Đau Thương Qua Rồi Chương 28

Tác giả : An Yên

Nằm xuống cạnh Sonic mà Lâm vẫn lâng lâng khi nghĩ tới những lời nói của Lê Minh. Cô biết những sự quan tâm bấy lâu nay của anh là không bình thường. Một đối tác lớn của trung tâm chẳng việc gì phải quan tâm tới một kế toán bình thường lại lỡ dở một đời chồng như cô. Vẫn biết nhưng lại không dám tin, sau một lần đổ vỡ, cô không dám tin vào đàn ông và tình yêu nữa. Nhưng suy đi tính lại, nếu cứ như vậy thì biết đâu cô lại bỏ qua cơ hội để trái tιм được yêu thương. Cánh cửa trái tιм đã được Lâm đóng lại nay đang lung lay muốn được mở ra thêm lần nữa.

Cô trằn trọc vì cái suy nghĩ có nên mở cάпh cửa nơi ռ.ɠ-ự.ɕ trái hay không. Ở bên cạnh Lê Minh, cảm giác rõ nhất mà Lâm nhận thấy là sự bình yên. Minh dí dỏm, ít nói những câu ngọt ngào như Hải. Cũng có thể do lần đầu gặp mặt, anh đã giúp cô thoát khỏi Hải, cũng có thể ở độ tuổi của Lê Minh người đàn ông sẽ chững chạc hơn, chín chắn hơn nên Lâm có cảm giác yên bình như thế.

Thế nhưng, nghĩ đến cảnh hai tuần nữa không gặp Minh, cô lại thấy buồn buồn, cảm giác như mình vừa để ŧυộŧ khỏi tay một cái gì đó, phải chăng là CƠ HỘI YÊU? Thôi, xem như hai tuần này là điều kiện để cô nhìn lại chính mình, để hỏi mình và đưa ra quyết định…

Tại Công ty BEAUTY….

Thấy Lê Minh sửa soạn, Lý Hoàng nhíu mày khó hiểu:

– Này sếp, làm gì mà chưa tới lịch công tác đã đi vậy? Bỗng nhiên lịch một tuần lại kéo đi hai tuần là sao?

Minh cười:

– Đi là đi chứ sao? Hỏi lắm thế!

Hoàng gằn giọng:

– Này, đùa hả? Nói, chuyện gì?

Biết không qua mặt được Lý Hoàng nên Minh dừng động tác soạn đồ và ngồi lên ghế:

– Tao muốn Lâm nhìn nhận lại tình cảm của mình. Người ta nói “nhất cự li, nhì tốc độ”, nhưng với Lâm, tao nghĩ khoảng cách là phương án tốt nhất.

Lý Hoàng gật đầu kéo ghế ngồi xuống đối diện Minh:

– Ừ, tao cũng đã nghĩ thế. Nhưng nếu muốn vậy thì ông đâu nhất thiết phải đi công tác trước cả tuần như thế, ông chỉ cần không tơid gặp Lâm là được, sao phải tới thành phố C sớm vậy?

Minh ngả người ra ghế:

– Vấn đề là nếu ở đây thì tôi lại lao đi tìm Lâm. Thế nên đi là cách tốt nhất. Tôi tới xem kĩ hơn về thị trường nơi đó và doamh thu của Shop NEW. Xem như hai tuần này tôi ᵭάпҺ cược với tình yêu của chính mình vậy.

Trợ lý Hoàng xoa xoa cằm:

– Haizzz, đẹp trai, học giỏi, giàu có ..vậy mà mỗi Ϯộι tình yêu lận đận, Ϯộι ghê!

Lê Minh bật cười:

– Đời nó thế, hai tuần sau, trước đám cưới của Đặng Tiến, một là tôi có tin vui, hai là đi đám cưới một mình. OK?

Hoàng ra dấu OK:

– Chúc sếp may mắn! Khi nào máy bay cất cάпh?

Minh nhìn đồng hồ rồi nói:

– Ba tiếng nữa! Tôi sửa soạn xong rồi!

Trước khi chiếc máy bay chở Lê Minh lao Ꮙ-út lên bầu trời xanh thẳm, Lâm nhận được một tin nhắn:

– Tuệ Lâm, anh đi đây! Hai tuần nữa sẽ gặp lại em và con nhé. Anh muốn cả thế giới này biết rằng ANH THƯƠNG EM – THƯƠNG theo nghĩa cuối cùng – là người thương đó. ANH YÊU EM và muốn gánh mọi đau thương của em lên đôi vai của mình, muốn thấy em và Sonic cười vui mỗi ngày. Tạm biệt!

Trong giây phút ấy, Lâm định gọi cho anh. Nhưng cô kìm lòng lại. Dù anh có muốn gánh cả thế giới cho cô thì Tuệ Lâm cùng cần bình tĩnh để suy nghĩ. Bình tĩnh như khi cô bị phản bội, bình tĩnh như khi cô quyết định li hôn. Những điều ҡıṅһ ҡһủṅɢ diễn ra cô còn bình tĩnh để giải quyết, cớ gì cô lại khép chặt trái tιм tổn thương của mình lại để rồi cứ bị nỗi đau dằn vặt. Vết thương nào rồi cũng lành theo thời gian nhờ vào tђยốς, nhưng vết thương lòng thì có lẽ sẽ thành một vết sẹo. Nếu ta cứ chăm chăm nhìn vào nó thì cuộc đời ta sẽ bị vết sẹo đó quật ngã. Không trị nổi nếu vết sẹo ấy lồi lõm quá nhiều thì cách tốt nhất là QUÊN NÓ ĐI.

Tình yêu đầu đời, những gì đẹp đẽ và sáng trong nhất, Lâm đã dành hết cho một kẻ phản bội hèn hạ. Vậy thì, còn cả những tháng năm sau này, không lẽ cô vì vết sẹo cuộc đời mà làm nó tồi tệ đi ư? Không thể được, cô cần thay đổi, cần đứng dậy, mạnh mẽ và xinh đẹp, năng động và vui khỏe. Cô sẽ cười nhiều hơn, hạnh phúc nhiều hơn để những kẻ tồi tệ đó hiểu rằng mọi kế sách nhơ bẩn, hèn hạ của chúng chẳng bao giờ khiến cô gục ngã.

Cho trái tιм một cơ hội cũng tốt, hai tuần để suy nghĩ cũng tốt, để chín chắn hơn, để trái tιм này không chất chồng thêm vết sẹo nào nữa. Cái phần trong lành của trái tιм sẽ trả lời cô bằng những cảm xúc chân thật nhất trong hai tuần này…

Đó không phải là quỹ thời gian quá dài nhưng có lẽ đủ để cả hai nhìn nhận lại tình cảm của mình và đối phương. Lê Minh sau tin nhắn trước khi lên máy bay thì không liên lạc với Lâm nữa. Ban ngày anh tất bật với công việc. Thế nhưng, khi màn đêm như chiếc áo choàng đen bí ẩm bao phủ lên cái náo nhiệt của thành phố C, Lê Minh lại nhớ cô đến cồn cào.

Anh không thể nhớ nổi mình đã cầm điện thoại lên rồi lại đặt xuống bao nhiêu lần mỗi ngày. Nhưng rồi, quyết định của anh vẫn là mở Facebook của cô ra để nhìn ngắm. Có lẽ đây mới đúng là TÌNH YÊU, không phải lẽo đẽo đi theo và phục tùng người đó, mà là luôn nhớ về người đó và chỉ cần ngồi một mình trong phòng vẫn nở nụ cười khi thấy hình ảnh người đó tгêภ màn hình laptop…

Trong hai tuần ấy, Tuệ Lâm thấy tay chân như thừa thãi. Cô đã quay lại trung tâm làm việc. Vì có con nhỏ nên công việc của cô không quá nhiều. Anh Tiến đã tuyển thêm kế toán và các phòng ban sẽ tiếp tục tuyển nhân viên để chuẩn bị cho sự kiện thành lập Công ty lớn nhất thành phố A về phầm mềm máy tính và đào tạo tin học cho mọi lứa tuổi. Công việc của Lâm rất ổn. Chỉ có điều là cô thấy rất khó tập trung.

Nhiều lúc cô nghĩ cũng may có các nhân viên ở đây thương cô vì mới sinh, lại là em gáι của giám đốc, tính lại hòa đồng nên khi thấy Lâm mệt, ai nấy đều lo lắng và khuyên cô nghỉ ngơi bởi họ sợ vấn đề tâm lý sau sinh… Còn Lâm, nhiều lúc cô ʇ⚡︎ự nghĩ nếu một mình cô làm kế toán như trước thì chắc thất thoát tiền của trung tâm mất tiêu vì cái tính ẩm ương của cô quá. Có lúc Lâm ʇ⚡︎ự hỏi mình YÊU thật rồi chăng? Cảm giác không hẳn là nhớ đến cồn cào nhưng lại chờ đợi. Lâm kiểm tra điện thoại, Facebook, zalo, rồi khi đọc những thông tin trong đó lại hụt hẫng bởi không phải là tin mình đợi chờ.

Cái tâm trạng lửng lơ ấy khiến nhiều khi cô khó chịu, nhưng chẳng dám liên lạc với anh. Vì cô biết Lê Minh rất bận và quan trọng là chính cô không chịu thừa nhận tình cảm của mình cơ mà. Nếu sau hai tuần, Lê Minh không tìm tới cô nữa thì Lâm vẫn phải chấp nhận thôi, vì đơn giản anh ấy quá hoàn hảo và xứng đáng có được hạnh phúc từ một người trọn vẹn chứ không lỡ dở như cô.

Vì thế, Lâm luôn cố kìm lòng mình, cố tỏ ra bận rộn để không nghĩ đến Lê Minh. Lạ thật, cái cảm giác này cô không thấy trong tình yêu dành cho Hải trước đây. Lâm nghĩ lại, có lẽ những lời đường mật của Hải khiến một cô gáι mới lớn, mới biết yêu lần đầu chσáпg ngợp. Có lẽ vì thế nên Lâm không ngần ngại để ᴅâпg Һιếп cả ϮιпҺ thần và thân ҳάc sau khi lấy Hải.

Nhưng có lẽ ở Hải chỉ là thói quen. Anh ta quan tâm tỉ mỉ và xuất hiện dày đặc trước mắt Lâm để cô không còn thời gian nghĩ tới ai khác nữa. Và đó là một thứ tình cảm ngây thơ trong sáng. Còn Lê Minh, sau những vụn vỡ thì đây là thứ tình cảm thâm trầm và nồng nhiệt.

Hôm ấy, ngày thứ mười ba Lê Minh rời khỏi thành phố A, anh Tiến gọi Lâm lên:

– Này em gáι, dạo này phong độ hơi sút kém nhé!

Lâm cười:

– Em bình thường mà, thay đổi thời tiết nên hơi mệt thôi ạ!

Tiến cười lớn:

– Thay đổi thời tiết hay là con người thay đổi? Cô đừng tưởng là anh không biết nhé! Biểu hiện lơ đễnh ngắm mây cười một mình không phải tâm lý sau sinh mà là TÂM LÝ ĐANG YÊU.

Sau giây phút thẹn thùng vì bị nói đúng tιм đen, Lâm nhìn anh:

– Anh hai, em có sai không?

Tiến nhíu mày:

– Sai gì? Sai vì bỏ một thằng cha vớ vẩn và yêu một người tốt bụng đứng đắn à? Lâm, không phải Lê Minh giàu có hay vì đối tác của trung tâm mà anh phải nịnh đâu, trong chuyện này, hạnh phúc của em là quan trọng nhất. Anh là người ngoài, anh thấy Lê Minh thật lòng với em nhưng anh vẫn muốn em nhìn nhận rạch ròi mọi thứ. Thật khó giải thích vì thời gian chẳng quá dài để tìm hiểu.

Nhưng trong chuyện tình cảm, anh nghĩ ta nên tin vào chữ DUYÊN. Gọi là nhân duyên thì một tuần cũng có thể thấu hiểu và yêu nhau. Còn khi hết duyên thì níu kéo năm này qua năm khác cũng chỉ là ħàɲħ ħạ nhau.

Trò chuyện với anh Tiến, Lâm thấy nhẹ nhõm hẳn. Có lẽ, cô không nên né tránh cái gọi là nhân duyên nữa.

Tối hôm sau…

Cả một ngày Lâm không làm được việc gì, hết ra lại vào nhưng lại cố tỏ ra bình thản. Hôm nay là chủ nhật, cô được nghỉ, bà Ꮙ-ú về quê có giỗ tới sáng sớm hôm sau mới lên. Tuệ Lâm dọn dẹp nhà cửa và chăm sóc mấy chậu hoa chỉ để mong thời gian nhanh trôi đi.

Bảy giờ tối…

Tiếng chuông cửa vang lên khiến trái tιм của Lâm như muốn nhảy ra khỏi l*иg ռ.ɠ-ự.ɕ. Đặt Sonic vào cũi, Lâm cẩn thận nhìn qua mắt thần. Cô thấy Lê Minh đang đứng chỉn chu trước cửa cùng bó hoa hồng xanh – loài hoa cô yêu thích, loài hoa của sự mạnh mẽ và tình yêu vĩnh cửu. Khuôn mặt anh hơi căng thẳng khiến cô xót xa.

Cánh cửa bật mở, Lê Minh chìa bó hoa và nói khẽ :” tặng em!”. Cô mỉm cười đón lấy bó hoa như đón lấy tấm chân tình của người tặng. Rồi không chờ anh nói tiếp, Lâm nhìn lên anh:

– LÊ MINH, EM RẤT NHỚ ANH!!!

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *