Đau Thương Qua Rồi Chương 55

Tác giả : An Yên

Chương cuối

Nghe tiếng chuông, Bảo Long, Bá Trọng cùng các bác sĩ vội vàng chạy vào phòng vô trùng. Sau khi kiểm tra mọi chỉ số sinh tồn, Bảo Long nhìn Trọng cười:
– Tỉnh rồi, OK rồi, mọi thứ ổn cả, thằng này cao số thật!
Những ngón tay của Lê Minh bắt đầu cử động. Mọi người như nín thở đứng nhìn mọi biểu hiện của anh. Tuệ Lâm đứng sau những bóng Blouse trắng, cô không dám nói gì, chỉ cố ngó đầu nhìn vào.
Một lát sau, cô thấy mi mắt của anh động đậy và từ từ mở ra. Bá Trọng huơ huơ tay trước mặt Minh:
– Ông thấy tôi không?

Khóe môi của Minh hơi nhếch lên, anh thì thào:
– Bác sĩ Trọng!
Bảo Long cười tươi rói:
– OK, dậy được rồi đấy, ông làm anh em tôi hoảng lên, từ tối qua đến giờ tốn bao nhiêu công sức, mồ hôi và nước mắt.
Giọng nho nhỏ của Minh vang lên:
– Tưởng tôi ૮.ɦ.ế.ƭ nên khóc hay sao mà tốn nước mắt?

Bá Trọng cười:
– Ờ, Long nó khóc lóc bù lu bù loa trông Ϯộι lắm. Tôi quên quay video lại gửi Đan Thư xem chơi!
Mấy bác sĩ kia cũng bật cười. Lâm mừng rơn khi thấy anh tỉnh nhưng không dám chen vào. Minh cố cử động tay, ánh mắt anh liếc xuống phía dưới rồi nói:
– Ây da, gãy xương à? Mà Sonic đâu rồi?
Lâm định chen miệng vào thì thấy Bá Trọng quay lại nháy mắt với cô và ra dấu im lặng. Các bác sĩ của Bệnh viện thành phố cũng lần lượt ra ngoài, chỉ còn Trọng, Long và Tuệ Lâm. Lúc này cô mới bước lại gần anh. Minh lặp lại câu hỏi:
– Sonic đâu?

Bá Trọng ngậm ngùi:
– Thằng bé…
Minh đảo mắt một ʋòпg vẫn chỉ thấy những gương mặt không tỏ ý vui vẻ gì cả nên nói:
– Sao thế? Tôi nhớ đã đẩy thằng bé ra rồi mà?
Bảo Long hạ giọng:
– Ờ, thì đấy…nhưng giờ nó…

Minh gắt nhẹ:
– Nói nhanh, thằng bé đâu?
Nhìn bộ mặt khó coi của Minh mà Ϯộι, Bá Trọng thở dài:
– Nó…đang ngủ ngoài kia với cậu Tiến!
Thấy Lâm và Long cố nén cười, Minh thở hắt ra rồi liếc Trọng:
– Hết chuyện đùa à?
Trọng cười tươi:
– Ừ, lâu rồi bận không có thời gian đùa nên kiếm chuyện đùa chơi! Giờ tụi này ra bảo Thăng về luôn đây, việc còn lại có bác sĩ và vợ ông lo nhá!

Minh chưng hửng:
– Ơ, sao vội thế?
Cả hai anh bạn cùng đồng thanh:
– NHỚ VỢ!
Hai anh bạn đẹp trai khoác vai nhau đi rồi, Minh nhìn Lâm đầy nuông chiều:
– Phải hoãn ngày cưới chậm lại rồi, anh tệ thế này sao mặc vest được. Kiểu gì bố mẹ cũng mắng anh xối xả vì sự chậm trễ này.
Lâm trố mắt:
– Cưới hỏi gì? Anh đang thế này, sống là may rồi ý. Làm người ta khóc hết nước mắt.
Minh cười hiền:
– Ban nãy có người bảo vợ và Sonic khỏe rồi, chờ anh dậy để làm đám cưới mà?

Lâm ngạc nhiên:
– Ơ, anh nghe được hả? Em tưởng anh mê man chứ?
Minh nhìn cô đầy nhu tình:
– Nghe hết chứ, chồng em có điếc đâu. Nhưng nghe vợ bảo không dậy sẽ kiếm ông khác nên phải mở mắt chớ!
Lâm nhìn Minh đầy nghi ngờ, nhưng thôi, anh sống là cô mừng lắm rồi. Lúc đó, Lâm thấy bóng dáng của anh Tiến bế Sonic ở phía ngoài phòng vô trùng, con đã tỉnh ngủ và cũng được các cô γ tά khoác bộ đồ vô trùng rộng thùng thình. Biết anh Tiến muốn Sonic vào với Minh, Lâm nói:
– Để em bế con vào!

Cô đi ra mở hé cửa, Tiến đưa bé cho Lâm rồi nói:
– Hai đứa cứ nói chuyện đi, lát anh vào thăm sau!
Lâm gật đầu rồi bế con vào. Thằng bé thấy Minh thì cười toe toét, Lâm ôm chặt con rồi nói:
– Bố đang bị đau, chưa bế Sonic được đâu, con phải ngoan bố sẽ nhanh khỏe!
Cu cậu ngồi ngoan trong lòng mẹ, nhưng đôi mắt to tròn không rời khỏi Lê Minh. Anh cười nhẹ:
– Bố nhớ Sonic lắm, ít lâu nữa bố khỏe sẽ chơi với con nhé.
Tuệ Lâm nhìn anh mà thương lắm, bao nhiêu điều muốn nói mà chẳng biết diễn đạt thế nào cả. Thế nên Lâm chỉ biết nhìn anh, tạ ơn Trời Phật đã mang anh trở về bên mẹ con cô. Minh nhìn cô:
– Gì thế? Nhìn vợ thế này anh không quen.

Lâm liếc anh:
– Còn đùa được à? Anh có biết em sợ thế nào không? Em rất sợ đấy!
Minh chạm tay cô, ngón trỏ xoa xoa rồi nói:
– Anh về đây rồi, có thiếu bộ phận nào đâu mà em lo, không tin em kiểm tra mà xem!
Nhìn người anh nào là dây dụa rồi băng bó mà vẫn đùa cho cô vui, Lâm cười mà nước mắt rưng rưng…

Mấy tháng sau…
Bên bờ biển thơ mộng, một sân khấu đẹp như mơ được dựng lên. Hôm nay là lễ cưới của Lê Minh và Tuệ Lâm, một lễ cưới đặc biệt sau khi họ trải qua bao gian truân để đến với nhau bằng tình yêu, niềm tin và sự chân thành. Hoàng hôn buông xuống, ánh mặt trời không còn đỏ gay gắt mà trở nên dịu dàng lướt tгêภ mặt biển phía chân trời, mỉm cười nhìn đôi uyên ương cũng đang nở nụ cười hạnh phúc. Ông Đặng Hùng dắt cô con gáι yêu quý lên sân khấu, đặt tay cô vào tay Lê Minh rất lịch lãm và nói:
– Ba giao Tuệ Lâm cho con hai đứa phải thật hạnh phúc đấy!

Lê Minh gật đầu:
– Con cảm ơn ba mẹ đã sinh ra và nuôi lớn vợ của con. Ba yên tâm, con sẽ đem đến hạnh phúc cho cô ấy!
Đóa hoa hồng xanh tгêภ tay cô do chính anh kết lại, biểu trưng cho tình yêu mãnh liệt và bất diệt của hai người. Phía dưới, bố mẹ Lê Minh chăm chú dõi theo ngày trọng đại của con, mẹ Tuệ Lâm lấy khăn lau nước mắt. Cô con gáι bé bỏng của bà đã chịu nhiều thiệt thòi rồi, bị chính bà hắt hủi cho là sao chổi. Giờ bà hiểu rồi, chẳng có sao chổi nào cả, chỉ có cái định kiến ích kỉ khiến bà không biết trân trọng những giây phút bên con. Không chỉ bố mẹ hai bên mà cả vợ chồng anh Tiến chị Chi, anh Bá chị Thảo, anh Hoàn và nhóm bạn soái ca đang dõi theo những phút giây thiêng liêng ấy. Lê Minh nhìn sâu vào mắt Tuệ Lâm:
– Đặng Tuệ Lâm, anh đã hứa sẽ cho em một đám cưới cổ tích và một cuộc đời hạnh phúc nhưng anh đã tới hơi muộn và thực hiện hơi chậm. Cảm ơn em đã đến trong cuộc đời anh, giúp anh hiểu thế nào là tình yêu và giá trị của hạnh phúc. Anh hứa sẽ không bao giờ rời xa em và các con. Tuệ Lâm, anh yêu em!

Anh nói rồi trao nhẫn cho cô, cặp nhẫn có viên kim cương lấp lánh và khắc hai chứ ML rất ϮιпҺ xảo. Tuệ Lâm cũng đeo nhẫn vào tay anh rồi ҳúc ᵭộпg, nghẹn ngào nói:
– Cảm ơm chồng đã gánh mọi đau thương cho em và nắm tay em vượt qua giông bão.
Cả khán đài đang rưng rưng ҳúc ᵭộпg thì một cậu bé lẫm chẫm bước lại:
– Pa…pa…ma…ma…
Mọi người đang rơi nước mắt thì chợt ” ồ ” lên thích thú khi Sonic trong bộ vest trắng lịch lãm đang chầm chậm bước, cái miệng chúm chím bi bô rất đáng yêu. Minh bế bổng cậu bé lên, thơm vào má Sonic rồi nhìn Lâm hạnh phúc:
– Vậy giờ anh đã đủ điều kiện làm chồng em chưa?
Lâm cười:
– Chưa đủ!
Anh chàng Tổng giám đốc trố mắt:
– Này Đặng Tuệ Lâm, nay là lễ cưới của chúng ta rồi đấy, giấy đăng kí kết hôn cũng kí rồi nhé!

Lâm phì cười:
– Em bảo là anh nói chưa đủ. Anh không chỉ đủ điều kiện làm chồng em mà còn làm bố các con em nữa!
Anh ôm lấy cả cô và Sonic. Cả hai trao cho nhau nụ hôn ngọt ngào và hạnh phúc trong lời chúc phúc của mọi người…
Tối hôm ấy, tại ngôi Biệt Thự có cái tên rất ngắn gọn và ᵭộc đáo ” LÂM”, Tuệ Lâm ôm cổ Lê Minh:
– Chồng, không biết Sonic có chịu ngủ với bà Ꮙ-ú ở chung cư mà không có bố mẹ không nhỉ?
Lê Minh nhìn cô:
– Chứ không lẽ đêm tân hôn, để con thấy hết à?

Lâm ngơ ngác:
– Thấy gì? Có phải lần đầu em ôm anh ngủ đâu?
Anh bế bổng cô lên:
– Muốn biết thấy gì thì đi theo anh!
Đặt cô xuống giường, trong ánh đèn ngủ mờ ảo, môi anh lần tìm môi cô, tay anh lần tìm xéc váy ngủ của cô. Tay cô cũng cởi dần từng chiếc cúc áo của anh. Giọng anh khàn khàn vang bên tai cô:
– Vợ sẵn sàng chưa?
Lâm mỉm cười:
– Sẵn sàng từ kiếp trước!

Khóe môi ai kia mỉm cười, ánh mắt nhu tình nhìn cô đến khi đôi mi cô khép hờ chờ đợi, đôi môi căng mọng của cô ngóng trông. Anh cúi xuống chạm vào môi cô, vẫn từ tốn nho nhã như ngày đầu, như cái cách anh gõ cửa trái tιм đầy thương tích của cô. Có lẽ tình yêu là một quá trình khám phá nhau, khám phá từ nụ hôn, từ ánh mắt, từ suy nghĩ thái độ, khám phá đến vành tai xinh trong tiếng thở gấp gáp thì thầm. Làn môi anh nhấm nháp rồi rút cạn mật ngọt trong cô, chu du tгêภ ς.-ơ τ./ɧ/.ể cô, đem đến cho Tuệ Lâm một cảm giác ƙɦσáı ɭạɕ đến kì lạ. Đây không phải là lần đầu của cô, chắc chắn rồi, nhưng mọi sợi ๔.â.ץ t.ђ.ầ../ภ к.เ.ภ.ђ của cô đang căng cứng lên thăng hoa cùng cảm giác lâng lâng khó tả. Phải chăng bởi quá lâu rồi cô chưa trải qua sự va chạm này hay đây mới chính là cái khát khao thể ҳάc đích thực mà nhịp tιм của cả hai cùng ngân rung lên với nhau? Bàn tay ђ-ư ђ-./ỏ.ภ.ﻮ của Lê Minh ѵ/.υố./ŧ .ѵ./ε ς./-ơ τ.ɧ../ể cô, xoa xoa hai bầu ռ.ɠ-ự.ɕ như một sự trân trọng, tiếng anh vang lên trong căn phòng ấm:
– Chỗ này…từ nay…là của anh!

Tuệ Lâm mỉm cười, ôm đầu anh rồi áp môi anh vào nụ hoa đỏ. Đôi môi phong tình vì cử chỉ ấy mà vẽ đường cong đẹp đẽ rồi nhấn n.h.á nh.ũ h.o.a, ngậ./m l..ạ/.i th.ả rồ.i ๓.ơ.ภ tг.ớ….ภ khiến cả ς.-…ơ τ….ɧ.ể Tuệ Lâm rạo rực, vặn vẹo khó chịu. Những tiếng гêภ rỉ không rõ phát ra khe khẽ trong cuống họng Lâm rồi bật ra như ミƙ.í.ℭ.k ζ.ɦ.í.ℭ.kLê Minh. Cô ôm lấy anh, Minh nới lỏng ʋòпg tay để Tuệ Lâm thoải mái hơn. Cô nghiêng người rồi chợt nhoài lên người anh khiến đôi mắt Minh lóe lên những tia thú vị. Ha.i g.ò bồ.n.g đ.ào lại được anh mút mát. Tuệ Lâm lại không hiểu vì sao mình mạnh bạo như thế, lần đầu cô làm như vậy…
Cả hai ς.-ơ τ.ɧ.ể t-г-ầ-ภ tгย-ồภﻮ quấn quýt nhau khiến tấm ga cao cấp tгêภ giường bị xô đẩy, lệch lạc rồi nhăn nhúm lại. Lê Minh trườn lưỡi xuống vùng bụng của Lâm rồi dừng lại ở chốn tư mật. Anh đùa giỡn chiếc lưỡi xung quanh đó khiến Lâm không chịu đựng nổi, tay cô túm chặt lấy vai anh, chân co lên rồi duỗi xuống. Dòng nước rỉ ra khiến Lâm như hóa dại, cô vô thức nói:
– Minh…chỗ đó…
Bởi cô biết mình chẳng còn trong trắng khi đến với anh, nhưng Lê Minh bỏ ngoài tai tất cả những lời can ngăn ấy, anh nhẹ nhàng nâng niu cô như báu vật. Chốn tư mật được anh khám phá đến ướt át. Lâm kêu lên:
– Em…em…không chịu…được nữa.

Lê Minh hít một hơi rồi đi vào trong cô. Cơ thể anh đi đến đâu k-ɧ.o.-á./-ı .©.ả/..ʍ. trong cô dâng lên đến đấy. Cô ôm lấy tấm lưng đã đẫm mồ hôi của anh mà phối hợp. Mỗi lần anh ra vào đều khiến cô ngây ngất như cái cách anh có mặt trong cuộc đời cô – ngọt ngào và mê đắm. Tiếng thở dốc của cô và anh, tiếng va chạm của da ϮhịϮ tạo nên những âm thanh ái muội. Tốc độ vào ra của anh ngày càng nhanh. Tuệ Lâm cảm thấy mọi thứ như vỡ òa, ánh mắt của cô và anh đều như ngây dại đi. Lê Mimh gầm một tiếng khe khẽ, phóng tất cả vào trong cô như đặt cả trái tιм anh dành trọn cho cô. Anh gục lên vai Lâm. Cô cứ để anh ở trong mình, để cảm nhận trọn vẹn cảm giác hạnh phúc ấy. Đến một lát sau, cô hỏi khẽ:
– Chú già, đừng nói là anh mệt đến nỗi không xuống được nhé!
Lê Minh vẫn nằm im, chẳng nói năng gì. Lâm gọi đến mấy lần anh vẫn im lìm khiến cô phát hoảng:.
– Minh, anh làm sao vậy? Chồng à…

Đến lúc này anh chàng Tổng giám đốc mới ranh mãnh nhìn cô:
– Dám bảo anh mệt không dậy nổi đúng không? Anh cho em biết ai mới là người mệt nhé!
Rồi anh lại гút г.ค к.ђ.ỏ.เ cô và ngấu nghiến làn môi đã sưng lên của Lâm. Cảm giác như mình là món mồi ngon của con mãnh thú đói lâu ngày, Lâm chỉ biết á khẩu phối hợp cùng anh. Đến khi Minh lau sạch mọi thứ cho cô, Lâm đã mệt lả, nằm xụi lơ tгêภ giường:
– Em chừa rồi…không dám thách chú già nữa đâu, hóa ra có những điểm chú chưa già!
Minh nằm xuống cạnh cô, ôm Lâm vào lòng, hôn lên trán cô rồi thì thầm:
– LÂM, ANH YÊU EM!

Hai năm sau…
Tiếng chuông cổng vang lên, Tuệ Lâm đang tỉa cây trong vườn hoa của ngôi Biệt thự mang tên mình, cô nói vọng vào nhà:
– Vú ơi, Ꮙ-ú xem giúp con ai gọi cổng ạ, anh Minh chắc đang làm việc ạ!
Bà Ꮙ-ú đi ra cổng. Người đàn ông trước mặt dù chỉ nhìn thấy một lần nhưng bà vẫn nhớ:
– Cậu….cậu đến đây…làm gì?

Trần Hải lịch lãm trong bộ vest đen mỉm cười:
– Vú đừng sợ, con chỉ tới thăm mọi người thôi!
Vừa hay lúc đó, Minh bước ra và nở nụ cười:
– Hải mới về hả? Vào đi!
Rồi anh quay sang bà Ꮙ-ú:
– Cậu ấy khác rồi, Ꮙ-ú yên tâm!
Hải theo Minh vào nhà, Lâm từ ngoài vườn rửa tay bước vào. Thấy Trần Hải, cô ngạc nhiên đến mức lắp bắp:
– Anh…anh…

Lê Minh đưa bé gáι cho vợ – đó là con chung của anh và Lâm, tên là Anna. Anh kéo vợ ngồi xuống gần mình rồi nói:
– Vợ làm gì thế? Ngồi xuống đây, từ từ chồng kể cho nghe. Mà Sonic đâu nhỉ? Sonic ơi!
Một cậu bé ba tuổi bụ bẫm lon ton đi từ tгêภ tầng xuống, sà vào lòng Minh:
– Dạ bố gọi Sonic!
Trần Hải ҳúc ᵭộпg, đôi mắt đỏ hoe – đứa con mang cả nét đẹp của anh và Lâm đang ở trước mặt mà anh không dám ôm con. Minh nhìn Sonic:
– Con trai, bố cho con nghe một bí mật nhé. Con là sướиɠ nhất đấy ông tướng ạ, có tận hai ông bố cơ. Đây là bố Hải, cũng là bố của con đấy. Lâu nay bố Hải đi làm xa, nay trở về gặp Sonic, mua cả trái cây cho con nè.

Hải rơi nước mắt, người đàn ông ấy quá cao thượng mà anh không biết dùng từ gì để diễn tả. Anh chỉ giỏ trái cây rồi cầm một quả táo đưa cho Sonic:
– Ừ, đúng rồi, bố mua cho Sonic này. Con có thể…cho bố ôm được không?
Nhận được cái gật đầu của Minh, cu cậu sà vào ʋòпg tay Trần Hải. Anh ôm con, hôn lên mái tóc, vầng trán và cả đôi má bầu bĩnh của con, hít hà ς.-ơ τ.ɧ.ể con. Cu cậu cứ để cho Hải ôm như thế, như cái sợi dây phụ ʇ⚡︎ử dù gì cũng không thể xa rời.
Rời tay Hải, Sonic cầm một quả táo rồi lại chơi với Anna. Hải lau nhanh nước mắt rồi nhìn Lê Minh:
– Anh Minh, em học ở Anh xong rồi ạ. Em về Việt Nam hôm qua nhưng bận ra thăm mộ bố mẹ nên nay mới sang cảm ơn anh. Anh đã tạo điều kiện cho em đi học nâng cao hai năm qua. Anh còn nói giúp anh Thăng cho em làm trong Tập đoàn. Anh còn cho em biết thế nào là sống Thiện, là không sân si, anh còn…lo cho con em nữa…

Rồi Hải quay sang Lâm:
– Tuệ Lâm, anh biết dù là quá muộn nhưng vẫn muốn nói lời xin lỗi em về tất cả mọi thứ. Anh đã không biết trân trọng hạnh phúc mình có. Giờ anh lo cho sự nghiệp để bố mẹ được yên lòng. Anh Hoàn cũng lấy vợ rồi chắc em cũng biết nhỉ? Đó là một nhân viên của Shop kém anh ấy bảy tuổi, chị dâu rất thương hai con của anh Hoàn nên anh thấy đỡ áy náy. Lâm, em có thể tha thứ và cho anh thỉnh thoảng gặp con không em?
Lâm đang chứng kiến việc gì đây? Hai năm qua, cô an yên sống trong cuộc hôn nhân viên mãn với Lê Minh và anh không hề nói ra những gì anh làm mà Hải vừa kể. Người đàn ông này, cô phải yêu anh bao nhiêu mới đủ đây???
Lâm gật đầu với Trần Hải, lòng nhẹ bẫng đi, cô nhìn sang chồng:
– Chồng à, cảm ơn anh!

Lê Minh ghé tai vợ:
– Vậy tối thưởng cho anh nhé!
Tuệ Lâm đỏ mặt, Trần Hải bật cười. Cả ba cùng cười mà giọt nước mắt cứ chực trào ra. Hai năm qua, không chỉ Minh mà cả vợ chồng anh Bá đã chu cấp cho Hải học ở Anh. Vì sợ anh ngại nên họ vờ nói rằng Hải nhận được học bổng. Không phụ lòng bất kì ai, Hải nỗ lực học tập và đạt kết quả xuất sắc, bố ruột của Sonic quyết tâm làm lại cuộc đời. Giọt nước mắt hôm nay là lời xin lỗi, lời cảm ơn và tгêภ hết là niềm hạnh phúc khi tất cả gạt bỏ được mọi sân si và oán hận.

Thiết nghĩ, trong bất kì một mối quαп Һệ nào, khi ta biết trân trọng – ta sẽ có hạnh phúc, khi ta không cố giành giật lấy cái không thuộc về mình – ta sẽ được bình yên, khi ta biết nhìn nhận mọi thứ theo chiều hướng tích cực, hoan hỉ cho những lỗi lầm, động viên những người lỡ bước chứ không phải xoáy sâu vào sai lầm của họ, không sân si, không hận thù – ta sẽ có cuộc sống thực sự ý nghĩa….

Kết thúc

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *