Chuyến đò tình năm ấy chương 23

Tác giả : An Yên

– Hắt xì!

Ôi trời, Thục Trinh hận cái mũi của mình ghê gớm. Nó không hắt xì lúc nào lại đúng lúc đang im lặng định lắng nghe câu chuyện của bố mẹ. Hai người nghe tiếng cô hắt hơi và cùng lên tiếng:

– Thục Trinh!

Cả ba đứng trân trân nhìn nhau đến mấy giây. Rồi vẫn là mẹ cô giọng nhẹ nhàng:

– Con xuống đây làm gì, bố mẹ chuẩn bị xong cả rồi!

Thục Trinh mỉm cười bước lại gần bố mẹ:

– Con định xuống dọn ăn cũng bố mẹ. Lâu lắm rồi con mới có được cảm giác này. Bố mẹ đang nói chuyện gì đấy ạ?

Mẹ cô giọng xuề xòa:

– À, có gì đâu con. Mẹ đang nói mấy chuyện trong xóm thôi. Mà bố lại sợ mẹ nói linh ϮιпҺ rồi họ hiểu sai thôi mà!

Bố cô gật đầu:

– Ừ đúng đấy, có chuyện gì đâu!

Thục Trinh chau mày:

– Nhưng chuyện của ai mà bố mẹ lại bàn tán thế ạ?

Mẹ cô giọng lấp £.¡.ế.ლ:

– À, bà Tư ở cuối xóm. Con trai bà ấy tưởng đi học đâu tгêภ thành phố, hóa ra пghιệп ngập phá phách. Mấy hôm trước côпg αп mới gô cổ cả lũ đang phê tђยốς đấy. Những chuyện như thế, bố sợ mẹ nói ra đến tai họ rồi không hay!

Bố mẹ càng giải thích, Thục Trinh càng thấy nghi ngờ. Dù bán tín bán nghi rằng có vẻ bố mẹ đang giấu diếm điều gì đó, nhưng cô lại lo Thiên Vũ đợi lâu, mà bố mẹ cũng như không muốn nói ra nên cô chỉ im lặng dọn cơm ra bàn.

Bữa trưa diễn ra rất vui vẻ. Bố mẹ cô liên tục gắp thức ăn vào bát con gáι và con rể, cứ như vợ chồng cô lâu rồi không được ăn. Thục Trinh cười:

– Bố mẹ ăn đi ạ, cứ gắp như thế con thành heo quay đấy ạ!

Đã lâu lắm rồi cô mới có cảm giác ấm cúng và vui vẻ trong bữa ăn như thế này. Ở nhà Thiên Vũ, cô luôn ăn uống khép nép, không được thoải mái dù bàn ăn đầy những món ngon bổ.

Chiều hôm đó, cô và Thiên Vũ xin phép bố mẹ đi ra mộ thắp hương cho ông bà nội ngoại. Thực ra, Thục Trinh không biết mặt ông bà nội. Khi cô biết đến sự có mặt của mình tгêภ đời thì bố mẹ nói ông bà không còn nữa. Vì thế, tuổi thơ của cô gắn với ông bà ngoại. Bố mẹ lúc đó không khấm khá như bây giờ, suốt ngày vất vả buôn bán lẻ tгêภ sông nước. Thục Trinh lớn lên bằng những câu cải lương của ông, những món ăn dân dã của bà ngoại. Ông ngoại cũng là người dạy cô tập bơi. Ông từng nói:

– Bơi được giữa sông thì sau này cũng bơi được giữa dòng đời con ạ!

Thục Trinh thấm thía những lời dạy, những câu ca của ông, cả cách nấu những món ăn của bà. Vì thế, cô luôn trong tâm thế trang bị cho mình những gì tốt nhất để vững vàng trong cuộc sống. Từ việc học tập đến việc nhà, mọi thứ Thục Trinh đều có thể làm được. Lời trăng trối của ông bà ngoại đến giờ cô vẫn còn nhớ, mỗi khi gặp chuyện buồn, kể cả lúc cô đơn nhất trong những ngày đầu về nhà Thiên Vũ, cô vẫn luôn nhớ về những lời động viên cuối cùng của ông bà, xem đó là điểm ʇ⚡︎ựa ϮιпҺ thần cho mình nỗ lực.

Có lẽ vì bố mẹ chỉ sinh được một mình cô, ông bà ngoại lại chỉ có mỗi mẹ Thục Trinh là con nên tất cả tình yêu thương đều dồn cho cô, muốn cô vững vàng trong cuộc sống. Chiều nay, thắp nén hương lên mộ ông bà ngoại, cảm nhận như được ѵυốŧ ѵε che chở, cô như sống lại những ngày ấu thơ hồn nhiên vô tư. Ông bà nội mất từ lâu lắm rồi, bố bảo ngày đó không làm được ảnh, về sau bια mộ chỉ khắc tên. Còn ông bà ngoại thì có ảnh, cả hình ảnh ông bà khắc đậm sâu trong trái tιм Thục Trinh nữa.

Hai ngày về ngoại, Thục Trinh đưa Thiên Vũ đi chơi khắp những nơi yên bình chốn thôn quê. Cô còn kể ngày trước chỗ nọ, chỗ kia khung cảnh thế nào, cô cùng lũ bạn đã chơi những trò gì nữa. Những lúc cô kể, Thiên Vũ thường nhíu mày lắng nghe rất chăm chú. Chỉ có điều, ban đầu Thục Trinh nghĩ chồng mình chắc sẽ ngạc nhiên nhiều lắm trước mọi thứ ở một vùng quê như thế này vì anh vốn sinh ra ở thành phố, chốn phồn hoa đô hội đâu biết gì những trò chơi chốn thôn quê.

Tuy nhiên, đôi mắt Thiên Vũ ngoài vẻ nghiêm túc lắng nghe thì tuyệt đối không lóe lên một tia ngỡ ngàng nào, cứ như anh cũng là người đang trở về một miền kí ức xưa cũ. Kể cả khi ngôi nhà của gia đình cô khang trang ở chốn quê nhưng chả bằng một góc ngôi thự xa hoa của Trịnh Gia, nhưng Thiên Vũ vẫn tỏ ra rất thoải mái và vui vẻ khiến chút lo sợ mơ hồ trong lòng Thục Trinh tгêภ đường về quê cũng tan biến đi mất.

Sáng chủ nhật, cùng nhau dạo chơi tгêภ bờ sông, Thục Trinh cười:

– Chồng có thể hơn em nhiều thứ, nhưng môn bơi lội thì chắc chắn thua em! Em là gáι vùng sông nước và từng vô địch cuộc thi bơi cấp huyện đấy nhé!

Thiên Vũ nháy mắt:

– Thử không?

Thục Trinh cười vang:

– Ai mà biết Chủ tịch Tập đoàn Trịnh Gia tắm sông bị chuột rút hay thua vợ thì ê mặt phải biết nhờ?

Thục Trinh đang nhơn nhơn ʇ⚡︎ự đắc thì Thiên Vũ vội cởi giày và đi lại mở cốp xe lấy ra một chiếc túi du lịch:

– Anh nghĩ về đây không bơi thì hơi phí nên đã chuẩn bị đầy đủ rồi! Em vào xe thay đồ đi!

Thục Trinh há hốc miệng:

– Anh ʇ⚡︎ự tin thế á?

Thiên Vũ gật đầu:

– Cho em bơi trước luôn!

Thục Trinh ra dấu OK:

– Được! Quân ʇ⚡︎ử nói lời mười năm cũng không hối hận!

Thiên Vũ giọng chắc nịch:

– Không bao giờ hối hận! Nhưng phải có điều kiện!

Thục Trinh nhíu mày:

– Điều kiện gì?

Thiên Vũ cười ranh mãnh:

– Nếu anh thua thì tối nay anh phục vụ em và ngược lại.

Thục Trinh xị mặt:

– Thế thì khác gì nhau đâu!

Thiên Vũ hôn lên trán cô:

– Ai bảo tối qua em bỏ đói anh!

Thục Trinh dẩu môi:

– Bởi vì cửa phòng em cách âm không tốt mà!

Thiên Vũ cười khoái chí:

– Không lí do lí trấu gì hết!

Thục Trinh cũng cười rồi ngoan ngoãn thay đồ. Cô nghĩ đằng nào mà chả phải trả học phí cho tên thầy giáo bá đạo đáng yêu này. Vả lại, về quê mà không tắm thì còn gì là thú vị nữa. Mới khoảng tám rưỡi sáng, đoạn sông này lại khá vắng người, khung cảnh rất hữu tình. Thục Trinh nhún chân nhảy ùm xuống sông.

Thiên Vũ sau khi cởi quần dài và áo phông cũng nhảy theo sau. Cô mặc kệ vị Chủ tịch kia, cứ chuyên tâm sải từng sải tay lớn, bơi sang bờ bên kia. Nhưng lúc bơi được hai phần ba quãng đường, Thục Trinh thấy lo lo nên quay lại và… không nhìn thấy Thiên Vũ đâu nữa. Hoảng hốt, cô gọi lớn:

– Thiên Vũ, Thiên Vũ!

Nhưng đáp lại cô là một mặt sông yên ả, chỉ lăn tăn vài con sóng nhỏ. Trời, nếu Thiên Vũ làm sao thì cô biết ăn nói thế nào với gia đình chồng đây? Cô biết sống sao đây khi tình yêu dành cho anh đang ngày càng lớn? Sao chồng cô ngốc vậy chứ, không biết bơi thì thách cô làm gì? Bỗng nhiên, nước mắt cô tuôn ra ồ ạt:

– Vũ, xin anh đấy…

Đang ngó ngược nhìn xuôi, cô chợt nghe tiếng gọi:

– Trinh, anh ở bên này!

Xoay người theo tiếng gọi, trong màn nước mắt lòe nhòe, cô thấy Thiên Vũ đang vẫy tay với mình…ở bên kia bờ sông. Thục Trinh dụi mắt, trời ạ, anh ấy bay sao? Cô sải tay bơi sang bên kia sông. Thiên Vũ giơ tay kéo cô lên ngồi tгêภ thảm cỏ xanh mượt:

– Làm gì mà nước mắt tèm lem thế này?

Thục Trinh chợt òa khóc, đấm thùm thụp vào người anh:

– Anh làm em sợ ૮.ɦ.ế.ƭ khϊếp có biết không hả?

Thiên Vũ kéo nhẹ cô vào lòng:

– Được rồi, vậy anh nhận thua được chưa? Tối anh phục vụ em được chưa?

Thục Trinh mặt méo xệch:

– Còn đùa được à?

Thiên Vũ cười:

– Đùa đâu, anh thực hiện đúng giao ước còn gì?

Thục Trinh thắc mắc:

– Vũ, anh làm cách gì mà bơi nhanh thế? Em không nhìn thấy anh!

Thiên Vũ vuốt mấy sợi tóc lòa xòa của cô:

– À, anh bơi đoạn đầu, đến sát em thì anh lặn!

Thục Trinh ngỡ ngàng:

– Anh lặn? Anh tính làm kình ngư à?

Thiên Vũ cười lớn:

– Hồi ở Mĩ, chồng em được mệnh danh là kình ngư của trường đại học đấy!

Hả? Trinh ơi là Trinh, quả là ʇ⚡︎ự đưa dây buộc mình rồi. Ngỡ rằng được vênh váo trong trong chiến thắng, nào ngờ chồng cô lại quá toàn bích. Cô thất bại thảm hại, còn bị dọa cho sợ xanh mặt nữa. Cô bí xị:

– Cái gì em cũng thua anh hết!

Thiên Vũ búng mũi cô:

– Đâu, em hơn anh nhiều thứ lắm, từ từ em sẽ rõ!

Thục Trinh nhìn sang anh:

– Sao anh bơi giỏi vậy? Em tưởng người thành phố chỉ biết bơi trong mấy bể bơi thôi. Ai dè…

Thiên Vũ nhìn dòng sông lấp lánh như gương dưới nắng thu rồi nói:

– Con người ai cũng nên tập bơi để quen với những đổi thay của dòng nước, giống như những thay đổi của cuộc đời.

Câu này hơi giống lời ông ngoại đã dạy cô. Thục Trinh nói khẽ:

– Anh nói như ông ngoại em vậy!

Thiên Vũ nén tiếng thở dài, khẽ ngước nhìn bầu trời thu xanh thẳm:

– Vả lại, anh học bơi còn vì một người con gáι…

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *