Chuyến đò tình năm ấy chương 38

Tác giả : An Yên

Trong khi Thiên Vũ lật tung cả thành phố để tìm vợ thì Thục Trinh bắt đầu công việc ở Công ty nội thất H. Đây là Công ty tầm trung nhưng mọi người làm việc rất nghiêm túc và nhân viên đều chịu khó học hỏi. Do bà Lam An sắp đặt nên công việc của cô cũng khá nhàn. Thục Trinh chỉ soạn thảo các công văn, các báo cáo liên quan đến công việc của công ty. Cô là người thông minh nên rất nhanh tiếp nhận các tài liệu, ρhâп phối chúng theo yêu cầu của lãnh đạo công ty. Những thao tác này không khó với cô, thậm chí Thục Trinh thấy nhàm chán. Tuy nhiên cô nghĩ, lao vào công việc là cách duy nhất để vơi đi nỗi cô đơn trống trải trong lòng. Cái ngày đầu tiên đưa cô đến công ty, Cẩn nói:

– Bất kì nơi đâu cô cũng bị theo dõi nên cô đừng dại dột mà giở trò vì người thiệt thòi nhất là cô. Vả lại, tôi cũng đã tạo điều kiện để cô thấy thoải mái nên cô cũng đừng chơi lại tôi!

Thục Trinh biết, việc đối đầu với một người quyền lực là vô cùng khó khăn, huống hồ mẹ chồng cô vừa có tiền, vừa có quyền lại vừa có mưu. Dù cô có buồn, có khóc hay có phản ứng gắt gao hơn thì tất cả cũng bị rơi vào ngõ cụt bởi bản thân lúc đến đây, cô không hề biết mình đang ở đâu. Chính vì thế, sau hai ngày nghĩ ngơi tĩnh dưỡng và suy nghĩ mọi chuyện, Thục Trinh quyết định sẽ bình tĩnh sống và chờ cơ hội.

Ngày đầu tiên nhận việc, cô biết thân biết phận nên sau khi chào hỏi mọi người và theo đúng chỉ dẫn của người quản lý chăm chú học hỏi và làm việc. Nhưng cô cũng kịp tìm hiểu thông tin về Công ty H và biết mình đang ở thành phố C, rất xa so với thành phố cô và Thiên Vũ đang sống. Ban ngày cô vùi mặt vào đống công văn giấy tờ. Đến một tuần sau thì cô cởi mở hơn với đồng nghiệp.

Chỉ là khi màn đêm buông xuống, đứng ở cửa sổ khu chung cư nhìn xuống, nhìn thành phố C tấp nập, lòng cô lại thấy trống trải, ռ.ɠ-ự.ɕ trái nhói lên từng hồi liên tục. Nằm tгêภ một chiếc giường đẹp mà chẳng thể ngủ yên. Những giấc ngủ chập chờn, hình ảnh một đứa trẻ bị thả xuống dòng nước cứ ám ảnh cô trong những giấc mơ, để rồi nửa đêm cô vùng dậy đã thấy mồ hôi đẫm trán, nhiều khi ướt cả một vạt áo ngủ sau lưng. Nhiều lúc cô chợt nghĩ, cứ như thế này thì mình trầm cảm mất.

Vì thế, Thục Trinh chọn cách chạy bộ mỗi sáng để ϮιпҺ thần sảng khoái hơn. Thành phố C này quả là sầm uất, rất nhiều khu Biệt thự vườn khiến cô bất giác nhớ đến Biệt thự VŨ – không gian tình yêu của cô và anh. Ban đầu, Cẩn cũng theo cô chạy bộ, chắc anh ta sợ cô tìm cách liên lạc với Vũ hoặc bỏ trốn. Nhưng dần dần, thấy cô ngoài chạy bộ và ngắm nhìn bình minh thì chả có động thái gì nên Cẩn yên tâm hơn, không chạy theo cô nữa.

Khi Thục Trinh đang tập làm quen với cuộc sống mới thì Thiên Vũ lại có một hợp đồng quan trọng ở Mĩ. Mọi thứ xoay vần như cố tình ngăn cản việc anh đi tìm cô. Nó như một sự trêu đùa của số phận vậy. Hợp đồng này rất quan trọng nên đi cùng với Vũ còn có Huy và Dương. Ngày lên máy bay, Duy nói:

– Anh yên tâm đi, em và các anh em ở nhà sẽ tiếp tục theo dõi bà Lam An, nhưng em nghĩ thời gian này mẹ anh không làm gì đâu. Vì bà sợ anh trở về bất thình lình như đợt đi Phú Quốc, vả lại bà biết anh luôn cắm sẵn người ở lại Tập đoàn. Bà chỉ lừa được bọn em một lần thôi!

Thiên Vũ ngước nhìn những đám mây lửng lơ tгêภ bầu trời rồi nói:

– Mục đích của mẹ tôi là Thục Trinh rời xa tôi và cắt đứt mọi liên lạc. Vì thế, hiện tại khi mục đích đó đamg tạm ổn thì mẹ tôi chắc chắn sẽ không làm gì hết, nghĩa là hiện nay Trinh vẫn đang an toàn.

Vì tính chất hợp đồng quan trọng, lại sốt ruột chuyện ở nhà nên lần này Thiên Vũ không có dịp ghé thăm bố mẹ Cẩm Ly. Anh chỉ gọi điện thoại động viên bà mấy câu rồi lại lo công việc. Vì thế, chuyến công tác dự kiến một tuần nhưng lại kết thúc ở ngày thứ năm, anh cũng hai trợ lý trở về Việt Nam.

Từ ngày Thục Trinh đi, mọi người trong Tập đoàn cũng tò mò nhưng không ai dám hỏi han thông tin về cô dù họ rất mến cô.

Thiên Vũ vừa từ Mĩ về Tập đoàn được một ngày thì Cẩm Ly đến gõ cửa phòng anh. Được mời vào, cô ta tỏ ra ngạc nhiên khi không thấy Thục Trinh ngồi ở bàn làm việc:

– Ơ, vợ anh đâu? Bỏ nhau rồi à?

Thiên Vũ nhíu mày:

– Cô đến có việc gì thì nói nhanh để tôi còn làm việc. Còn vợ chồng tôi vẫn bình thường, duyên trời định mà, bỏ sao được!

Cẩm Ly bĩu môi:

– Là chỗ anh em, anh cần gì phải giấu. Thiên Anh kể cho em nghe hết rồi. Kể ra ai làm vụ này cũng cao tay phết nhờ, qua mặt được Trịnh Thiên Vũ đâu đơn giản.

Thiên Vũ nhắc lại câu hỏi:

– Cô đến đây làm gì?

Cẩm Ly kéo ghế ngồi xuống và nói:

– Em có nghe Thiên Anh nói chồng nó vào đây làm mấy tháng mà chưa được cất nhắc. Nó muốn chuyển cổ phần cho chồng thì anh không cho. Vừa hay cổ phần của em ở Tập đoàn cũng không quá lớn nhưng em kinh doanh bên mảng thời trang giống Thiên Anh, sau sẽ cùng con bé mở thêm chi nhánh. Em cũng chẳng hứng thú gì với kinh doanh ô tô nên em muốn nhượng một nửa cổ phần cho Dũng xem như món quà em tặng em bé của Thiên Anh.

Thiên Vũ mỉm cười:

– Cô cao thượng quá. Việc đó cô đã bàn với Thiên Anh chưa vì theo anh được biết, Dũng muốn đi lên bằng thực lực!

Cẩm Ly cười:

– Em đã nói với Thiên Anh, còn Dũng thì em nghĩ cậu ấy sẽ vui vẻ đồng ý thôi vì không phải em cho Dũng mà cho con của họ. Dũng chỉ thay mặt em bé nhận mà thôi!

Thiên Vũ cau mày suy nghĩ. Nếu Thiên Anh cho Dũng thì anh có quyền từ chối vì đó là em gáι anh, là người nhà họ Trịnh. Nhưng Cẩm Ly lại khác, cô ta là người ngoài sao anh dám ý kiến. Hít một hơi, Vũ nói:

– Tôi sẽ bàn bạc với Hội đồng quản trị. Nếu thấy hợp lý thì cô gọi luật sư đến làm thủ tục.

Cẩm Ly nở nụ cười mãn nguyện:

– Em nghĩ là ổn thôi. À, vừa rồi anh sang Mĩ, có ghé thăm nhà em không?

Vũ lắc đầu :

– Lần này công việc bận quá, anh không kịp ghé thăm hai bác!

Cẩm Ly mỉm cười:

– Anh Vũ, giờ vợ anh đi rồi, em còn cơ hội không?

Vũ nhíu mày :

– Cơ hội gì?

Cẩm Ly bước tới gần Vũ:

– Cơ hội thay Thục Trinh chăm sóc anh!

Thiên Vũ vừa lắc đầu vừa cười:

– Cảm ơn nhã ý của em, nhưng anh ʇ⚡︎ự chăm sóc được bản thân.

Cẩm Ly cúi sát người Vũ, để lộ hai trái hồng đào căng mọng:

– Anh hết thương em rồi sao?

Thiên Vũ ngả người ra ghế:

– Anh luôn thương em như người anh trai thương em gáι nhỏ. Còn tình yêu thì anh nghĩ chưa bao giờ và sẽ chẳng bao giờ có.

Cẩm Ly đứng phắt dậy, xem ra mĩ nhân kế của cô ta không ổn với Vũ. Cẩm Ly gắt:

– Em có gì thua nó?

Thiên Vũ cười:

– Lại vẫn câu hỏi đó. Em hỏi mãi không mệt sao? Với anh, không ai thay thế được Thục Trinh!

Cẩm Ly mỉa mai:

– Nó chẳng qua là đũa mốc được nhặt về đặt vào mâm son, không lẽ điều đó anh cũng không hiểu?

Thiên Vũ lắc đầu:

– Cô ấy là đũa gì anh không quan trọng, vấn đề là anh chỉ có thể rung động trước Thục Trinh. Em xong việc rồi thì về đi, chiều anh triệu tập cuộc họp Hội đồng quản trị và em hãy có mặt nhé. Sau các nội dung của Tập đoàn, em cứ nói vấn đề của mình nha!

Cẩm Ly bực bội dằn mạnh gót giày tгêภ nền gạch rồi mở cửa ra đi về.

Chiều hôm đó, cuộc họp Hội đồng quản trị thường niên diễn ra và các thành viên đều hài lòng với tài năng dẫn dắt Tập đoàn cỉa Thiên Vũ. Họ cũng không quan tâm lắm đến việc chuyển giao một nửa cổ phần của Cẩm

Ly cho Dũng với mục tiêu là tặng cho em bé trong bụng của vợ anh ta. Một phần vì việc đó chẳng ảnh hưởng gì đến số cổ phần và lợi ích của họ. Mặt khác, Trương Thị vẫn tồn tại trong Hội đồng quản trị chứ không phải rút chân nên chẳng ai thấy lo lắng. Thêm nữa, con của Dũng chả phải là cháu của chủ tịch Thiên Vũ sao? Thế thì cổ phần có đi đâu mà lo, bởi anh chàng kia vào làm rể nhà họ Trịnh như chuột sa chĩnh gạo rồi, đời nào chịu rời đi. Nhìn Dũng cũng có vẻ cũng thật thà, mấy tháng qua làm việc rất chăm chỉ. Dũng đã đưa ra được các kế hoạch kinh doanh và đưa về nhiều hợp đồng cho tập đoàn dù không quá lớn. Mọi thứ nhìn qua đều có vẻ rất thuận lợi nên dĩ nhiên là Hội đồng quản trị đồng ý! Và đúng như Cẩm Ly nói, ban đầu Dũng tỏ ra ngần ngại nhưng cô ta đã thuyết phục Dũng đồng ý!

Vào ngày hôm sau, với số cổ phần có được, lại trùng hợp Trưởng phòng kinh doanh chuyển sang quản lý chi nhánh khác của tập đoàn nên Dũng nghiễm nhiên trở thành Trưởng phòng đó. Thiên Anh vui vẻ hẳn, cười nói suốt ngày. Cô ta biết ơn chị Cẩm Ly và phục cái cao kiến của bà chị lắm chiêu ấy. Còn Dũng dù làm trưởng phòng nhưng vẫn rất hòa nhã, vui vẻ với tất cả mọi người nên có vẻ anh được lòng nhân viên lắm. Anh cũng ít về muộn hơn trước. Thiên Anh thấy hài lòng vì cô cũng đã mang thai được bảy tháng nên đi lại hơi nặng nề.

Vào một buổi trưa, vừa ăn cơm xong, Thiên Anh đang định nằm thư giãn thì bỗng nghe chuông điện thoại báo tin nhắn:

– Đến phòng 301 khách sạn X, cô sẽ có bất ngờ về chồng của mình.

Ai nhỉ? Lúc nãy Dũng mới gọi video cho cô và rõ ràng anh đã ăn trưa và đang ở công ty. Sao tin nhắn này lại nói cả số phòng của một Khách sạn lớn như thế ? Thiên Anh vội gọi lại số vừa nhắn nhưng máy đã tắt nguồn. Cô bán tín bán nghi và quyết định gọi cho chồng. Thế nhưng, đáp lại cô chỉ có những tiếng tút dài. Thiên Anh tò mò, không biết Dũng ngủ hay làm gì mà không nghe máy. Định dẹp cái tin nhắn dở người đó sang một bên để ngủ một giấc cho khỏe nhưng chẳng hiểu sao , Thiên Anh lại thấy khó chịu. Chờ mẹ đi ngủ, cô lái xe tới khách sạn đó.

Vào buổi trưa nên khách sạn vắng hoe. Thiên Anh bịt kín khẩu trang, đưa cho cô lễ tân một phong bì khá dày. Cô nói rằng có hẹn với bạn ở phòng 301 và muốn có chìa khóa phòng ấy. Cô lễ tân ngần ngại không nhận nhưng Thiên Anh đã động viên rằng mình quen giám đốc của Khách sạn và chắc chắn sẽ giữ bí mật, còn nói tốt về thái độ phục vụ của cô ta với ông nữa. Bằng chứng là Thiên Anh gọi ngay cho giám đốc khách sạn và còn khen ngợi khiến cô lễ tân dù không rõ mặt cô ta nhưng vẫn tin tưởng giao chìa khóa.

Thiên Anh đi lên phòng 301 và nhẹ nhàng mở cửa. Cánh cửa vừa hé mở, vì một phần Thiên Anh sợ nhầm lẫn sẽ ê mặt, nhưng một phần lại có niềm tin vào tin nhắn đó. Cô từ tốn bước vào. Nhưng Thiên Anh không nhầm, bởi những âm thanh da ϮhịϮ dung tục phát ra, tiếng thở gấp gáp đó quen thuộc lắm. Tiếng chồng cô hổn hển khi vỗ vào mông cô gáι nằm bên dưới:

– Lâm…em…tuyệt lắm..

Thiên Anh cố bình tĩnh bước vào. Hai thân hình t-г-ầ-ภ tгย-ồภﻮ quấn lấy nhau ngay trước mắt cô không ai khác chính là chồng cô Phan Dũng và người bạn thân nhất của cô Quế Lâm. Thiên Anh gào lên:

– Các người làm trò gì thế hả?

Bài viết khác

Phíα sαu một cuộc ly hôn: Đàn ông ρhần lớn sẽ hối hận, còn đàn bà sẽ bình yên!

Thực tế nhiều ρhụ nữ sαu ly hôn đẹρ hơn, hạnh ρhúc hơn, thành công hơn. Và đàn bà sẽ luôn bình yên, bởi họ còn con cái trong đời. Trước ly hôn, đàn bà khóc, đàn ông sẽ cười. Đàn bà khóc vì đαu đớn, tổn tҺươпg, vì tâm huyết củα mình cho giα […]

Niềm hγ vọng của cậu bé và lời nói dối của ông chủ tiệm tạρ hóa – Câu chuyện nhân văn sâu sắc

Một ngàγ nọ, có một cậu bé nhặt ᵭược 1 ᵭôlα. Cậu liền ᵭến một cửα hàng bên cạnh ᵭường hỏi: “Xin hỏi, ở ᵭâγ bác có Thượng ᵭế bán không ạ?” Người chủ cửα hàng không nói gì, ngại cậu bé quấγ ɾối nên ᵭã mời cậu ɾα khỏi cửα hàng. Tɾời ᵭã sắρ […]

Làm mẹ, xúc ᵭộng một câu chuyện ý nghĩα nhân văn ᵭầy tình người

Tôi vượt Ьiển một mình, ᵭαu quằn quại ᵭến không còn thiết sống. Tôi như ᵭi tɾong sương mờ, mải miết vươn ᵭến chỗ mẹ tôi ᵭαng vẫy gọi. Tôi thèm ᵭược vùi vào lòng Ьà, khóc nức nở như một ᵭứα tɾẻ thơ ᵭể quên hết những nỗi ᵭαu thể ҳάc và tâm hồn. […]