Chuyến đò tình năm ấy chương 30

Tác giả : An Yên

Trong khi Thiên Vũ và Thục Trinh đang có một cuộc sống khá êm đềm thì cô tiểu thư Thiên Anh cũng đang chìm đắm trong tình yêu với Phan Dũng. Anh chàng ҺσϮboy trường Kinh tế vẫn luôn yêu chiều và nhún nhường Thiên Anh lắm. Và sau sự cố ở quán Bar, tận mấy tháng sau cũng chả thấy Dũng bật đèn xanh nên Thiên Anh sốt hết cả ruột. Cô ta đã cố khêu gợi, ăn mặc ร-є-אy hơn một chút, làm đủ kiểu nhưng Phan Dũng vẫn yêu cô theo kiểu trân trọng. Cho đến hôm sinh nhật Quế Lâm…

Cũng tại một quán Bar lớn sang trọng dành cho giới nhà giàu, một phòng VIP cách biệt nhưng sinh nhật của cô em họ Nam Long lại sôi động hơn. Những ly ɾượu sóng sánh được Thiên Anh giục Phan Dũng uống cho đến khi anh say mềm. Cô em gáι Thiên Vũ nhổ ngụm ɾượu nãy giờ ngậm trong miệng và mỉm cười.

Vẫn là kịch bản cũ nhưng sáng hôm sau không còn những tiếng khóc thút thít mà là nụ cười mãn nguyện của tiểu thư họ Trịnh đón chào Phan Dũng. Anh cũng không còn cái vẻ ngượng nghịu, xấu hổ mà chỉ ôm cô vào lòng:

– Anh lại sai rồi!

Thiên Anh lắc đầu:

– Không, là em ʇ⚡︎ự nguyện!

Lời vừa dứt, Phan Dũng lại lật cô ta ra sàn mà cấu xé. Những tiếng гêภ rỉ hoan lạc của Thiên Anh khiến Dũng hoàn toàn trút bỏ vẻ nghiêm túc bên ngoài , chỉ biết vào ra mãnh liệt cùng những tư thế lật xoay thành thạo của Thiên Anh.

Một tháng sau…

– Dũng, em…có thai rồi!

Một tia ngạc nhiên lóe lên trong mắt Phan Dũng:

– Em không dùng tђยốς sao?

Thiên Anh lắc đầu:

– Hôm sinh nhật Quế Lâm…em quên ạ

Rồi giọng cô ta buồn buồn:

– Không sao ạ, con của em, em ʇ⚡︎ự nuôi được. Em nói với anh vậy thôi, anh không cần chịu trách nhiệm đâu. Là em yêu anh chứ anh…

Nhưng Phan Dũng sau một giây suy tính lại nói:

– Không, sao em lại nói vậy? Là chúng ta cùng ʇ⚡︎ự nguyện mà. Chẳng qua vì anh chuẩn bị tốt nghiệp, chưa có công việc ổn định, còn em lại đang đi học, có bầu rồi sinh đẻ vất vả cho em thôi.

Thiên Anh mỉm cười lắc đầu:

– Dạ không! Có con với người mình yêu là em hạnh phúc lắm rồi. Nếu anh muốn công việc thì em sẽ nói với ba và anh Vũ đưa anh vào Trịnh Gia làm. Anh là sinh viên xuất sắc, chẳng lẽ không có một vị trí xứng đáng? Nếu anh là chồng của em, là con rể của ba em thì việc anh có một chức vụ trong Trịnh Gia là quá đơn giản. Còn em vẫn sẽ ưu tiên cho con trước, sinh xong em vẫn đi học và mở công ty thời trang riêng được mà!

Ánh mắt Phan Dũng lóe lên mấy tia phức tạp rồi giọng anh ta có vẻ ngần ngại:

– Thôi…anh không muốn mang tiếng cưới em vì tiền. Anh thương em nhưng là tình cảm chân thành…Hay là anh cứ nạp hồ sơ vào Trịnh Gia như những bạn khác, nếu được nhận thì làm nhân viên bình thường cũng được. Anh muốn đi lên bằng chính đôi chân của mình em ạ!

Thiên Anh lắc đầu nguầy nguậy:

– Không được, em không bao giờ để anh chịu thiệt!

Phan Dũng hôn lên trán Thiên Anh:

– Thôi, giờ để anh đưa em về nhà anh đã. Mấy lần anh cũng có kể về em với bố mẹ. Bố mẹ cũng muốn gặp em đấy. À, anh trai em lâu nay đi đâu mà anh tới nhà không gặp nhỉ?

Thiên Anh bĩu môi:

– Haizzz, ông anh của em chắc bị trúng bùa yêu. Cái con ranh kia không biết đẻ mà cũng ôm đồ ra ở riêng với nó. Giờ nghe đâu đang đi chữa vô sinh ngoài Bắc ấy!

Phan Dũng nhìn cô cười:

– Thế em có bỏ bùa anh không mà khiến anh say em như điếu đổ vậy?

Thiên Anh tỏ ra ngượng nghịu :

– Thôi, anh đừng trêu em nữa…

Cả hai ra khỏi quán cà phê và Phan Dũng chở Thiên Anh về nhà anh. Cô ta cũng chuẩn bị một giỏ hoa quả tới chào hỏi bố mẹ Phan Dũng, trong lòng tràn ngập niềm hi vọng và lạc quan về một đám cưới đẹp như cổ tích.

Ngôi nhà hai tầng khá cũ kĩ của gia đình Phan Dũng không khiến mắt cô ra tối lại vì trong lòng vẫn đang lâng lâng cảm xúc chiến thắng khi chinh phục thành công ҺσϮboy trường Kinh tế. Thiên Anh cũng bày ra khuôn mặt dịu dàng cúi chào bố mẹ Phan Dũng:

– Dạ cháu chào hai bác ạ!

Bố mẹ Phan Dũng nhìn cô gáι trước mặt rồi gật đầu:

– Chào cháu!

Dũng hồ hởi:

– Bố mẹ, đây là Thiên Anh mà con thường kể với bố mẹ đấy!

Hai bậc phụ huynh mang đúng dáng dấp của người nhà nước, hiền lành và nghiêm nghị. Họ cũng nhẹ nhàng hỏi han Thiên Anh và cô ta cũng trả lời rất lễ phép. Sau cùng, mẹ Phan Dũng nói:

– Ừ, cháu đang đi học, yêu đương cũng được nhưng cần phải giữ mình.

Thiên Anh đưa mắt nhìn Phan Dũng. Anh chàng ấy giọng ái ngại:

– Dạ…chúng con định bàn chuyện kết hôn vì…Thiên Anh có thai rồi ạ!

Mẹ Phan Dũng nhíu mày:

– Có thai? Và con chắc đó là của mình?

Dũng gật đầu:

– Dạ chắc chắn ạ!

Mẹ Phan Dũng mỉm cười nhìn Thiên Anh:

– Vậy thì lời bác nhắc nhở ban nãy xem ra là thừa rồi. Bác cứ nghĩ tiểu thư Trịnh Gia cành vàng lá ngọc, con gáι khuê các đoan trang. Nhưng thế này thì…Rồi cháu đang đi học dở dang, tính sao đây? Dũng nhà bác cũng có đã có việc đâu!

Thiên Anh cúi đầu:

– Dạ cháu tính đưa anh Dũng về Trịnh Gia làm việc, cháu sinh xong sẽ học tiếp ạ!

Mẹ Dũng ngạc nhiên:

– Gia đình bác không muốn mang tiếng cưới dâu vì hám của. Vả lại, giờ cháu nói thì nghe đơn giản lắm, nhưng chắc gì bố mẹ cháu đã chấp nhận thằng Dũng khi nó chưa có cái gì trong tay. Rồi khi cháu sinh xong, cuộc sống của một bà mẹ bỉm sữa, không còn tung tẩy vui chơi, liệu có còn tâm trí học tập?

Thiên Anh gật đầu:

. – Dạ cháu chắc chắn mọi việc mới dám nói ạ.

Mẹ Dũng lại nở một nụ cười kín đáo:

– Dĩ nhiên, vì cháu là con gáι cưng của ba mẹ cháu, gia đình cháu sao dám bỏ mặc? Nhà bác không quá nghèo nhưng so với gia đình cháu thì chưa là gì cả. Nhưng nhà bác có lòng ʇ⚡︎ự trọng, trước giờ chưa từng có một vết nhơ nào, giờ nếu tổ chức đám cưới là do bác nghĩ đến đứa bé trong bụng cháu và nghĩ cho cháu đang học hành dở dang mà lại bụng mang dạ chửa thì cũng không đẹp mặt cho lắm. Con dại cái mang, con trai bác làm giờ gia đình bác chịu trách nhiệm thôi.

Thiên Anh dù trong lòng đã tức đến điên tiết nhưng giờ bản thân không muốn rời xa Phan Dũng. Khó khăn lắm cá mới cắn câu sau bao công sức, giờ bỏ cái thai thì lấy gì ràng buộc anh ta chứ? Nhưng nghe những câu nói mỉa mai kia thì đúng là mất mặt.

Kiểu suy nghĩ của mẹ Dũng như vậy thì về đây làm dâu e rằng khó sống. Nghĩ thế, cô ta nuốt khan một ngụm nước bọt, lấy ra chút nhẫn nhịn cuối cùng mà nhẹ giọng:

– Dạ thưa hai bác, cháu sai vì quá yêu anh Dũng mà không kiềm chế được bản thân. Nhưng cháu cũng nói rõ với anh Dũng rồi ạ, anh ấy không cần có trách nhiệm với mẹ con cháu. Cháu làm cháu chịu ạ, cháu đủ điều kiện để nuôi con nếu hai bác không ưng thuận ạ…

Cái giọng mềm mỏng mang chút mủi lòng khiến chính bản thân Thiên Anh cũng phải phục tài nghệ diễn xuất của mình. Và có vẻ nó cũng thay đổi phần nào thái độ của hai vị phụ huynh. Nhưng xem ra, bố mẹ Phan Dũng cũng là người cứng rắn. Bố anh nãy giờ im lặng bỗng lên tiếng:

– Cháu nói thế là không đúng rồi. Hai bác chưa nói là không chấp nhận cháu, lại càng không chối ๒.ỏ đứ.ค ๒.é . Nhưng ý của hai bác là điều kiện nhà Dũng không được như nhà cháu. Cuộc hôn nhân này cũng hoàn toàn dựa tгêภ tình yêu và sự ʇ⚡︎ự nguyện của hai đứa chứ không ai ép ai cả. Hai bác muốn nói trước như thế để nếu hai đứa thành vợ chồng thì gia đình cháu cũng không khinh rẻ con trai bác. Nó cũng được học hành ʇ⚡︎ử tế chẳng thua kém ai. Vì sự cố này mà nó cưới vợ sớm, nó có thể về Trịnh Gia làm việc hoặc không nhưng hai bác vẫn lo rằng lấy một gia đình danh gia vọng tộc có thể sẽ khiến Dũng áp lực.

Thiên Anh mỉm cười, lòng nhẹ nhàng hẳn:

– Hai bác yên tâm đi ạ. Gia đình cháu nhìn thế chứ hòa đồng vui vẻ lắm ạ. Chị dâu cháu còn ở quê nghèo lại xa tít mù, về đây vẫn được bố mẹ cháu yêu thương, anh trai cháu cưng chiều. Giờ anh chị không thích ở chung mà muốn ở riêng, bố mẹ cháu cũng vui vẻ chấp nhận dù nhà cửa chỉ có hai người con đấy ạ!

Ánh mắt mẹ Dũng có vẻ trầm tư rồi bà nở một nụ cười hài lòng:

– Đấy, tính hai bác hay lo xa. Cũng chỉ lăn tăn về thái độ sống thôi. Vì nếu coi thường nhau thì khó sống lắm. Thế gia đình cháu biết chuyện chưa?

Thiên Anh lắc đầu và cười:

– Dạ chưa ạ. Lát nữa cháu sẽ nói nhưng cháu chắc chắn ba mẹ cháu sẽ đồng ý vui vẻ ạ. Vì vợ chồng anh trai cháu chưa có con, gia đình cháu còn mong có cháu, nội ngoại gì cũng vui cả!

Buổi trò chuyện kết thúc ở đấy dù mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng…

Thiên Anh háo hức về Biệt thự cùng Phan Dũng. Bà Lam An thấy con gáι về thì mắng yêu:

– Khϊếp, con vẫn còn nhớ mình có nhà đấy à?

Thiên Anh nhào vào lòng mẹ:

– Mẹ, con gáι sắp lấy chồng rồi mà mẹ cứ mắng!

Bà Lam An ngạc nhiên:

– Lấy chồng? Con đang đi học mà nói linh ϮιпҺ gì đấy? Ngồi đi, có Dũng ở đây mà mè nheo nữa!

Thiên Anh mỉm cười ôm mẹ:

– Con có thai với anh Dũng rồi, không cưới thì là gì ạ mẹ?

Bà Lam An ngỡ ngàng:

– Có thai?

Thiên Anh gật đầu và kể mọi chuyện cho mẹ nghe trong khi Dũng cẩn thận quan sát thái độ của bà. Mẹ Thiên Anh nghe xong mọi chuyện, sau một giây suy nghĩ thì nói:

– Được. Ông bà bên ấy đã nói vậy thì cưới thôi. Chỉ có điều là Dũng phải ở rể!

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *