Đau Thương Qua Rồi Chương 23

Tác giả : An Yên

Thấy khuôn mặt ngơ ngác của vị Tổng giám đốc tài giỏi mọi thứ, trừ chuyện tán gáι ra, Lý Hoàng kéo ghế ngồi đối diện Minh:

– Gì nữa? Cứ đứng từ xa ngắm chờ hoa rụng vào tay à? Cả một thời thanh xuân lẽo đẽo theo sau một người. Họ ác, can ngăn cũng không được, họ xem mình là cái đuôi cũng chỉ biết im lặng chờ họ quay lại để thấy mình sau lưng, giờ ông định tiếp tục kế sách đó à? Tôi nói cho ông hay, Tổng giám đốc ạ, Bảo Ngọc là kiểu người mưu mô, cáo già đội lốt thỏ non.

Nó không ngó tới ông là may, chứ lỡ ngó tới để lợi dụng ông thái quá thì giờ sẽ không thể có Lê Minh ngồi đây nữa đâu. May mắn là cái LƯƠNG THIỆN đã giúp ông tỉnh ngộ mà rời xa. Nhưng Tuệ Lâm lại khác, cô ấy thánh thiện và ʇ⚡︎ự trọng. Nếu ông không nhanh tay thì đến cuống hoa cũng không cầm được chứ nói gì tới cả bông!

Bỗng nhiên bị mắng xơi xơi một tràng dài, Lê Minh không giận mà còn bật cười thú vị:

– Ồ, ông có vẻ hiểu Lâm nhỉ? Này, đừng nói ông… muốn cạnh tranh với tôi nhá!

Lý Hoàng nhếch môi:

– Cạnh tranh thì sao mà không cạnh tranh thì sao? Là tôi đang nhắc nhở ông, một bông hoa đẹp thì dẫu có dưới bùn vẫn đẹp và nhiều người muốn hái. Ai chậm chân thì người đó thiệt. Chứ cái khoản này, tôi mà cạnh tranh thì ông chỉ có nước ra rìa nhé! Người đâu mà cái gì cũng giỏi, gặp đối tác thì miệng thoăn thoắt thuyết trình, ai cũng bị thu phục. Vậy mà đứng trước phụ nữ chỉ biết nhìn với tủm tỉm cười. Hai bác đau đầu vì ông cũng đúng thôi, đến tôi còn ngán ngẩm nữa là…

Lê Minh đan hai tay vào nhau, giọng trầm ngâm:

– Tôi biết Tuệ Lâm là người hiếm hoi, là bông hoa đẹp, là tôi có phước mới gặp được….Tôi cũng biết cô ấy lương thiện nhưng…giờ….tôi chưa biết tiếp cận kiểu gì cả. Và điều quan trọng là Lâm đang như con chim sợ cành cong, chắc hẳn hiện tại cô ấy không tin vào tình yêu và đàn ông.

Lý Hoàng nhíu mày:

– Này, thế giờ không biết đường đi đến một nơi nào đó, ông sẽ làm gì?

Lê Minh cười:

– Hỏi ngớ ngẩn thế, tìm nó tгêภ bản đồ, sinh ra điện thoại thông minh làm gì thế?

Lý Hoàng nheo mắt nhìn Tổng giám đốc:

– Lỡ không có điện thoại thì sao?

Lê Minh vẫn cười:

– Lại ngớ ngẩn, thì hỏi bằng miệng!

Hoàng đá cho Lê Minh một cái nhìn đầy thách thức:

– Ông mới ngớ ngẩn đấy! Thế miệng ông đâu?

Lê Minh bất giác đưa tay lên miệng:

– Đây…nhưng…là sao?

Hoàng cười ha hả:

– Ông không tiếp cận được Lâm nhưng lại tiếp cận được anh trai cô ấy. Chả phải Đặng Tiến có mối quαп Һệ rất tốt với ông và với cả Lâm sao? Muốn có vợ á, không đi được đường thẳng thì đi đường ʋòпg, không đi ngõ trước thì đi ngõ sau, hiểu chưa?

Nhìn ánh mắt của vị Tổng giám đốc, Hoàng chỉ muốn cho gã bạn thân một đấm vào mặt:

– Vẫn chưa hiểu à? Dây thần kinh tán gáι của ông bị chữ tha mất rồi à?

Lê Minh tủm tỉm:

– Hiểu thì hiểu, chỉ số IQ của tôi không tệ. Nhưng từ lời nói đến việc làm khó lắm. Lâm lại mới li hôn, chưa thích hợp để mở lời đâu, sợ người ta không đồng ý.

Lý Hoàng ôm bụng cười:

– Mắc mệt với ông. Làm quen còn chưa dám, xưng anh còn khó khăn, để người ta gọi ” chú ” mà đồng ý ngay được à? Phải lân la kiếm cớ đi lại rồi mới tiến tới được…

Ánh mắt Lê Minh lóe lên những tia thú vị:

– Ờ nhỉ, ông làm quân sư cho tôi được rồi đấy. Mà này, tôi vẫn thắc mắc một chuyện quan trọng…

Anh chàng trợ lý nhíu mày:

– Vụ gì?

Lê Minh tỏ vẻ trầm ngâm nhìn Hoàng:

– Ông nói chuyện tình yêu như hát hay, bày vẽ cho người ta đủ thứ rất rõ ràng, thế sao…. giờ này vẫn ế?

Ánh mắt Lý Hoàng ngạc nhiên rồi…hơi bối rối:

– Cái này… là duyên số, từ từ sẽ tới thôi. Mà ông yên tâm đi, tôi có ế cũng không hợp với Tuệ Lâm của ông đâu. Cứ vô tư mà tán đi!

Bốn tiếng ” Tuệ Lâm của ông” khiến vị Tổng giám đốc kia thấy thích thú, anh thoát màn hình Facebook rồi nói:

– Ông đúng là trợ lý tốt!

Cả hai cùng cười, Lý Hoàng chìa tập tài liệu cho Minh:

– Các sản phẩm cung cấp cho Spa đây, còn vụ kia cũng lo tiến hành đi, duyên đến không giữ, khi mất đừng than với tôi, ăn đấm đấy!

Lê Minh nhún vai:

– Bạn với chả bè, hở tý là dọa đấm với đá. Được rồi, tôi xem luôn đây!

Lý Hoàng đưa tay ra dấu chào tạm biệt rồi vui vẻ đi ra cửa. Hòn đá đè nặng lâu nay trong tιм Lê Minh như được lấy ra và ném thật xa…

Vật lộn với đồng hồ sơ giấy tờ tгêภ bàn xong xuôi cũng đã gần chín giờ tối, Lê Minh bèn gọi cho Đặng Tiến :

– Anh Minh, thiết bị bên em có vấn đề gì sao ạ?

Nghe giọng lo lắng của Tiến, Minh phì cười:

– À không, thiết bị bên cậu rất tốt, phải ʇ⚡︎ự tin chứ!

Tiến thở phào:

– Tin thì tin, nhưng lần đầu có hợp đồng lớn như thế, anh lại gọi em vào giờ này không lo sao được!

Minh cười:

– Ơ, thế tôi cứ gọi cho cậu là có chuyện à? Vậy sau này tôi không gọi buổi tối nữa. Tôi muốn hỏi cậu là ngày mai chủ nhật có rảnh không? Với lại Tuệ Lâm và bé Sonic khỏe chứ?

Tiến gật đầu:

– Cảm ơn anh, mẹ con Lâm khỏe, trộm vía cu cậu dễ thương lắm. Mai em rảnh, có làm gì đâu anh!

Minh nói luôn:

– Ừ, hôm kí hợp đồng vừa lúc Lâm sinh nên chưa cụng ly được. Nay hai tháng rồi, mọi việc ổn rồi , tôi tính mai mời cậu ăn cơm!

Tiến ngớ người ra rồi giọng đầy hối lỗi:

– Ôi, em vô ý quá! Xin lỗi anh, em mời anh mới đúng chứ ạ? Ai lại để anh mời thế này. Vậy ngày mai anh nhé, để em gửi địa chỉ cho anh nhé!

Lê Minh ngả người ra ghế, đưa ánh mắt trìu mến nhìn khuôn mặt xinh đẹp tгêภ màn hình laptop:

– Ở nhà cậu đi, tiện tôi qua hỏi thăm mẹ con Lâm luôn, lâu nay tôi lu bu quá!

Tiến biết Minh là người tình cảm nhưng không nghĩ một hợp đồng với trung tâm của Tiến lại được anh lưu tâm như vậy nên bỗng nhiên bối rối:

– Như thế…có được không anh?

Tiến nghĩ một người như Minh phải ăn ở những nơi sang trọng chứ, nào ngờ vị Tổng giám đốc của BEAUTY lắc đầu:

– Không sao, tôi thích sự ấm cúng của gia đình cậu!

Tiến vui vẻ:

– Vậy thì em sẽ bảo Chi và Lâm chuẩn bị ít món rồi anh em mình nhậu nhỉ???

Lê Minh gật đầu cười:

– OK, chắc chắn sẽ là cuộc gặp gỡ thú vị!

Trưa hôm sau….

Mới chín rưỡi sáng, Lê Minh và Lý Hoàng đã có mặt tại chung cư của Tiến rồi. Tay anh ҳάch quà cho Lâm và bé con, một tay ҳάch giỏi trái cây, còn anh chàng trợ lý cầm chai ɾượu ngoại:

– Hôm nay cậu làm không nên hồn thì coi chừng tôi. Để tôi xem, bắt một loạt nhân viên tư vấn mĩ phẩm cho phụ nữ sau sinh và đồ cho bé gần hai tháng tuổi tận hai giờ đồng hồ có nên cơm cháo gì không!

Lê Minh cười:

– Lê Minh tôi đã làm thì phải thành công chứ! Có trợ lý tốt mà!

Cả hai vui vẻ bấm chuông căn hộ của Tiến. Cửa mở, Tiến đang bế Sonic ngạc nhiên:

– Anh tới rồi ạ?

Lê Minh nhìn khuôn mặt bụ bẫm của Sonic, vội đưa hộp quà cho Hoàng rồi cầm lên một trái táo đỏ huơ huơ trước mặt Sonic:

– Chào con trai!

Cậu bé nhìn thấy trái táo tгêภ tay Minh thì cười thích chí lắm, bên má phải lộ một lúm đồng tiền y hệt Lâm. Tiến mắng yêu:

– Sonic, mới gặp lần đầu mà thế rồi hả?

Lê Minh cười:

– Cậu ra dáng ông bố bỉm sữa rồi đấy.

Lý Hoàng liếc Tổng giám đốc:

– Sếp muốn thực hành thì bế xem!

Tiến lắc đầu:

– Thôi anh, bế bé là cả một nghệ thuật. Anh đến là vui rồi, đem theo đủ thứ thế?

Thảo Chi và Tuệ Lâm đang cùng bà Ꮙ-ú nấu nướng trong bếp, nghe tiếng Minh liền đi ra chào. Minh đưa giỏ trái cây cho Chi rồi trao hộp quà cho Lâm. Khoảnh khắc cô đón lấy, anh bối rối:

– Đây là mĩ phẩm của BEAUTY dành cho phụ nữ sau sinh và một số đồ cho Sonic, không biết có hợp không nữa. Vì thời gian vừa qua tôi hơi bận nên nay mới tặng quà được!

Tuệ Lâm trố mắt, cứ trân trân nhìn vào khuôn mặt điển trai của Minh, mãi mới lắp bắp:

– Chú…chú …tặng cháu sao?

Minh cười :

– Nhà này còn có ai mới sinh con nữa sao?

Lâm lắc đầu nguầy nguậy:

– Dạ…không ạ!

Tiến quay sang Minh:

– Thực sự không biết nói gì nữa. Anh Minh, em cảm ơn anh. Anh tạo điều kiện cho em phát triển nay lại lo cho Lâm nữa. Hôm con bé sinh anh đã đợi tới tối rồi, nay lại còn quà cáp nữa..

Tuệ Lâm ngạc nhiên:

– Anh hai nói sao ?

Tiến kể qua câu chuyện của hai tháng trước, Lâm lại cảm ơn Minh rồi đi vào bếp. Minh xắn tay đi theo cô rồi nói với bà Ꮙ-ú:

– Bác ơi, có cần con làm gì không ạ?

Bà Ꮙ-ú lắc đầu cười:.

– À không, cậu ra chơi đi, một loáng là xong thôi!

Minh lại vặn vòi rửa tay rồi đi ra nhìn Sonic:

– Con trai, cho chú bế nhé!

Cái thái độ ʇ⚡︎ự – nhiên – như – ruồi của vị Tổng giám đốc khiến Tiến vui vẻ trao bé con cho anh. Sonic lại cười khoái chí. Anh đón lấy bé, học theo Tiến, một tay đỡ cổ, một tay đỡ lấy thân hình bé và áp vào mình. Một cảm giác ấm áp lạ thường len lỏi trong l*иg ռ.ɠ-ự.ɕ khiến anh bất giác thơm vào đôi má bầu bĩnh.

Tiếng chuông cửa lại vang lên, Tiến đi ra mở cửa. Anh ngạc nhiên khi thấy anh Bá chị Thảo tới:

– Ôi, anh chị tới chơi ạ?

Anh Bá vui vẻ trò chuyện với Tiến, còn chị Thảo vừa tới đã đưa mắt tìm Sonic. Thế nhưng, ánh mắt chị mở to hết cỡ vì ngạc nhiên khi thấy thân hình cao lớn đang bế bé:

– Lê Minh, sao cậu lại ở đây?

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *