Chuyến đò tình năm ấy chương 11
Tác giả : An Yên
Sáng hôm sau, vừa ăn sáng xong, Thiên Vũ nhàn nhã ngồi đọc tờ Tạp chí ” Doanh nghiệp và thương mại”. Dù thời đại này, các trang báo ๓.ạ.ภ .ﻮ nhan nhản nhưng Chủ tịch Tập đoàn Trịnh Gia vẫn có thói quen đọc tạp chí mỗi sáng. Chỉ là hôm nay anh ta ngồi đọc rất lâu và chăm chú. Bà Lam An lấy làm lạ nên hỏi:
– Vũ, sao hôm nay con đi làm muộn vậy?
Thiên Vũ rời mắt khỏi tờ báo, ngước nhìn mẹ:
– À, con muốn nói với mẹ một việc!
Chả mấy khi thấy con trai nói chuyện mà có vẻ rào đón một cách nghiêm túc như vậy nên bà Lam An vội ngồi xuống:
– Tập đoàn có chuyện gì sao con?
Bà Lam An lo lắng nhìn Thiên Vũ, còn anh lại hướng ánh mắt mình về phía phòng bếp. Từ trong đó, Đặng Thục Trinh vừa dọn dẹp xong đang chuẩn bị ra vườn cây. Cô chợt nghe tiếng Thiên Vũ:
– Thục Trinh, lại đây!
Cô bối rối nhìn anh vài giây rồi khẽ ” dạ ” một tiếng và nhanh nhẹn đi lại ngồi cạnh Thiên Vũ:
– Anh gọi em ạ?
Vì có mặt bà Lam An nên Thục Trinh phải thay đổi cách xưng hô dù tiếng ” em ” phát ra từ miệng còn có chút ngượng ngùng. Trịnh Thiên Vũ gật đầu rồi nhìn sang bà Lam An:
– Con muốn cho Thục Trinh học thêm rồi sau đó tới Tập đoàn làm việc!
Bà Lam An há hốc miệng:
– Con nói cái gì? Nó học làm gì? Đến Tập đoàn làm gì? Nó có biết cái gì đâu?
Thiên Vũ mỉm cười:
– Mẹ nói sao ấy chứ. Thục Trinh cũng tốt nghiệp Cao đẳng Kinh tế. Với lại, năng lực của cô ấy không tệ. Con đã thử rồi, vợ con hoàn toàn có thể làm tốt công việc ở Tập đoàn!
Thục Trinh ngạc nhiên, anh ta thử năng lực của cô bao giờ? À, chắc Thiên Vũ đang diễn để mẹ chồng cô chấp nhận đây mà. Nhưng bà Lam An bĩu môi:
– Trình độ cao đẳng thì làm ăn được gì hả con?
Trịnh Thiên Vũ vẫn mỉm cười:
– Con nghĩ căn bản là điều kiện không cho phép Thục Trinh học lên chứ năng lực của cô ấy hơn thế nhiều. Cái con cần là năng lực, con sẽ cho cô ấy học tập và thực tập ngay tại Tập đoàn. Việc học sẽ có chuyên gia của tập đoàn phụ trách. Con cũng đang cần người vì khối lượng công việc quá lớn.
Bà Lam An nhướng đôi mày được tỉa cẩn thận:
– Không phải cứ thiếu người là con có thể tùy tiện tìm để lấp chỗ trống đâu? Cử nhân đại học, thạc sĩ, tiến sĩ đâu mà con đưa người chỉ có bằng Cao đẳng vào làm?
Rồi có vẻ như sợ lời mình hơi thái quá, bà lại dịu giọng:
– Không phải mẹ chê nó, nhưng Tập đoàn không phải chỗ để thử nghiệm. Thục Trinh học dưới quê liệu đào tạo có ổn không? Nó lại còn non nớt, chưa có kinh nghiệm gì!
Trịnh Thiên Vũ ngả người ra ghế, hai chân vắt chéo:
– Chưa ổn thì đào tạo tiếp, kinh nghiệm chưa có thì rèn luyện. Phải ɔ.ọ ჯ.áʈ thực tế thì mới tích lũy kinh nghiệm và chứng minh năng lực được. Tập đoàn đã thu hút và đào tạo rất nhiều sinh viên mới ra trường. Rồi các bạn đó cũng làm tốt cả, giờ còn giữ những vị trí cốt cάп trong Tập đoàn, tại sao Thục Trinh lại không thể? Vả lại, người nhà chẳng phải tốt hơn, đáng tin cậy hơn sao?
Bà Lam An vẫn kiên nhẫn giảng giải:
– Nhưng việc nhà nhiều thế, nó đi thì thím Năm làm sao nổi?
Trịnh Thiên Vũ vẫn giọng nhẹ nhàng, không hề thể hiện sự mất kiên nhẫn:
– Con lấy vợ không phải để về làm oshin cao cấp!
Lần đầu tiên Thục Trinh thấy Thiên Vũ nói tiếng ” vợ” nhẹ nhàng đến thế, ấm áp đến thế. Hình như có một dòng nước dù nhỏ thôi nhưng ấm lắm đang len lỏi vào trong trái tιм của cô. Biết rằng Thiên Vũ chỉ đang giả vờ thôi nhưng lòng Thục Trinh vẫn cảm thấy vui vẻ lạ thường.
Bà Lam An giọng thắc mắc:
– Trước đây mẹ bảo con lấy nó thì con một mực không chịu, giờ làm gì mà bênh nó ghê thế? Hay nó cho con dùng bùa ngải gì rồi? Mấy vùng quê hay có mấy thứ bùa yêu lắm!
Thiên Vũ nhếch môi:
– Chả phải mẹ đang mong có cháu bế sao? Muốn thế thì để cô ấy ra ngoài tiếp xúc với xã hội, dám làm việc và dám chịu trách nhiệm với những việc mình làm. Mẹ để Thục Trinh ru rú trong nhà suốt ngày, lỡ cô ấy trầm cảm ra thì đừng mơ đến chuyện có cháu. Vả lại, mẹ nghĩ sao khi khách khứa đến nhà và thấy con dâu họ Trịnh đang tưới cây, lau nhà, giặt giũ?
Bà Lam An dù ánh mắt đã hằn lên những tia khó chịu nhưng giọng vẫn nhẹ nhàng:
– Nhưng chính nó chấp thuận làm việc nhà để đỡ tốn kém còn gì?
Rồi bà quay sang Thục Trinh:
– Đúng không con dâu? Con nói cho chồng con rõ kẻo nó nghĩ mẹ ngược đãi con. Mẹ không khắt khe gì với con, mẹ chỉ muốn con làm việc cho khuây khỏa đỡ buồn tay chân thôi. Mẹ cưới dâu về để có cháu kế nghiệp nhà họ Trịnh chứ không phải rước về giờ lại nuôi ăn học!
Thục Trinh cúi gằm mặt. Trong cái nhà này, bà Lam An là người phụ nữ quyền lực. Bố chồng cô rất ít khi tham gia vào những chuyện thế này. Bà đã nói vậy thì đến mười Thiên Vũ cũng không dám đề nghị nữa rồi. Thấy ánh mắt chờ đợi của mẹ chồng, Thục Trinh đáp:
– Dạ, con cũng không kêu ca gì ạ. Đây là ý của anh Vũ…
Bà Lam An mỉm cười mãn nguyện:
– Đấy! Mẹ không biết con dâu đã làm gì khiến con trai mẹ lại bênh vợ chằm chặp như thế. Nhưng thôi, hai đứa hòa hợp mẹ lại nhanh có cháu.
Trịnh Thiên Vũ lên tiếng:
– Mẹ đang đi hơi xa đề tại của cuộc trò chuyện rồi đấy. Thứ nhất, con chả bị bùa ngải gì cả. Thứ hai, ngay hôm nay, mẹ gọi những người giúp việc cũ quay lại làm việc, họ nghỉ ngơi hơi lâu rồi đấy!
Bà Lam An biết Thiên Vũ đã nhận ra rằng bà đang cố tình lái câu chuyện sang một hướng khác nên mỉm cười:
– Người giúp việc đâu phải ưng gọi là gọi, muốn nghỉ là nghỉ đâu con. Mẹ phải liên lạc với họ, có những người có thể đã đi làm nơi khác để kiếm sống rồi thì sao? Tạm thời, Thục Trinh cứ ở nhà cái đã. Mẹ sẽ liên hệ với những người giúp việc cũ, họ quay lại được thì tốt, nếu không thì mẹ phải thuê người mới. Mà thuê người mới thì cần thời gian làm quen và thử thách. Việc đó cũng cần Thục Trinh ở nhà hướng dẫn cho họ vì nó hiểu rõ việc nhà.
Trịnh Thiên Vũ nở một nụ cười như khó như không, anh đan hai tay vào nhau và nhìn thẳng mẹ mình:
– Họ đang rất rảnh vì có người sẵn sàng cho tiền để họ sống dư dả ở quê, điều này con nghĩ mẹ rõ hơn con. Còn việc Thục Trinh học và đi làm là do con quyết định vì cô ấy là vợ của con. Con chỉ thông báo với mẹ chứ không phải hỏi ý kiến mẹ. Từ hôm nay, cô ấy sẽ đến Tập đoàn làm quen và học việc. Bây giờ không sớm nữa, chúng con xin phép!
Nói rồi, anh cầm tay Thục Trinh kéo đi trước ánh mắt ngỡ ngàng pha những tia giận dữ mà không nói nên lời của bà Lam An. Thục Trinh ríu cả chân lại khi bị chồng kéo đi, mãi mới mở miệng được vì quá ngạc nhiên:
– Anh Thiên Vũ, em chưa thay đồ, chưa chuẩn bị gì cả!
Trịnh Thiên Vũ vẫn nắm chặt tay cô không buông, vừa kéo đi vừa nói:
– Không cần, tгêภ đường đến Tập đoàn chuẩn bị luôn!
Đặng Thục Trinh chưa tiêu hóa hết câu nói đó của chồng thì đã thấy Thiên Vũ nhét mình vào vị trí cạnh ghế lái trong chiếc siêu xe quen thuộc. Cô ngơ ngác nhìn chiếc xe tiến ra khỏi cổng biệt thự, một lúc sau mới định thần lại và lắp bắp:
– Anh Vũ, tôi…vẫn mặc đồ ở nhà đấy!
Thế nhưng người đàn ông ấy chỉ chuyên tâm lái xe. Sau mấy giây suy nghĩ, đầu óc thông minh của Đặng Thục Trinh lóe lên một tia sáng. Có phải Thiên Vũ vẫn để bụng vụ cô nói anh ta là đồ biếи ŧɦái, nên tính làm bẽ mặt cô trước mọi người? Thục Trinh tưởng tượng ra cảnh mình lôi thôi lếch thếch bước sau lưng Thiên Vũ, rồi những ngón tay chỉ trỏ, những nụ cười giễu cợt, những ánh mặt khinh thường của mọi người…Nghĩ đến đó, lửa giận bốc lên ngùn ngụt, hai tay cô nắm chặt rồi ném cho Thiên Vũ một câu:
– Trịnh Thiên Vũ, anh định chơi tôi đúng không?.
Lúc này, khuôn mặt của Thiên Vũ mới có chút biểu cảm. Anh ta nhếch môi:
– Ban nãy trước mặt mẹ, tôi thấy cô hiền thục dịu dàng thế mà, sao giờ lại gào lên rồi? Diễn giỏi nhỉ?
Đặng Thục Trinh đưa ánh mắt ngập tràn tia lửa nhìn chồng:
– Anh định làm bẽ mặt tôi trước mọi người đúng không? Tôi nhếch nhác thảm hại bước vào Tập đoàn, chắc anh vui lắm hả?
Trịnh Thiên Vũ cười:
– Cô chắc còn nhiều thời gian rảnh để đọc truyện ngôn tình nên trí tưởng tượng phong phú ghê. Cả cái thành phố này đều biết cô là vợ tôi, vậy cô nghĩ sao nếu vợ của Chủ tịch Tập đoàn Trịnh Gia xuất hiện nhếch nhác chốn đông người? Đến lúc đó, người xấu hổ không phải là cô đâu!
Đặng Thục Trinh liếc xéo chồng:
– Người như anh thì sao biết trước được!
Trịnh Thiên Vũ cũng không vừa:
– Tôi làm sao? Cô bớt đọc ngôn tình đi, kẻo lại mất công tưởng tượng mình là nữ chính!
Thục Trinh nguýt dài:
– Anh khéo lo. Sau này tôi rảnh sẽ ʇ⚡︎ự viết truyện ngôn tình, lúc đó rõ ràng Đặng Thục Trinh này sẽ là nữ chính!
Cô cứ giữ cái vẻ mặt nhơn nhơn nhìn Thiên Vũ mà không để ý rằng chiếc siêu xe đã dừng lại trước một cửa hàng thời trang to đùng. Thiên Vũ thản nhiên:
– Xuống xe!
Thục Trinh ngỡ ngàng:
– Làm gì? Tôi ăn vận thế này…
Trịnh Thiên Vũ không nói không rằng, mở cửa rồi cúi vào kéo tay cô đi vào trong. Mấy cô nhân viên ăn mặc đẹp đẽ mỉm cười khi thấy Thiên Vũ và không quên đá ánh mắt ngạc nhiên sang cô. Trong khi mặt Thục Trinh đỏ bừng thì Thiên Vũ nói:
– Còn một tiếng để các cô trang điểm và chọn trang phục cho vợ tôi theo phong cách thời trang công sở – lịch sự và sang trọng, còn đẹp thì cô ấy có sẵn rồi!