Đau Thương Qua Rồi Chương 11
Tác giả : An Yên
Ba tháng sau…
Vậy là ông Quang đã đi xa mãi mãi được một trăm ngày, bé con trong bụng Lâm cũng đã hơn bảy tháng nên trông cô nặng nề hơn trước. Lần đầu tiên làm mẹ, Lâm tìm hiểu rất kỹ mọi thứ để có một sự chuẩn bị tốt nhất cho con trai mình ra đời, từ ăn uống đến chế độ sinh hoạt. Trộm vía, mọi thứ đều ổn nên ϮιпҺ thần Lâm cũng khá hơn. Từ sau vụ tiền phúng điếu, chị Loan ít sang bên này nên cũng không va chạm với Lâm, công việc của vợ chồng chị ấy cũng có nhiều thuận lợi. Anh Hoàn đi tìm nguồn vải mới cho xưởng may mặc nên xa nhà suốt, cứ cả tuần mới về một lần. Chị Loan vừa lo Shop quần áo lại thỉnh thoảng ghé qua xưởng may xem tiến độ công việc. Bà Liên dạo này cũng không hoạnh họe Lâm khi thấy bụng cô ngày càng to, thỉnh thoảng còn đỡ đần cô nấu nướng. Công ty của Hải đã được sáp nhập vào tập đoàn BUILD nên công việc cũng bận rộn hơn, gặp gỡ tiệc tùng nhiều hơn. Có hôm, Hải áy náy nói với Lâm:
– Vợ đừng buồn anh nha. Anh biết bầu bí mấy tháng cuối hay suy nghĩ nhiều, anh đi thường xuyên, em cứ nói chuyện với mẹ hoặc nghe nhạc, xem phim cho khuây. Mấy lần anh muốn đưa em theo mà em không chịu, chứ để em thế này anh cũng lo.
Lâm cười:
– Trời ạ, công việc mà, anh cũng nghĩ cho gia đình cả, trách sao được? Em thương anh vất vả vì mẹ con em. Công việc của em thì nhàn hơn trước, vì bầu to rồi, anh Tiến giảm bớt nhiều việc sợ em căng thẳng, ảnh hưởng đến bé. Nhưng anh ấy vẫn để em đi làm vì sợ em buồn lại nghĩ linh ϮιпҺ. Thu nhập gia đình mình chủ yếu là chồng mà, em bụng dạ thế này, đi lại cũng nặng nề, dự tiệc với anh sao được, mất hình tượng lắm. Anh đừng lo, em ổn mà, có chồng thương sao lại trách chứ?
Hải thơm nhẹ lên trán vợ:
– Em vui là được rồi!
Lâm cũng hiểu, những tháng cô mang bầu, Hải là đàn ông chắc không tránh được sự khó chịu. Nhưng anh luôn giữ cho cô nên ʇ⚡︎ự chịu đựng. Lâm cảm kích lắm, vì thế cô càng thương chồng hơn.
Chiều hôm ấy, Hải về nhà sớm hơn thường lệ. Mới năm rưỡi chiều, Lâm đã thấy xe chồng đi vào, cô mừng lắm. Lâm cũng vừa về nên vội cất túi ҳάch rồi bước ra sân:
– Chồng hôm nay về sớm hơn đúng không ạ?
Trông Hải hơi mệt mỏi, nhưng vẫn cười:
– Ừ, nay anh xong việc sớm, không tiệc tùng nên về với vợ.
Anh xoa nhẹ bụng cô rồi vào nhà tắm táp. Lâm vừa thay đồ xong, tính xuống bếp nấu nướng thì thấy tin nhắn của anh. Màn hình sáng lên hai chữ ” chị Loan”. Lại gì nữa đây nhỉ? Cũng như những lần trước, Lâm bấm vào xem:
– Hải ơi, nhờ chú chuyển khoản giúp chị năm triệu để nạp tiền học cho hai bé. Chả là lúc chiều chị mới chuyển hơn hai trăm triệu tiền hàng và hôm qua anh Hoàn đi lấy vải cầm thêm khá nhiều tiền nên giờ thẻ không đủ năm triệu nữa. À, mà nếu rảnh, nhờ chú sang đưa hai bé đi học giúp chị. Ban nãy chị đi về, bác tài xế mượn xe ô tô về quê gấp. Xe máy lâu rồi không dùng đến nên cũng hết sạch hơi, mười lăm phút nữa nha! Và nhớ đừng cho vợ chú biết đấy!
Trời, có thế mà cũng giấu diếm. Tuệ Lâm này đâu hẹp hòi đến mức đó chứ? Đọc cái tin mà bực bội hết sức, nhưng nghĩ mình bầu bì rồi thành ra khó tính, vả lại chị Loan đang cần nên cô lại gõ cửa phòng tắm và nói khẽ :
– Chồng ơi, anh gần xong chưa ạ?
Hải vừa mặc đồ xong vội bước ra:
– Em tắm hả? Anh xong rồi!
Lâm chìa điện thoại ra trước mặt chồng:
– Không, em nấu ăn xong rồi tắm luôn. Chị Loan nhờ anh chuyển khoản cho chị ấy năm triệu để đóng tiền học cho hai cháu và sang chở hai bé đi học giúp chị ấy!
Việc vợ đọc tin nhắn lâu nay là bình thường nên Hải gật đầu đón lấy chiếc điện thoại rồi liếc nhanh tin nhắn:
– Ừ, chắc anh chị ấy chuyển tiền hàng nên tạm hết. Thôi để anh sang đưa hai đứa đi học đã kéo trễ. Vợ cứ nấu cơm rồi lát về mình cùng ăn nhé!
Lâm khẽ ” dạ” một tiếng rồi xuống bếp nấu nướng. Mới đi được hai bước, Hải kéo tay cô lại:
– Vợ đừng để ý mấy lời chị ấy nói!
Lâm nhoẻn cười:
– Không sao, em quen rồi!
Nói xong, cô vào bếp, còn Hải đi sang nhà anh Hoàn. Lâm nấu nướng xong xuôi thì vào tắm rửa. Vừa ra khỏi phòng, cô nghe bà Liên chép miệng:
– Cái thằng, được hôm về sớm lại đi đâu đến giờ này chưa thấy mặt để ăn cơm?
Lâm nhẹ nhàng giải thích lý do. Mẹ chồng cô nhíu mày:
– Đưa hai đứa đi học thì giờ này cũng phải về rồi chứ? Không biết có chuyện gì không hay lại la cà đâu rồi?
Lâm cầm điện thoại lên bấm gọi. Nghe tiếng chuông phát ra từ phòng của vợ chồng mình, cô thở hắt ra:
– Anh ấy không mang theo điện thoại, chắc là không có ai mời nhậu nhẹt gì đâu ạ.
Trời đã tối, thành phố đã lên đèn. Thời tiết mùa này se se lạnh nên hầu như nhà Lâm đóng cửa giờ này, lúc nào có tiếng chuông cổng mới mở. Bà Liên nóng ruột đi đi lại lại rồi vào bật tivi xem thời sự. Lâm nói:
– Mẹ ơi hay con lấy cơm mời mẹ dùng trước. Mẹ lớn tuổi rồi, ăn uống đúng giờ một chút mà nghỉ ngơi!
Bà Liên lắc đầu:
– Tôi có đói đâu. Nhà có ba người, ăn trước ăn sau gì chứ? Thà là nó báo không về, cô đợi thêm một lát nữa đi.
Lâm cầm điện thoại của Hải lên xem có ai gọi không hoặc có hẹn với ai trước đó không. Nhưng mở điện thoại ra, cô lại phát hiện thêm một tin nhắn nữa của chị Loan:
– Lát qua xem hộ chị cái đường ống nước luôn nhé!
Tin nhắn này gửi tới sau khi Hải rời nhà nên chắc khi anh sang đó, chị Loan đã nói trực tiếp. Lâm hé cửa ra vào, bước ra thềm rồi ngó nghiêng sang bên nhà chị Loan. Thấy xe của Hải dựng trước cổng nhà chị Loan, Lâm thở phào vào nói với bà Liên:
– Mẹ ơi, anh về đang sửa ống nước cho chị Loan! Mẹ chờ một xíu con sang xem anh sửa còn lâu nữa không nhé?
Bà Liên mắt vẫn không rời màn hình tivi, gật đầu:
– Nó về là đỡ lo rồi!
Lâm bước ra cổng, qua nhà chị Loan. Cánh cổng chỉ khép hờ. Bỗng nhiên chả hiểu sao, Lâm dấy lên một cảm giác bất an đến lạ lùng. Bước chân cô cứ hồi hộp sao ấy. Nghĩ mình bầu bí gần tám tháng chắc là tâm sιпҺ ℓý thay đổi nên thế thôi. Lâm nhanh chân bước vào trong khoảng sân rộng.
Sao mọi thứ có vẻ im ắng thế nhỉ? Đáng ra sửa đường ống nước thì cũng nghe tiếng nói chuyện hay tiếng sửa chữa chứ ạ? Lâm lại càng tò mò, bước chân nhẹ nhàng chạm tới từ cửa phòng khách. Cửa đóng nhưng không khóa. Cô thấy mình như một kẻ ʋụпg Ϯɾộм nhẹ nhàng xoay nắm cửa. Tiếng cười nói ríu rít phát ra từ phòng ngủ khiến Lâm khựng lại – là tiếng của chị Loan:
– Con vợ của Hải vừa xấu vừa ngu, làm sao bằng Loan được chứ? Nhịn lâu rồi, mấy nay người ta cho, có thích không?
Tiếng Hải thở dốc:
– Chưa thấy ai liều như Loan, đang ở nhà đấy!
Chị Loan cười vang:
– Ông anh của Hải đi biền biệt, cô đơn chịu sao thấu? Con cái đi học, không có Hải chắc Loan ૮.ɦ.ế.ƭ vì sầu mất. Ngày trước người ta mê lại cứ đẩy cho anh Hoàn, lúc đó Loan nghĩ thôi thì lấy ai cũng được, miễn là ở chung nhà với Hải. Rồi người ta gán con bé Nguyệt để chung một nhà lại không chịu, đi mê cái con nhỏ nhà quê!
Hải vẫn thở dốc:
– Thôi, đừng nhắc nữa! Đây chẳng qua là giải quyết nhu cầu sιпҺ ℓý, đừng nói linh ϮιпҺ!
Tiếng chị Loan nũng nịu:
– Cái gì? Thế Hải xem đây là gáι bán da^ʍ mà hay sao mà giải quyết nhu cầu? Hôm trước ở khách sạn chả bảo Loan ɭàɷ ŧ-ì-ռ-ɦ sướиɠ hơn con vợ kia mà!
Hải gạt đi:
– Hôm đó say. Thôi, về ăn cơm đây, đến tai mẹ mẹ hoặc anh Hoàn thì ૮.ɦ.ế.ƭ cả đám!
Tiếng chị Loan vang lên:
– Thôi, ở đây lát nữa! Nhà Hải cửa đóng then cài, nãy nhắn tin bảo sửa ống nước, kiểu gì con đó cũng đọc, họ chả chờ đâu, nghi ngờ quái gì!
Tiếng Hải cầm thắt lưng lên và nói:
– Sửa cho rồi con gì nữa, chả chảy ào ào đấy à?
Chị Loan lườm Hải:
– Nỡm à, chưa đủ!
Đến nước này, Lâm đã đứng trước cửa phòng, đôi mắt trân trân nhìn hai thân ảnh t-г-ầ-ภ tгย-ồภﻮ tгêภ giường. Chồng cô đang chuẩn bị mặc đồ, còn cái kẻ mang danh chị dâu đang kéo tay Hải đòi hỏi. Đau. Mất mát. Nhục nhã. Tất cả cảm xúc đó dâng lên trong Lâm khiến cổ họng cô nghẹn ứ thốt không nên lời. Giọt nước mắt cuối cùng cũng lăn dài tгêภ gò má đã ᵭάпҺ thức chút lý trí. Lâm rít lên:
– Khốn пα̣п! Hai người làm cái trò đốn mạt gì thế hả???