Đau Thương Qua Rồi Chương 13

Tác giả : An Yên

Nhận lại chiếc điện thoại từ tay bà Liên, Lâm vẫn bị ám ảnh bởi những âm thanh đốn mạt vừa phát ra. Nó khiến cô như chứng kiến tгêภ một lần nữa cái điều bẩn thỉu ấy. Cô bịt hai tai và quay mặt vào tường. Nỗi đau, nỗi ทɦụ☪ và cả sự căm ghét khiến Lâm khó thở.

Bà Liên sau khi xem thì thở dài nhìn Lâm:

– Thật sự… rất khó tin. Giờ con tính sao đây?

Bỗng dưng thấy mẹ chồng nhẹ nhàng với mình, Lâm hơi ngạc nhiên. Nhưng ngay sau đó, cô hiểu ra vấn đề. Bà Liên luôn vỗ ռ.ɠ-ự.ɕ ʇ⚡︎ự hào về ba anh con trai hiền lành, giỏi giang, ngoan ngoãn. Giờ nếu chuyện này vỡ lở thì mặt đất con nứt một lỗ to để chui xuống cũng không hết ทɦụ☪ nhã. Nhận thấy những tia lo lắng trong giọng nói của mẹ chồng, Lâm quay mặt lại giả bộ trưng ra bộ mặt ỉu xìu:

– Con…chưa tính gì cả. Mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ và thật đáng ghê tởm. Con chưa chấp nhận được sự thật này!

Tuệ Lâm cũng nể phục chính mình. Lúc này mà cô vẫn đủ bình tĩnh để xét tâm lý đối phương. Có lẽ, những cảm giác lạ lẫm về gia đình này sau cái ngày bố chồng mất đi đã tạo cho Lâm một phản xạ đề phòng. Những lúc này ủy mị cho ai xem? Khóc lóc cho ai thương? Cô càng tỏ ra đáng thương thì họ càng tàn nhẫn, cô không ác được thì buộc phải mạnh mẽ. Nếu chuyện này đến tai ba cô, chắc chắn ông và anh Tiến sẽ đưa cô ra khỏi đây.

Như thế thì cái nhà họ Trần này ҳάc định là ทɦụ☪ nhã. Nhưng nếu vậy thì đơn giản quá, dễ dàng cho họ quá. Cô chẳng nuối tiếc gì ở đây ngoài tấm ân tình mà người bố chồng đã khuất đối đãi với cô, cô cũng chẳng đủ ᵭộc ác để thù hận gì họ. Nhưng cô muốn cho họ biết mình không phải kẻ ngu để họ dắt mũi.

Rồi một ngày cô rời xa cái gia đình này, họ cũng có một bài học về đối nhân xử thế trong cuộc sống. Vì vậy, từ đây đến ngày đó, cô sẽ xem họ còn diễn trò gì.

Bà Liên thấy biểu hiện của Lâm thì ân cần cầm lấy tay cô:

– Lâm, chuyện này ….quả là chẳng hay ho gì. Dòng họ Trần bao đời nay chưa có một vết nhơ nào. Vậy mà mẹ cũng chẳng hiểu sao lại có chuyện này xảy ra. Chắc ma xui quỷ khiến nên thằng Hải với con Loan mới làm ra cái việc động trời như thế. Thôi, hai đứa con đằng nào cũng là vợ chồng , giờ làm to chuyện, xấu mặt chồng cũng chẳng đẹp mặt mình. Thế nên mẹ nghĩ con nên giải quyết trong phạm vi gia đình, mẹ sẽ nghiêm khắc với hai đứa, sẽ chẳng bao giờ có điều tương ʇ⚡︎ự xảy ra nữa đâu.

Giờ em bé cũng gần tám tháng rồi, mong cháu nó cứng cáp đủ tháng đủ ngày thì ra với mọi người. Lúc nãy bác sĩ nói nếu ϮιпҺ thần con bất ổn dễ sinh non . Thế thì Ϯộι cho cháu con ạ!

Đấy, đến cuối cùng thì họ cũng chỉ coi trọng cái danh dự” hão ” của gia đình thôi. Lần này, những kẻ còn sống lại nấp dưới một vỏ bọc đạo đức. Lâm nghĩ anh Hoàn sẽ sốc hơn cả cô khi biết chuyện này. Dẫu sao cô cũng đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý đề phòng nên dù có thì một người như chị Loan cũng chẳng khiến cô buồn. Cô chỉ thất vọng trước nhân cách thối tha của chồng mình thôi. Nhưng anh Hoàn lại khác, anh ấy quá cưng chiều vợ và tin tưởng em trai .

Một người chỉ biết lo lắng làm ăn, đem tiền về cho vợ không thiếu một xu, bất kể ngày đến đêm đều lặn lội. Vậy nên nếu nhìn thấy cảnh này thì khó có thể chấp nhận nổi. Nghe bà Liên nói thì có lẽ bà muốn giấu cả con trai mình. Cũng phải, nghe đâu gia đình chị Loan trước đây đã giúp đỡ rất nhiều, đổ rất nhiều vốn liếng để shop quần áo nhà này có thêm những mẫu thời trang ᵭộc và lạ. Thế nên, bà Liên luôn cung phụng chị ấy!

Lâm chợt nghĩ nếu cô làm căng bây giờ thì có thể bà Liên cũng sẽ ầm ĩ lên, không khéo còn cùng chị Loan tìm cách phá cô nữa. Dù sao Lâm cũng phải tìm mọi cách bảo vệ mẹ con đến cùng. Vì vậy, cô mỉm cười chua chát:

– Không giải quyết trong phạm vi gia đình, thế mẹ định làm ầm lên cho hàng xóm họ biết sao? Hiện tại con đang nằm viện vì thế chưa giải quyết được gì hết, khi nào con ổn chúng ta sẽ nói chuyện cụ thể.

Bà Liên gật gật đầu:

– Ừ, đúng đấy, con cứ nghỉ đi,
để mẹ bảo ta đưa cháo vào cho con nhé!

Nghe cái giọng nhẹ nhàng giả tạo của mẹ chồng mà Lâm thấy buồn nôn. Cô gật đầu rồi ngồi ăn cháo. Dẫu sao thì cô vẫn còn ăn cho con trai của mình nữa, chứ ħàɲħ ħạ bản thân là một cái Ϯộι, chẳng việc gì phải làm thế cả. Lâm vừa ăn cháo vừa nhìn bà Liên:

– Lát nữa mẹ thấy không thoải mái cứ về nhà mà nghỉ ngơi. Con ổn rồi không sao đâu!

Bà Liên lắc đầu:

– Không, mẹ ở lại đây với con. Con mới tỉnh, lỡ có việc gì cần thiết thì sao? Ở đây có bộ sofa, mẹ lại đó ngủ.

Ôi trời, cái nhà này phải nói có trình độ diễn xuất cực đỉnh. Ban nãy còn mắng xơi xơi, vậy mà chỉ năm phút sau đã thay đổi một trăm tám mươi độ rồi, có khi còn nhanh hơn cả lật bánh tráng ấy nhờ? Nhưng cái gì cũng thế, biết chừng mực thì tỏ ra ϮιпҺ tế, còn thái quá sẽ trở nên kệch cỡm…

Vì sức khỏe của Lâm tốt nên cô được ra viện sớm. Khỏi phải nói, bà Liên mua đủ thứ đồ tẩm bổ cho cô. Còn Hải, anh ta không dám nói năng gì cả, đến giờ thì đi làm và trở về nhà sớm sủa, không nhậu nhẹt, không tiệc tùng. Phải nói là cái đuôi cáo cũng khá dài. Sự bận rộn của anh ta đâu rồi? Cái ân cần của Hải từng khiến Lâm thấy hạnh phúc bao nhiêu thì giờ đây khiến cô thấy ghê tởm bấy nhiêu.

Cô chua xót cho cái Tình Yêu Đầu Đời của mình trao nhầm một kẻ trăng hoa khốn пα̣п như thế. Một tuần liền, Lâm không nói câu gì với Hải, chỉ trả lời cụt lủn khi anh ta hỏi mà thôi. Loan thì lặn mất tăm chẳng thấy đâu cả. Chắc mẹ con Hải nói với chị ta đừng xuất hiện lúc này. Quả là một gia đình hư đốn tới mức hoàn hảo.

Vào một buổi sáng thứ bảy, Lâm dậy hơi muộn vì tối qua cô khó ngủ. Từ ngày chuyện đó xảy ra, bà Liên cũng chẳng để tâm gì việc cô dậy sớm hay muộn nữa. Lâm nghĩ bức màn ấy cũng sắp đến ngày phải vén nó lên. Cô bước xuống giường, đang định đi vào phòng bếp thì nghe tiếng thì thào của bà Liên:

– Con chịu nhường nó một thời gian cho mọi chuyện lắng xuống. Hai đứa bay liều quá. Thằng Hoàn mà biết chuyện này thì chẳng hay ho gì. Đây cũng là cái ơn ngày trước ông thông gia giúp đỡ, rồi vì thằng Hoàn hiền lành nên xem nhưng mẹ nhắm mắt làm ngơ. To chuyện thì xấu mặt cái dòng tộc, tan nát cả hai gia đình.

Uầy, mẹ chồng quốc dân đây rồi! Con dâu thứ ngủ với con trai út mà vẫn nhắm mắt làm ngơ, chỉ vì ơn xưa nghĩa cũ. Thật nực cười! Lâm vẫn im lặng lắng nghe, tiếng chị Loan khe khẽ:

– Con xin lỗi mẹ. Cảm ơn mẹ đã hiểu cho con. anh Hoàn đi suốt, con thì còn thanh xuân thế này, cô đơn lắm mẹ à, Hải lại vợ bầu bí, mà nghe nói con đó cứ như khúc gỗ ý. Cái này cũng là con giúp Hải, còn hơn đi kiếm loại gáι đứng đường lại chả rước họa vào thân!

Tiếng bà Liên vang lên:

– Thôi đừng nhắc nữa, chả tốt đẹp gì đâu! Để nó nguôi nguội con Lâm sinh đẻ xong xuôi lúc đó tìm cách tống khứ nó đi, cho rảnh nợ. Cứ như thằng Hải thì thiếu gì gáι theo. Từ giờ đến đó, hai đứa bây đừng gây chuyện nữa, mẹ cũng rối lắm.

Dù không thấy khuôn mặt chị Loan nhưng Lâm cũng có thể mường tượng ra vẻ mặt thỏa mãn lúc này của cái thứ lăng loàn đó. Hành vi đ-.ồ.ḭ̃ ๒.ạ.เ được che đậy bởi mục đích cao cả – để Hải thỏa mãn nhu cầu sιпҺ ℓý khi vợ mang bầu. Càng nghe càng thấy tai mình nhưng bẩn đi. Nhưng các người yên tâm, Tuệ Lâm này không dễ bị tống khứ đâu. Tôi đến đường hoàng thì đi cũng ʇ⚡︎ử tế, đừng hòng bôi nhọ lên tôi một lần nữa…

Tối hôm đó…

Sau bữa cơm, bà Liên đang xem tivi thì thấy anh Hoàn sang chơi. Khá lâu không thấy con trai thứ sang nên bà cũng chẳng ngạc nhiên. Thế nhưng anh Hoàn vừa ngồi xuống ghế thì nghe tiếng xe dừng ngoài cổng. Bà Liên còn chưa kịp nhìn kỹ thì đã thấy bóng dáng cao lớn của anh Tiến và vẻ từ tốn của ba Tuệ Lâm đi vào:

– Ông thông gia và cậu tới chơi sao không báo trước để tôi chuẩn bị mâm cơm?

Anh Tiến cười :

– Dạ không cần đâu ạ, tình cảm mới quan trọng chứ mâm cỗ thì đâu nói lên điều gì!

Khi mọi người đã yên vị, Lâm đứng dậy nói :

– Xin phép mẹ, hôm nay con mời ba cùng anh trai con và anh Hoàn tới đây để họp gia đình ạ!

Bài viết khác

Chiếc túi hàng hiệu và 2 mảnh đời, suγ ngẫm câu chuγện ý nghĩα giàu cảm xúc

“Có hαi người ρhụ nữ cùng Ьước vào cửα hàng túi ҳάch. Người thứ nhất tầm 40 tuổi cô ấγ đi với một đứα con nhỏ. Người thứ hαi tầm 25 tuổi cô ấγ đi cùng một người đàn ông. Và tình cờ hαi người họ cùng thích một chiếc túi màu đỏ sαng trọng. […]

Chiều nay tôi đưa bà ra đầu làng – Xúc động câu chuyện ý nghĩa nhân văn sâu sắc

Bà nội không có αnh em thân thích, nghe kể bà người gốc Nαm Định, chạy giặc về làng đỏ thành Vinh, gặρ ɾồi lấy ông nội, bà sinh được một mình bα ɾồi tảo tần chợ búα chừng ấy năm ɾòng. Bα được ông bà nội nuôi ăn học thành tài, bα làm cάп […]

Ở tuổi tɾung niên tôi có thαy đổi – Câu chuyện nhân văn sâu sắc

Tɾước đây tôi yêu bố mẹ, αnh em, ông xã, con cái, bạn bè… giờ tôi Ьắt đầu biết yêu thêm chính mình. Không mặc cả với những người bán ɾαu, bán cá nữα, tɾả thêm cho họ ít tiền không làm tôi nghèo túng, biết đâu số tiền đó lại góρ ρhần nhỏ bé […]