Đau Thương Qua Rồi Chương 26

Tác giả : An Yên.

THƯƠNG??? Là sao nhỉ? Lâm không hiểu. Chẳng những không hiểu mà còn ngạc nhiên tới mức ngỡ ngàng nữa. Chú này nói ý gì mà cứ mập mờ thế nhỉ? Suy nghĩ miên man nên mặt Lâm cứ ngẩn tò te ra, trông đáng yêu ҡıṅһ ҡһủṅɢ luôn. Lê Minh lặp lại câu hỏi:
– Sao không trả lời? Lâm có thương tôi không?
Lâm bất giác giật khẽ mình:
– Dạ? Chú nói gì cơ ạ?
Lê Minh bật cười trước cử chỉ đáng yêu của cô:
– Dạ gì mà dạ? Nãy giờ tôi hỏi không nghe sao?
Tuệ Lâm đã lấy lại chút bình tĩnh:
– Dạ có nghe chứ chú, nhưng cháu chưa hiểu ạ!
Lê Minh nhíu mày:
– Chưa hiểu chỗ nào? Tôi hỏi bằng tiếng Việt mà?

Lâm phì cười:
– À, ý cháu là chưa hiểu hết câu hỏi của chú. Không ghét không có nghĩa là thương. Mà chữ THƯƠNG cũng nhiều kiểu lắm chú ạ. Tình thương giữa người với người, tình thương của anh chị em trong gia đình, rồi tình thương …theo nghĩa là… người thương…
Lê Minh cúi xuống gần cô hơn:
– Tôi hỏi theo nghĩa người thương…
Lâm liếc nhanh Lê Minh, mặt cô đang chín dần lên:
– Chú này vớ vẩn, không đùa nha. Đang nói chuyện căn hộ mà!
Nhìn biểu hiện của Lâm, Minh chỉ biết cười khổ. Người ta đang né tránh câu trả lời mà anh chờ đợi. Minh gật đầu:
– Ừ thì chuyện nhà. Lâm tới đó giữ nhà hộ tôi. Yên tâm đi, khu đó an ninh rất tốt!
Lâm tần ngần nói:
– Vâng, cháu sẽ dọn nhà sạch sẽ. Chú quá tốt với gia đình cháu. Cảm ơn chú nhiều lắm!

Lê Minh nghiêng người nhìn cô:
– Còn câu hỏi kia?
Lâm cong cớn:
– Chú bảo ở lại nói chuyện căn hộ mà giờ nói xong rồi còn gì?
Minh cúi xuống, khoảnh khắc ấy, hai khuôn mặt rất gần, gần đến nỗi dường như nghe được cả nhịp ᵭ.ậ..℘ của trái tιм đối phương:
– Nghĩa là đuổi tôi ?
Tuệ Lâm đã quen với lối nói chuyện dí dỏm của Lê Minh nên không quá ngượng ngùng nữa. Hóa ra người đàn ông này không hề lạnh lùng như vẻ bề ngoài. Cô mím môi, lại liếc nhanh khuôn mặt điển trai một cái rồi lại vội nhìn xuống chân:
– Là ʇ⚡︎ự chú nói đấy nhé!
Thấy đối phương có vẻ không quá bài xích mình, Lê Minh lại hỏi tiếp:
– Chuyện nhà xong rồi, giờ hỏi mở rộng sang chuyện khác một chút được không?

Cái kiểu trò chuyện của chú này thật lạ, cứ khiến người ta tò mò phải ngước lên hỏi. Mà nhìn lên lại thấy một cặp mắt sâu không đáy, dễ ૮.ɦ.ế.ƭ chìm lắm chả đùa. Một lần lầm lỡ là một lần bớt dại mà, thế nên lần này Lâm không nhìn lên nữa, chỉ nhìn ngang tầm mắt mình – đó là vòm ռ.ɠ-ự.ɕ rộng còn ק.ђ.ậ.ק ק.ђ.ồ.ภ.ﻮ sau lớp áo sơ mi kia, cũng hấp dẫn chả thua gì đôi mắt. Một người như chú Minh, Lâm đâu dám nghĩ đến chữ THƯƠNG chữ YÊU được, chắc là chú ấy hết chuyện để hỏi nên đùa cho vui thôi. Cô bất giác hỏi:
– Mở rộng…là sao ạ?
Minh bật cười:
– Là không nói chuyện nhà nữa, nói chuyện khác.
Lâm tò mò:
– Chuyện khác …. là chuyện gì ạ???
Minh khoanh tay trước ռ.ɠ-ự.ɕ:
– Là chuyện ban nãy tôi hỏi Lâm!
Đôi đồng ʇ⚡︎ử của Lâm liếc nhanh ngang dọc tỏ rõ sự bối rối rồi cô cười:
– Cháu quên mất tiêu rồi! Bỏ qua nhá chú!
Lời nói duyên dáng của cô gáι xinh đẹp khiến Lê Minh cười rất tươi. Khóe miệng cong lên lại khiến ai kia ngượng ngùng. Hóa ra, Tổng giám đốc BEAUTY khi vui đùa cũng đời thường như bao người khác. Lê Minh hắng giọng:
– Sao quên nhanh vậy ta? Mà tôi già lắm hả? Sao gọi được chị Thảo mà sao gọi tôi bằng chú hoài vậy? Chắc tôi phải xem lại bản thân quá!
Lâm không biết trả lời sao cả. Kể ra so với độ tuổi thì gọi anh hơi ngượng, nhưng người ta chưa vợ, lại phong độ ngời ngời, gọi chú cũng thấy kì kì. Cô nói:
– Thực ra… chú không già đâu ạ, nhưng gọi anh thì cháu thấy khiếm nhã lắm ạ. Nên thôi cứ để cháu gọi vậy đi ạ!

Trong khi cả hai đang bàn chuyện xưng hô thì tại một quán cà phê sang trọng bậc nhất thành phố A…
Ba đôi nam nữ đang căng mắt nhìn vào màn hình tгêภ chiếc Ipad của Tiến. Vợ chồng anh Bá chị Thảo, anh Tiến chị Chi và Lý Hoàng cùng Thúy Vân đang theo dõi màn hình camera có thu âm giọng nói được lắp trong phòng khách nhà Tiến. Thực ra camera này được lắp sau khi Tuệ Lâm dọn về đây ở. Anh lắp để lỡ trong lúc không ở nhà, Hải hoặc kẻ nào đó đến phá đám Lâm thì anh biết và can gián kịp thời. Nhưng bây giờ nó thành phương tiện theo dõi quá trình tán tỉnh nhau của cặp đôi trai tài gáι sắc. Lý Hoàng tỏ ra vô cùng sốt ruột, nhíu chặt hai đầu mày rậm, miệng lẩm bẩm:
– Ôm đi, ôm đi. Trời ạ, sếp ơi là sếp, mỡ dâng đến miệng mà cả hai cứ vờn nhau kiểu này thì đến bao giờ chúng em mới được đi ăn cỗ?

Vân ngồi cạnh ᵭάпҺ nhẹ vào lưng người yêu:

– Anh này hay nhỉ? Yêu là cả một quá trình chứ. Mới thổ lộ, Lâm còn vờ như không nghe câu hỏi đó, nghĩa là chưa chuẩn bị ϮιпҺ thần cho mối quαп Һệ mới. Thế mà sà vào ôm, không khéo sếp của anh bị xêu ra vỉa hè ngồi đấy.
Thảo chen vào:
– Đúng đấy, khi cậu tán tỉnh bé Vân nhà chị cũng mấy tháng trời cơ mà, năn nỉ ỉ ôi đủ thứ. Thế mà bây giờ bảo một gã chưa biết yêu là gì như Lê Minh ôm với chả ấp khi còn chưa biết người ta thương mình hay không. Con gáι người ta xinh đẹp, giỏi giang không dễ dãi nhé.
Lý Hoàng lắc đầu:
– Chị vợ ơi, đó là người bình thường ạ, còn riêng cái lão này á, chỉ làm hợp đồng kinh doanh với nghiên cứu thị trường là nhanh thôi ạ, chứ yêu đương khù khờ lắm. Cha ông nói rồi, nhất cự li, nhì tốc độ mà chị. Cự li đó mà chậm chạp, không làm ăn được gì. Đáng lẽ là ôm và nói lời yêu người ta mới biết được chứ chị vợ? Ông này mà không dạy á, em đảm bảo với chị, cả mấy tháng sau cũng chỉ cúi xuống nhìn đối phương xong ngẩng lên thôi. Đấy nãy giờ chỉ có nhìn nhau nói mấy câu vớ vẩn . Người ta đã tạo cơ hội đến thế rồi mà còn….
Vân trừng mặt:
– Thế anh yêu em một năm trời làm ăn được gì chưa?

Lý Hoàng liếc người yêu, ánh mắt nhu tình cười cười:
– Là anh giữ cho em, nhưng ý anh là ít nhất cũng cầm tay hay hôn để thể hiện tình cảm chứ?
Vân cong cớn:
– Được! Lần đầu có dám không?
Hoàng xị mặt, giọng năn nỉ:
– Thì…tùy người mà em… sao anh cứ dồn anh thế?
Vân lườm Hoàng:
– Phụ nữ chúng tôi, trừ loại gáι đứng đường cứ xán vào đàn ông, còn lại đều có ʇ⚡︎ự trọng nha. Mà anh kì nha, anh cũng vất vả lắm người ta mới gật mà giờ ngồi phán như thánh. Tỏ tình chứ phải đá bóng đâu mà vào trận là sút liền.
Mọi người cười rũ rượi trước màn đối đáp của Hoàng và Vân. Đặng Tiến quay sang hỏi anh Bá:.
– Hôm nay vậy là tiến bộ rồi, cứ để đôi trẻ tìm hiểu từ từ. Ngày kia sinh nhật Thảo Chi, em sẽ xếp cho hai người ngồi cạnh nhau. Mà lạ nha, thằng cu Sonic rất mến sếp Minh luôn. Có lẽ là duyên thật đấy. Em thấy nhiều đứa trẻ tỏ ra xa lạ không như Sonic đâu.
Anh Bá gật đầu:
– Ừ, có lẽ nhân duyên của Tuệ Lâm là Lê Minh. Đó là người đàn ông tốt và xứng đáng đem lại hạnh phúc cho Lâm. Con bé hạnh phúc, chúng tôi đỡ áy náy.
Tiến cười:
– Anh không có lỗi gì cả, không cần áy náy. Ai làm người đó chịu. Chúng ta về thôi.
Mọi người kéo nhau ra về.

Tại căn hộ của Tiến…
Lê Minh và Tuệ Lâm đang nói đủ thứ chuyện. Vì ban nãy không biết nói gì nên cô hỏi đại về công việc và cuộc sống của Minh. Anh kể cho cô nghe những ngày ở Pháp, cả giai đoạn khốn cùng của gia đình anh khi bị hại nữa. Cô lẳng lặng ngồi nghe, cảm xúc đổi thay theo từng câu anh kể, lòng thầm thán phục người đàn ông trước mặt.
Tiếng chuông cửa vang lên, Lâm đứng dậy mở cửa. Trước mặt cô là anh Tiến và bà Ꮙ-ú đang bế bé Sonic ngủ ngon lành:
– Ơ, mọi người về cùng lúc sao ạ?
Tiến cười:
– Ừ, đi cùng phải về cùng chứ! Sonic ngủ rồi!
Lâm ngạc nhiên:
– Sao lại một lần ạ?. Anh chị đi thử váy cưới mà?
Tiến gật đầu:
– Ra cửa một lần. Ban nãy chở Chi về, anh vừa quay lại chung cư thì gặp Ꮙ-ú nên lên đây luôn. Sao nghi ngờ lắm thế? Em lót cháu đi!
Lê Minh cũng đi ra phía cửa:
– Mọi người về rồi à? Tôi cũng xin phép về đây!

Tuệ Lâm đón lấy Sonic và nhìn Minh:
– Vâng cháu chào chú!
Minh bước lại gần cô, cúi xuống thơm lên cái mà bầu bĩnh của Sonic:
– Con trai ngủ ngon nhé!
Hành động ấy khiến trái tιм cô gáι hai mươi sáu tuổi như có ai gõ một cái, một cảm giác gì đó lan tỏa trong l*иg ռ.ɠ-ự.ɕ mà cô chưa định hình được. Lâm bối rối quay mặt đi, Minh dõi theo cái quýnh quáng ấy, khuôn mặt vẽ ra một nụ cười ấm áp….

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *