Đau Thương Qua Rồi Chương 35

Tác giả : An Yên

Tắt điện thoại, Tiến quay sang Thảo Chi:

– Vợ, mẹ anh Bá bị ngã, dù qua cơn nguy kịch rồi nhưng chưa tỉnh, cũng không biết bao giờ mới tỉnh. Anh nghĩ nên đến đó thăm bác ấy chút, anh Bá bảo chưa cần nhưng anh thấy là nên tới vì anh chị ấy giúp đỡ mình nhiều.

Những lời đó lọt vào tai Tuệ Lâm không sót từ nào, cô băn khoăn:

– Anh hai, chắc em cũng nên đi. Vì dù sao…

Cô định nói dù sao đó cũng là mẹ chồng cũ của cô, nhưng liếc Lê Minh đang bế Sonic đứng cạnh lại thôi. Minh bật cười:

– Sao thế, có cái liếc hay chưa? Em đi đi, nhưng anh đưa em đi. Thằng đó ở đấy, anh không yên tâm.

Tuệ Lâm xua tay:

– Không cần đâu ạ, có anh Tiến và anh Bá, hắn không dám làm gì em đâu ạ. Với lại đó là Bệnh viện, mẹ anh ta đang như thế nên không sao đâu anh.

Minh lắc đầu:

– Không được, nó là loại chó cùng đứt giậu, không nói chơi được. Việc gì nó cũng có thể làm!

Tiến nhìn Lê Minh:

– Không sao đâu, Lâm nói đúng đấy. Nó không dám đâu!

Minh vẫn lo lắng:

– Anh hai, nhưng có cả Sonic em lo nó lại giật thằng bé chạy. Loại như thằng đó liều lắm, không từ thủ đoạn. Nó mà nghĩ thương mẹ nó, tu chí làm ăn thì đã không ra cơ sự này!

Đã que với hai tiếng ” anh vợ” ,” anh hai ” của Tổng giám đốc hơn mình hai tuổi gọi nên Tiến không ngạc nhiên. Anh nói:

– Cậu xuất hiện lúc này không hợp lí, Lâm và Sonic từng sống chung với bà ấy, dù họ không tốt đẹp gì nhưng cũng là cái nghĩa. Sonic lại là con cháu nhà họ, nhưng bà lại chưa từng gặp. Lỡ bà ấy có mệnh hệ gì thì cũng xem như bà gặp mặt được cháu nội út.

Nghe Đặng Tiến giải thích, Minh gật đầu thấu hiểu:

– Vậy anh cho em đứng ngoài cổng đợi nha, chứ ngồi ở nhà em không chịu được. Em ở ngoài cổng, có gì anh ới một câu là em lao vào ngay!

Tiến gật đầu và cười:

– OK! Cậu cứ làm quá, không sao đâu! Thế thì ta ăn nhanh nhanh rồi đi. Vì Lâm đang cho con bú nên cần ăn đã. Tới đó lỡ có việc mà chưa kịp ăn lại nguy.

Mọi người nhất trí và ngồi vào bàn nhanh chóng ăn tối rồi Minh chở vợ chồng anh Tiến và mẹ con Lâm đến Bệnh viện thành phố. Mọi người vào trong còn Minh chờ bên ngoài.

Tại phòng VIP…

Bà Liên vẫn chưa tỉnh, mọi chỉ số đã tạm ổn, chỉ là bà đang nằm như đang ngủ vậy. Anh Hoàn đón con về nhà rồi cũng đã trở lại Bệnh viện luôn. Đêm đầu tiên nên cả ba anh con trai và chị Thảo đều túc trực ở đây. Chị Thảo quen biết rộng nên bà Liên được những bác sĩ giỏi nhất Bệnh viên thăm khám và điều trị.

Anh Tiến gõ cửa, anh Bá bước lại mở cửa. Thấy cu cậu tгêภ tay Lâm, anh Bá nói nhỏ:

– Cả Sonic đến sao?

Dù khuôn mặt lộ vẻ mệt mỏi nhưng anh vẫn mỉm cười chào bé con. Chị Thảo đưa tay bế Sonic:

– Để bác xem Sonic của bác thế nào!

Vì đã quen với vợ chồng anh Bá nên cu cậu cười khoái chí khi được cưng nựng. Rồi bé đưa ánh mắt lạ lẫm nhìn anh Hoàn nhưng tuyệt nhiên không tỏ ra sợ hãï. Ánh mắt Sonic trân trân nhìn khi bắt gặp ánh mắt đỏ ngầu vì cả ngày mệt nhoài của Hải. Cu cậu bỗng níu chặt áo chị Thảo. Hải đứng dậy, khuôn mặt anh ta trở nên ҳúc ᵭộпg, đưa hai tay chìa về phía trước:

– Sonic…

Thấy cảnh đó, nghĩ đến ngày hôm qua, Tuệ Lâm vội nói:

– Chị Thảo, có thể Sonic còn lạ với bố nó, chị đưa bé em bế cho ạ!

Nhìn ánh mắt hoang mang của Lâm, chị Thảo đưa Sonic cho cô và nói thầm:

– Nó không dám đâu!

Anh Tiến và chị Chi đang hỏi thăm tình hình của bà Liên. Lâm cũng lắng nghe. Có lẽ, những gì mẹ con Hải nhận được là một phần của luật nhân quả. Quả báo cho những kẻ phản bội, những kẻ khinh người, coi thường mọi thứ, chỉ đề cao cái tôi của mình. Biết thế, biết luật trời nhưng nhìn bà Liên như vậy, lòng Lâm không khỏi xót xa. Một thời bà hống hách mánh khóe, giờ bà nằm đây im lìm, chẳng nói năng gì. Quả là mọi thứ có thể học được, trừ chữ NGỜ.

Hình ảnh Tuệ Lâm ôm Sonic nhìn bà nội lọt vào mắt Hải. Anh ta cất giọng khàn khàn:

– Lâm, nay mẹ như thế rồi,em có thể…về nhà chúng ta được không? Em về cùng anh chăm mẹ, cùng nhau gây dựng lại cơ nghiệp được không em? Dù sao bà cũng từng là mẹ chồng của em, từng chăm sóc khi em mang bầu. Lâm, anh phá sản rồi, anh về con số 0 rồi !l

Lâm ngạc nhiên nhìn anh ta. Hải mất công ty sao? Hôm qua nghe Vương Thăng nói, Lâm cứ nghĩ anh ấy dọa thôi chứ??? Nhưng Tuệ Lâm đâu để những lời khẩn cầu đó lung lay ý chí. Cô đã cố gắng để ngẩng cao đầu ra khỏi cái đị𝚊 𝚗𝚐ụ𝚌 trần gian đó, dại gì quay trở lại? Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, Lâm đâu lạ gì Hải. Hôm nay anh ta có thể khóc lóc van xin, nhưng ngay ngày mai anh ta có thể biến thành một người khác, ᵭộc ác và tàn nhẫn. Những gì diễn ra giúp Lâm xâu chuỗi mọi thứ và đúc rút được về con người của Hải. Cô mỉm cười:

– Anh Hải, mong anh giữ ʇ⚡︎ự trọng, chúng ta đã li hôn, mong anh nhớ điều đó. Sonic là con đẻ của anh, là cháu của bác Liên, nhưng đó là phương diện quαп Һệ huyết thống,còn giữa chúng ta không còn gì hết!

Anh Bá cau mày:

– Chú điên à Hải? Cả hai không còn gì cả, mỗi người có cuộc sống riêng, chú nói năng kiểu gì thế? Phá chưa đủ à?

Hải nhếch môi:

– Sao anh cứ xui người ta bỏ em trai anh thế nhỉ?

Anh Bá cười:

– Vì chú không xứng làm chồng Lâm, làm cha thằng bé!

Hải nhíu mày:

– Này, tôi thấy anh thiên vị cô ta kiểu không bình thường đấy!

Chị Thảo giọng khó chịu:

– Chị chưa lên tiếng thì chú nói làm gì? Óc chú chỉ nghĩ được thế thôi à? Thế nào mới là bình thường?

Hải vẫn gân cổ cãi:

– Không hiểu nổi, anh trai chồng lại đi bênh em dâu, vậy mà chị vẫn để được. Nể!

Chị Thảo bực dọc:

– Chú mới không bình thường đó, chú nên tỉnh táo hiểu rằng chú và Lâm không liên quan gì nhau, cả hai đều ᵭộc thân và có quyền tìm kiếm hạnh phúc mới, dày vò nhau làm gì? Lâm không có trách nhiệm gì ở nhà mình cả nên chú đừng bảo con bé phục vụ mẹ!

Hải ngáp ngắn ngáp dài rồi nói:

– Chị dâu, chị đang đi xa vấn đề đấy. Đó không phải phận sự của chị, là chuyện riêng của chúng tôi. Còn điều chị cần quan tâm là anh trai tôi, tức là chồng chị đang quan tâm em dâu thái quá. Chị để ý kẻo mất chồng đấy!

Chị Thảo mỉm cười rất nhẹ, nụ cười hàm chứa cả sự khinh bỉ:

– Thứ nhất, chồng chị không lăng loàn như người khác, kết tình lung tung. Nếu anh Bá có tính đó đã không ở rể. Thứ hai, chú nói chị xía vào chuyện riêng của chú thì chú cũng đang xía vào chuyện riêng của chị đấy. Tình cảm anh chị dành cho Lâm là giữa anh chị với em gáι chứ chả có em dâu anh chồng gì sất. Tuệ Lâm hoàn toàn không liên quan gì về mặt pháp luật với nhà mình.

Thấy Hải im lặng, chị Thảo nói tiếp:

– Còn nữa, giờ chị là con dâu duy nhất trong nhà này và có quyền quyết định chuyện chăm mẹ. Đất hương hỏa vợ chồng chị đã để lại cho chú và giờ sổ đỏ của nó đang nằm trong ngân hàng rồi. Nhưng trách nhiệm dâu trưởng của chị không mất đi. Sau khi mẹ về nhà, chị sẽ thuê người tin cậy chăm sóc mẹ. Chú không muốn mất mẹ thì lo tu chí mà làm ăn, cứ bê tha như thế thì đến lúc quần cũng không có mà mặc chứ nói gì đến nhà!

Hải quắc mắt:.

– Chị đừng cậy làm chị dâu tôi mà lên giọng. Anh Bá hiền chứ tôi không hiền đâu!

Anh Bá cười:

– Chú không hiền thì làm được gì vợ tôi? Chị dâu chú không phải loại lăng loàn kia để chú sa đọa đâu . Cái nhà này mất bố vẫn còn anh, còn Hoàn, chưa tới lượt chú trình bày!

Hải cười:

– Các người thấy tôi thất thế nên ép tôi đúng không?

Anh Hoàn cả buổi im lặng, giờ mới lên tiếng:

– Mẹ đang nằm đó mà chú định làm loạn à? Ai ép chú? Tôi còn nhìn mặt chú thì chú nên ʇ⚡︎ự biết điều mà im cái miệng lại. Đáng lẽ ra, chú đã có một gia đình trọn vẹn, vợ đẹp con ngoan. Tự chú phá nó và phá cả nhà người khác giờ còn trách ai? Nhưng tôi cũng phải cảm ơn chú vì nhờ cái sa đọa của chú mà tôi biết rõ bộ mặt thật của một con ả lăng loàn. Chỉ là chuyện của chú, chị Thảo nói đúng, chú và Lâm chia tay rồi, lỗi là ở chú nên đừng làm phiền mẹ con Lâm nữa, tích tí đức đi!

Hải nắm chặt hai tay, gân xanh nổi rõ tгêภ mu bàn tay và cả đám tгêภ trán. Khóe miệng anh ta giật giật rồi chợt như người mất sức, thở dài một tiếng rồi nói:

– Các người đợi đấy!

Nói xong, Hải nhìn sang Lâm rồi mở cửa bước đi ra ngoài. Cánh cửa vừa khép lại, Tuệ Lâm chợt kêu lên:

– Các anh chị, ngón trỏ của bác Liên động đậy kìa!

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *