Đau Thương Qua Rồi Chương 37

Tác giả : An Yên

Loan cúi sầm mặt xuống. Ban nãy, xe đi tới quãng có đèn đường, cô ta đã nhận ra Hải. Dù anh ta hốc hác hơn nhiều, không chải chuốt như trước nhưng Loan quên thế nào được. Lúc xe dừng, nếu cô để ý biển số xe thì đã không lên rồi. Nhưng giờ đâm lao phải theo lao thôi. Vì thế, Loan đã im lặng cả chặng đường tới nhà nghỉ.

Hải tắt vòi nước, lấy một chiếc khăn khác đưa cho Loan. Anh ta cũng quấn lại khăn, vừa quay ra vừa nói:

– Mặc đồ vào đi!

Loan cứ im lăng làm theo như cái máy. Khi cô ả đi ra, thấy Hải đã ăn vận chỉn chu và ngồi rít tђยốς, mắt lờ đờ nhìn làn khói trắng. Thấy Lan khép nép ngồi ℓêп gιườпg, Hải liếc cô ta:

– Sao lại đi làm nghề này? gia đình nhà chị đâu thiếu tiền? Ông bà và con bé có biết chị làm nghề này không?

CHỊ? Hải gọi cô bằng chị sao? Ban nãy mới gọi một tiếng ” Loan ” thôi, chữ ” chị ” nghe xa cách quá. Có lẽ Hải vẫn căm cô vì chèo kéo anh ta nên gia đình Hải tan nát. Hít một hơi, Loan nói :

– Bố mẹ đuổi tôi ra khỏi nhà rồi, vì…

Hải gật đầu, làn môi mỏng nhếch lên:

– Không cần giải thích, cỡ như chị, đuổi là đúng rồi.

Loan cười nhẹ:

– Hải hơn tôi sao? Chỉ vì tôi yêu Hải…

Hải lắc đầu:

– Tôi cũng khốn пα̣п như chị thôi. Kết cục của chúng ta là do chúng ta tạo nên, là kết quả của sự lăng loàn, liều lĩnh, ích kỉ ở chị và sự sa đọa của tôi chứ chả có tình yêu quái gì ở đây hết!

Loan rụt rè :

– Vậy… giờ đây, tôi và Hải đều ᵭộc thân thì…

Hải liếc nhìn Loan:

– Thì sao? Chị phải hiểu là tôi chưa bao giờ đặt chị vào mắt, lúc đó chẳng biết ma xui quỷ khiến gì mà tôi ngu thế, chứ tôi đã thích chị thì đâu đến lượt để anh Hoàn chơi? Với tôi, chị vẫn là chị dâu. Giờ đây, tôi cũng chả hơn gì chị đâu. Công ty phá sản, vợ con bỏ, mẹ đang thập ʇ⚡︎ử nhất sinh ở Bệnh viện thành phố, anh trai không muốn nhìn mặt.

Loan bất giác ngước lên :

– Mẹ… làm sao?

Hải kể qua tình hình, dĩ nhiên là anh ta không hề biết bà Liên mẹ mình đang có những chuyển biến tích cực. Nghe xong, Loan tình cờ nhìn sang cάпh tay trái của Hải, thấy hình xăm, cô ta nhếch miệng:

– Bị vợ bỏ, giờ nó có thằng khác mà vẫn khắc tên lên tay sao? Khắc tên vợ cũ lên tay nhưng lại đi tìm gáι bên ngoài để giải sầu?

Hải cười chua chát:

– Tôi là đàn ông, nhu cầu sιпҺ ℓý thằng nào chả có, chỉ là có kiềm chế được hay không thôi và … tôi thuộc dạng người khó kiềm chế.

Rồi anh ta rút hai tờ năm trăm ngàn đặt lên chiếc bàn nhỏ:

– Cầm về mua sữa cho con bé, nó ở với chị hay ông bà?

Loan cúi gằm mặt :

– Ở với ông bà chứ, bố mẹ nói tôi không đủ tư cách nuôi nó, ở với tôi thì nó sẽ hư như tôi. Cả em gáι tôi cũng chăm nó chứ không thèm nhìn tôi. Tôi cũng tính đi xin việc chứ, hồ sơ làm rồi, mà lương được ba cọc ba đồng, tôi tính đi làm ở quán Bar, vũ trường nhưng lại ngại… Trước giờ tôi vào đó chỉ ăn chơi, giờ vào bưng bê có mà mặt mo, thế nên…

Hải mỉa mai:

– Thế nên chị chọn cách 𝖇ác 𝖙𝖍âb nuôi miệng, hi vọng có gã đại gia nào bao nuôi để có tiền gửi cho con mà không phải đụng tay đúng không?

Bị nói đúng tιм đen, Loan im lặng. Hải nói tiếp:

– Nếu còn ý định đó thì chị vứt cái suy nghĩ đó vào sọt rác đi . Chị trông lại bản thân đi, có trẻ hơn tuổi thì cũng đã hai đứa con, chị nghĩ có đại gia nào trong ngôn tình xuất hiện để bao bọc chị theo kiểu ” lấy d᷈-i᷈ về làm vợ ” hả? Tôi nói cho chị hay, nghề này có thể đưa chị lên tiên trong một đêm nhưng cũng có thể đạp chị xuống bùn trong mấy phút, tỉnh lại đi!

Loan liếc Hải:

– Hải hơn gì tôi mà dám dạy đời?

Hải lắc đầu:

– Tôi là đàn ông, chị là phụ nữ. Bố mẹ chị muốn chị bươn chải để thấy được giá trị của đồng tiền mà lâu nay chỉ biết tiêu thôi..

Nói xong, Hải đứng dậy:

– Chị về đâu, tôi chở về?

Loan nói nhanh:

– Tôi không cầm tiền khi chưa làm việc đâu.

Hải bật cười:

– Thôi, không cần, tôi cho cháu mà. Chị gửi cho nó giúp tôi, về thôi!

Loan kéo tay Hải:

– Người mới của Lâm… Hải biết chưa?

Hải gật đầu:

– Biết, giàu, đẹp và ʇ⚡︎ử tế hơn tôi nhiều!

Loan nhíu mày:

– Hải… để yên sao? Hải vẫn yêu nó mà?

Hải cười chua xót :

– Có giải quyết được gì sao? Chúng tôi cũng như vợ chồng chị, ra tòa rồi!

Loan mỉa mai:

– Còn xăm tên người ta lên tay thì đâu dễ quên? Tôi sẽ giúp Hải!

Hải lắc đầu bất lực :

– Chị nhìn lại chị đi! Chị còn thảm hơn cả tôi, phải bán cái đó của người phụ nữ để nuôi miệng, bán dưới nuôi tгêภ thì ᵭấu với anh ta kiểu gì? Vả lại, tôi thế này, Lâm chán cũng phải thôi. Họ hàng nhà tôi còn coi trọng cô ấy hơn tôi mà…

Loan bật cười:

– Không ăn được thì đạp đổ chứ ᵭấu làm gì? Tự nhiên nó đang là vợ mình, con mình, giờ đây để nó nẫng mất. Cậu không thấy bao nhiêu vụ cha dượng ħàɲħ ħạ con cái người tình à? Phong độ và ý chí của Hải đâu cả rồi?

Những câu nói đó bỗng nhiên khiến Hải nghĩ. Chả phải chị ta muốn cả hai ᵭộc thân để đến với nhau ư? Sao nay lại muốn giúp mình? Hải chả có gì để lợi dụng, tình yêu của cô ta cao cả đến thế sao?

Hải nhìn Loan:

– Chị có cách, sao không hàn gắn mối quαп Һệ của vợ chồng chị đi! Chúng tôi có một đưa chứ anh chị những hai đứa kia mà!

Loan lắc đầu:

– Tôi khác Hải, tôi là phụ nữ, bị chồng ruồng bỏ, đến bố mẹ đẻ còn không chấp nhận nổi thì làm gì ? Với lại, anh Hoàn vẫn ᵭộc thân. Nếu anh ấy có người khác, người đó tốt, yêu con tôi thì tôi cũng sẽ không tranh giành. Nhưng Hải lại khác, mới một thời gian ngắn, Lâm đã…

Hải cắt ngang:

– Thôi, chị đừng nói nữa, tôi chưa biết được, về thôi! Chị ở đâu?

Loan vân vê chiếc váy ngắn cũn:

– Tôi… ở chung với họ, nghề này đâu phải muốn đứng đâu là đứng, phải có tổ chức chứ. Hải cứ đưa tôi về chỗ lúc nãy.

Hải nhếch môi:

– Phải kiếm vài cuốc mới đã hả?

Loan liếc Hải:

– Chắc Hải khinh tôi lắm, nhưng tôi hết cách rồi!

Hai tay Hải đút túi quần:

– Cái đó tùy vào mỗi người, căn bản chị sướиɠ quen rồi nên khổ khó chịu!

Loan chợt níu lấy tay Hải:

– À quên, Hải giúp tôi một việc đi!

Hải nhíu mày:

– Sao thế?

Loan lấy ra một trong số hai tờ năm trăm ngàn ban nãy Hải đưa:

– Hải đưa cho bố mẹ giúp tôi để mua sữa cho con bé. Vì chúng tôi… không được cầm hết số tiền đi khách đâu, chỉ được ba mươi phần trăm thôi. Nếu chúng lục mà thấy sẽ bị thu hết, xin Hải…

Hải thở dài:

– Đấy, chị thấy khổ và ทɦụ☪ không? Với lại, tôi mà gặp bố mẹ chị chắc là đeo mo. Thôi, cứ đưa đây, tôi nhờ người gửi bưu điện cho, gửi địa chỉ và số điện thoại cho tôi nha. Chứ giờ thấy mặt tôi, ông bà tăng xông mất…

Loan gật đầu:

– Hải làm sao cũng được, miễn là tới tay bố mẹ tôi, tôi làm một thời gian kiếm chút tiền rồi tôi nghỉ, tìm việc gì làm. Nhưng tôi vẫn muốn giúp Hải.

Hải khoát tay:

– Tôi còn việc quan trọng phải làm …

Loan lại nói :

– Tôi vẫn dùng số điện thoại cũ, nếu Hải có nhu cầu…

Hải mỉa mai:

– Thôi, một lần là quá đủ rồi..

Nói xong, anh ta chở Loan tới chỗ gốc cây ban nãy. Cô ta xuống xe, nhìn qua gương chiếu hậu, Hải thấy mấy cô ả xúm lại hỏi han quan tâm. Có lẽ những kiếp người đó vẫn chờ mong một tia sáng len lỏi vào cuộc đời họ, rằng sẽ có vị đại gia hay tổng tài nào đó xuất hiện như trong truyện ngôn tình để yêu thương và bao bọc họ, đặc biệt là chiều được độ chịu chi của họ..

Trong khi đó, Lê Minh và mẹ con Lâm về tới chung cư. Bà Ꮙ-ú mở cửa và reo lên:

– Cô cậu về rồi hả? Sonic ngủ rồi à?

Lâm cười:

– Ngủ tгêภ xe bác ạ, để con lót luôn ạ!

Trong khi Lâm đặt Sonic vào nôi, Lê Minh nghe tiếng chuông điện thoại. Nhìn dãy số tгêภ màn hình, anh bước ra ngoài nghe:

– Nói đi!

Phía bên kia, một giọng đàn ông vang lên:

– Anh MInh, thằng đó пghιệп thật, chúng thường tụ tập trong một căn nhà hoang ở ngoại thành phố A, chơi chán rồi giải tán. Công an định hốt mấy lần rồi mà chẳng hiểu sao lại dừng.

Lê Minh mấp máy môi:

– Chiếc xe ban nãy là của bọn chúng hả?

Phía bên kia, giọng nói đó lại vang lên:

– Dạ đúng ạ, của kẻ đã kéo Hải vào con đường hút sách sau khi chia tay chị Lâm. Vì nghĩ rắng Công ty HA có Tập đoàn chống lưng nên kéo Hải vào đó để làm lá chắn. Nhưng không ngờ HA mất điểm ʇ⚡︎ựa, em nghĩ một thời gian nữa chúng cũng sẽ vứt Hải không thương tiếc đâu!

Minh gật đầu:

– Ừ, cậu làm tốt lắm!

Ở bên kia như nhớ ra điều gì, ” à ” lên một tiếng rồi nói:

– Ban nãy Hải phê tђยốς xong lại đi tìm gáι. Nhưng không ngờ lại tìm đúng con ả đã phá tan gia đình cậu ta!

Minh nói khẽ :

– Loan làm gáι?

Câu trả lời anh cần nghe có ngay sau đó:

– Cô ta bị tống ra khỏi nhà, sướиɠ quen nay không chịu được, muốn nằm ngửa hứng tiền nên thế.

Lê Minh nói nhanh:

– Cảm ơn cậu về tất cả, tôi phải vào kẻo Lâm suy nghĩ!

Anh kia cười :

– Chuyện nhỏ mà, cần gì cứ ới tôi nhé ! Nhưng nói Lâm cẩn thận, tôi thấy thằng này như chó điên đấy!

Minh cười :

– Ừ, hiện tại nó đang bận vụ Công ty nên tạm thời chưa ra tay đâu!

Người bên kia cũng nhất trí với điều đó, tạm biệt Minh và tắt máy.

Minh ngó vào trong, Lâm đang tắm thì phải. Anh cũng đang định vào đi tắm thì điện thoại lại vang lên, là một dãy số lạ. Minh vẫn bấm nghe:

– A lô!

Phía bên kia, một giọng nói trầm ấm vang lên:

– Chào ông Lê Minh, chúng tôi gọi từ phòng trực ban của Công an thành phố C, trại giam cuối cùng của ʇ⚡︎ử tù Trần Bích Ngọc cách đây năm năm. Ngày mai sẽ đúng năm năm phạm nhân Ngọc bị ʇ⚡︎ử hình. Là chỗ quen biết với ông Hoàng Thông, chúng tôi xin thực hiện di nguyện cuối của cô ấy là trao tận tay ông một lá thư. Mời ông ngày mai có mặt tại Trụ sở Công an thành phố C !

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *