Đau Thương Qua Rồi Chương 49
Tác giả: An Yên
Những dòng chữ trước mắt khiến Lâm rụng rời tay chân. Cô khổ mấy cũng được, nhưng Sonic phải bình yên. Dù bố thằng bé có khốn пα̣п thì nó cũng chỉ là một đứa trẻ ngây thơ và đáng yêu, chẳng có Ϯộι tình gì cả. Sai lầm thuộc về người lớn đã không cho con một gia đình trọn vẹn. Giờ đây, Lâm không thể vì hạnh phúc của bản thân mà để con gặp пguγ Һιểм được. Rõ ràng là mẹ anh đã theo dõi cô nên mới biết cô vẫn ở cùng anh. Lòng Lâm rối bời, giọt nước mắt chầm chậm lăn xuống gò má xinh đẹp mà cô không kịp lau đi…
Lê Minh vừa từ trong nhà tắm bước ra, thấy Lâm ngồi thất thần thì nhẹ nhàng bước tới. Nhìn chiếc điện thoại tгêภ tay Lâm, Minh vội giật lấy và thấy ngay dòng tin nhắn. Đọc không sót một chữ, tay anh nắm chặt, gân xanh nổi lên cả đám, Minh gằn lên:
– Mẹ kiếp!
Tiếng của Minh khiến Lâm giật mình, cô bất giác đưa mắt nhìn anh:
– Minh à…em…em rất sợ…
Minh ôm lấy bờ vai đang run lẩy bẩy của Lâm:
– Không sao, đừng sợ! Có anh đây, anh sẽ giải quyết mọi chuyện, em yên tâm đi. Không kẻ nào được đụng đến vợ con anh hết!
Dĩ nhiên là Lâm chỉ biết im lặng, nhưng trong lòng cô đang nổi lên những đợt sóng bất an. Nước mắt Lâm hoen nhòe bờ mi khi nghĩ đến những điều không hay có thể xảy đến với Sonic. Cô nức nở:
– Anh ơi, Sonic là tất cả của em đấy, con… rất quan trọng với em, Minh, nếu Sonic gặp chuyện gì, em…em…
Lâm òa khóc trong bất lực. Cô muốn bảo vệ Sonic nhưng kì thực cũng không muốn rời xa anh. Minh vỗ vỗ lưng cô, giọng trầm khàn trấn an cô:
– Lâm, anh hứa em và con sẽ không sao hết. Tin anh, bình tĩnh đi em!
Anh đưa tay lau những giọt nước mắt cho cô rồi nói:
– Lâm, em nhìn anh này, anh sẽ giải quyết, em đừng lo. Ngồi đây chờ anh một lát!
Lâm ngơ ngác nhìn anh:
– Anh định làm gì đấy? Không được gọi cho bố mẹ anh nói lung tung đâu đấy! Từ từ mình sẽ giải quyết!
Minh nhìn điệu bộ của Lâm, lòng dấy lên bao thương xót. Đến nước này, cô vẫn không hề oán hận người đã dọa dẫm mình. Minh hít một hơi rồi nói:
– Không, anh gọi cho Thăng có việc nhờ nó. Còn bố mẹ, anh sẽ giải quyết trong hòa bình và tình cảm. Em yên tâm, khi anh nói chuyện với bố mẹ, sẽ có mặt của em và Sonic.
Lâm nhíu mày:
– Để nghe em bị mắng tiếp à?
Câu nói nửa đùa nửa thật của Lâm khiến Minh hiểu tâm trạng cô đã ổn hơn đôi chút. Anh phì cười:
– Ai dám mắng em, tính ra ngoài xinh và giỏi, em cũng ngoa ngoắt phết ấy nhờ! Chờ anh!
Rồi Minh bước ra ngoài. Lâm biết anh cần không gian riêng tư để trò chuyện nên cũng không đi theo để nghe mà đi vào tắm rửa. Đang định gọi cho Thăng, Lê Minh thấy anh Tiến gọi đến:
– Anh hai, em nghe đây!
Tiến hắng giọng:
– Tổng giám đốc đang ở đâu đấy?
Lê Minh bật cười:
– Em ở chung cư với vợ chứ ở đâu anh, bị chứng пghιệп vợ có dứt ra được đâu!
Đặng Tiến nhíu mày suy nghĩ. Chẳng lẽ Lâm chưa nói gì với Minh sao? Giọng điệu cậu em rể này có vẻ phấn khởi thế, dĩ nhiên hợp đồng sáng nay suôn sẻ, nhưng nếu đang ở trong tình huống khó xử thì đâu có ai vui thế chứ? Tiến định hỏi thì Minh nói tiếp:
– Anh hai, chuyện sáng nay, thật sự cảm ơn anh!
Tiến ngạc nhiên. Minh đã biết sao cậu ta chẳng lo lắng gì thế nhỉ? Anh trai Tuệ Lâm hỏi lại:
– Minh, Lâm kể hết với cậu rồi sao?
Minh vẫn cười:
– Dạ, dĩ nhiên rồi ạ. Em cũng đã xem lại cuộc trò chuyện qua camera rồi. Chiều nay anh cho Lâm nghỉ một buổi nhé, em sẽ đưa cô ấy đi giải quyết mọi chuyện.
Rồi Minh nói chuyện với Tiến một lúc nữa. Ông anh vợ nghe xong thì cười khà khà và tắt máy. Lúc này, Lê Minh mới gọi cho Thăng. Vị Chủ tịch Tập đoàn BUILD lập tức nghe máy:
– Chào Tổng giám đốc!
Minh bật cười:
– Chào Chủ tịch! Có việc nhờ ông đây!
Rồi anh kể cho Thăng nghe mọi chuyện. Nghe xong, vị Chủ tịch kia ᵭ.ậ..℘ bàn :
– Mẹ kiếp, tay tôi lâu ngày thèm Ϧóþ cò bắn người thật mà chỉ toàn bắn mấy cái hồng tâm cứng đơ. Gởi đoạn trích xuất camera qua đây, tôi cho nó nát như tương luôn. Đến con Ngọc là sáϮ ϮҺủ tôi còn không ngán, huống hồ là con nhãi ranh này. Điên thật! Cái loại đàn bà đã lẳng lơ lại còn nham hiểm, nghe là muốn ghim đạn vào đầu rồi!
Minh tủm tỉm:
– Cậu làm gì mà ɱ.á.-ύ thế? Cứ bình tĩnh chờ cất mẻ lưới lớn. Chiều nay cậu báo cα̉пh sάϮ bắt lô hàng kém chất lượng không có nguồn gốc đi đã rồi tính tiếp, OK?
Thăng gật đầu:
– OK bạn hiền! Đơn giản, gửi tài liệu sang đây nhé! Con này không gầm lên lại cứ tưởng hổ là mèo. Tôi có là mèo cũng là mèo rừng nhá. Sống với sư ʇ⚡︎ử Hà Đông còn được nữa là trà xanh!
Minh cười lớn:.
– Tôi ghi âm câu vừa rồi nhá! Lúc nào rảnh, tôi gửi vợ ông nghe chơi!
Thăng nhăn mặt:
– Ông đang nhờ vả tôi đấy!
Minh lắc đầu:
– Không, việc đó tôi ʇ⚡︎ự làm được. Chỉ là chiều nay tính đưa mẹ con Lâm về nhà ra mắt bố mẹ tôi nên mới nhờ ông thôi. Còn cái con sư ʇ⚡︎ử Hà Đông thì…
Minh mới nói đến đó, Thăng gằn giọng:
– Coi như tôi chưa nói gì! Buổi chiều vui vẻ, nhớ gửi tài liệu, tôi qua Công an thành phố luôn!
Minh ” OK ” rồi tắt máy. Vào đến phòng, anh thấy Lâm đã thay đồ và vẫn phong cách giản dị cũ. Cô đang định ngồi vào bàn trang điểm thì Minh ôm lấy cô từ phía sau:
– Vợ, thay đầm nhé!
Lâm quay lại nhìn anh:
– Sao thế anh? Chiều nay lại đi ăn à? Nếu không thì để em mặc thế này đi, cho thoải mái!
Minh thơm lên môi cô:
– Không, chiều mình về nhà!
Lâm nhíu mày:
– Nhà?
Minh cười, đưa ánh mắt nhu tình nhìn Lâm:.
– Ừ, nhà chồng!
Mới nghe Lâm đã thấy lo lắng. Sao anh lại đưa cô về nhà lúc này? Thật sự Lâm thấy bất an. Thấy biểu hiện của cô, Minh nói:
– Có anh ở đây, em không phải lo gì hết, mọi việc sẽ ổn cả. Em đưa cả Sonic đi cho yên tâm!
Lâm vẫn chưa hết băn khoăn:– Minh, sáng nay mới thế…
Cô chưa nói dứt câu, anh đã cúi xuống nuốt trọn môi cô. Nụ hôn của anh như xóa đi mọi giằng xé trong cô. Bàn tay anh kéo sát eo cô vào mình, một tay xoa xoa lưng cô như lời trấn an đã có anh ở đây, đừng lo lắng gì hết. Nụ hôn ấy rút cạn những lo lắng, truyền cho cô niềm tin. Tuệ Lâm ôm lấy tấm lưng anh mà đáp trả, để mọi yêu thương được quyện hòa. Đến khi nghe tiếng Sonic trở mình muốn dậy, Lâm vội vàng đẩy anh ra, cô liếc anh:
– Tham lam!.
Minh giữ tay cô, miết nhẹ lên làn môi sưng đỏ:
– Anh mà tham lam thì em không còn đứng đây nữa đâu nha!
Lâm bối rối đẩy anh lần nữa rồi lại cạnh nôi. Lê Minh bước theo sau cô:
– Để anh, em lấy đồ đi. Nhớ đưa thêm bỉm cho con, chắc là về muộn đấy!
Lâm vẫn nhìn anh ái ngại:
– Minh, anh có chắc…
Minh ngắt lời cô:
– Sao lại không? Vợ con mình không bảo vệ được thì không còn là Lê Minh, Sonic nhỉ?
Anh vừa nói vừa trêu Sonic khiến thằng bé cười như nắc nẻ. Nếu ai không biết chắc sẽ nghĩ họ là bố con ruột. Lâm nghĩ, thôi đằng nào cũng phải đối mặt, Minh đã không lo thì cô lo làm gì. Vì thế, Lâm vội thay một bộ đầm xòe kín đáo và trẻ trung, trang điểm nhẹ nhàng, thay đồ cho Sonic, dặn dò bà Ꮙ-ú ở nhà không cho người lạ vào rồi cùng Lê Minh rời đi. Bà Ꮙ-ú nghe cô nói cũng thấy yên tâm về quyết định của Minh.
Lâm nói Lê Minh ghé cửa hàng hoa quả sạch, chọn một giỏ trái cây ngon và đẹp mắt rồi cùng anh về Biệt thự Lê Gia. Thấy tâm trạng hồi hộp của cô, Minh cười:
– Vợ à, em đừng căng thẳng thế được không? Bố mẹ anh tư tưởng tiến bộ lắm, em yên tâm đi, cứ nghe theo anh là được!
Lâm gật đầu nhưng kì thực trong lòng vẫn dấy lên bao lo lắng. Cô thấy Minh cắm tai nghe và gọi điện thoại:
– Mẹ à!.
Đầu bên kia, một giọng phụ nữ vang lên:
– Ơ, anh vẫn còn nhớ mẹ à?
Minh cong môi cười:.
– Trời, sao con quên mẫu hậu được chứ, con đang tгêภ đường về với hai người đây!
Tiếng mẹ anh reo lên:
– Thế hả? Con vẫn về có một mình hả?
Minh lắc đầu:
– Dạ không, cả con dâu mẹ nữa!.
Lâm ngạc nhiên nhìn anh. Nhưng cô vẫn quan tâm giọng nói phát ra từ điện thoại:
– Sao không báo sớm để mẹ chuẩn bị?
Lê Minh vừa lái xe vừa nói:
– Thì con đang báo đây, giờ con lái xe đã, lát gặp mẫu hậu nhé!
Lâm thật sự khó hiểu. Anh đeo tai nghe nên cô nghe giọng mẹ anh không rõ lắm. Mẹ anh không hỏi xem dâu là ai. Có lẽ bác ấy nghĩ Lê Minh đã suy nghĩ và đưa cô gáι khác về chăng?
Xe rẽ vào ngôi Biệt thự có dáng vẻ cổ kính, nằm im lìm giữa những cây to và những giò phong lan đẹp mắt. Ngôi Biệt thự rất đẹp và được bài trí ϮιпҺ tế. Phía trước còn có cả một vườn hoa khiến Lâm thật sự thích thú. Lê Minh mở dây an toàn cho cô rồi nói:
– Bố mẹ giờ nghỉ dưỡng nên chăm hoa và cây trái thôi!.
Anh đi qua mở cửa cho mẹ con cô. Lâm lẽo đẽo theo sau lưng anh. Vào đến phòng khách, cô liếc qua thấy hai thân ảnh ngồi đợi, nhưng vì chuyện sáng nay nên Lâm cúi gằm mặt đứng nép sau lưng anh. Lê Minh mỉm cười:.
– Bố mẹ, con đưa Tuệ Lâm và Sonic về ra mắt hai người đây ạ!
Tiếng người đàn ông ” ồ ” lên, còn một giọng phụ nữ vang lên:
– Tuệ Lâm đây ư? Xinh quá!
Hả? Gì thế nhỉ? Lâm có nghe nhầm không đây? Sao mẹ anh lại khen cô? Và giọng nói này…không giống người phụ nữ sáng nay. Mẹ của Minh còn gạt con trai sang một bên rồi đứng trước mặt Lâm:
– Con dâu tôi xinh quá! Sonic đáng yêu ghê!
Lúc này Lâm bất giác ngẩng lên. Trước mặt cô là một khuôn mặt phúc hậu với ánh mắt hấp háy niềm vui. Lâm ngỡ ngàng nhìn Minh:
– Anh…anh ơi…đây….đây là mẹ của anh sao ạ?