Chuyến đò tình năm ấy chương 9

Tác giả : An Yên

Thục Trinh bất giác đưa mắt nhìn sang Thiên Vũ. Anh ta đang nhìn chằm chằm vào sợi dây và ánh mắt chẳng hề lộ vẻ ngạc nhiên như những người khác. Anh lặng lẽ, trầm tư, đôi mày nhíu lại như đang suy nghĩ điều gì. Thím Năm vội lên tiếng:

– Trời ơi, Thục Trinh, sao cô thay đổi quá vậy? Trước giờ cô ngoan ngoãn chăm chỉ, sao giờ lại trở thành người như thế này? Nhục nhã quá! Uổng công tôi giới thiệu cô cho ông bà chủ, uổng công ông bà chủ yêu thương cô, vậy mà cô…

Thục Trinh chưa kịp ρhâп bua thì bố chồng cô nói:

– Mọi người xuống phòng khách cả đi!

Cả nhà lại đi xuống phòng khách. Khi tất cả đã yên vị, bố chồng cô mới trầm giọng:

– Thục Trinh, tại sao sợi dây chuyền đó lại ở trong tủ quần áo của con?

Thiên Anh mỉa mai:

– Bố nói hay chưa? Chị ta dọn đồ, lau nhà, thấy sợi dây của con nên nảy sinh lòng tham, phá camera và ăn trộm thôi. Chứng cớ rành rành như thế, có gì phải điều tra nữa đâu ạ!

Ông Trịnh Thiên là người rất ít nói, ít tham gia vào việc trong nhà. Ông đưa ánh mắt dày dạn thương trường nhìn Thiên Anh:

– Bố chưa hỏi đến con!

Thiên Anh tiu nghỉu mặt, Thục Trinh vội vàng nói:

– Thưa bố mẹ, con chưa bao giờ nhìn thấy sợi dây chuyền đó ạ! Con làm việc nhà thì chỉ dọn dẹp chứ không đụ.ภ.ﻮ ς.ђ.ạ.๓ vào bất cứ thứ gì của ai ạ. Con cũng không rõ vì sao sợi dây lại ở chỗ con bố mẹ ạ!

Ông Trịnh Thiên nhìn cô:

– Trịnh gia xưa nay chưa bao giờ có sự việc như vậy xảy ra. Và nhìn bề ngoài thì mọi chứng cứ đang chống lại con!

Bà Lam An lúc này mới lên tiếng:

– Camera phòng Thiên Anh bị hỏng nên chả hiểu chuyện gì đã xảy ra. Nhưng sợi dây chuyền không có chân để ʇ⚡︎ự đi từ phòng Thiên Anh sang phòng hai đứa và lại nấp kín dưới mấy lớp áo quần. Thục Trinh, người ta nói ” đói cho sạch, rách cho thơm” . Con dù có xuất thân từ quê nhưng giờ đây, địa vị của con là phu nhân của Thiên Vũ, là con dâu Trịnh gia, sau này vợ chồng con sẽ kế nghiệp cơ đồ. Mọi người sẽ nghĩ gì nếu biết chuyện này? Gia đình nhà mình xưa nay danh gia vọng tộc lại đi cưới một con ăn cắp về làm vợ cho con trai mình, có đáng không?

Thục Trinh xua tay:

– Không…không đâu ạ, bố mẹ tin con đi ạ, con không làm, con không ăn cắp ạ!

Thiên Anh nhếch môi:

– Chả đứa Ϯɾộм cắρ nào nhận mình cắp trộm cả! Chị muốn có thể xin tôi vì nhiều thứ tôi chỉ dùng một, hai lần rồi mua đồ mới. Nhưng đây là món quà của bố mẹ tặng tôi, chị tham cũng vừa phải thôi chứ? Phòng tôi gần như đối diện với phòng anh chị, chị phá camera rồi đâu biết ai ra ai vào. Tôi không ngờ trông chị hiền lành thế mà lòng dạ rắn rết. Tôi không thể sống chung nhà với rắn ᵭộc được!

Dường như tất cả mọi người đang chống lại cô. Cũng phải thôi, so với gia đình họ, cô xuất thân nghèo hèn hơn. Cô lại là người vào từng phòng dọn dẹp, sợi dây chuyền lại ở trong tủ đồ của cô, lấy cái gì làm bằng chứng ngoại phạm đây? Thục Trinh lại nhìn Thiên Vũ, chắc anh ta đang khinh thường cô lắm, anh ta từng nói cô là loại người ham tiền, vì tiền mà bước vào cuộc hôn nhân này.

Giờ đây, mọi việc đang chứng minh lời anh ta nói là đúng. Cô chỉ có một mình, chẳng thể chống lại số đông và cũng chẳng có gì trong tay để minh chứng cả. Nãy giờ cô để ý Thiên Vũ chỉ nhìn chằm chằm vào sợi dây chuyền tгêภ tay Thiên Anh. Khi nghe tất thảy mọi người đều chĩa mũi dùi vào cô, anh ta lạnh lùng nói một câu:

– Cô ấy không ăn cắp!

Thiên Anh nhìn anh trai:

– Anh hai, chứng cớ rành rành, anh còn cố bênh sao? Không lẽ em ʇ⚡︎ự đưa sợi dây chuyền vào phòng anh? Em có gan đó ư?

Trịnh Thiên Vũ nhếch môi:

– Anh không bênh ai cả, anh chỉ muốn công bằng và trong gia đình mọi người không hoài nghi nhau mà thôi. Còn gan em to cỡ nào thì mỗi mình em rõ!

Rồi anh quay sang bố mẹ:

– Đáng lẽ mấy việc lãng nhách này không nên làm mất thời gian của con, nhưng việc đã đến nước này thì con sẽ làm rõ ngọn nguồn. Thục Trinh mới về đây được ba tháng, dù cuộc hôn nhân là sắp đặt hay không thì chính gia đình mình sẽ mang tiếng nếu đổ oan cho cô ấy. Mọi người đi theo con!

Lần đầu tiên Thục Trinh nghe Thiên Vũ gọi tên mình khi nói chuyện với người khác chứ không phải từ ” cô ta ” như thường lệ, bỗng nhiên một thứ cảm xúc là lạ len lỏi trong cô. Cô không biết anh ta sẽ làm gì nhưng trong sâu thẳm vẫn đặt một niềm tin nơi người đàn ông lạnh lùng ấy. Tuy nhiên, bà Lam An lên tiếng thắc mắc :

– Đi đâu?

Thiên Vũ không nói không rằng, lặng lẽ đứng dậy đi lên lầu. Mọi người thấy thế cũng vội đi theo. Đến phòng Thiên Anh, Thiên Vũ dừng lại mở cửa, Thiên Anh cười:

– Anh hai, anh lại định làm trò gì đấy? Camera phòng em đã bị vợ anh phá hỏng rồi còn đâu!

Thiên Vũ quay lại nhìn em gáι:

– Lúc này em nên im lặng!

Thiên Vũ nói xong thì bước tới bàn trang điểm của Thiên Anh, nhẹ nhàng kéo những ngăn đựng đồ trang điểm, nước hoa. Ngăn cuối cùng được khóa cẩn thận , chắc là đựng những đồ quý giá. Giọng Thiên Vũ lạnh tanh:

– Mở ra!

Thiên Anh hơi sững người lại. Nhưng một giây sau, cô ta nhún vai:

– Để làm gì ạ? Đây là ngăn để đồ trang sức, kim cương có, vàng có, bạc có, sao tùy tiện mở khi đang có nhiều người ở đây được ạ?

Thiên Vũ quay lại nhìn em gáι:

– Em có mở không?

Thiên Anh giọng lấp £.¡.ế.ლ:

– Thôi, chẳng qua em muốn mọi người hiểu về con người của chị ta để còn cẩn thận kẻo bị mất đồ như em. Sợi dây chuyền ấy là quà bố mẹ tặng nên em trân quý lắm. Chị ta nhà quê không hiểu được ý nghĩa của nó đâu. Của cũng đã tìm được rồi. Ngăn này nhiều thứ riêng tư quý giá, em không mở đâu!

Bà Lam An giọng giục giã:

– Thiên Vũ thôi đi, sao mẹ thấy ʇ⚡︎ự nhiên con làm những việc thừa thãi thế nhỉ? Đồ riêng quý giá của Thiên Anh, em gáι con không muốn nhiều người thấy thì thôi. Giờ dây chuyền cũng đã tìm được rồi, Thục Trinh cũng rút kinh nghiệm đi, lần sau đừng táy máy như vậy! Chuyện này kết thúc ở đây đi!

Trịnh Thiên Vũ hai tay đút túi quần, bóng lưng thẳng tắp, giọng nhàn nhạt:

– Em mở hay anh phá khóa?

Thiên Anh vội vàng lấy chìa khóa trong túi ҳάch:

– Em mở!

Cô ta run rẩy tra chìa khóa vào ổ. Chìa khóa vừa xoay xong, Thiên Vũ vội gạt tay Thiên Anh ra. Tự tay anh ấy mở ngăn kéo và chỉ một tích tắc sau, Thiên Vũ lấy ra từ trong đó một sợi dây y hệt cái ban nãy. Mọi người đều trố mắt nhìn sợi dây tгêภ tay Thiên Vũ. Sợi dây trông rất giống sợi dây chuyền kia nhưng sáng hơn, lấp lánh hơn hẳn. Bà Lam An lắp bắp:

– Thế này…là thế nào?

Thiên Vũ mỉm cười:

– Là Thiên Anh lừa cả nhà và vu oan cho chị dâu. Rõ ràng sợi dây đã được tìm thấy nhưng cái tiếng ăn cắp của cô ấy thì không bao giờ rửa được! Chính Thiên Anh đã làm một sợi dây giả, đồ mĩ kí nhìn qua rất giống hàng thật nhưng độ sáng của bạc Ý và những hạt kim cương đính ở mặt sợi dây thì không gì nhái được. Thiên Anh đã phá camera để ᵭάпҺ lừa mọi người rằng Thục Trinh làm vậy để dễ bề ăn cắp.

Bố mẹ không thấy lạ sao? Tại sao Thiên Anh để đồ trang sức trong ngăn này cẩn thận như vậy, người khác ăm cắp đồ của nó mà ngăn tủ vẫn còn nguyên vẹn? Trong đó có những hạt kim cương nhỏ hơn dây chuyền, giá trị lớn gấp nhiều lần sợi dây, sao kẻ cắp kém thông minh đến mức lấy sợi dây làm gì? Mặt khác, Thục Trinh chỉ lau chùi và xếp quần áo, trong khi Thiên Anh có để đồ trang sức trong tủ áo quần đâu? Người làm kinh doanh lâu đời mà mĩ kí cũng nhìn ra bạc Ý là sao? Chính Thiên Anh hoặc một người thân cận với nó đã lén bỏ sợi dây vào phòng chúng con sau khi phá hỏng camera!

Ông Trịnh Thiên mất kiên nhẫn, tát bốp vào mặt Thiên Anh, cái tát như trời giáng khiến gò má trắng muốt của cô ta in hằn năm ngón tay của bố:

– Hỗn xược! Con làm mất thời gian của cả nhà, vu oan cho chị dâu. Thiên Anh, ai dạy con hỗn láo vậy hả?

Bà Lam An dù xót con gáι nhưng trước những gì vừa chứng kiến thì chỉ biết im lặng. Thím Năm cũng cúi mặt không dám nói gì. Chỉ có Thục Trinh nhìn sang Thiên Vũ với ánh mắt biết ơn. Cô không rành về vàng bạc hay đá quý, vả lại khi mọi người đổ xô vào nói mình thì Thục Trinh không biết thanh minh kiểu gì, chỉ biết mình oan ức thôi. Thế giới của người giàu thật đáng sợ. Cô có mâu thuẫn gì với Thiên Anh đâu mà con bé lại vu oan cho cô như vậy?

Bà Lam An thấy không khí căng thẳng vội nói:

– Thôi, mọi việc rõ rồi, mọi người đi làm việc đi, muộn rồi đấy!

Tất cả im lặng đi xuống nhà. Thục Trinh thấy nhẹ nhõm hẳn vì Thiên Vũ đã giải oan cho cô. Nhưng lòng cô cũng bộn bề vì không biết đến bao giờ mình mới được yên ổn khi những âm mưu của vài người trong căn nhà này luôn đầy rẫy. Mọi người nhanh chóng đi xuống, Thiên Anh đi sau cùng để đóng cửa. Cô ta cố đi kịp Thục Trinh, lúc đi ngang qua còn gằn giọng nói một câu chỉ đủ cho cô nghe:

– Tôi không bao giờ quên cái tát ngày hôm nay. Chị đợi đấy!

Bài viết khác

Đóng cửα chậm bα giây – Câu chuyện ý nghĩα nhân văn đầy tính giáo dục

Chiếc máy giặt nhà tôi lúc xả nước hαy vắt khô quần áo thì đột nhiên ρhát rα tiếng kêu “cạch, cạch…” rất lớn.   Hình minh họa. Khi kiểm trα, bác thợ sửα chữα đã ρhát hiện một đồng tiền xu bị rớt bên trong. Bác thợ lấy đồng tiền rα và tiện thể […]

Phở chỉ dành cho bố, ҳúc ᵭộпg câu chuγện ý nhân văn.

Sáng Chủ Nhật, như thường lệ, tôi dẫn đứa con gáι 9 tuổi ra quán ρhở Xưa, hai mẹ con gọi mỗi người một bát, con gáι ăn ρhở bò, mẹ ăn ρhở gà. (Ảnh minh họa : sưu tầm từ PV/Vietnam+) hoaithuu Hôm đó cũng có một người khách ăn mặc rất lịch sự […]

Sợi dây chuyền – Con người ta tuy nghèo tiền của nhưng lại rất giàu nhân cách – Ngẫm đời

Quê ông Nhượng ở Sài Sơn, vợ chết đã lâu, mình ông chăm vườn cây ăn quả, năm thả vài lứa lợn, ít mái gà đẻ cũng đủ ăn. Ông có mỗi anh con tên Dũng mấy năm trước buôn hàng biên giới dồn được món tiền lớn ra Hà Nội chung vốn mở công […]