bụng nó tốt lắm, đừng buồn!
Bá Trọng và Bảo Long cũng gật đầu tỏ sự đồng tình với Lê Minh rồi nhắc Vi lên lớp kẻo chậm tiết.
Vi mỉm cười và bước về phía dãy nhà học, miệng lẩm bẩm:
– Tớ biết cậu là người tốt….thế nên…. tớ vẫn thích cậu….