Chuyến đò tình năm ấy chương 29
Tác giả : AnYên
Xe đã đi được một quãng mà Thục Trinh vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Thiên Vũ một tay lái xe, một tay vẫn nắm chặt tay cô. Một lát sau, anh dừng xe lại bên lề đường và bấm gọi một dãy số quen thuộc:
– Huy, hủy mọi cuộc gặp sáng nay cho tôi!
Vì loa điện thoại khá to nên Thục Trinh nghe giọng Huy gấp gáp:
– Anh Vũ, có chuyện gì phải không? Bình thường giờ này vợ chồng anh đã có mặt ở Tập đoàn rồi!
Thiên Vũ gật đầu:
– Ừ, có việc gấp! Tôi sẽ nói sau!
Nói rồi anh tắt máy và lại phóng xe đi, một tay vẫn không rời tay Thục Trinh. Anh không nói một câu nên cô dù đã bình tĩnh lại rồi cũng chỉ biết im lặng. Bởi Thục Trinh cảm nhận hình như anh đang kìm nén một cảm xúc gì đó lớn lao lắm nên cô không dám nói câu gì.
Xe dừng lại trước một căn biệt thự có tên ” VŨ “. Thục Trinh ngạc nhiên không chỉ vì sự xinh xắn của khung cảnh nơi đây được tạo dựng từ một người lạnh lùng như Thiên Vũ mà còn vì anh chưa bao giờ nói với cô rằng anh còn có Biệt thự nữa. Cũng phải thôi, một người giàu như anh thì thiếu gì nhà cao cửa rộng cơ chứ?
Thấy Thục Trinh ngơ ngác, lúc này Thiên Vũ mới mở lời:
– Em đừng ngại, đây là nhà của chúng mình. Trước kia vì bố mẹ nói nhiều quá nên cưới xong anh về Trịnh Gia chứ anh vốn sống ở đây.
Thục Trinh ngạc nhiên:
– Anh không ở với bố mẹ sao?
Thiên Vũ lắc đầu:
– Không, vì công việc nhiều, anh hay đi sớm về muộn nên sợ ảnh hưởng đến mọi người.
Thục Trinh trộm nghĩ một người đàn ông ở đây chắc cũng chẳng ăn cơm nhà, lâu nay không dọn dẹp chắc bề bộn lắm. Xe từ từ tiến vào sân ngôi biệt thự và cô quá đỗi ngạc nhiên khi thấy những giỏ hoa ngọc thảo xinh xinh, rồi lộ ra cả một vườn hoa khoe sắc thắm, phía sau còn có thêm mấy luống rau. Cô ” ồ ” lên một cách thích thú như quên đi mọi chuyện sáng nay. Thiên Vũ cười:
– Anh thuê người tới đây chăm sóc vườn mỗi ngày . Sáng họ đến sớm, giờ này chắc họ mới về đấy!
Thục Trinh cùng anh bước vào trong. Khác hẳn với suy nghĩ ban đầu của cô, mọi thứ đều xinh xắn, không mang vẻ khoa trương hoành tráng như ở Trịnh Gia mà đều vừa vặn, sang trọng và ấm cúng. Thiên Vũ lên tiếng:
– Cứ hai ngày lại có người tới đây dọn dẹp, vì từ ngày cưới, anh ở lại bên Trịnh Gia. Nếu không thì đây thành ổ chuột rồi!
Thục Trinh quay sang ôm lấy cổ anh:
– Vũ, sao anh biết em bị mẹ bắt rời đi?
Thiên Vũ vuốt vuốt mấy sợi tóc của cô:
– Tất cả các camera ở Trinh Gia cũng như ở đây đều thu âm giọng nói. Thực ra, khi thấy mẹ bỗng nhiên quan tâm đến Ьệпh của em một cách khác thường, anh hơi nghi nghi, nhưng vì em muốn đi cùng mẹ nên anh không ngăn cản. Đành rằng mẹ mong cháu nhưng anh không lạ gì tính mẹ, bà không đơn giản thay đổi thái độ với một ai đó trừ khi có một biến cố nào đó. Vì thế, anh mở màn hình điện thoại ra xem và quả đúng như vậy!
Thục Trình nhìn anh tò mò:
– Thế anh chưa đến Tập đoàn sao?
Thiên Vũ lắc đầu:
– Chưa. Vì lo em có chuyện nên anh chỉ lái xe ra khỏi Biệt thự thôi!
Thục Trinh ôm chặt chồng:
– Vũ, sao anh không để em đi khỏi đây? Em không thể sinh con cho anh, em có lỗi với gia tộc lắm.
Thiên Vũ vỗ vỗ lưng vợ:
– Trinh, chỉ cần em không làm việc gì có lỗi với tình yêu của anh là được. Những việc khác, anh không quan tâm. Giờ mình dọn đồ lên phòng. Đồ của anh, anh sẽ về đó lấy sau!
Thục Trinh nhìn chồng:
– Nhưng rồi việc này sẽ kéo dài được bao lâu ạ? Mẹ sẽ giận chúng ta.
Thiên Vũ cười:
– Mẹ giận là chuyện của mẹ. Đây là nhà riêng của chúng ta, anh và em có quyền tiếp một ai đó hay không.
Thục Trinh giục anh:
– Thôi, anh đến Tập đoàn đi. Sáng nay em sẽ dọn dẹp vài thứ. Em nghĩ những ngày tới mẹ chưa đến đây đâu!
Thiên Vũ véo mũi cô:
– Thông minh đấy! Một người hay tính toán luôn biết dành thời gian tính đường đi nước bước khi đối phương vừa có một nước cờ tốt. Nhưng sáng nay anh nghỉ ở nhà với em. Chiều em khỏe thì tới Tập đoàn cùng anh!
Cả cô và anh cùng vui vẻ dọn dẹp lại một số thứ trong căn biệt thự rồi lại cùng nấu ăn trưa. Cô định rủ anh đi siêu thị mua thức ăn thì vị Chủ tịch kia đã đưa bao nhiêu đồ ăn tươi trong tủ lạnh ra chuẩn bị xắn tay vào bếp. Anh vừa lấy rau xanh ra vừa nói:
– Những người tới lau dọn nhà, anh bảo họ nấu ăn ở đây luôn cho bếp đỡ hiu quạnh. Hôm qua họ mới tới dọn nên hôm nay họ nghỉ, rau này của vườn phía sau, ϮhịϮ cá họ đưa từ quê lên đấy!
Có lẽ gần một năm làm vợ Thiên Vũ, ngoài hai ngày về quê thì đây là bữa cơm Thục Trinh cảm thấy ngon lành và vui vẻ nhất dù không có những món sơn hào hải vị. Có lẽ, một bữa cơm ngon không phụ thuộc vào việc chúng ta ăn gì mà nó ngon khi ta cùng người thương vào bếp, em xào xào nấu nấu, anh loay hoay cắt rau, thái ϮhịϮ. Một bữa cơm ngon là dù mồ hôi của em và anh đều nhễ nhại tгêภ trán nhưng cả đôi môi lẫn cặp mắt đều mỉm cười.
Một bữa cơm ngon là cả hai cùng bê những d᷈-i᷈a thức ăn đặt lên bàn, hào hứng ngồi vào bàn và cùng gắp thức ăn cho nhau. Hóa ra, hạnh phúc bình dị đến vậy, những điều nhỏ nhặt đơn thuần như thế mà cả nhân loại lại mải miết đi kiếm tìm ở danh vọng xa xôi.
Buổi chiều hôm đó, anh và cô lại đến Tập đoàn như chưa có chuyện gì xảy ra. Dù vậy, Thục Trinh vẫn có cảm giác nơm nớp lo sợ. Cô như một đứa trẻ làm việc xấu sợ bị phát hiện vậy.
Cuộc sống của vợ chồng cô cứ êm đềm như thế cho đến một tuần sau…
Hôm đó, Thục Trinh đang loay hoay trong bếp còn Thiên Vũ đang tập thể dục buổi chiều tгêภ sân thượng, cô nghe tiếng chuông điện thoại nên vội tắt nồi canh tгêภ bếp và đi ra. Thấy số điện thoại của mẹ ruột gọi tới, Thục Trinh vội bấm nút nghe:
– A lô, con nghe đây mẹ ạ!
Phía bên kia, mẹ cô giọng bực dọc:
– Trinh, con ăn ở kiểu gì mà để cả bà thông gia và thím Năm gọi về nói bố mẹ không ra gì vậy?
Thục Trinh biết ngày này kiểu gì cũng đến. Mẹ chồng sẽ chẳng bao giờ để cho cô yên ổn ra đi với con trai bà như vậy. Thục Trinh hít một hơi rồi bình tĩnh kể lại đầu đuôi mọi chuyện cho mẹ nghe. Nghe xong, mẹ cô im lặng một chút như suy tính điều gì rồi dịu giọng:
– Tại sao con không nói với mẹ chuyện đó sớm? Phụ nữ không đẻ được, lại vào làm dâu một gia đình danh gia vọng tộc như nhà họ Trịnh thì quả là to Ϯộι rồi. Thế giờ con tính sao?
Thục Trinh thở dài:
– Dạ, anh Vũ bảo con cứ chữa từ từ, giờ có cuống lên cũng chẳng được gì mẹ ạ!
Mẹ cô vẻ sốt ruột:
– Nhưng phải chữa chứ, mẹ nghe bảo hai đứa ra ở riêng rồi hả? Ở vậy lại vùi vào công việc, đến khi nào mới có mụn con. Mà mày dại lắm con ạ, đàn ông mà không có đứa con níu kéo rồi nó bỏ mày giờ. Người như thằng Vũ thiếu quái gì gáι theo!
Thục Trinh giọng ngán ngẩm:
– Mẹ, con cũng có muốn thế này đâu ạ? Giờ con vẫn điều trị theo phác đồ của bác sĩ thôi mẹ!
Mẹ cô nói:
– Hay con thử tђยốς nam đi. Trong xóm nhà mình có con dâu bà Tám tưởng cũng vô sinh nhưng đi chữa đâu ngoài Bắc, ở tỉnh Hà Nam gì đó, vừa rồi mới đẻ một thằng cu kháu lắm. Để mẹ hỏi địa chỉ rồi hai đứa tranh thủ thời gian ra đó xem sao! Chứ để một gia đình như nhà nó bỏ thì con cũng chả lấy được ai nữa đâu!
Thục Trinh nghe vậy thì mừng rỡ:
– Mẹ nói sao ạ? Có thể chữa được thì ở đâu con cũng đi! Mẹ hỏi địa chỉ nhanh nhanh giúp con nhé!
Mẹ cô gật đầu rồi dặn dò cô mấy câu và tắt máy. Thục Trinh quay vào bếp thì thấy Thiên Vũ đang loay hoay nấu nốt bữa tối. Nhìn dáng hình cao lớn của anh mồ hôi nhễ nhại vì vừa tập thể dục xong đang xào xào nấu nấu, cô vừa buồn cười lại vừa hạnh phúc. Cô nhẹ nhàng đi vào, ôm lấy anh từ phía sau:
– Để em nấu, anh đi tắm đi!
Thiên Vũ mỉm cười:
– Cái kiểu đề nghị của em khiến anh nghĩ sau khi tắm chắc anh ăn luôn em chứ không nuốt được cơm đâu đấy!
Thục Trinh mỉm cười:
– Vì em đang vui ạ!
Thiên Vũ gật đầu:
– Ừ, nếu mẹ hỏi được địa chỉ thì cuối tuần vợ chồng mình đi ra Bắc!
Thục Trinh ngạc nhiên:
– Anh nghe hết rồi sao?
Thiên Vũ nấu xong thì tắt bếp rồi quay lại ôm eo cô:
– Trinh, anh đưa em đi vì muốn em vui chứ không phải tạo áp lực có con. Với anh, em hạnh phúc là điều anh mong muốn, còn con cái là lộc Trời ban, cứ từ từ, cùng lắm chúng ta xin con nuôi cho vui cửa vui nhà. Anh không muốn em mang danh là con dâu họ Trịnh để rồi thành cái áp lực đè lên vai em. Em cứ thoải mái ϮιпҺ thần đi, hiểu không?
Thục Trinh vui vẻ hôn chụt lên môi chồng:
– Em biết rồi, yêu chồng nhất!
Thiên Vũ thấy vậy thì ánh mắt lóe lên những tia thú vị rồi nhấc bổng cô lên:
– Giờ vào tắm chung rồi ăn chung, tối còn làm việc chung!
Thục Trinh bị bất ngờ nên vội ôm lấy cổ chồng:
– Chuẩn bị có dự án lớn sao anh?
Thiên Vũ gật đầu:
– Ừ, dự án sinh con của chúng mình.
Trong nhà tắm sang trọng chiều hôm đó không chỉ có mùi thoang thoảng dịu nhẹ của ϮιпҺ dầu khoan khoái mà có cả tiếng khoát nước, tiếng cười đùa vui vẻ. Và chỉ một lát sau, trong không gian tĩnh lặng chỉ vang lên tiếng da ϮhịϮ va chạm, tiếng thở dốc, tiếng gấp gáp hổn hển của hai trái tιм yêu. Thục Trinh ʇ⚡︎ựa lưng vào bồn tắm, tay ôm chặt lấy Thiên Vũ mà hòa nhịp, còn anh đang ra vào mãnh liệt trong cô, đặt những dấu xanh đỏ lên ς.-ơ τ.ɧ.ể nõn nà của cô. Trận kích tình trong phòng tắm khiến cô mệt nhoài nhưng ấm áp vô cùng. Anh tắm cho cô và lau sạch rồi ôm cô ngồi dậy. Thục Trinh đấm nhẹ vào chồng:
– Anh không giữ lời. Em đã ăn tối đâu!
Thiên Vũ tủm tỉm:
– Đây là bữa phụ, bữa chính phải tới khuya cơ!
Thục Trinh lườm yêu chồng nhưng lòng lại ngập tràn hạnh phúc. Thiên Vũ nói đúng, cuộc đời sinh ra nên dành để yêu thương bởi chẳng biết điều gì ngày mai sẽ đến. Cô và anh đã và đang cố gắng gìn giữ hạnh phúc này, cố gắng để sinh con chẳng phải vì ai cả, chẳng phải vì gia tộc nào cả, mà vì chính tình yêu lớn lao họ dành cho nhau. Dù ngày mai có bất kì điều gì xảy ra thì họ vẫn luôn trân trọng những giây phút này, những phút giây ấm áp hòa vào nhau làm một….