Chuyến đò tình năm ấy chương 25

Tác giả : An Yên

Vị bác sĩ vừa dứt câu, bà Lam An nhìn sang Thục Trinh với ánh mắt nghi ngờ:

– Trinh, trước khi lấy Vũ, con có quαп Һệ với ai chưa ?

Thục Trinh nãy giờ vẫn chưa tin nổi những lời bác sĩ nói, giờ nghe bà Lam An hỏi câu đó thì bất giác giật mình rồi xua tay:

– Dạ không đâu mẹ ạ, con chưa hề yêu ai trước khi gặp anh Vũ ạ!

Thiên Vũ chau mày:

– Mẹ à, thứ nhất là mọi việc cần bình tĩnh giải quyết, thứ hai đây là phòng khám, mẹ không nên nói vợ con những câu như thế.

Ông bác sĩ là chỗ thân quen với gia đình bà Lam An, nghe Thiên Vũ nói, ông gật đầu:

– Tôi thấy Vũ nó nói phải đấy chị, cứ từ từ giải quyết, biết đâu may mắn.

Bà Lam An vẻ mặt khó coi vội đứng dậy:

– Được rồi, cảm ơn anh, chúng tôi xin phép!

Vợ chồng Thục Trinh cũng vội vàng đứng dậy cúi chào bác sĩ. Khi đã yên vị ngồi trong xe, bà quay sang Thục Trinh:

– Trinh, con nói cho mẹ rõ đi, mẹ chưa nghe đến cái Ьệпh này bao giờ. Có phải con đã không còn trong sạch trước khi cưới Vũ không? Có phải gia đình con đã lừa Trịnh Gia rằng con còn vẹn nguyên không?

Ngồi ở ghế lái, Thiên Vũ gắt:

– Mẹ nói đủ chưa? Lần đầu của cô ấy đã trao cho con trai mẹ. Mẹ đã thấy rõ còn gì? Sao đường đường là mẹ của Chủ tịch Tập đoàn Trịnh Gia mà mẹ lại cư xử như thế? Mẹ không sợ người ta ᵭάпҺ giá sao? Dù có thân quen vẫn bị coi thường đấy!

Thục Trinh giật nhẹ tay chồng:

– Thôi anh, em nghĩ là mẹ lo lắng quá thôi! Từ từ rồi tính!

Bà Lam An ngồi ở ghế sau quắc mắt:

– Con nói từ từ là đến bao giờ? Mẹ chỉ có một đứa con trai và nó chuẩn bị bước vào tuổi ba mươi mốt rồi, mãi mới chịu lấy vợ, giờ mỗi việc sinh con mà cũng làm không được thì con hỏi mẹ bình tĩnh sao được? Phu nhân Chủ tịch mà không biết đẻ, gia tộc họ Trịnh chưa bao giờ có tiền lệ đó.

Xe vừa vặn xuống đến hầm để xe của Tập đoàn, Thiên Vũ bấm một dãy số rồi nói:

– Bác tài, bác chở mẹ của con về nhé!

Rồi anh nói:

– Thục Trinh là vợ con, mọi chuyện cứ để con giải quyết. Nếu mẹ nghĩ đến danh dự của Trịnh Gia thì việc đầu tiên nên làm là giữ cái miệng của mẹ đấy!

Nói rồi, anh mở cửa bước ra. Trong khi bà Lam An lên một chiếc xe khác về biệt thự thì anh đưa Thục Trinh lên phòng Chủ tịch.

Vừa vào tới phòng, anh lay lay vai cô:

– Trinh, nhìn anh, em không phải suy nghĩ gì hết. Càng nghĩ thì sự việc càng tồi tệ. Em cứ bình tĩnh, y học giờ tiến bộ, việc gì cũng có cách giải quyết cả. Cứ tin anh, được không?

Thục Trinh nãy giờ không biết nói gì. Cô suy nghĩ nhiều lắm nhưng không biết bắt đầu từ đâu. Cô không ngờ mình lại chẳng thể mang thai, chẳng thể sinh con cho anh. Nãy giờ cô nghĩ giá mà mình có thể khóc thật to hoặc làm một cái gì đó. Nhưng hình như mọi thứ quá bất ngờ nên cô cứ thấy ngẩn ngơ, không nói được câu gì.

Nhìn bộ dạng của Thục Trinh, Thiên Vũ lại lo lắng:

– Trinh, bình tĩnh được không?

Phải, anh ấy luôn là người hiểu mọi suy nghĩ của cô nên chắc anh biết cái mớ hỗn độn trong đầu cô lúc này. Thục Trinh ʇ⚡︎ự nhủ mình nếu bản thân không tỉnh táo thì chẳng ai vực mình dậy lúc này. Chỉ cần Thiên Vũ tin cô, mà thực ra bốn tháng nay chỉ mỗi anh tin cô. Cô không thể phản bội lại lòng tin đó, không thể…

Nghĩ vậy, Thục Trinh ngước mắt nhìn chồng:

– Vũ, trước khi cưới anh, em chưa hề…

Thiên Vũ kéo cô vào lòng mình:

– Anh biết, anh hiểu, anh tin em. Không sao đâu, sẽ giải quyết được hết. Đến việc Trái Đất này hình gì người ta còn chứng minh được, đến Mặt Trăng người ta còn lên đó được, sao việc sinh ra một đứa bé lại không thể chứ? Yên tâm đi, em cứ vui vẻ là được!

Trong l*иg ռ.ɠ-ự.ɕ ấm, Thục Trinh gật đầu:

– Chỉ cần anh tin em, em sẽ làm được!

Trong khi đó, tại Biệt thự Trịnh Gia…

Thấy bà Lam An trở về với khuôn mặt mệt mỏi, Thiên Anh tiến lại ghế ngồi và nói:

– Ai chọc giận mẹ của con vậy?

Bà Lam An bực dọc kể lại mọi chuyện và nói:

– Bệnh gì mà kì lạ ghê!

Thiên Anh nhíu mày:

– Thế khi bác sĩ siêu âm xét nghiệm cho chị ta, mẹ có mặt đó không?

Bà Lam An lắc đầu:

– Không, phòng khám họ yêu cầu thế!

Thiên Anh gật gù:

– Vậy thì con chắc chắn là chị ta đã nói gì với bác sĩ rồi. Con này là yêu ϮιпҺ, con đã nói mà mẹ không tin. Cái màng trinh thì rách rồi vá đơn giản miễn là có tiền, có gì khó đâu. Mẹ xem, đến một người băng giá như anh Vũ, cả đời chẳng ngó đến phụ nữ mà còn mê mệt chị ta, bênh chị ta chằm chặp thì việc mua chuộc bác sĩ có gì khó!

Bà Lam An thắc mắc:

– Nhưng đây là chỗ thân thiết với gia đình mình. Vả lại, nó mua chuộc thì phải bảo người ta để kết quả bình thường chứ, sao lại để họ nói ra sự thật?

Thiên Anh bĩu môi:

– Ôi giời ơi, con chưa thấy ai từng trải mà ngây thơ như mẹ. Ý con là chị ta chơi bời rồi giờ về bị như thế. Chính chị ta mua chuộc bác sĩ bảo là do cơ địa đó! Chỗ thân thiết thì không thèm tiền chắc? Mẹ có biết chữ gì khó ᵭάпҺ vần nhất không? Là chữ “NGỜ” đó mẹ.

Bà Lam An trầm ngâm rồi ánh mắt lóe lên những tia đáng sợ:

– Mẹ hiểu rồi. Dù gì thì không thể sinh con cho Trịnh Gia, nó chỉ còn một con đường là biến khỏi đây. Mẹ không bao giờ chứa chấp những kẻ không đem lại lợi ích cho mình.

Thiên Anh nở một nụ cười nham hiểm:

– Chắc là con phải trao cho mẹ bằng khen ” người đàn bà quyền lực” . Mẹ phải mạnh tay thì chị ta mới không khinh nhờn mẹ. Mẹ cứ nhún nhường rồi có ngày chị ta leo lên đầu mẹ ngồi đấy!

Bà Lam An mỉm cười:

– Con yên tâm, mẹ đã nhịn vì nghĩ nó có thể đem lại lợi ích cho Trịnh Gia. Nó về đây quả là khiến Trịnh Gia đi lên nhưng lại khiến Thiên Vũ mê mệt vợ mà nhiều khi quên đi những thứ khác. Nhưng giờ đây, khi tới mức không sinh được người nối dõi cho Trịnh Gia thì nó không có lí do gì tồn tại ở đây nữa. Nó cũng chẳng làm thằng Vũ mê mệt mãi được, mẹ không thiếu cách!

Thiên Anh vỗ tay reo:

– Hoan hô mẹ yêu! Con chờ màn kịch do mẹ đạo diễn!

Bà Lam An liếc con gáι:

– Con tem tém cái miệng lại. Nên nhớ, gia tộc ta danh gia vọng tộc bao đời này. Những chuyện này nếu lọt ra ngoài sẽ chẳng hay ho gì đâu. Nên biết yên phận đi!

Thiên Anh gật đầu:

– Mẹ yên tâm, con đâu có ngu!

Chiều hôm đó, vợ chồng Thục Trinh về tới nhà thì thấy Thiên Anh

có thái độ khang khác. Vài hôm nay thấy nó im im nhưng nay đã vênh cái mặt lên rồi. Thục Trinh là người rất ռ-ɦ-ạ-.ყ ɕ.-ả.ɷ nên nhận ra điều đó.

Lên đến phòng, cô mở lời hỏi anh:

– Vũ, có phải bé Thiên Anh biết chuyện gì rồi không? Em thấy con bé lạ quá.

Thiên Vũ trấn an cô:

– Em để ý mấy cái đó làm gì. Thiên Anh nắng mưa thất thường thế đó. Chắc yêu đương giận dỗi gì đó cũng nên! Em tắm rửa rồi xuống ăn cơm!

Bữa cơm hôm đó, không hiểu vì Thục Trinh hay suy nghĩ hay bản chất không khí nặng nề như thế. Cái lặng lẽ vốn có nay trở nên trầm lắng hơn khiến cô cảm thấy miếng cơm nghẹn ắng trong miệng. Cố nuốt hết bát cơm, cô xin phép lên phòng nhưng bà Lam An nói:

– Hai đứa ngồi đó mẹ nói chuyện tý!

Thục Trinh lại ngồi chờ mọi người ăn xong. Bà Lam An mở lời:

– Trinh, từ ngày con về đây cũng ngót nghét năm tháng rồi. Con cũng rõ tính chất của cuộc hôn nhân này là Trịnh Gia thương lượng với gia đình con vì hai đứa hợp số mệnh. Mẹ và mọi người đã đối tốt với con, nên mong mỏi có cháu cho Trịnh Gia cũng không có gì là quá đáng. Mẹ đã giục hai đứa đi kiểm tra từ lâu rồi, nhưng cuối cùng đích thân mẹ đến mới chị đi. Và kết quả là gì? Quá thất vọng. Giờ hai đứa tính sao?

Thục Trinh đang cúi đầu lắng nghe thì Thiên Anh chen vào:

– Mẹ hỏi hay chưa

Máy không sản xuất được thì thanh lí, thay máy khác có gì đâu!

Thiên Vũ trừng mắt nhìn em gáι:

– Cô không nói cũng chả ai bảo cô câm. Im miệng!

Thiên Anh thấy anh trai lớn tiếng thì gào lên:

– Anh ăn phải bùa mê tђยốς lú của chị ta đúng không? Gái ngoài kia thiếu hay sao mà phải đưa loại không biết đẻ về đây? Anh định để Trịnh gia mất nòi à?

Bà Lam An thấy tình hình căng thẳng bèn quát:

– Thiên Anh lên phòng!

Thiên anh vùng vằng đi lên. Đến lúc này, bà quay sang Thục Trinh:

– Trinh, con tính thế nào?

Thục Trinh ngẩng đầu nhìn mẹ chồng:

– Dạ thưa mẹ, chúng con sẽ đi kiểm tra lại và chữa trị ạ. Bác sĩ bảo khó chứ không hết hi vọng ạ!!

Bà Lam An mỉa mai:

– Đó là bác sĩ sản khoa giỏi nhất thành phố này và nổi tiếng khắp Việt Nam. Con không tin ư?

Thiên Vũ thoải mái ʇ⚡︎ựa người vào ghế rồi nói:

– Thưa mẹ, thứ nhất là chả có gì là không thể. Nhưng nếu mẹ cảm thấy ngứa mặt và ngứa miệng thì để chúng con dọn về Biệt thự kia. Mẹ nên nhớ, vì mẹ con mới ở đây. Giờ nếu mẹ gây khó dễ thì đừng nói đến cháu mà cả con trai mẹ cũng không còn thấy đâu!

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *