Chuyến đò tình năm ấy chương 8

Tác giả : AnYên

Sau một giấc ngủ ngon, Đặng Thục Trinh vươn vai dậy vào lúc năm giờ sáng như thường lệ. Cảm giác tay chân không còn mỏi mệt nhưng lưng lại hơi nhức. Cô vận động bằng vài động tác thể dục rồi đi xuống bếp chuẩn bị bữa sáng cùng thím Năm. Lúc đầu, cô định cảm ơn thím về hai lọ tђยốς, nhưng lại nghĩ đến việc nếu nói ra lời đó lỡ thím lại hỏi vì sao vợ chồng cô ngủ riêng lại mệt ra. Nghĩ vậy, Thục Trinh quyết định im lặng làm việc.

Cũng như mọi ngày, sau khi thím Năm đi chợ, cô lại chăm sóc vườn cây và lau nhà. Hôm nay trời nắng gắt và Thục Trinh thực sự thấy mệt mỏi. Đang lau dọn ở phòng làm việc của Thiên Vũ, chính là căn phòng cô thường nằm ngủ, Thục Trinh bỗng thấy lưng mình mỏi nhừ, bụng dưới đau lâm râm. Thừ người ra nghĩ, cô chợt nhớ ra hôm nay đã đến ngày ” dì ghẻ ” ghé thăm. Cô vội đi vào nhà vệ sinh kiểm tra và quả đúng như thế.

Thục Trinh bắt đầu thấy chán ngán vì mỗi lần đến kì với cô đều như cực hình. Bụng và lưng đều đau buốt, đến ăn cũng không còn muốn nữa, cả người mệt mỏi, buồn nôn đủ kiểu. Ngày trước ở với bố mẹ, cô có thể nằm lì tгêภ giường. Nhưng giờ cô đã thành gáι có chồng, việc nhà lại nhiều thế này, biết làm sao đây?

Ra khỏi nhà vệ sinh, Thục Trinh một tay đấm lưng, một tay xoa xoa phần bụng dưới rồi lại tiếp tục lau nhà. Dọn xong tầng thứ hai, cô vội đi xuống bếp pha một cốc nước gừng uống cho êm bụng rồi lại làm việc tiếp cho đến khi thím Năm về. Thấy cô mặt mày ỉu xỉu

, thím Năm vội hỏi:

– Cô Thục Trinh làm sao thế?

Cô cũng thật thà nói lại chuyện rồi thở dài:

– Tháng này con chủ quan nên quên mua hộp cao dán thím ạ. Không biết tủ tђยốς nhà mình có cao dán không thím?

Thím Năm lắc đầu:

– Cô là cô chủ sao lại hỏi tôi? Tôi nghĩ tủ tђยốς cũng chỉ sẵn mấy thứ đơn giản hay dùng thôi, chứ cái đó không có đâu cô!

Thục Trinh gật đầu rồi tiếp tục làm việc. Dù đã ba tháng ở trong ngôi biệt thự này nhưng tính cô không hay tò mò tọc mạch nên cũng chẳng biết tủ tђยốς gia đình nằm ở đâu. Nhưng cô xem phim nhiều và thường thấy nhà giàu hay có tủ tђยốς riêng, có sẵn những loại thường dùng đến. Cô nghĩ thím Năm đã nói thế thì chắc không có cao dán rồi, vì thím ấy là người biết rõ tủ tђยốς nên hôm qua mới lấy tђยốς cho cô bôi đấy thôi.

Lâu nay Thục Trinh cũng chỉ quanh quẩn trong ngôi biệt thự này nên đường sá ở thành phố cũng chưa quen. Thôi, chịu khó vậy, hai tháng trước, mỗi lần đến kì đều có sẵn cao dán cô mang từ nhà đi, nay hết mất tiêu rồi còn đâu. Nếu tối nay đau quá thì sáng mai nhờ thím Năm vậy.

Hôm ấy, sau bữa cơm tối và dọn dẹp xong xuôi, Thục Trinh xin phép bà Lam An lên phòng nghỉ sớm. Trịnh Thiên Vũ đã lên làm việc từ trước đó. Cô chào anh ta qua loa rồi bước vào phòng. Vừa thả mình xuống giường, đang nhăn nhó vì đau lưng thì cô lại thấy một hộp cao dán ngay sát gối nằm. Mừng như bắt được vàng, Thục Trinh vội vàng bật dậy.

Chà chà, nguyên một hộp to luôn, cô sẽ dùng được mấy kì đấy! Thím Năm tốt thật, cô chỉ mới nói vậy mà đã đi mua ngay cho cô. Chắc thím đi cả trưa, khi mọi người đang ngủ đây mà, bởi lúc chiều cô phơi đồ vẫn thấy thím ở nhà, ngồi với mẹ chồng cô tгêภ bộ bàn ghế trong vườn cây trò chuyện gì đó.

Thục Trinh cũng thấy mẹ chồng chẳng có thái độ gì lạ với mình nên cô chắc mẩm thím Năm không nói ra việc vợ chồng cô ngủ riêng. Có thể thím ấy nghĩ đến tình xưa nghĩa cũ hàng xóm láng giềng, cũng có thể do địa vị của cô dẫu sao cũng là cô chủ nên một người giúp việc như thím ấy cũng rõ được bổn phận của mình.

Mà lí do gì thì cũng mặc kệ, cứ có cao dán là ngủ ngon rồi. Thục Trinh nhanh chóng lấy cao dán vào lưng và bụng rồi đi ngủ. Dĩ nhiên là những việc tế nhị này cô không nói với Thiên Vũ. Mà có nói thì đến cuối cùng anh ta cũng im lặng mà thôi…

Sáng hôm sau, cô vừa cùng thím Năm dọn bữa sáng ra bàn thì bỗng nghe tiếng Thiên Anh – cô em gáι của Thiên Vũ la toáng lên:

– Bố mẹ ơi, sợi dây chuyền của con bị mất rồi!

Thiên Anh lao từ tгêภ tầng xuống, vừa chạy vừa la lên khiến mọi người giật mình. Bà Lam An nhìn cô con gáι cưng và nói:

– Con để đâu mà mất? Nhớ kĩ lại đi? Hay con lỡ để quên đâu rồi? Chứ nhà mình xưa nay đã bao giờ mất cái gì đâu!

Thiên Anh nói nhanh:

– Con quên thế nào được ạ? Sợi dây chuyền đó là quà của bố mẹ tặng con dịp sinh nhật hai mươi tuổi. Trong các đồ trang sức thì con quý nó nhất mà mẹ.

Mọi người đang im ắng thì ánh mắt Thiên Anh bỗng nhìn sang Thục Trinh:

– Chỉ có thể là chị!

Thục Trinh trố mắt:

– Chị sao? Thiên Anh, chị không bao giờ tơ vương đến đồ người khác!

Trịnh Thiên Anh nhếch môi mỉa mai:

– Chị bỏ cái mặt nạ giả nai đó xuống được rồi đấy. Chị là người lau chùi, dọn dẹp các phòng. Chị cũng là người giặt giũ quần áo và xếp chúng hàng ngày. Không chị thì ai vào đây?

Thục Trinh xua tay:

– Thiên Anh, em nghĩ sai về chị rồi. Việc nhà đúng là chị làm nhưng điều đó không có nghĩa chị lấy cắp sợi dây chuyền của em.

Thiên Anh liếc xéo Thục Trinh:

– Thôi, loại nhà quê các người luôn thèm mùi tiền mà. Ban đầu luôn vác cái mặt giả nai to đùng, dần dần mới lộ.

Trịnh Thiên Vũ nãy giờ im lặng, lúc này mới lên tiếng:

– Thiên Anh, thứ nhất là trong nhà này có hai người từ quê lên, không riêng gì chị dâu em, còn có thím Năm nữa. Thứ hai, nếu nghi ngờ thì cứ mở camera những ngày gần đây là rõ ngay, cần gì phải lớn chuyện!

Thiên Anh cười giả lả:

– Anh hai, chị ta là vợ hợp pháp với anh một cách bất đắc dĩ thôi, làm gì mà anh bênh chằm chặp thế. Thím Năm cũng ở quê lên nhưng thím ấy ở nhà mình từ ngày em còn học cấp ba, gia đình ta lại đối xử với thím ấy không quá tệ. Với lại, sống ở thành phố lâu rồi nên thím ấy bỏ dần cái thói nhà quê kia. Chỉ có vợ của anh chân ướt chân ráo, chuột sa chĩnh gạo lại cứ ngỡ mình là chủ nhà, muốn một bước lên tiên nên mới ăn cắp đồ đấy!

Trịnh Thiên Vũ dường như không nghe những gì cô em gáι nói. Tay anh với lấy chiếc laptop ở phòng khách mới đưa xuống ban nãy. Những ngón tay đẹp đẽ lướt tгêภ bàn phím mở camera. Tuy nhiên, khi hàng loạt vị trí trong nhà lần lượt hiện ra thì riêng camera được lắp ở cửa phòng Thiên Anh lại bị hỏng, không thể lấy được dữ liệu. Thiên Vũ nhìn em:

– Camera phòng em hỏng từ bao giờ? Sao không nói để anh vào sửa?

Thiên Anh phá lên cười:

– Anh tôi ngây ngô quá. Camera hỏng thì anh hỏi nó, cớ sao lại hỏi em, em có biết gì đâu? Có vẻ cô vợ của anh ăn cắp rất có kinh nghiệm nên mọi việc diễn ra quá bài bản – phá camera rồi mới thực hiện hành vi.

Thục Trinh lên tiếng:

– Thiên Anh, có thể em không ưa chị nhưng dẫu sao chị cũng là chị dâu em, là thành viên trong ngôi nhà này. Em không nên nghi nhờ gây đoàn kết như thế!

Trịnh Thiên Anh trợn mắt chỉ tay vào cô:

– Chị im đi, chính chị đang khiến anh em tôi mất đòan kết đấy. Dù anh hai tôi có bênh chị thì chị vẫn là một con cáo, chị hiểu không? Nếu chị muốn tôi tin, cứ để tôi lục đồ của chị!

Trịnh Thiên Vũ nhìn em gáι:

– Lục đồ chị dâu em thì lục đồ cả thím Năm mới công bằng.

Thím Năm giọng oan ức:

– Cậu Thiên Vũ, tôi ở đây bao năm rồi, chưa bao giờ tôi tơ vương một đồng một cắc nào. Ơn ông bà chủ, cậu chủ và cô chủ với tôi cao như núi, tôi đâu dại dột mà làm vậy!

Thiên vũ nở nụ cười hiếm hoi:

– Để cho công bằng thôi, làm gì mà thím nói nhiều thế!

Rồi anh đá ánh mắt sang Thiên Anh:

– Lục phòng thím Năm trước đi!

Mọi người cùng vào phòng thím Năm ở ngay tầng một. Đồ đạc của thím cũng không nhiều nên xem xét một loáng là xong, chả có sợi dây chuyền nào cả. Cả nhà lại kéo nhau lên phòng của vợ chồng Thiên Vũ. Thiên Anh mở tung tủ đựng quần áo. Chiếc tủ tường bằng gỗ rất lớn . Phía tгêภ chia hai ngăn để treo đồ đi làm, đi chơi. Bên dưới có ngăn nhỏ để đựng đồ ở nhà. Thiên Anh chỉ kiểm tra bên phía ngăn đồ của Thục Trinh. Mọi người im phăng phắc đến mức có thể nghe được tiếng thở của nhau. Ở ngăn tгêภ, cô em chồng tìm rất kĩ nhưng chẳng có gì. Đến đây, Thiên Vũ giọng không mấy kiên nhẫn:

– Thiên Anh, em đang làm mất thời gian của cả nhà đấy!

Cô em gáι dường như không nghe lời Thiên Vũ, vẫn cúi xuống lục tung ngăn dưới. Tìm một lát, cô ấy liền ngó vào góc ngăn tủ và cầm ra một sợi dây chuyền bằng bạc Ý. Thiên Anh nhếch môi:

– Chị dâu, chị còn lớn miệng được nữa không?

Đặng Thục Trinh trân trân nhìn sợi dây chuyền tгêภ tay Thiên Anh. Sợi dây rất đẹp, được khắc chạm ϮιпҺ xảo lắm, chỉ có điều đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy nó…

Bài viết khác

Mợ Tôi – Câu chuyện cảm động đầy ý nghĩα nhân văn sâu sắc

Mãn tαng vợ được vài năm. Nhìn đàn con thơ dại. Đứα lớn đút đứα nhỏ. Nước mắt nước mũi chảy tèm lem. 6 đứα suốt ngày loi nhoi lúc nhúc như bầy “heo con”. Cậu chịu không nổi ! Một sáng đầu hè. Cậu dắt về một người ρhụ nữ gốc Bắc. Nghe nói […]

Sống ở trên đời, người không nói ra 2 điều này chính là người thông minh xuất chúng

Người càng thông minh thì những chuyện đau khổ càng không nói, im lặng trong lòng rồi tìm cách giải quyết. Cái khổ của bạn, không cần thiết nói ra Đa phần chúng ta đều quen với việc kể lể, than thân trách phận, tâm sự bất hạnh của mình với những người khác. Với […]

Làn rαnh thiện ác – Câu chuyện cảm động đầy ý nghĩα nhân văn sâu sắc

Khoảng năm 1979, αnh Vương Thαnh (αnh rể bạn dì với tôi ) bị Ьắt vô côпg αп Huyện Bình Minh (Vĩnh Long) khi khám trong mình αnh có mα túy. Dĩ nhiên là αnh khαi số mα túy này không ρhải là củα mình, còn tại sαo nó có trong túi thì αnh không […]