Đau Thương Qua Rồi Chương 8
Tác giả : An Yên
Cả nhà thở phào nhẹ nhõm. Dù biết thời gian không nhiều nhưng ít ra còn vẫn hơn không, mọi người vẫn có cơ hội được chăm sóc ông Quang.
Một thời gian sau, ông Quang sau khi đã tạm ổn thì được bác sĩ cho ra viện. Ông được chăm sóc đặc biệt với một chế độ riêng. Vì Lâm cũng đã ổn định nên cô và bà Liên trực tiếp tận tình chăm sóc. Chị Loan bận với hợp đồng may mặc đầu tiên nên chỉ thỉnh thoảng ghé qua dù gần nhà, chị Thảo cũng vậy.
Vào một buổi chiều chủ nhật của hai tháng sau đó, Tuệ Lâm nấu súp và đưa lên mời ông Quang:
– Bố ơi, ăn súp nhé!
Cô vừa nói vừa đặt bát súp lên bàn rồi quay sang đỡ ông Quang. Ông cười, giọng có phần yếu hơn trước nhưng vẫn cố gắng:
– Bố ʇ⚡︎ự dậy được, con bầu bí không phải nâng đỡ đâu.
Lâm cười:
– Con làm được, con khỏe lắm bố yên tâm đi!
Cô biết ông Quang ngồi dậy vẫn khó khăn, nhưng ông luôn cố gắng để không phiền đến vợ con. Lâm kê thêm một chiếc gối mềm sau lưng để bố chồng dựa vào rồi thổi thổi thìa súp và đút cho ông. Cô mỉm cười:
– À, sáng nay con đi siêu âm ở ngoài, bác sĩ nói cháu trai của bố rất khỏe mạnh ạ!
Ông Quang dù rất mệt nhưng đôi mắt hấp háy niềm vui:
– Ừ, con cố ăn uống. Bố thấy con vẫn xanh lắm. Công ty thằng Hải mới đi vào quỹ đạo nên ít thời gian ở nhà, con đừng buồn nó nha. Ba cô con dâu, con là út nhưng thiệt thòi nhất. Bầu bí mà còn phải chăm sóc ông già này!
Lâm lắc đầu:
– Dạ không ạ, được chăm bố là con vui lắm. Bố luôn động viên và giúp đỡ con, con chỉ mong bố mạnh khỏe thôi!
Ông Quang cười nhẹ:
– Ừ bố sẽ khỏe, khỏe để còn bế cháu chứ!
Nói đến đó, ông ôm ռ.ɠ-ự.ɕ ho một tràng dài. Lâm hốt hoảng vỗ vỗ sau lưng ông:
– Bố, bố ơi…
Ông Quang hơi đỏ tái mặt sau khi ho. Ông thở những hơi đứt quãng rồi xua tay:
– Không sao, bố ăn xong rồi, súp ngon lắm!
Lâm xoa xoa bàn tay ông:
– Dạ con cảm ơn bố, con đỡ bố nằm xuống nhé!
Ông Quang gật gật ra chiều hơi mệt mỏi rồi để Lâm đỡ xuống. Đắp tấm chăn mỏng ngang ռ.ɠ-ự.ɕ ông, cô cầm bát đi rửa, còn bà Liên từ ngoài vườn vào ngồi với chồng.
Vườn lau xong tay, cô nghe giọng bà Liên hốt hoảng
– Ông ơi… Ông ơi ….
Lâm vội chạy vào. Ông Quang nằm thở dốc tгêภ tay vợ. Lâm nước mắt nhòe nhoẹt:
– Bố ơi! Bố làm sao thế này? Bố ơi !
Nhưng cô không nghe ông nói gì nữa. Tiếng thở đứt quãng ngắn dần rồi thở hắt ra. Tay ông run run. Ánh mắt đưa nhìn vợ rồi sang Lâm, ánh mắt chất chứa bao điều muốn nói mà như không thể. Đôi môi run rẩy không mở nổi. Vừa lúc đó, nghe tiếng của mẹ và vợ, Hải vội chạy vào. Vì hôm nay là chủ nhật nên anh ở nhà mà. Nhìn một màn trước mắt, Hải lao lại đỡ lấy bố từ tay mẹ:
– Bố, bố ơi, bố làm sao vậy?
Ông Quang đưa mắt nhìn con trai út, một dòng nước mắt bất chợt lăn ra từ đuôi mắt của ông. Bố của Hải nấc lên một cái rồi đôi mắt từ từ khép lại tгêภ tay anh. Bà Liên gào lên:
– Ông ơi, ông mở mắt nhìn tôi đi ông ơi…
Còn Tuệ Lâm mở to mắt trân trân nhìn người bố chồng hiền từ, cô như không tin vào những gì mình đang thấy. Nụ cười hiền lành ấy tắt mất rồi, đôi mắt luôn động viên cô mỗi ngày ấy đã nhắm chặt thật rồi. Lâm lắp bắp:
– Không…. không thể nào…
Cô quay sang Hải:
– Anh ơi, chắc bố mệt nên nhắm mắt chút thôi, anh gọi cấp cứu đi anh!
Hải run rẩy đưa ngón tay lên mũi ông Quang rồi lắc đầu, giọt nước mắt đem theo bao tình cảm cuối cùng cũng lăn dài tгêภ gò má:
– Không, bố đi rồi…
Tuệ Lâm lắc đầu nguầy nguậy, tay cô ra sức xoa Ϧóþ chân tay ông Quang:
– Không, ban nãy bố vẫn còn nói chuyện với em mà, anh tin em đi, bố chỉ ngủ thôi…
Hải nhẹ nhàng đặt bố xuống gối và ôm lấy mặt:
– Sao bố không đợi con thành công ạ bố? Con trai bất hiếu rồi…
Nói xong, anh quay ra gọi điện cho vợ chồng anh Bá và anh Hoàn đang ở shop. Chỉ mười phút sau, mọi người đã có mặt đông đủ. Anh Bá đôi mắt đỏ hoe nhưng vẫn tỏ ra điềm tĩnh:
– Vậy là bố cũng mãn nguyện rồi, chúng ta đã làm mọi điều có thể cho bố rồi, giờ tập trung lo hậu sự cho bố thôi!
Anh Hoàn lau dòng nước mắt và gật đầu:
– Đúng rồi đấy. Mọi người đừng khóc nữa. Con nghĩ bố cũng không nuối tiếc gì đâu, chú Hải lấy vợ muộn nhưng thím Lâm cũng kịp mang bầu, bố cũng trọn vẹn rồi. Thím đã chăm sóc bố chu đáo tận tình rồi!
Hoàn vừa dứt câu, chị Loan nghẹn ngào:
– Bố … sao bố không đợi chúng con về? Chúng con cố gắng làm việc ngày đêm để có uy tín, để báo tin vui cho bố mà!
Rồi Loan quay sang Lâm:
– Hôm qua chị sang bố vẫn ổn mà thím? Sao nay nhanh thế?
Lâm thật thà kể lại mọi chuyện chiều nay. Nghe xong, trong khi hai anh trai gật đầu vẻ thấu hiểu và giục mọi người đi lo thủ tục thì Loan rít lên:
– Thím đúng là đồ sao chổi. Ngày trước thím chưa về, bố vẫn bình thường. Từ ngày thím về đây, bố yếu hẳn đi. Chiều nay thím cho bố ăn cái quái gì mà ra nông nỗi này?
Anh Hoàn kéo vợ ra ngoài:
– Em có thôi đi không? Trong lúc này mà em vẫn đôi co được à?
Chị Loan cau mày suy nghĩ rồi bỏ vào trong cùng mọi người lo cho ông Quang.
Những lời chị Loan nói như nhát dao đâm vào trái tιм Lâm. Có thể chị nhất thời nóng vội mà nói ra những lời ᵭộc địa ấy, nhưng Lâm hiểu một phần là do chị không thương mình. Tuy nhiên, giờ không phải là lúc nghĩ điều đó nên cô Im lặng cùng mọi người lo công việc. Khoảng một giờ đồng hồ sau, cô bác ở quê cũng lên, mọi việc được ρhâп công, sắp xếp cụ thể. Tiếng trống kèn ai oán nghe thê lương trong đêm tĩnh mịch…
Sáng hôm sau…
Vậy là cuối cùng ông Quang cũng trở về với đất mẹ. Đến giờ này, Lâm vẫn không tin rằng bố chồng cô đã ra đi. Những lời trăng trối của ông khiến Lâm thấy thương vô cùng. Nằm tгêภ giường Ьệпh nhưng ông vẫn luôn an ủi cô. Cảm giác trống trải, tiếc nuối dâng trào trong cô khiến đôi mắt buồn đã sưng đỏ vì khóc.
Mới sáng sớm, thím Năm thấy cô đang sửa soạn đồ lễ thì nhắc khẽ:
– Lâm ơi, con đang mang thai, chú ý giữ gìn, lát nữa đừng qùγ lâu, có thể thì xin được ngồi đi. Vả lại, con cũng đừng đưa bố ra nghĩa trang, họ kiêng kị lắm đấy! Cố gắng giữ cho em bé!
Lâm buồn bã lắc đầu:
– Không đâu thím ơi, thím đừng lo, nghĩa ʇ⚡︎ử là nghĩa tận. Đoạn đường cuối của bố, chẳng lẽ con không có mặt?
Thím Năm đưa bát cháo giục Lâm ăn để lấy sức. Cô cố húp mấy thìa rồi nói:
– Con cảm ơn thím!
Thím Năm sửa soạn với cô vừa xong để chuẩn bị làm lễ thì thấy Loan vào. Chị ấy đi lại sát Lâm và nói:
– Khi nào xong việc của bố rồi tôi mới nói chuyện với thím. Cái loại sao chổi đi đâu xui xẻo đó. Thím còn ở trong cái nhà này thì chưa biết những chuyện gì sẽ xảy ra!
Đang lúc gia đình bối rối, Lâm không muốn đôi co nên im lặng phớt lờ Loan, định bước lên nhà tгêภ. Thế nhưng có vẻ như lòng hậm hực trong Loan chưa hết, cô ta ghé sát tai Lâm:
– Loại cô không xứng làm dâu nhà này. Bố vì cô mà ૮.ɦ.ế.ƭ!
Đến nước này, Lâm thấy sự im lặng của mình chỉ khiến cho lòng ghen ghét trong Loan càng lớn nên cô quay sang tát bốp vào mặt chị dâu:
– Cảm thấy những lời mình nói ra quá thối thì chị có thể im!
Vừa lúc đó, một âm thanh khản đặc vang lên:
– Lâm, mày làm cái gì đấy hả???