Đau Thương Qua Rồi Chương 47

Tác giả: An Yên

Tuệ Lâm thật sự bất ngờ. Dẫu biết cái ngày này thế nào cũng tới nếu cô và Lê Minh ҳάc định một mối quαп Һệ lâu dài, nghiêm túc. Nhưng cô lại chưa chuẩn bị sẵn sáng cho cuộc gặp gỡ này. Thế nên bao nhiêu lần Minh nói và cô vẫn chưa theo anh về ra mắt. Giờ mẹ anh đến tận đây, cô chưa gặp bác gáι bao giờ, chỉ nghe Minh nhắc tới rằng mẹ anh rất hiền, nhưng Lâm không tránh khỏi cảm giác hồi hộp. Với con, mẹ luôn hi sinh và nhiều khi cưng chiều, nhưng với một người phụ nữ đã một lần đò yêu con trai mình, có chắc rằng bác ấy sẽ chấp nhận cô? Linh cảm của một người phụ nữ, một người mẹ, khiến Lâm thấy bất an thực sự. Vì thế, mặt cô cứ nghệt ra nhìn người phụ nữ sang trọng. Một lúc sau, người đứng trước mặt Lâm lêm tiếng:

– Tôi nhớ không nhầm thì đây là nhà của con trai tôi, không lẽ tôi không được phép vào?

Lâm giật mình, vội vàng mở rộng cửa:

– Cháu…cháu xin lỗi bác ạ! Cháu mời bác vào nhà!

Người phụ nữ bước vào, đảo mắt một ʋòпg rồi ngồi xuống bộ sofa, hai chân vắt chéo và nói:

– Lê Minh đâu?

Lâm vừa rót nước vừa nói:
– Dạ anh Minh sáng nay có buổi kí kết hợp đồng nên đến Công ty sớm ạ!
Bà đó đưa đôi mắt chằm chặp nhìn Lâm rồi nói:
– Cô biết lí do vì sao hôm nay tôi đến đây không?
Lâm lắc đầu:
– Dạ không ạ!

Người phụ nữ bật cười:
– Cô có thể tỏ ra ngây thơ với thằng con có lớn mà không có khôn của tôi, chứ đừng diễn trước mặt tôi. Cái căn chung cư này là thành quả đầu tiên trong sự nghiệp kinh doanh của nó tại BEAUTY sau khi ở Pháp về. Hợp đồng đầu tiên cộng với tiền nó tích góp trước đó, nó mua căn chung cư này. Vì thế, đây như là một kỉ niệm, dù có xây một Biệt thự to đùng thì nó vẫn không bán căn hộ này. Thế nên, mẹ con cô đến đây ở được rõ ràng là không đơn giản.
Lâm đẩy ly nước tới trước mặt người phụ nữ rồi nói:.
– Dạ cháu mời bác uống nước ạ. Thực ra, lúc đầu anh Minh nói không muốn cho người lạ ở nên cho cháu thuê đấy ạ, nhưng sau đó, chúng cháu nảy sinh tình cảm nên…

Người ngồi trước mặt Lâm cười phá lên:
– Thế nên tôi mới nói con tôi có lớn mà không có khôn. Nó khôn ngoan tгêภ thương trường bao nhiêu thì trong tình cảm nó ngu dại khù khờ bấy nhiêu. Cái trò dùng khổ ทɦụ☪ kế, tỏ ra đáng thương rồi giả vờ thuê nhà rồi dần dần ngủ với cả chủ, chiếm luôn cả nhà của mấy cô gáι từ quê lên thành phố, cái ngữ ấy tôi thấy nhiều rồi. Nhưng tôi không ngờ đến con trai mình cũng mắc cái bẫy đó. Thế nên, hôm nay tôi đến đây, chắc cô rõ mục đích rồi chứ?
Tuệ Lâm ngồi thẳng lưng, đối diện với mẹ anh:
– Bác gáι, cháu nghĩ bác hiểu sai vấn đề rồi ạ, tình cảm của cháu và anh Minh là nghiêm túc. Cháu không bao giờ có suy nghĩ lợi dụng anh Minh. Vì cháu có công việc, cháu có thể lo cho bản thân và gia đình. Cháu hiểu tâm trạng của người mẹ như bác, nhưng cháu thề với bác, với anh Minh, ngoài tình yêu chân thành, cháu không hề có mục đích vật chất nào cả. Bác có thể nói chuyện thẳng thắn với anh ấy ạ!
Bà kia bật cười:

– Người ta nói ” gáι d᷈-i᷈ già mồm” quả không sai, tôi cần quái gì phải hỏi nó vì nó bị mê lú rồi, kiểu gì chả cãi tôi? Còn cô, có loại gáι d᷈-i᷈ nào ℓêп gιườпg với trai mà chẳng thề thốt, kiểu gì anh ấy cũng là duy nhất. Cô chỉ làm công ăn lương, lại trong Công ty của chính anh trai cô, dĩ nhiên là làm anh sẽ chẳng bao giờ để cho em gáι thiếu ăn thiếu mặc. Còn cô sống được dư dả trong căn nhà này, nếu không bấu víu lấy thằng ngốc Minh thì cũng sẽ lang chạ với đàn ông khác để có tiền thôi!

Lâm bấu chặt hai tay vào nhau. Cô biết, yêu một người như Lê Minh là áp lực, nhưng nếu mấy cô trà xanh, trà đỏ thì Lâm còn cứng họng được. Tuy nhiên, ngồi trước mặt cô lại là mẹ anh, cô không thể đặt Minh vào tình thế khó xử phải chọn giữa mẹ và vợ được? Cô cũng chẳng phải mấy nhân vật nữ chính trong ngôn tình lặng lẽ bỏ đi, rồi mấy năm sau tác giả viết truyện lại cho nam chính đi tìm và bắt gặp, rồi gia đình anh ta hiểu ra và tác hợp cho họ. Đây là cuộc sống nên chẳng thể có những chuyện như thế xảy ra đâu. Những lời mẹ anh nói đã tỏ rõ quan điểm của bác ấy rồi, thế nên, để có hạnh phúc, cô chỉ còn cách dung hòa mối quαп Һệ ấy, xoa dịu thái độ ghét bỏ ấy để mẹ anh hiểu cô và anh không khó xử. Trong mắt mẹ anh lúc này, Lâm chỉ là kẻ lăng loàn quyến rũ con bà. Hít một hơi sâu, Lâm nói:

– Cháu và anh Minh chưa hề đi qua giới hạn của tình yêu đâu bác ạ!.
Người phụ nữ cười ha hả:
– Cô làm gì có giới hạn nữa mà vượt? Không lẽ gáι một đời chồng lại còn ƭ૨.เ-ɳɦ? Thế nên tôi mới nói là thằng Minh quá dại.

Vừa hay lúc đó, bà Ꮙ-ú bế Sonic từ trong phòng đi ra, định đưa bé đi dạo. Nãy giờ bà nghe không sót một từ nào nên thực sự thấy thương Lâm. Bà là người chứng kiến tình yêu này từ đầu, chứng kiến những lo lắng bất an của cô khi chấp nhận tình yêu của Minh. Nhưng bà chỉ là người giúp việc, bà không thể ra đôi co với người phụ nữ kia. Thế nên, để Socnic không phải nghe những lời đó dù nó chưa hiểu gì đâu, nhưng tiếng cười của người phụ nữ ấy khiến thằng bé sợ nên bà quyết định đưa bé đi dạo. Bà cúi chào người đang trò chuyện với Lâm rồi quay sang cô:
– Lâm, bác đưa Sonic sang nhà hàng xóm chơi với mấy đứa trẻ nhé!
Lâm nhìn bà Ꮙ-ú và gật đầu:
– Dạ Ꮙ-ú, con vắt sữa rồi ạ!
Mẹ của Lê Minh liếc nhìn Sonic và dằn mạnh từng tiếng:
– Thà thằng bé là cháu nội của gia đình tôi thì tôi còn suy nghĩ, suy nghĩ về nó chứ không phải chấp nhận cô. Đằng này, cô nghĩ xem, cô ăn nằm chán chê với một gã đàn ông, rồi giờ con tôi lại ôm lấy nuôi nấng, ai chấp nhận nổi?
Chờ bà Ꮙ-ú bế Sonic đi, Lâm thẳng thắn nói:
– Bác gáι, nãy giờ cháu thấy bác ҳúc ρhα̣m cháu hơi nhiều rồi ạ. Có thể là bác chưa hiểu hoặc cố tình không muốn hiểu cháu. Cái gì mà ” gáι d᷈-i᷈ già mồm”, cái gì mà ” ăn nằm lang chạ”?

Người phụ nữ nhìn Lâm với ánh mắt khinh bỉ, bà ta nhếch môi:
– Tôi nói sai sao?
Lâm cười nhẹ:
– Thưa bác, dĩ nhiên là hoàn toàn sai ạ. Cháu đã bảo rằng cháu rất hiểu tâm lý của một người mẹ luôn muốn mọi điều tốt nhất cho con mình, cháu cũng là mẹ mà bác. Nhưng thật sự cháu hơi thất vọng với cách cư xử của bác. Dẫu sao bác cũng từng là phu nhân của Công ty Thắng Lợi, giờ lại là mẹ của Tổng giám đốc BEAUTY, vậy mà bác nói những từ chẳng ra sao cả, rất khó tiếp nhận. Bác có thể không ưa cháu, nhưng bác có nghĩ đến cảm xúc của con trai bác không ạ? Cháu và anh Minh đến với nhau khi cả hai đã hiểu rõ về gia cảnh của nhau. Cháu một đời chồng không có nghĩa là cháu xấu cháu ác. Cháu nghĩ rằng con người biết nói thiện, làm thiện là được, những việc khác đâu cần thiết ạ!

Bà ta quắc mắt:
– Câm miệng! Cô mới yêu Lê Minh mà đã xấc xược với tôi thế hả? Nếu cô cưới được nó chắc tính ngồi lên đầu cả nhà họ Lê à? Tôi đề nghị cô chấm dứt với Lê Minh và cuốn xéo khỏi đây ngay lập tức. Và cô hãy ra đi trong im lặng, gia đình tôi sẽ không có cô xu nào đâu. Giờ thì vào thu dọn quần áo và biến khỏi đây trước khi con tôi về.

Vừa lúc đó, một âm thanh vang lên:
– Ai dám đuổi em gáι tôi vậy?
Đặng Tiến bước vào, quét mắt một lượt rồi ngồi xuống cạnh Lâm. Nãy anh gọi cho Lâm từ dưới sảnh Chung cư mà cô không nghe máy, lo lắng cho cô nên anh đi lên đây. Vừa tới nơi, Tiến thấy bà Ꮙ-ú bế Sonic ra khỏi cửa và kể với anh mọi chuyện. Bà Ꮙ-ú quẹt thẻ cho Tiến vào rồi bế Sonic đi chơi. Vừa vào tới lại phải nghe những điều chói tai.

Người phụ nữ giật mình khi nghe giọng của Tiến. Nhưng chỉ mấy giây sau, bà ta mỉm cười :
– Sao? Sợ em gáι bị ЬắϮ пα̣t à? Là anh em, cũng cùng hội cùng thuyền thôi!
Đặng Tiến mở lời:
– Chào bà, tôi là anh trai Lâm, có gì bà cứ trao đổi với tôi. Tôi sẽ thay mặt bố mẹ tôi nói chuyện với bà!
Bà kia hơi sững người trước khẩu khí của Tiến rồi lại quay lại thái độ cũ:
– Tôi tới đây để nói em gáι cậu tránh xa con trai tôi ra. Anh em cậu biết nó là ai rồi chứ?

Tiến gật đầu:
– Tôi biết chứ ạ, Lê Minh là Tổng giám đốc của Công ty BEAUTY thuộc Tập đoàn Hoàng Gia, Công ty của tôi có hợp tác với bên đó mà. Nhưng tôi nghĩ việc Lê Minh làm công việc gì với chuyện cậu ấy yêu ai chẳng liên quan gì đến nhau. Tôi hiểu suy nghĩ của bà, nhưng chuyện hạnh phúc của bọn trẻ nên để chúng quyết định thì đúng hơn!
Mẹ Lê Minh lắc đầu:
– Tôi biết, dĩ nhiên là khi em gáι cậu yêu được một người như con trai tôi, cậu phải vun vén vào chứ, chuột sa chĩnh gạo mà! Nhưng tôi không đồng ý, nếu cậu không muốn em cậu cứ cố chấp lấy bằng được rồi sau về nhà chồng cơm chẳng lành canh chẳng ngọt thì khuyên cô ta dừng lại đi. Để thằng Minh cứ đâm đầu lấy bằng được con bé, tôi sẽ không để yên đâu!

Tiến bật cười:
– Bà nhầm to rồi, tôi là người luôn coi trọng gia đình, tôi không vì tiền mà đẩy em mình vào chỗ tồi đâu. Nhưng nói thật, ai đụng đến người thân của tôi, tôi sẽ cho sống không bằng ૮.ɦ.ế.ƭ đấy! Sáng nay Lê Minh đang bận kí kết hợp đồng, tôi không muốn làm cậu ấy ρhâп tâm. Chờ cậu ấy xong việc, tôi sẽ nói chuyện thẳng thắn với Minh. Riêng với tôi, không ai được đụng đến Lâm hay làm em tôi tổn thương, nếu không, dù đó là Tổng giám đốc hay Chủ tịch tôi cũng không tha!.

Người phụ nữ hơi tái mặt rồi ngay lập tức đứng bật dậy:
– Được, tôi xem cậu cứng miệng đến đâu. Đừng tưởng tôi không dám xêu em gáι cậu ra khỏi đây. Tôi cảnh cáo rồi đấy! Còn dính đến Lê Minh sẽ không xong với tôi đâu. Giờ tôi bận rồi, tôi đi đã!
Bà ta nói xong thì quay lưng đi ra phía cửa, Đặng Tiến còn nói với theo:

– Không tiễn!

Người đó đi rồi, Lâm mới nhìn Tiến khó hiểu:
– Anh hai, lỡ sau này người đó là mẹ chồng của em thật, anh cũng nói giọng đó à?
Tiến xoa đầu em như khi còn bé:
– Bé Lâm, anh hai không biết phải khuyên em như thế nào. Nhưng em là người đã từng đổ vỡ trong hôn nhân nên em đủ bình tĩnh để lựa chọn. Anh không bênh ai cả vì tình cảm là ʇ⚡︎ự nguyện. Nhưng anh tin Lê Minh có cách giải quyết ổn thỏa vì đó là người đàn ông có bản lĩnh. Nhưng anh hai khuyên em không nên trốn tránh. Minh chưa biết chuyện này, nếu em trốn tránh sẽ khiến câu chuyện sẽ đi xa hơn, hiểu không?

Tuệ Lâm mỉm cười:

– Anh hai, Tuệ Lâm không trốn tránh. Bởi nếu sự việc không đáng để tránh, mình cố chạy trốn sẽ mất đi cơ hội hạnh phúc. Em sẽ nói chuyện với Minh, nhưng sau bữa trưa nay để không ảnh hưởng đến tâm trạng anh ấy.

Tiến nhìn cô em gáι mà anh thương đứt ruột:

– Bé Lâm trưởng thành thật rồi. Vậy thì cười lên, đi làm thôi!.

Có một ông anh như thế, tâm trạng Lâm ổn hơn. Cô vui vẻ cùng anh ra khỏi nhà và đến công ty. Dù trưa nay, mọi chuyện có ra sao thì cô cũng sẽ mỉm cười…

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *