Đau Thương Qua Rồi Chương 39

Tác giả : An Yên

Trân trân nhìn bức hình, Lâm cố gắng để bình tĩnh. Cô ngồi xuống ghế, cố xâu chuỗi lại mọi việc. Tình yêu của cô và anh mới chỉ bắt đầu mới mấy tháng và mọi thứ có vẻ suôn sẻ bởi Lê Minh quá hoàn hảo. Ngoài thời gian ở Công ty BEAUTY, anh đều dành quãng thời gian còn lại cho mẹ con cô. Lê Minh từng nói đưa cô về nhà nhưng Lâm chưa ʇ⚡︎ự tin nên chưa theo anh về ra mắt.

Cuộc hôn nhân của cô mới chỉ đổ vỡ cách đây hơn nửa năm, những đau đớn nếu nói nguôi ngoai là chưa phải. Yêu Lê Minh là một định mệnh bởi Lâm không phải dạng người dễ dãi, không dễ mở lòng. Nhưng anh Tiến nói đúng, Minh quá chân thành và nó như một cái duyên trời định. Vậy nhưng, cảm giác bị lừa dối vẫn khiến Tuệ Lâm khó chấp nhận nổi. Cái mà người ta gọi là ” chim – sợ – cành – cong” là lúc này đây. Biết dạng người như Hải đâu thể so với Minh nhưng trong tình yêu có lẽ người ta hay suy nghĩ. Vì quá yêu nên người ta hay tưởng tượng ra nhiều thứ, nói đúng hơn là khi yêu con người trở nên ռ-ɦ-ạ-.ყ ɕ.-ả.ɷ hơn.

Vì thế, lúc này đây Lâm không hiểu vì sao Lê Minh lại nói dối cô? Lâm đâu phải kẻ hẹp hòi hay ghen tuông vô cớ? Vả lại, người con gáι đó dẫu sao cũng đã là người thiên cổ. Ai chả có quá khứ, đến bản thân Lâm cũng đã trải qua một quá vãng đầy thương tích cơ mà? Nếu anh dối cô để bắt cá hai tay thì rõ ràng Lâm sẽ từ bỏ, nếu anh chọn cô làm người thay thế một bóng hình cũ, cô cũng khó chấp nhận được. Nhưng người gọi điện thoại kia là ai? Tại sao lại biết rõ về cô và Lê Minh như thế?

Ngồi suy nghĩ mông lung, Tuệ Lâm không biết anh Tiến bước vào. Nhìn thấy em gáι ngồi ngẩn ngơ cầm điện thoại, viền mắt hoen đỏ, Đặng Tiến lo lắng:

– Bé Lâm, thằng đó lại đến tìm em à?

Lâm giật mình ngước lên, lau vội giọt nước mắt vừa lăn xuống:

– Anh Hai, anh đến khi nào thế? Em đang định đi qua phòng anh!

Rồi cô với lấy hộp sữa bầu :

– Em mua cho chị Chi mà bận quá chưa đưa sang được. Anh cầm về giúp em nha, lúc sáng em gọi cho chị rồi đấy!

Thấy điệu bộ luýnh quýnh của em gáι, Tiến thấy thương. Anh giữ lấy bàn tay đang run lên của em gáι:

– Lâm, có chuyện gì?

Đúng ra phòng kế toán có hai nhân viên nhưng chiều nay chị kia xin nghỉ nên chỉ mỗi Lâm. Cô nghĩ, nếu nói với anh Tiến, liệu anh có hiểu không? Nhưng cứ giữ một mình, cái nghi ngờ lại lớn hơn việc tìm cách giải quyết. Lâm ngước nhìn anh:

– Anh hai, em đang hơi chênh vênh.

Lo Hải dọa dẫm em gáι, Tiến hỏi lại câu ban nãy:

– Thằng đó lại tìm em à?

Lâm lắc đầu rồi kể lại mọi chuyện cho Tiến. Anh trai cô sau khi xem mấy bức ảnh thì trầm tư ít phút và nói:

– Thực ra, mọi chuyện cũng chẳng có gì cả. Cô Ngọc đó đã mất, có con hay không thì cũng chẳng còn. Bé Lâm, anh không bênh ai cả, anh Hai thương em nhất, nhưng anh là đàn ông, anh nghĩ Lê Minh có lí do, có thể cậu ấy không muốn em suy nghĩ…

Lâm gật đầu:

– Em biết, em cũng tin anh ấy mà, nhưng ý em là tại sao phải nói dối một chuyện như thế? Em cũng có quá khứ, quá khứ đó còn gây phiền phức tới tận bây giờ. Lê Minh đâu phải tình yêu đầu đời của em và em cũng đâu trọn vẹn khi đến với anh ấy. Giữa một người lạ và Lê Minh, dĩ nhiên là em tin anh ấy mà!

Đặng Tiến mỉm cười:

– Tốt!

Lâm lắc đầu:

– Không, nhưng em đâu phải sắt đá, người đó có vẻ biết rất nhiều về anh ấy. Trong khi đó, ngoài những gì anh và chị Thảo nói cùng sự nhạy bén của bản thân, em không biết gì về anh Minh. Nếu bố mẹ anh ấy không chấp nhận gáι một đời chồng, em vẫn hiểu họ. Nhà anh ấy danh gia vọng tộc, sợ mang tiếng này nọ cũng là dễ hiểu. Nhưng đằng này, anh Minh lại giấu diếm những điều trong quá khứ. Em muốn khi đến với nhau một cách nghiêm túc, cả hai đều không nên giấu diếm điều gì, thứ nhất là để hiểu nhau, thứ hai để tránh những chuyện tiểu tam quấy phá này nọ. Một người như anh Minh thiếu gì cô gáι nhòm ngó chứ. Nếu em nói sai chỉ có trường hợp anh ấy ” Gay “, mà ” Gay ” thì đã chẳng yêu em, sẽ yêu đại cô nào đó thật xinh để làm bình phong chứ?

Nghe em gáι nói một dăng, Tiến thở dài:

– Làm gì mà nghĩ xa thế. Anh cho rằng có thể Minh nghĩ đơn giản là việc không cần thiết phải nói hoặc cậu ấy không muốn em suy nghĩ, thế thôi!.

Lâm nghiêm mặt:

– Anh hai, em mới là em ruột của anh đấy!

Tiến cười:

– Thì anh vẫn thương bé Lâm nhất đấy thôi, nhưng anh đang nhìn nhận sự việc một cách khách quan. Em cũng nên nghĩ cho Minh một chút, yêu không phải là suốt ngày muốn đối phương hiểu mình mà phải đứng ở điểm nhìn của đối phương. Quan điểm của anh là thế!

Lâm nguýt anh:

– Anh hai nói hay quá. Em nghĩ cho họ rồi ai nghĩ cho em gáι anh? Họ nghĩ thì đã không nói dối!

Tiến tủm tỉm:

– Vậy giờ cô muốn gì?

Lâm thở hắt ra một tiếng:

– Em sẽ cho anh Minh một cơ hội. Nếu tối nay về em hỏi, anh ấy vẫn nói dối thì em sẽ cho anh ấy một bài học! Có là Tổng giám đốc hay chủ tịch tập đoàn thì cũng biết tay em!

Tiến gật đầu:

– Được, đây cũng là một cách để kiểm chứng. Anh nhìn Lê Minh theo cách của đàn ông, phụ nữ các em có thể sẽ ϮιпҺ tế hơn. Anh biết Lê Minh từ khi còn là sinh viên Đại học, chỉ là ấn tượng tốt nhưng những gì anh hai biết chắc chắn không phải tất cả. Hạnh phúc của em, em mới là người quyết định. Nhưng anh nói một điều, cơ hội không đến hai lần, cần tỉnh táo để nắm bắt. Anh sẽ xem như chưa nghe thấy chuyện gì, OK?

Tuệ Lâm ra dấu OK với anh trai rồi quay lại với công việc của mình…

Cũng ngày hôm đó, tại thành phố C…

Lê Minh vừa xuống sân bay thành phố C cũng đã hơn chín giờ sáng nên ngay lập tức tới trụ sở Công an thành phố. Sau khi trình bày lí do và đưa giấy tờ tùy thân cho đồng chí trực ban, anh nhận được lá thư tay Bích Ngọc để lại cách đây năm năm…

” Gửi anh Lê Minh…

Khi anh đọc được lá thư này, em đã ở một nơi rất xa trần thế, không biết tầng mấy của Địa Ngục nhưng chắc chắn Thiên Đường sẽ chẳng chào đón người ác như em đâu. Em cũng tin một điều rằng lúc này anh đã thành đạt rồi. Chắc anh thắc mắc tại sao em chọn thời điểm lá thư tới tay anh là năm năm sau cái ngày em bị tiêm tђยốς để thi hành án ʇ⚡︎ử hình đúng không? Trước khi sang Pháp, anh đã tới gặp em còn gì? Em tính anh sẽ ở Pháp hai năm và có khoảng ba năm để có chỗ đứng vững vàng. Lúc này, anh phải là Tổng giám đốc hoặc chức vụ gì tương ʇ⚡︎ự ý nhỉ? Vì anh rất giỏi và tốt bụng mà. Tổng giám đốc Lê Minh, nghe oai quá!

Anh Minh, cho phép Bích Ngọc được gọi anh thân mật như hồi còn bé, cái thuở mà có của ngon vật lạ gì anh cũng nhường cho em nếu em muốn. Dù em nhõng nhẽo, thậm chí ích kỉ, ᵭộc ác, anh vẫn trầm tĩnh đi phía sau em, có lúc còn chiều ý em mà làm điều không muốn. Em biết, anh luôn nghĩ rằng em không nhận ra tình cảm của anh. Không phải đâu ạ, em biết và biết rất rõ, em thông minh và ϮιпҺ tế, anh quên sao? Nhưng tại sao em lại không quay lại và đi cùng anh? Lê Minh, vì em KHÔNG MUỐN ANH ÁC NHƯ EM.

Vì anh lương thiện, nên em chỉ muốn anh ở phía sau em thôi, không muốn anh dính dáng tới những gì em làm, những việc vặt vãnh thì được nhưng chuyện tày đình thì KHÔNG BAO GIỜ. Điều em ân hận là bắt anh hại Đan Thư, may mà không có chuyện gì xảy ra. Em biết khả năng của anh làm được nhưng sự lương thiện đã ngăn anh lại. Minh, xin lỗi anh…

Anh Minh, em chỉ là đứa trẻ mồ côi được bố mẹ nhận nuôi, anh bất ngờ không? Em biết điều này từ khi chín tuổi khi tình cờ nghe mẹ nói với bố rằng bà vô sinh. Nhưng sợ bố mẹ buồn nên em cứ vờ như không biết. Một đứa trẻ mồ côi được nuôi dưỡng bởi một người cha luôn mang lòng thù hận người đàn bà tham vàng bỏ ngãi, một người mẹ yếu đuối, vậy thì đứa trẻ đó phải mạnh mẽ, để khi mẹ gục ngã, cha có vướng khó khăn, nó vẫn không nao núng. Em là sáϮ ϮҺủ, là kẻ cầm đầu đường dây ma túy của khu vực bởi em không muốn mình thua kém ai, không ai làm được gì mình, em phải là kẻ thống trị.

Nhưng giờ hết rồi, em sống đủ rồi, ác đủ rồi,em cần nghỉ ngơi. Tuy nhiên, người em áy náy nhất là anh, Lê Minh ạ. Em chỉ muốn nói lời cảm ơn và xin lỗi anh. CẢM ƠN vì anh đã luôn ở bên cạnh em, hiểu em và làm những gì tốt nhất cho em. Chỉ vì em không đủ phước để kiếp này có được cuộc sống bình yên bên một người tốt như anh. XIN LỖI vì đã để anh phải lo lắng, phải vướng vào những việc không hay ho.

Một người như anh xứng đáng được hạnh phúc và em tin sẽ có cô gáι tốt yêu anh, chăm sóc cho anh, cùng anh dựng xây một mái ấm. Em hứa sẽ tu tâm thật tốt ở kiếp sau để nếu có thể làm người thì sẽ sống tốt như lời anh dặn, sẽ không để anh lo lắng nữa đâu. Yên tâm nhé, anh trai!

Nếu còn nhớ tới Bích Ngọc, mong anh tới chùa thắp cho em một nén hương để Ngọc được thấy anh thành đạt nhé!

MÃI BIẾT ƠN ANH

– TRẦN BÍCH NGỌC – ”

Gấp lá thư, một giọt nước mắt lăn tгêภ gò má nam tính – giọt nước trong veo bình lặng, giọt nước mắt cuối cùng dành cho một kiếp người. Lê Minh thấy lòng nhẹ nhõm hẳn. Vậy là cuối cùng anh cũng hiểu vì sao Ngọc lại chưa bao giờ quay lại, vì cô ấy không muốn kéo anh vào Ϯộι ác – những Ϯộι ác đã được sắp đặt từ trước trong một bộ óc thông minh được nuôi dưỡng bởi thù hận. Giờ đây, anh cũng đã gọi tên được cái tình cảm mà trước đây cứ ngỡ là tình yêu – đó là tình cảm ANH TRAI VÀ EM GÁI.

Rời Trụ sở côпg αп Thành phố C, Minh tới Bệnh viện Thiên Vĩ gặp Bảo Long và cùng mấy người bạn đi ăn trưa. Đã lâu không gặp, lại đúng hôm bộ ba bác sĩ soái ca Vĩ – Trọng – Long không có lịch mổ, thế nên bốn chàng trai nói đủ thứ chuyện như thời còn là những nam sinh.

Rời Bệnh viện, Minh cùng vợ chồng Bảo Long đến chùa vào đầu giờ chiều. Long và Thư cũng đứng phía sau Minh một quãng, thắp nén hương cho Bích Ngọc như một lời tha thứ, để cô gáι đó bình yên mà siêu thoát, cũng là cách giúp lòng họ thanh thản hơn. Mọi người còn vào thăm một sư cô đặc biệt ở chùa là bà Lan Khuê người phụ nữ mà bao nhiêu năm trời Bảo Long gọi một tiếng ” mẹ ” dù không sinh ra anh, cũng chính là người tình cũ của ông Trần Anh – bố nuôi của Ngọc.

Sau khi ra tù, bà Khuê đã xuống tóc đi tu như lời hứa. Những gì họ làm đều để tìm một sự thư thái cho tất cả, người còn sống lẫn kẻ đã khuất. Sau mọi mưu toan, cái đọng lại vẫn là sự bao dung, là sự thứ tha cho những sám hối dù là muộn mằn. Bởi hạnh phúc chỉ có thể nuôi dưỡng bằng TÌNH NGƯỜI chứ không phải thù hận…

Vì đã tới giờ làm việc nên Long đưa Thư về Biệt thự Tulip, anh về Bệnh viện, đưa xe cho Lê Minh ghé qua Shop NEW kiểm tra doanh số rồi mới ra sân bay về thành phố A.

Bảy giờ tối, tại thành phố A…

Lê Minh háo hức bấm chuông. Bà Ꮙ-ú ra mở cửa cho anh, Minh chào Ꮙ-ú rồi đưa mắt tìm mẹ con Lâm. Thấy cô đang bế Sonic trong phòng, anh cười:

– Vợ, em ăn chưa?

Tuệ Lâm cười nhẹ:

– Dạ chưa, anh tắm đi rồi mình ăn luôn!

Bữa ăn diễn ra hơi lạ. Lâm ăn rất ít và tỏ ra không vui. Thế nên bữa tối kết thúc rất nhanh. Bà Ꮙ-ú bế Sonic đi dạo, Minh hỏi:

– Vợ, em mệt à?

Lâm lắc đầu:

– Không ạ, hôm nay công việc của anh thế nào?

Lê Minh cúi xuống cầm tay cô:

– À ổn rồi em, việc ở công ty ổn rồi!

Tuệ Lâm rút tay mình ra khỏi tay Minh rồi nghiêm mặt:

– Lê Minh, SAO ANH NÓI DỐI EM??

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *