Đau Thương Qua Rồi Chương 9

Tác giả : An Yên

Lâm quay người lại – mẹ chồng cô đang nhìn hai người với ánh mắt long sòng sọc. Cô không biết phải nói thế nào:

– Mẹ, con …. con…

Bà Liên tới trước mặt cô:

– Ở đâu lại có cái thứ em dâu quát và tát chị trong đám tang của bố chồng thế hả?

Lâm xua tay:

– Không phải đâu mẹ ơi, chị Loan nói…

Bà Liên rít lên:

– Nó có nói gì thì cũng là chị của cô, cũng lo toan đủ thứ trước khi cô về đây làm dâu. Có gì từ từ nói, người có học không bao giờ hành xử kiểu của dân chợ búa như thế.

Lâm không biết giải thích thế nào cho phải. Bố vừa nằm xuống, nếu ông thấy những cảnh này thì hay ho gì đâu chứ? Bố sẽ buồn lắm đấy! Thôi im cho xong, cái nhà này ngoài chồng chỉ có bố hiểu mình, giờ bố không còn nữa, mình phải mạnh mẽ để nơi xa ông yên lòng mới đúng, đôi co làm gì với những kẻ thích gây chuyện. Lâm nghĩ vậy rồi im lặng đi lên nhà soạn lễ chuẩn bị cúng bố chồng trước khi đưa ông ra nghĩa trang thành phố A.

Vừa mặc bộ tang phục lên người, Lâm nghe tiếng bà Liên nói:

– Lâm, lát nữa mọi người di quan, cô đi ra chỗ bàn thắp hương ngồi cạnh thùng tiền phúng điếu. Vì người đến thắp hương rất đông, chỗ đó có người ngồi ghi chép đấy. Cô cứ ngồi cạnh đó để đáp lễ.

Ở quê Lâm, người đến thắp hương sẽ đặt phong bì lên bàn thờ. Nhưng gia đình chồng cô quαп Һệ khá rộng nên anh Bá đã đặt một thùng tiền phúng điếu ngay cạnh bàn thờ bố. Lâm nghe bà Liên nói vậy thì gật đầu:

– Mẹ ơi, nhưng mẹ cho con đi tiễn bố một đoạn nha mẹ.

Bà Liên nhìn cô:

– Cô bầu bì, ra đó làm gì? Hơi lạnh nhiều lỡ có chuyện gì rồi nhà cô lại quay qua trách tôi không biết điều.

Lâm lắc đầu:

– Không đâu mẹ à. Đây là cháu nội của bố, con nghĩ bố sẽ che chở cho cháu!

Bà Liên gắt cô:

– Ông ấy dĩ nhiên là thương người rồi, nhưng ngoài đó rất phức tạp. Thôi được, nếu không thì cô đi đưa một đoạn, tới gần nghĩa trang thì trở về, được chưa?

Lâm nghĩ dẫu sao con của cô cũng là cháu nội nhà họ, nếu có vấn đề gì thì cô ân hận cũng không kịp, đi một đoạn cũng được, cô tin bố chồng sẽ hiểu cho mình.

Bước ra ngoài, Lâm có thấy ba mình và anh Tiến đến thắp hương, đang trò chuyện cùng anh Bá và chồng cô, bên thông gia nhà chị Thảo và chị Loan cũng đã có mặt. Thấy Lâm, anh Tiến đứng dậy kéo cô ra một góc và nói:

– Cố gắng lên em gáι, đừng buồn mà ảnh hưởng đến em bé. Mẹ khỏe con khỏe thì ông mới thanh thản mà đi.

Lâm gật đầu rồi tò mò hỏi anh:

– Anh yên tâm, em đỡ hơn rồi. Nhưng mà anh ơi, ở đây họ sống khác quê mình. Gia đình ta lại là thông gia, phong bì phúng điếu cũng nên … ổn một chút!

Anh Tiến vỗ vỗ vai em gáι:

– Không sao, anh hiểu mà. Anh bỏ phong bì hai triệu, vì hai thông gia kia cũng khá giả, anh không muốn em thiệt thòi.

Lâm ” dạ ” nhẹ một tiếng. Anh Tiến luôn như thế, luôn nghĩ cho cô.

Đoạn đường đưa ông Quang thê lương, đến trời còn u ám, mây đen đặc, lất phất mấy hạt mưa. Tiếng khóc, tiếng nức nở khiến lòng người пα̃σ nề. Giữ đúng lời hứa với bà Liên, Tuệ Lâm chỉ đi nửa chặng đường rồi thầm nhủ:

– Bố đi bình an nhé, từ nay Ьệпh tật không ħàɲħ ħạ được bố nữa. Con dâu út chỉ tiễn bố được đến đấy thôi…

Thím Năm giục cô quay về. Lâm vừa về nhà, thấy vài người đang dọn dẹp, cô lặng lẽ ngồi cạnh thùng đựng tiền phúng điếu như mẹ chồng dặn.

Tối hôm ấy…

Sau khi cùng mọi người dọn dẹp xong xuôi, ai nấy đều mệt lả, Lâm tắm táp một chút, lại thắp nén nhang lên bàn thờ mới lập của bố chồng. Vậy là hôm qua ông còn trò chuyện với cô mà nay đã nằm dưới ba tấc đất. Thiết nghĩ, mệnh trời khó tránh, đâu ai biết ngày mai sẽ ra sao. Chi bằng hãy sống với nhau thật chân thành, để ký ức về nhau mãi tốt đẹp. Với Lâm, ký ức về bố chồng luôn đẹp đẽ…

Đang định đi về phòng, bước chân của cô khựng lại bởi âm thanh phát ra từ phòng của mẹ chồng. Vì cửa không đóng mà chỉ khép hờ nên Lâm nghe khá rõ tiếng chị Loan:

– Vô lý nhỉ? Rõ ràng sáng nay bố con nói bỏ phong bì hai triệu để thắp hương thông gia mà?

Tiếng mẹ chồng cô thở dài:

– Mẹ có biết đâu, cả ngày hôm nay mẹ mệt nên có để ý gì đâu! Trưa nay con Lâm nó đưa cái thùng vào đây, bảo mẹ khi nào khỏe thì kiểm xem. Định tới sau ba ngày bố con mới mở luôn nhưng vì cũng đông người tới thắp hương. Ở đời có đi có lại, xem ai thắp hương thế nào để còn trả ơn người ta sau này. Thấy nhiều phong bì nên mẹ kiểm tra, ghi chép rồi cất cho gọn. Mẹ cũng nghĩ bố mẹ nhà con việc gì cũng chu đáo, chắc có gì bí ẩn ở đây!

Chị Loan giọng đầy nghi ngờ:

– Chỉ có thím Lâm thôi! Vì thím ấy ngồi cạnh thùng tiền, lại chỉ đi một quãng rồi về. Cái thùng nhìn vậy chứ mở dễ không mà!

Lâm bần thần cả người. Gì nữa đây? Bố vừa nằm xuống mà sao lắm chuyện thế này? Từ bé đến giờ, Lâm chưa bao giờ tơ vương tới một xu một cắc của ai. Ba cô luôn dạy dù đói cũng phải sạch, dù rách cũng phải thơm, không được làm điều xằng bậy . Vậy mà sao giờ đây chị Loan có thể nói như thế chứ?

Đang định bước vào ba mặt một lời thì Lâm nghe tiếng anh Bá:

– Mẹ và thím Loan cứ bình tĩnh. Tiền này người ta tới thắp hương bố, con không tin thím Lâm làm vậy đâu. Thím ấy cũng hiền lành, thời gian qua bầu bí mà chăm sóc bố tận tình chu đáo đấy thôi!

Bà Liên thở dài:

– Sự đời nó thế, càng tỏ ra hiền lành lại càng thâm ᵭộc. Các con là đàn ông nhiều khi không để ý hết được, nhưng thôi, bố mới mất, cứ để đó đã!

Chị Loan khăng khăng:

– Không được mẹ ơi, như thế thì mang tiếng cho bố mẹ của con quá! Vả lại mọi người không thấy lạ sao? Gia đình như thím Lâm mà phúng điều tận hai triệu đồng, bằng đúng số tiền bố mẹ nói với con. Làm gì có sự trùng hợp như thế?

Không gian rơi vào trầm lắng. Có vẻ như mọi người đang thầm ҳάc định điều đó là đúng. Một lát sau Lâm nghe tiếng của chồng mình:

– Em không nghĩ Lâm làm như thế đâu chị Loan ạ.

Chị Loan mỉa mai:

– Chú cứ bênh vợ đi, có ngày nó ngồi lên đầu chú, đến lúc đó chú mới sáng mắt ra !

Tới nước này thì Lâm không nhịn được nữa, cô gõ nhẹ cửa rồi đấy vào:

– Con xin lỗi mọi người, đúng ra con không cắt ngang câu chuyện, nhưng vì liên quan tới gia đình mình nên con xin phép được nói ạ. Ba và anh trai con tới phúng điếu chứ con không hề biết gia đình chị Loan thắp hương thế nào cả. Vậy nên con mong mọi người đừng nói này nói nọ linh ϮιпҺ về gia đình con. Ba mẹ con nghèo thật nhưng trong sạch, rồi anh trai con làm chủ một trung tâm đào tạo tin học, tuy không thuộc hàng đại gia nhưng con nghĩ không đến nỗi chẳng còn nổi hai triệu. Anh ấy cũng học và sống, làm việc ở thành phố chứ có phải ở quê đâu ạ?

Anh Hoàn gật đầu:

– Không sao đâu thím Lâm. Loan khó hiểu nên nói vậy chứ không có ý gì cả, thím đừng bận tâm.

Chị Loan cắt ngang lời chồng:

– Em nói rất rõ ràng đấy chứ? Người nhà quê thường tiết kiệm, hay tiếc của. Họ không bao giờ giờ bỏ tiền triệu đi viếng đâu Cùng lắm là một trăm, hai trăm ngàn. Có nơi còn vài ba chục ngàn,em lạ gì nữa!

Lâm chẳng hiểu vì sao chị Loan lại thích gây chuyện với mình trong khi cô luôn cố tỏ ra hòa đồng. Chuyện của Nguyệt thì chồng cô cũng giải thích là hai người không có gì cả rồi. Vả lại Lâm cũng không bao giờ ghen với quá khứ của chồng. Tuy nhiên, cô không muốn anh chị em trong nhà cãi cọ nhau khi bố chồng mới nằm xuống. Vì thế, Lâm nhỏ nhẹ đáp:

– Chị Loan à, ở quê họ tiết kiệm vì họ vất vả kiếm sống nhưng thu nhập lại không là bao, họ phải cân đo đong đếm trong chi tiêu, tùy vào hoàn cảnh và mối quαп Һệ để họ đưa ra một mức nhất định. Nhưng điều kiện khó khăn và Ϯɾộм cắρ là hai điều hoàn toàn khác nhau, không phải ai nghèo cũng xấu, cũng như chẳng phải ai giàu cũng tốt!

Loan gào lên:

– Cô ăn nói với chị như thế hả? Loại em dâu mất nết, sáng ra đã tát chị nổ đom đóm, tới tận trưa mà tôi còn chσáпg vì cái sức của lũ nhà quê khỏe lắm. Giờ mày lấy tiền của bố mẹ tao rồi viết phong bì tên nhà mày vào. Tao nói cho mày biết, chuyện tâm linh đừng có đùa. Việc bố đột ngột ra đi tao còn chưa tính với mày đấy. Mày liệu mà sống cho phải đạo, kẻo cả nhà mày chẳng yên đâu!

Trong khi anh Hoàn kéo tay vợ nói nhỏ ” thôi đi ” thì bàn tay Lâm đã nắm chặt. Nhưng nghĩ tới bố chồng, lại nghĩ tới những lời nói cay nghiệt sáng nay của mẹ chồng, cô mỉm cười:

– Vậy ra người giàu có học là có quyền đổ oan cho người khác, có quyền xưng mày tao chí tớ ào ào trước mặt người lớn vậy ư? Hóa ra lâu nay em nhìn nhận về thế giới này hơi sai lầm rồi. Bởi em nghĩ một khi cái miệng của mình chưa nói được lời ʇ⚡︎ử tế thì không nên dạy đời người khác!

Cô nói xong liền quay lưng bước về phòng.

Bài viết khác

Hai chị em gái – Câu chuyện cảm động đầy ý nghĩa nhân văn sâu sắc

– Chị cả ! Chị cả ! Em đây. Cô cả ngừng khóc. Vén mái tóc rối bù xù che nửa khuôn mặt gầy xanh xao , khẽ hỏi: – Dì Út đấy à ? Dì Minh đấy à? Cô Cả kéo cô Út ra đầu hồi nhà : – Bố mẹ đã nói thế […]

Món quà cuối đời của Dược Vương 141 tuổi: Vỗ nhẹ một chỗ trước khi đi ngủ, ngừa được hơn 100 loại bệnh

Phòng ngừa Ьệпh tật là biện pháp hữu hiệu giúp tăng cường sức khỏe, tăng tuổi thọ. Danh y thời Đường thọ 141 tuổi đã để lại một bí quyết vô cùng đơn giản, có thể giúp phòng ngừa 127 loại Ьệпh. Tôn Tư Mạc, danh y thời nhà Đường, được hậu thế tôn là […]

Đừng đổ thừα cho bố – Câu chuyện đầy ý nghĩα nhân văn sâu sắc về đạo làm con

Rα khỏi ρhòng thi, bố lẽo đẽo cầm chiếc mũ cối chạy theo cô bé, “Con làm được bài không?”, “Có ôn đúng tý nào không?”, “Liệu được mấy điểm”… Cô bé không nói gì, chỉ quαy ngoắt lại nhìn bố, mặt nặng mày nhẹ…   Hình minh hoạ. Bố im lặng… Lại nhớ mùα […]